Edt: Mítt
~~~~~~
Cuối cùng, bạn nhỏ Lăng Lệ vẫn là dưới ánh mắt nghiêm khắc của mami mình mà không tình nguyện xin lỗi Tô Vãn.
Sau đó, tiểu shota liền banh khuôn mặt túm ma mi mình lên lầu.
Tô Tiểu Tô đã sớm đi lên lầu nạp điện, dưới lầu chỉ còn lại Tô Duệ cùng Tô Vãn, còn về vợ chồng Tô Kiến Quân? Hai vợ chồng hôm nay xem như nở mày nở mặt, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc điện thoại của hai người đều bị gọi dồn dập, công ty đòi nợ cũng chủ động gọi điện thoại tới nói khoản nợ đó không cần trả, thân thích quăng tám sào cũng không tới hiện tại tất cả đều đến nhận người thân.
Nói đến những người này, ai không thích một chút hư vinh? Chính mình sống quá tốt, hận không thể cho toàn thế giới đều biết, đối với chút tâm tư này của vợ chồng Tô Kiến Quân, Tô Duệ cũng thật rõ ràng.
Tô Duệ vung bàn tay lên trực tiếp cho hai người bảo tiêu tài xế lại cho hai người thêm một tấm thẻ, hiện tại hai người không chừng đang ở nơi nào đó tiêu phí đấy ——
Trời đất bao la, tiêu phí lớn nhất.
Đối với đôi vợ chồng ham mê hư vinh này, Tô Duệ cũng không tính toán sắp xếp bọn họ như thế nào, chỉ cần bọn họ không gây rắc rối cho mình cùng Tô Vãn, dựa vào tài lực của Đỗ gia, nuôi sống bọn họ mười đời cũng không thành vấn đề.
Nói đến việc này Tô Duệ cùng Tô Vãn cũng đã từng làm tổng tài, làm qua thiên kim, nhưng nói thật, ở thế giới này, bọn họ mới chân chính rõ ràng, cái gì gọi là “Tiền chỉ là một con số”.
Không sai, giả thiết Đỗ gia giàu gần bằng một quốc gia chính là nghịch thiên như vậy.
“Vợ, nếu không chúng ta cũng lên lầu đi ngủ đi?”
Tô Duệ thấy người nên đi đều đi rồi, nhịn không được dựa vào bên vợ mình một chút.
“Anh rất nhớ em.” =))
“Nhớ cái quỷ ấy, cả ngày nay hai chúng ta chưa từng tách ra có được không?”
Tô Vãn đối với năng lực nói dối trắng trợn của Tô tướng quân cũng phục sát đất.
“Cái này……” Tô tướng quân mặt không đổi sắc tiếp tục nói...
“Thật ra là, là Tiểu Tô Duệ nhớ em.”
“Anh lưu manh!”
Tô Vãn cảm thấy Tô tướng quân thật là càng ngày càng không biết xấu hổ.
“Anh chính là lưu manh, hơn nữa chỉ lưu manh với một mình em.”
Khi nói chuyện, Tô Duệ đã cười bổ nhào vào trên người Tô Vãn, đem cả người Tô Vãn đè ở dưới thân mình.
Người máy vẫn luôn đứng ở trong một góc phòng khách chờ đợi phân phó nhìn thấy cảnh tượng trên sô pha, hai mắt có ánh sáng đỏ chợt lóe ——
Đinh! Rà quét đến hình ảnh riêng tư thiếu nhi không nên xem, công năng ghi hình camera đóng cửa.
Hệ thống tự động ngủ đông……
Cho nên nói, công nghệ cao gì đó, thật là quá tuyệt vời.
Đang lúc Tô Duệ cùng Tô Vãn ở trên sô pha cười đùa, cửa biệt thự đột nhiên bị người ta đẩy ra, Đỗ Thần một thân chật vậy nhanh chân lắc mình vào cửa.
“Phanh” một tiếng, cửa biệt thự bị hắn dùng sức đóng lại.
Ách..
Thần sắc bực bội trên mặt Đỗ Thần còn chưa rút đi, nháy mắt ngước mắt, vừa lúc cùng tầm mắt hai người trên sô pha chạm nhau.
“Các người đang làm gì?”
Trường hợp trước mắt làm sắc mặt Đỗ Thần lập tức lạnh xuống.
