Hắc Liên Hoa Nở Rộ
Chương 22
La Lan Tử không hổ là được sinh ra trong gia đình nghệ thuật, vở kịch được tập đâu vào đấy, mọi người được sự hướng dẫn của cô ấy tập rất vui vẻ. Tống Ngôn Mục tuy rằng không thể mỗi ngày đều tới, nhưng ngẫu nhiên xuất hiện cũng có thể làm cho toàn bộ nữ sinh điên cuồng.
“Này này, cậu có thấy người lớp 16 mời đến không? A a a a thật đẹp trai mà, tớ quyết định tớ không thích trai Hàn nữa, tớ chỉ thích một mình anh ấy!”
“Thấy thấy, quả thực chính là vương tử trong mộng của tớ! Thật tao nhã đẹp trai, hơn nữa đặc biệt ôn hòa trầm tĩnh, quả thực là đoạt mạng người mà!”
“Anh ấy học cùng trường với anh họ tớ, tên là Tống Ngôn Mục! Trường cao trung Quý tộc, nghe nói đồng phục trường họ đều được may ở Anh, khác hoàn toàn với đồng phục trường chúng ta. Ô ô ô, anh họ tớ nói anh ấy là hội trưởng xuất sắc nhất, mỗi ngày nhận không biết bao nhiêu thư tinh và quà của nữ sinh.”
“Ồ, tớ còn nghe một tin tức lớn, anh Ngôn Mục là vì một nữ sinh trong lớp 16 nên mới đến tham diễn, không biết là nói La Lan Tử hay là Mộc Tuyết. Bởi vì hai người bọn họ một người diễn vai Nữ vương Thiên Nga trắng, một người thì diễn vai Công chúa Thiên Nga trắng.”
“A a a? Không được, Vương tử điện hạ, không được thích cô gái khác! Tớ tình nguyện Vương tử điện hạ vì Ngô Sâm Nhược nên mới đến!”
“Hủ nữ tránh sang bên, ~~~ Vương tử điện hạ là của tớ!”
“Chỗ nào đến lượt nữ ngôn tình như cậu, tránh sang một bên đi!!! Vương tử điện hạ thích Ngô Sâm Nhược!”
Lâm Dư Phỉ ôm một bài thi từ sân thể dục đi qua, bên tai toàn là lời thảo luận này. Ả yên lặng đứng ở cửa vào sân thể dục, tùy ý để gió lướt qua trán.
Cách đó không xa, Tống Ngôn Mục đi trước, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng một trái một phải hơi rơi về phía sau nửa bước, cũng không biết là cố ý hay là giửa bọn họ đã hình thành như vậy từ lâu.
Giống như tướng quân đi theo hoàng đế, Lâm Dư Phỉ thì thào nói nhỏ trong lòng.
Vương tử của ả, quốc vương của ả.
Lâm Dư Phỉ chậm rãi bước chân, đi về phía trước.
“A……”
Một cái đụng vai, hai mắt nhìn nhau, tơ hồng quấn quanh, tường vi nở rộ. Lâm Dư Phỉ la to té ngã, bài thi trong tay như bướm bay đầy trời.
Đáng tiếc……
Ngay khi Lâm Dư Phỉ giả vờ té ngã Lưu Sảng đã đẩy Tống Ngôn Mục ra.
Ngay lúc Lâm Dư Phỉ té ngã phản ứng đầu tiên của Ngô Sâm Nhược là đẩy Lâm Dư Phỉ ra.
Ngay lúc Lâm Dư Phỉ té ngã phản ứng đầu tiên của Tống Ngôn Mục là ‘lại tới nữa à? Có thấy phiền hay không?’
Bạn học Lâm Dư Phỉ một bụng tâm kế của chúng ta, không biết rất nhiều chuyện, mà quan trọng nhất trong đó là, Tống Ngôn Mục bị các nữ sinh giả vờ đến gần vô số lần, đã vô cùng, vô cùng phiền chán.
Vì thế Lâm Dư Phỉ té trên mặt đất, trước khi té xuống còn bị Ngô Sâm Nhược đẩy một cái, bài thi bị gió cuốn bay nhảy mùa trên bâu trời, rơi xuống bốn phía. Ba nam sinh anh tuấn đứng cách ả không xa, không có động tác gì.
