Edt: Mítt
~~~~~~~
Hành lang đen kịt, không có ánh trăng, tầm mắt mơ hồ, Lăng Thất Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt Đỗ Thần hơi đỏ lên, hiện tại hắn thoạt nhìn đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.
"Đỗ Thần, Đỗ Thần anh......"
Ánh mắt Lăng Thất Nguyệt dừng ở trên tay Đỗ Thần, cô thấy được, khẩu súng trên tay Đỗ Thần.
"A."
Đỗ Thần cười lạnh nhìn Lăng Thất Nguyệt cách đó không xa, ánh mắt không có một tia cảm tình.
"Ma mi?"
Ở ngay lúc này, mơ hồ nghe được âm thanh của Lăng Thất Nguyệt, Lăng Lệ đột nhiên mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra.
Chúc mừng, người một nhà của vai chính, tập hợp xong.
"Thiên Thiên con mau trở về, Đỗ Thần, anh đừng xằng bậy!"
Lăng Thất Nguyệt kinh hoảng thất thố nhìn thấy thân ảnh Lăng Lệ đột nhiên nhào tới.
"Câm miệng!"
Sợ âm thanh của Lăng Thất Nguyệt đánh thức Đỗ Hàm, sắc mặt Đỗ Thần lập tức dữ tợn lên.
"Lăng Thất Nguyệt, tôi kêu cô câm miệng, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!"
Lúc này, biểu tình Đỗ Thần đặc biệt dữ tợn.
Lăng Lệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của Đỗ Thần.
Ở trong lòng mỗi đứa trẻ, ba mẹ của mình vĩnh viễn là người tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Cho dù biết Đỗ Thần là tên tra nam đối với tình yêu không chịu trách nhiệm, nhưng Lăng Lệ cũng chưa từng bởi vậy mà ghét bỏ hắn, còn hiện tại, hắn vậy mà dùng khẩu súng nhắm ngay ma mi mình.
"Ba ba, người làm gì, đó là ma mi!"
Giọng nói Lăng Lệ mang theo tiếng khóc nức nở, nó rất sợ hãi, nó không muốn mất đi bất kì một người thân nào.
"A, cô ta là ma mi con, có quan hệ gì với ta?"
Lúc này Đỗ Thần đã sớm mất đi lý trí.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn là thiên chi kiều tử, hắn đem muôn nghìn chúng sinh đều đạp dưới chân, hắn có thói quen sống trên đám mây, hắn không cho phép mình từ chỗ cao nhất ngã xuống.
Khi một người toàn thân che kín ánh sáng của vai chính, hắn trong một đêm từ đám mây ngã vào vũng lầy, ngươi trông cậy hắn sẽ có tâm sao?
Không, hắn sẽ không có, bất kì kẻ nào ở thời điểm gặp phải biến đổi lớn đều không thể bình tĩnh.
"Ba ba, chẳng lẽ người một chút cũng không yêu ma mi sao? Cho dù người không yêu mẹ, ít nhất người nên nghĩ đến con, con không muốn mất đi các người."
Âm thanh Lăng Lệ ở trong đêm có vẻ đặc biệt thương tâm tuyệt vọng.
"Ta chưa từng yêu cô ta, nếu năm đó ta biết cô ta có thai, ta cũng tuyệt đối không để cô ta sinh đứa bé đó ra."
Đỗ Thần híp mắt nhìn Lăng Lệ.
"Thiên Thiên, con hiện tại qua bên đây, sau này con vẫn là con trai của ta, nếu không......"
"Nếu không thế nào?"
Lăng Lệ nhìn mặt Đỗ Thần, ánh mắt từng chút có biến hóa.
Quả nhiên, bác hai chính là nói dối.
Ba ba không yêu bọn họ, hắn chỉ yêu bản thân hắn, yêu cuộc sống giàu sang sung sướng của hắn.
Nếu có một ngày, phụ tử quyết đấu......
Lăng Lệ lại nghĩ tới bác hai đã từng hỏi mình.
Nó nhịn không được nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nếu, ba ba chưa bao giờ chờ mong mình sinh ra, như vậy mình còn ôm mong chờ gì với hắn?
Người này, cũng không yêu ma mi, cũng không yêu mình.
"Bác hai."
Lăng Lệ nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Trả con nhân tình đi, giao cho người xử trí."
Tại một khắc này, Lăng Lệ cảm thấy mình đột nhiên trưởng thành.
Tuy rằng, cái giá của trưởng thành vĩnh viễn sang quý như vậy.
Một trận gió phất quá, Đỗ Thần chỉ cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, súng lục kia đã biến mất quỷ dị, sau đó, huyệt thái dương của mình đã bị họng súng lạnh băng chống lại.
"Em trai, súng là phải chơi như vậy."
Thân ảnh Tô Duệ không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Đỗ Thần, hắn nói xong câu đó lại quay đầu nhìn Lăng Thất Nguyệt cùng Lăng Lệ.
"Lăng Lệ, đỡ ma mi con về phòng, kế tiếp là hình ảnh máu me thiếu nhi không nên xem, các người sẽ không muốn nhìn thấy."