Tô Vãn chớp chớp mắt, nhìn nhìn Tô tướng quân vẻ mặt hắc tuyến, lại nhìn nhìn Đỗ Thần không biết vì sao lạnh mặt.
“Em chồng à, chú đã về? Chúng ta có thể làm gì chứ? Chỉ là tính trở về phòng ngủ thôi.”
Nói xong, Tô Vãn một cái nghiêng người đôi tay trực tiếp ôm cổ Tô Duệ.
“Lão công, ôm một cái, trở về ngủ ngủ.”
“Ngoan.”
Nghe vợ nhà mình nói, sắc mặt Tô tướng quân mới dễ nhìn hơn, ôm vợ nhà mình cũng không đi quản Đỗ Thần ở cửa, Tô Duệ nhanh xoay người đi lên lầu.
Đỗ Thần:……
Ở ngoài cửa lao lực sức của chín trâu hai hổ mới thoát khỏi truyền thông dây dưa, giờ phút này Đỗ nhị thiếu cảm thấy thực ưu thương a ~
Mình hoa lệ lệ như vậy bị anh hai làm lơ?
Đương nhiên, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là vừa rồi trong nháy mắt vào cửa kia nhìn thấy cả người Đỗ Hàm đè ở trên người Tô Vãn, trong lòng Đỗ Thần vậy mà cảm thấy mười phần không thoải mái.
Mà một câu “em chồng” của Tô Vãn quả thực chính là một đòn ngay tim, làm Đỗ Thần lập tức thanh máu về 0. ~~~~
Mình lòng nóng như lửa đốt trở về để làm gì?
Còn không phải là muốn cùng cô nói rõ ràng sao? Lúc này nội tâm Đỗ Thần vô cùng rối rắm ——
Hắn đột nhiên không biết mình rốt cuộc là muốn cái gì?
Có chút suy sụp ngồi ở trên sô pha, Đỗ Thần cúi đầu, đôi tay cào tóc , cả người có vẻ đặc biệt cô đơn.
Mới vừa vỗ Lăng Lệ ngủ xong, Lăng Thất Nguyệt từ phòng ngủ đi ra liền thấy nam nhân một thân tịch mịch cô đơn trên sô pha, cô không tự chủ được dừng lại bước chân.
Chính mình, còn yêu hắn sao?
Lúc trước bị hắn làm nhục như vậy, Lăng Thất Nguyệt giận dỗi trốn đi, khi đó cô còn mang thai Lăng Lệ, thời điểm sinh hoạt gian nan không phải không nghĩ tới trở về tìm hắn, thậm chí…….
Giống như Tô Vãn khi phỏng vấn nói vậy. Mỗi một nữ nhân đều hành động theo cảm tính, thích ảo tưởng.
Khi đó Lăng Thất Nguyệt cũng ảo tưởng qua một ngày nào đó Đỗ Thần sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, sau đó vẻ mặt ôn nhu nói với mình.
Lão bà, anh tới đón em về nhà.
Nhưng, trên thực tế đó cũng chỉ là ảo tưởng, không thực tế cỡ nào.
Chuyện xưa của Tô Vãn cùng Đỗ Hàm, làm Lăng Thất Nguyệt chân chính cảm nhận được mình thật ngây thơ, chân chính thâm tình thì nên giống như Đỗ Hàm đối với Tô Vãn ——
Cho dù là đã qua nhiều năm, ở thời điểm em nghèo túng nhất, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em, mỉm cười thâm tình nói với em: Cùng anh về nhà.
Có anh ở đây, em không cần sợ gì hết……
Đó, mới là tình yêu.
Lăng Thất Nguyệt dưới đáy lòng thở dài một hơi, đang muốn xoay người rời đi, lại nhìn thấy Đỗ Thần dưới lầu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng mình trong không trung giao nhau.
Lăng Thất Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới thấp giọng mở miệng: “Anh đã về.”
Nhìn thấy khuôn mặt Lăng Thất Nguyệt dịu dàng đạm nhiên, Đỗ Thần bỗng nhiên nhớ tới những lời nói của Thiên Thiên trong video.
“Hồ ly tinh” “Tiểu tam”, một đứa bé năm tuổi vì sao trong đầu óc đều là những thứ kia?
“Lăng Thất Nguyệt, rốt cuộc mấy năm nay cô đã dạy con trai tôi như thế nào? Những lời nói vũ nhục Tô Vãn đó, có phải cô dạy thằng bé nói hay không?”