Ngô Sâm Nhược đẩy Lâm Dư Phỉ ra hoàn toàn là xuất phát từ phản xạ có điều kiện, thứ nhất cậu không thích nữ sinh tâm tư ngoan độc, thứ hai ở trước mặt Tống Ngôn Mục tinh thần của cậu rất căng thẳng, rất sợ có người tấn công Tống Ngôn Mục. Nhưng bây giờ lại thành ba nam sinh đứng, nhìn một nữ sinh quỳ rạp trên mặt đất khóc?
Vì thế Ngô Sâm Nhược đở Lâm Dư Phỉ dậy, mặt âm trầm hỏi: “Không sao chứ?”
Đầu gối Lâm Dư Phỉ bị trầy, ả khẽ cắn hàm răng, nhỏ giọng trả lời: “Đau……”
Khóe miếng Tống Ngôn Mục mỉm cười ý vị thâm trường, anh xoay người đi về phía phòng học, vừa đi vừa phất tay: “Sâm Nhược, giao cho chú.”
Mẹ nó! Ngô Sâm Nhược ước gì có thể ném nữ sinh này vào bãi rác ở sân thể dục, hoặc là lập tức giao cho đối tượng của ả – Tống Ngôn Mục. Kết quả Ngôn Mục chơi xấu, ném cũ khoai lang nóng bỏng tay này qua cho cậu.
Lưu Sảng trông mong nhìn Tống Ngôn Mục, lại trông mong nhìn Ngô Sâm Nhược. Ngô Sâm Nhược cắn răng uy hiếp, cậu dám bỏ lại tớ một mình thử xem?
Vì thế Ngô Sâm Nhược đành phải ôm người đau đến không thể đi bộ Lâm Dư Phỉ đến giáo viện, Lưu Sảng nhặt bài thi xong cũng đi theo. Nhưng Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng sẽ không chăm sóc Lâm Dư Phỉ như đã chăm sóc Mộc Tuyết, cho nên bọn họ trực tiếp ném người, thanh toán tiền thuốc men, rồi nhanh chóng đi khỏi.
Chịu đau để cho bác sĩ đổ cồn i-ốt, trong lòng Lâm Dư Phỉ phiền não không thôi, không được, ả phải nổi tiếng trong bửa tiệc tối nguyên đán. Tống Ngôn Mục…… Ngôn Mục, Vương tử đẹp trai giàu có như vậy, sao có thể cho các người đây? Bất luận là Mộc Tuyết hay là La Lan Tử, các người không thể tranh với tôi!
“Buổi tập kết thúc ~”
La Lan Tử vung bàn tay to lên, các học sinh rối rít như chim xổ lồng, đặc biệt là các nam sinh diễn vai vịt nước, bị ép chạy bộ đến nỗi sắp quên phải đi bộ như thế nào.
Mộc Tuyết cũng bị huấn luyện đi bằng mũi chân, cũng may sau khi cô trùng sinh tố chất cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, cộng thêm sự huấn luyện sống chết của Hà Lệ Phong, tính cân bằng và tính nhẫn nại đã cao hơn nhiều. Cái này chỉ đơn giản là nhón chân đi bộ, học rất nhanh.
Từ những nữ sinh lớp khác, nói đến tai của La Lan Tử, La Lan Tử càng nghe sắc mặt càng quái dị, cuối cùng nhịn không được cười ha ha. Chờ sau khi nữ sinh kia đi, La Lan Tử dường như là bay đến cạnh Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết: “Anh Ngôn Mục à, nghe nói hôm nay hoa hậu Lâm Dư Phỉ lớp 2 nhung nhớ yêu thương anh hả?”
Ồ? Mộc Tuyết nhíu mày, Lâm Dư Phỉ muốn làm gì đây?
Tống Ngôn Mục dùng tay vuốt nhẹ lông mày của Mộc Tuyết, cười như không cười: “Đúng vậy, sau đó bị Ngô Sâm Nhược đẩy ra, ném tới lên, đầu gối chảy máu.”
Mộc Tuyết nghe xong trong lòng vui một chút: “Làm tốt lắm!”
“Tớ nói nhé, bây giờ trong trường đều bàn luận, nói anh Ngôn Mục là vì một nữ sinh trong lớp chúng ta mới đến đây để tham diễn, đối tượng được tập trung là em với Mộc tuyết, em không hiểu tại sao lại bến thành tấm ván gổ, anh có nên bổi thường cho em cái gì không? Anh nhìn đi người theo đuổi em bây giờ giảm mất 1/3, toàn là vì tự ti trước anh mà khóc chạy mất dép.” La Lan Tử ngồi ở trên bàn, chân dài lúc ẩn lúc hiện, cười gian trá.
“Vậy em nói với bọn họ, tôi đến vì Mộc Tuyết, Mộc Tuyết là bạn gái tôi.” Tống Ngôn Mục kéo Mộc Tuyết qua ôm cô ngồi lên trên đùi.
Mộc Tuyết cùng ngồi lên như ngồi trên một cục sắt, nhảy dựng lên: “Bậy bậy bậy bậy bậy, giởn cái gì thế! Có ai làm anh như anh hả? Đừng không có việc gì thì gây phiền toái cho em có được không!”
Tống Ngôn Mục không nói chuyện, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm nhìn chằm chằm Mộc Tuyết, cười như không cười.
Mộc Tuyết giống như mèo giương nanh múa vuốt một lúc lâu, cuối cùng đành phải giữ chặt La Lan Tử: “Lan Tử à, anh Ngôn Mục la muốn chỉnh người, đừng để ý đến anh ấy.”
La Lan Tử chu mỏ: “Nhưng tổn thất của tớ rất lớn đó? Còn có, tớ cảm thấy nếu anh Ngôn Mục thật sự làm bạn trai cậu, tuyệt đối có thể tức chết Lâm Dư Phỉ bệnh thần kinh kia.”
“Kịch của chúng ta tốt hơn bọn họ, là có thể tức chết bọn họ, ha ha……” Mộc Tuyết cười gượng.
Tống Ngôn Mục xoa khóe mắt: “Tiểu Tuyết, cuối cùng anh cảm thấy, em ghét bỏ anh. Anh rất ghét bị người khác nịnh hót, loại người này giả dối ghê tởm. Nhưng anh càng ghét bị người khác ghét bỏ, điều này làm cho anh cảm thấy phẫn nộ.”
Đây là cái tình tiết gì?
Mộc Tuyết không nói gì nhìn Tống Ngôn Mục: “Anh bây giờ là cái tâm tính gì thế, lúc trước chúng ta đã nói rất rõ, trước mặt người ngoài không thể nói em là bạn gái anh……”
“Trước mặt người ngoài???” La Lan Tử bắt được chữ mẫn cảm, bóp cổ Mộc Tuyết lắc lư: “Tuyết ~~ Tuyết ~~ hôm nay cậu phải nói cho rõ ràng, ai là người ngoài?”
Mộc Tuyết thật muốn phun một búng máu: “Không phải Lan Tử, cậu nghe tớ giải thích……”
“Tuyết Tuyết cậu quen bạn trai cũng không nói cho tớ biết, còn nói tớ là người ngoài, người ngoài!!” La Lan Tử nổi bão, xoa đầu Mộc Tuyết thành ổ gà, Mộc Tuyết năng nỉ rất lâu, lại hứa sẽ mời đi ăn kem rồi nhận lỗi La Lan Tử mới yên tĩnh.
Tống Ngôn Mục mỉm cười nhìn mọi chuyện, tâm trạng rất tốt.
Đảo mắt đã tới nguyên đán, trong trường học giăng đèn kết hoa, sân khấu cũng đã dựng trong sân thể dục, ngọn đèn phảng phất trên cao.
Khi lớp 16 rút thăm tiết mục vừa vặn diễn sau lớp 2, La Lan Tử vô cùng hưng phấn. Trong khoảng thời gian này Lâm Dư Phỉ không ngừng dàn dựng các lần gặp “ngẫu nhiên” với Tống Ngôn Mục, tuy rằng mỗi lần đều bị Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng cản trở, nhưng luôn nhắn nhủ vài lời thâm ý với Ngô Sâm Nhược và Lâm Dư Phỉ, tất cả những chuyện này làm cho La Lan Tử vô cùng, vô cùng khó chịu.
!
La Lan Tử thấy, trước kia Lâm Dư Phỉ không chỉ khi dễ Mộc Tuyết, bây giờ còn mưu toan cướp bạn trai Mộc Tuyết, còn truyền đi những chuyện mập mờ. Người khác không biết, cô lại rất rõ ràng rõ ràng, Ngô Sâm Nhược rất ghét Lâm Dư Phỉ. Lâm Dư Phỉ thì sao? Khi người khác mỉm cười hỏi tại sao trong khoảng thời gian này Ngô Sâm Nhược hay đi cùng ả như vậy, ả lại cúi đầu cười yếu ớt không ra tiếng, cố ý cho người ta hiểu lầm!