Lúc này sắc mặt Lăng Thất Nguyệt vẫn còn trắng bệch, nghe Tô Duệ nói, cô gắt gao cắn môi, liếc mắt thật sâu nhìn Đỗ Thần một lần.
Người nam nhân này ảnh hưởng cả đời cô, hiện giờ tất cả cuối cùng cũng muốn kết thúc rồi sao?
"Ma mi, chúng ta vào đi thôi."
Đối lập với Lăng Thất Nguyệt tâm tư phức tạp, Lăng Lệ có vẻ rất bình tĩnh.
Một khi đưa ra quyết định liền không hối hận, không do dự, đây mới là nam nhân chân chính làm nên đại sự.
Nhìn thấy hai người trở về phòng ngủ, Tô Duệ lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đỗ Thần.
"Hôm nay vừa lúc là mười lăm, trăng tròn, thích hợp đến địa phủ đi tìm cha mẹ đoàn viên."
"A, Đỗ Hàm, là tôi cho tới nay xem thường anh."
Sống chết trước mắt, Đỗ Thần lại cực kỳ bình tĩnh trở lại, lúc này hắn cũng không vì mình mất lý trí mà hối hận.
Người này nói cho cùng bởi vì xúc động mà làm những chuyện không thể cứu vãn.
Thắng làm vua thua làm giặc, bất quá chỉ là như vậy.
"Tiểu Vãn đâu, tôi muốn gặp cô ấy."
Lúc này, tâm nguyện của hắn, có lẽ chính là nhìn thấy Tô Vãn lần cuối?
"Vợ tôi không muốn gặp chú đâu."
Tô Duệ lạnh mặt trả lời một câu, tình địch gì đó ghét nhất.
"Đỗ Hàm, anh có phải nam nhân hay không? Chẳng lẽ đến di nguyện của một người sắp chết anh cũng không muốn thành toàn sao?"
Đỗ Thần nhìn anh hai mình, đột nhiên phát hiện hắn thật xa lạ, mình hình như một chút cũng không hiểu hắn.
"Tôi có phải nam nhân hay không, vợ tôi biết, chú muốn chết tôi lập tức thành toàn chú." (anh gắt quá gắt)
Nói xong, Tô Duệ không chút do dự khởi động cò súng --
Cảm tạ tổng bộ ở nửa giờ trước chế tài nhắc nhở.
Tô tướng quân tỏ vẻ có thể danh chính ngôn thuận tự tay giết tình địch gì đó cảm giác thật là quá tuyệt vời ~
Khi thi thể Đỗ Thần chậm rãi ngã trên mặt đất, Tô Duệ vẻ mặt không sao cả đem khẩu súng giảm thanh kia tất cả đều hủy thành linh kiện, từng mảnh tán ở bên cạnh Đỗ Thần. (nói tốt là máu me đâu ~~~)
Ngày mai, các tờ báo lớn ở Yến Kinh đều sẽ xuất hiện tin tức Đỗ Thần ở nước ngoài gặp chuyện bất hạnh.
Không sai, thế giới kẻ có tiền chính là tùy hứng như vậy.
Tô Duệ chỉ huy người máy trong nhà đang muốn đem thi thể Đỗ Thần xử lý, Lăng Lệ đột nhiên từ trong phòng của mình đi ra.
"Bác hai, để cho con làm đi."
Làm một đời cha con, nó lo cho hắn lúc lâm chung, để hắn xuống mồ vi an.
Nhìn đôi mắt Lăng Lệ càng ngày càng lạnh lùng, cùng khuôn mặt không có bất kì cảm xúc gì, Tô Duệ nheo nheo mắt --
Tại một khắc này, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, trong thế giới này người cường đại nhất, không phải Đỗ Thần, mà là Lăng Lệ.
Cùng Lăng Lệ so sánh mà nói, hào quang vai chính của Đỗ Thần cùng Lăng Thất Nguyệt thật sự đáng thương.
Cuối cùng, thi thể Đỗ Thần bị Lăng Lệ tìm người mang đi, còn về việc nó đưa tới đâu, Tô Duệ cũng không có hỏi đến.
Từ sau khi Đỗ Thần xảy ra chuyện "Ngoài ý muốn", Tô Duệ liền thành đương gia duy nhất của Đỗ thị, mà lúc này hắn lại một lần nữa trở lại điện tử tinh hoành, tận sức với đề tài nghiên cứu người máy giống với nhân loại.
Hắn muốn thế giới trong tương lai, người máy có thể cùng nhân loại ở chung hòa bình, mỗi người bình đẳng.
Đây là việc duy nhất trước khi hắn rời khỏi thế giới này có thể làm vì Tô Tiểu Tô.
Toàn bộ Đỗ thị được giao cho Lăng Lệ, một đứa trẻ không đến sáu tuổi lại muốn quản lí một đế quốc tiền tài khổng lồ, tại thời điểm bên ngoài nghi ngờ, đứa nhỏ này lại làm cho mọi người chấn động --
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
37 chương
12 chương
36 chương
388 chương
39 chương
3 chương
34 chương