Edt: Mítt ~~~~~~~ Thời điểm Phàn Kha cùng Lưu Vũ rời đi cũng theo thường lệ để lại phương thức liên lạc của mình cho Tô Vãn, lúc này Tô Vãn nhìn trong di động của mình có hai số điện thoại của “Cảnh sát Phàn”, cô nhịn không được nheo mắt —— “Phàn Kha” anh lại là thần thánh phương nào đây? “Hắt xì!” Lúc này, ở đối diện chung cư Tô Vãn, người đàn ông nào đó vẫn luôn ngồi trước kính viễn vọng đột nhiên hắt xì một cái. “Ai lại nhớ mình?” Người đàn ông xoa xoa cái mũi, lúc này, điện thoại hắn đặt ở trên bàn trà đột nhiên vang lên. Người đàn ông nhìn nhìn tên người gọi đến, do dự nhưng vẫn ấn nghe, điện thoại mới vừa được nhận bên trong liền truyền đến một âm thanh tức muốn hộc máu. “Tiếu Kim, cậu lại lấy danh nghĩa của tôi đi ra ngoài rêu rao, cậu tin tôi lấy tội danh giả mạo cảnh vụ để bắt cậu hay không?” “Ai u.” Tiếu Kim ngồi ở trên sô pha, lười biếng đem điện thoại mở loa: “Phàn Kha, cậu đừng tức giận như vậy, tôi vừa rồi thấy mặt cậu vẫn luôn đen, mấy ngày nay có phải không phối hợp sống về đêm hay không, có chút mất cân băng nội tiết?” “Cậu phóng…… Từ từ! Cậu vừa mới nói cái gì? Cậu thấy tôi? Cậu ở đâu? Đối diện nhà Hạ Vũ San? Tiếu Kim cậu có phải điên rồi hay không? Cậu hiện tại đã không phải là cảnh sát nữa! Cậu đừng xằng bậy!” Trong điện thoại ngữ khí Phàn Kha đặc biệt nôn nóng. Tiếu Kim nhích lại gần chỗ tựa lưng trên sô pha. “Phàn Kha, chuyện của tôi cậu không cần phải xen vào, tôi cũng không nhúng tay vào điều tra của các người, tôi chỉ là…cậu có thể lý giải rằng đây là tình cảm của một fans nhỏ bé muốn bảo vệ nữ thần của mình.” “Tình cảm con khỉ!” Phàn Kha ở đầu bên kia điện thoại không tự chủ được mắng một câu. "Bài 《mùa hè trong mộng 》 đến công nhân quét đường hay các bà mẹ đều có thể hát được vài câu, cậu có bản lĩnh thì hát một câu đầu của bài đấy xem, một câu đầu là được!” Tiếu Kim:…… Cái gọi là anh em giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chính là chỉ cậu đi, đúng không? “Ai nha, tôi đau bụng, tôi muốn đi ị phân, cúp nha!” “Uy, uy……" Chưa cho Phàn Kha cơ hội nào khác, Tiếu Kim trực tiếp cắt đứt điện thoại. Từ trên sô pha đứng dậy, Tiếu Kim lại nhìn thoáng qua một cái điện thoại khác của mình vẫn luôn tắt máy. Thần sắc hắn có chút phức tạp lại có chút chờ mong. Khom lưng cầm lấy di động màu đen kia, Tiếu Kim một bên khởi động máy, một bên đi đến bên cửa sổ, từ kính viễn vọng có thể rõ ràng nhìn đến phòng khách nhà Hạ Vũ San. Ai, thật là tiếc nuối, vì sao nhìn không tới phòng ngủ chứ? Tiếu Kim ngưng hô hấp nhìn Hạ Vũ San ngồi ở sô pha phát ngốc, trong tay cô nắm di động, ánh mắt trống rỗng. Cô ấy, suy nghĩ cái gì? Từ Tử Minh sao? Đã phát ngốc trong chốc lát, Hạ Vũ San liền đứng dậy mở ti vi trong nhà, từ hình ảnh trên ti vi có thể thấy cô đang nghe bài tập của chính mình. Được rồi, thì ra ca sĩ cũng rất tự luyến. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiếu Kim nhịn không được lộ ra một tia ý cười —— Thật ra, mình thật sự là fans của Hạ Vũ San, vì sao Phàn Kha cứ luôn không chịu tin tưởng chứ? ……… Bóng đêm trong thành thị, mỹ lệ mà nguy hiểm. Tô Vãn ở trong nhà một ngày trời, tới buổi tối mở tủ lạnh cô mới phát hiện một vấn đề thật nghiêm trọng —— trong nhà không có đồ ăn! Xem ra Hạ Vũ San rất ít khi ở nhà của chính mình nấu cơm, đồ trong tủ lạnh không nhiều lắm, đại đa số đều là sữa bò cùng đồ uống. Đáng thương Tô Vãn giữa trưa vẫn luôn suy nghĩ, chỉ ăn chút trái cây, hiện tại lục phủ ngũ tạng của cô đều đang biểu tình. Gọi điện thoại cho Tằng tỷ? Không được. Lỡ như bị Tằng tỷ hoài nghi thì sao? Nhưng mình đi ra ngoài, lỡ như gặp chuyện gì thì sao? Tô Vãn rối rắm nửa ngày, cuối cùng cô ở trong phòng ngủ của Hạ Vũ San tìm được một cái côn điện cùng bình phun sương mù dành cho nữ, lúc này cô mới mang mũ sam, đeo khẩu trang vội vàng đi xuống lầu. Trong tiểu khu đèn đường rất sáng, lúc này còn có một ít chủ nhà vừa mới trở về, lái xe từ bên người Tô Vãn đi qua, bảo an của tiểu khu cũng tận chức tận trách tuần tra, nhìn thấy mỗi cái chỗ rẽ đều có cameras, Tô Vãn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Được rồi, đừng trách cô nhát gan, cô thật sự phải giữ mạng. Đối diện tiểu khu chính là một trung tâm mua sắm, lúc này trung tâm còn buôn bán, Tô Vãn trực tiếp đi lầu một trung tâm đến cửa hàng thức ăn nhanh ăn chút gì, sau đó liền xuống siêu thị ngầm tính mua đồ ăn cho một tháng, không sai, Tô Tiểu Vãn chính là tàn nhẫn như vậy. Bởi vì đã hơn 8 giờ, người trong siêu thị không nhiều lắm, Tô Vãn chọn một ít mì ăn liền còn có sủi cảo hoành thánh đông lạnh, cuối cùng cô trước quầy thị dê thịt bò chọn nửa ngày, lấy mấy khối bò bít tết tốt nhất, chờ Tô Vãn chọn xong bò bít tết xoay người, chuyện kỳ dị đã xảy ra —— Đờ mờ! Ai động vào mì ăn liền của lão nương? Mì ăn liền trong xe mua sắm tất cả đều không cánh mà bay! Ai? Tô Vãn cảnh giác quan sát khắp nơi, đáng tiếc nhìn không ra bất kì nhân vật khả nghi nào, nhưng cô biết người kia đang ở gần đây. Tô Vãn đem bò bít tết để vào xe, lại mua một ít thực phẩm khác cùng đồ dùng phụ nữ, lần này cô cố ý đi xa một chút, sau đó lại lặng lẽ vòng đến trước một kệ để hàng khác, lặng lẽ quan sát xe mua sắm của mình, đáng tiếc cô nhìn thật lâu cũng chưa thấy người nào tiếp cận nơi đó, nhưng bảo an siêu thị thấy Tô Vãn giả trang thần bí lén lút nhịn không được nhìn cô thêm vài lần. Tô Vãn:…… Từ siêu thị ra tới, tâm tình Tô Vãn thực trầm trọng. Cảm giác bị người khác không lúc nào không giám thị cũng không quá tốt. Cô xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc, thất thần qua đường cái, liền ở ngay lúc này một chiếc xe thể theo màu xám đột nhiên lạng lách lung tung vọt lại đây —— “Cẩn thận!” Giọng nam trầm thấp bỗng nhiên ở bên tai Tô Vãn vang lên, chờ cô phục hồi tinh thần lại, cô đã được người ta túm trở về ven đường, đồ đạc trong túi mua hàng rơi đầy đất, Tô Vãn quay đầu muốn nhìn một chút ai đã cứu mình. Kết quả nháy mắt cô quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở góc đường chợt lóe qua. Đó là…… Tim Tô Vãn đột nhiên đập nhanh hơn, cô theo bản năng muốn đuổi theo người kia, nhưng người bên cạnh lại giữ cánh tay cô lại: “Hạ Vũ San, cô làm cái gì vậy?” “Hả?” Tô Vãn lấy lại tinh thần nhìn người trước mặt mình, là “Phàn Kha”. “Phàn Kha? Không, anh không phải Phàn Kha, anh rốt cuộc là ai, vì sao muốn giả mạo cảnh sát tiếp cận tôi?” Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, Tô Vãn cảnh giác lui về phía sau hai bước. “Đừng khẩn trương, tôi không phải người xấu.” Người đàn ông lộ ra một nụ cười tự cho là vô cùng mê người. “Tôi tên Tiếu Kim, trước kia là cảnh sát, hiện tại…… Tôi là thám tử tư.” Thám tử Tiếu Kim. “Thám tử” thật là một nghề nghiệp không tồi, một khi có án tử nào đó khó giải quyết liền xuất hiện một thân ảnh gọi là thám tử, như vậy nhóm cảnh sát tiên sinh không có gì bất ngờ xảy ra đều trở thành vai phụ. Tô Vãn bất động thanh sắc quan sát Tiếu Kim, không sai, trên người người đàn ông này có một tính chất nào đó rất đặc biệt, mà loại tính chất đặc biệt này nếu một hai phải dùng một từ ngữ để khái quát thì, đó chính là —— hào, quang, vai, chính! Tiếu Kim, nam chính của thế giới này. Tô Vãn cảm thấy mình đã chậm rãi tiếp cận trung tâm cốt truyện của thế giới này. “Thám tử?” Cô mặt hoài nghi nhìn Tiếu Kim. “Anh vẫn luôn theo dõi điều tra tôi? Là anh cầm mì ăn liền của tôi?” Tiếu Kim:…… Tôi ghét nhất mì ăn liền ~ “Không không không, tôi không có giám thị cô, tôi chỉ là đang bảo vệ cô, còn có, tôi không ăn mì ăn liền, tôi khuyên cô cũng ít ăn đi.” Tiếu Kim nghiêm trang trả lời. “Anh bảo vệ tôi? Nhưng tôi không quen biết anh.” Tô Vãn nghi ngờ một câu, sau đó lại vội vàng ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt đồ đạc rơi trên mặt đất. “Tôi nói rồi, chúng ta trước kia gặp qua một lần.” Ánh mắt Tiếu Kim đột nhiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Vãn: “Nửa năm trước, ở trong tang lễ của Từ Tử Minh.” Nửa năm trước, tang lễ. Động tác Tô Vãn cứng đờ, sắc mặt cả người có chút khó coi. “Ngại quá, không phải tôi cố ý nhắc tới thương thế tâm sự của cô.” Tiếu Kim cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ Tô Vãn nhặt đồ. “Là Từ lão tiên sinh thuê tôi, ông ấy mời tôi điều tra chân tướng cái chết của Từ Tử Minh, nửa năm qua tôi vẫn luôn không thu hoạch được gì, thẳng đến khi……” Tiếu Kim không nói thêm gì nữa, mà lời hắn nói lại làm đáy lòng Tô Vãn nhấc lên sóng gió động trời. Cô đột nhiên nâng tay gắt gao bắt lấy tay Tiếu Kim: "Anh nói…… Cái gì? Tử Minh anh ấy, anh ấy không phải ngoài ý muốn bỏ mình sao? Chẳng lẽ anh ấy bị người ta…… Mưu sát?” ~~~~~~~~~~