Cho nên, phải đánh bằng tiết mục biểu diễn, diễn sau lớp hai hả, hừ hừ, La Lan Tử xoa tay, nhất định phải ép chết lớp 2!
Cho nên La Lan Tử xin người nhà, đưa đội hóa trang tới, đạo cụ chuyên nghiệp cộng thêm nhà trang điểm chuyên nghiệp, nhìn chị chói lọi mù mắt mấy cưng tụi lớp 2 dế nhũi.
Đêm □, các thầy cô chỉ dẫn sắp xếp bàn ghế trpng sân thể dục, nhóm lãnh đạo trường họ mời cũng đến. Tiếp theo là tiếng nhạc mở màng, người chủ trì lên đài, tuyên bố tiệc nguyên đán mỗi năm một lần của trường sơ trung chính thức bắt đầu.
Trong phòng học, nhà hoá trang đang trang điểm cho Mộc Tuyết và La Lan Tử.
“Mộc Tuyết thanh tú, mắt hơi sâu, tuy là lên sân khấu nhưng không thể quá khoa trương. Phân đoạn đầu của cậu ấy là vịt con xấu xí, màu da nên tối□ một chút.”
“Lan Tử là Nữ vương Thiên Nga trắng, đánh mắt màu vàng, đúng, môi màu đỏ mận, trang điểm khối, rất khí phách.”
Lớp 2 và lớp 16 xài chung một phòng lớn để hoá trang, nhưng lớp 2 ban không có nhiều người và tiền như vậy, chỉ có thể mời giáo viên dạy nhạc trang điểm giúp. Đáng tiếc là, giáo viên âm nhạc một chút cũng không dụng tâm, làm qua loa rồi sau đó bỏ chạy theo đội hóa trang của lớp 16.
Lâm Dư Phỉ sửa váy biểu diễn, ả tự dùng quyên hoa và sợi bông của sổ làm trang sức, phía sau rất dài, trên cái eo mảnh khảnh có rất nhiều đóa hoa, trên đầu đội rất nhiều trang sức thủy tình kết thành vương miện, sáng rọi lòe lòe quả thật rất xinh đẹp.
Đáng tiếc, so sánh với La Lan Tử thay đổi 360° váy dạ hội kiểu dáng dài cùng với váy thủy tinh đặt may thủ công, kém hơn rất nhiều, hơn nữa trên cổ La Lan Tử là vòng cổ phong cảnh Tây Âu phức tạp, trên đầu là đủ loại dây hoa, so sánh với vương miệng trân châu, Lâm Dư Phỉ hoàn toàn không có tư cách được gọi là nổi trội. Huống chi bên La Lan Tử nữ sinh đều mặc váy trắng thuần khiết trên lưng đeo một bộ cánh tránh như thiên sứ, đi giày màu đỏ, vương miệng nhỏ trên đầu là lông Thiên Nga màu trắng, nam sinh mặc bộ quần áo màu trắng kiểu Tây Âu, thêm đôi cánh màu xám tro. Chỉ cần đạo cụ đã đè chết lớp 2.
Ủy viên giác trí lớp 2 nhụt chí: “Bọn họ làm cái gì vậy hả, chỉ là tiệc tối nguyên đán của trường mà thôi, sao lại chuẩn bị ghê như vậy chứ.”
Lâm Dư Phỉ không chút để ý mỉm cười: “Không sao hết, chúng ta diễn hết mình là được.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Mộc Tuyết, cô đang mặc đồ của vịt con xấu xí, áo bông màu xám, ‘ừ, tốt lắm’.
Đèn sân khấu tắt đi, tiếng nhạc du dương nổi lên.
Hoàng hậu ác độc mặc lễ phục màu đỏ, yêu cầu ma kính nói ai là người xinh đẹp nhất. Ma kính thẳng thắn làm cho Hoàng hậu thẹn quá thành giận, phái thợ săn đi giết Công chúa Bạch Tuyết.
Lâm Dư Phỉ mặc váy trắng, mảnh mai té ngã, ả ngẩng đầu lên, ngọn đèn chiếu lên mặt ả.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
53 chương
19 chương
64 chương
177 chương