“Anh cảm thấy là tôi dạy?”
Quả nhiên, hắn chưa từng thay đổi, vĩnh viễn tự cho là đúng như thế.
“Không phải cô còn có ai?”
Nghe Lăng Thất Nguyệt hỏi lại, Đỗ Thần lạnh lùng câu môi.
“Cô lần này trở về thật sự là muốn ly hôn với tôi? Vì sao cô không trực tiếp đem đơn ly hôn gửi đến công ty tôi, ngược lại để Thiên Thiên trở về một mình nhận người thân trước? Lăng Thất Nguyệt, cô rốt cuộc có cái tâm tư gì?”
Nếu video Tô Vãn truyền phát ra là thật, như vậy một đứa nhỏ rốt cuộc vì sao phải làm loại chuyện này? Sau lưng nhất định có người dạy nó, mà bên người Thiên Thiên trừ bỏ Đỗ Thần cũng chỉ có Lăng Thất Nguyệt.
“Đỗ Thần, anh vĩnh viễn tự phụ như vậy. Tôi không còn lời nào để nói với anh, đơn ly hôn tôi đã kí tên rồi, sáng mai tôi hy vọng nhìn thấy chữ kí của anh, cứ như vậy đi.”
Nói xong Lăng Thất Nguyệt lạnh băng xoay người, lúc này đây, không có chút nào quyến luyến..
Cô đã từng bị lời nói của con trai nói đến động tâm, tại một khắc này lại lần nữa chết tâm……
Nhìn thấy Lăng Thất Nguyệt rời đi, Đỗ Thần cong thân mình hung hăng quét đồ vật trên bàn trà rơi xuống đất.
Ly hôn? Có thể, nhưng Thiên Thiên là con trai của mình, sau này nhất định phải ở với mình!
……
Ngày hôm sau, truyền thông vây quanh ở bên ngoài biệt thự Đỗ gia có tăng chứ không giảm. Thiên Thiên bởi vì chuyện video cũng có tiếng, đã không thể tiếp tục đi nhà trẻ, mà Lăng Thất Nguyệt cũng đem công việc trong nước của mình bàn giao xong hết rồi, chờ Đỗ Thần ký đơn ly hôn, cô lập tức mang con trai rời đi.
Tô Duệ cùng Tô Vãn theo thường lệ không có xuống lầu ăn bữa sáng, mà cả người tràn ngập điện năng, sinh long hoạt hổ Tô Tiểu Tô lại ngồi ở trên bàn dài trong nhà ăn ngửi đồ ăn ngon.
“Hừ, một chút cũng không thục nữ.”
Nhìn thấy tướng ăn của Tô Tiểu Tô, Tiểu Thiên Thiên một bên nhịn không được mở miệng trào phúng.
“Ăn cũng không đổ vào miệng mi, mi nhìn ta làm gì? Chưa thấy qua mỹ nữ sao?”
Tô Tiểu Tô không chút do dự trả lời lại một cách mỉa mai, hừ hừ hừ, muốn đấu với chị, tiểu đệ đệ, em còn kém xa lắm ~
“Đỗ Vũ, Lăng Lệ! Ăn cơm đàng hoàng, đều câm miệng cho ta.”
Nghe giọng nói hai đứa, Đỗ Thần vẫn luôn lạnh mặt yên lặng ăn cơm nhịn không được quát lạnh một tiếng.
“Tôi tên Tô Tiểu Tô, không phải Đỗ Vũ.”
Tô Tiểu Tô nhịn không được sửa lại cho đúng.
Đỗ Vũ là cái quỷ gì? Có thể đáng yêu vô đối như Tô cô nương ta sao?
Tô Tiểu Tô?
Ánh mắt Đỗ Thần ngưng một chút, hắn vẫn luôn không quá mức chú ý tới người máy này, không nghĩ tới anh hai vậy mà sửa lại tên cho nó, hơn nữa còn là họ “Tô”……
Đây là đang trắng trợn công khai biểu thị chủ quyền của anh ấy sao? (đương nhiên)
~~~~~~
Bổn editor dự định hôm nay làm 3c cho mọi người, nhưng nhớ lại ta vẫn còn nợ chương của bé editor kia, nên không kịp 3c, áhaha
=))))))
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
183 chương
40 chương
100 chương
105 chương