Cảm giác tâm sự bị người ta thô bạo lột trần không dễ chịu chút nào. Hồ ly cau mày, nuốt lời phản bác đã xông đến miệng trở về. Còn có thể ra sao? Xưa không bằng nay, còn có thể ra sao! “Không đối mặt sẽ không biết kết quả thế nào.” Nói xong những lời này Chu Thanh Tà dời đề tài, sau đó không hề nhắc lại một lần nào. Nhưng việc này tựa như một cây kim sinh trưởng trong lòng, vô luận cố gắng làm ngơ thế nào, chỉ cần chạm khẽ một cái đã khiến hắn đau đớn vô cùng. Rốt cục trong một đêm trời mưa, Túy Lạc thừa dịp Chu Thanh Tà  ngủ say lặng lẽ rời đi, về lại quê hương xa cách đã lâu. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi lãnh địa Hắc hồ tộc cũng không có thay đổi gì quá lớn. Đương nhiên cũng không có khả năng xảy ra biến đổi gì, đại ca có năng lực lãnh đạo vượt xa mình tuyệt đối không để Hắc hồ tộc chịu bất cứ ủy khuất nào hết. Túy Lạc trốn trong rừng cây phía xa nhìn dòng người đi đi về về. Thần thái không có bất cứ thay đổi gì, cuộc sống không có bất cứ thay đổi gì, cho dù mình không bao giờ trở về nữa cũng không tạo nên bất cứ tổn thất gì. Mình thân là hồ ly đối với Vương nên biểu hiện thái độ giống như mọi người. Vậy nên khi thấy đại ca cùng Chỉ Tích từ cung điện đi ra, đột nhiên phát hiện chính mình một điểm hận ý cũng không có. Nếu là lỗi của mình thì nhận có phải tốt hơn không, canh cánh trong lòng làm gì? Túy Lạc nhảy từ trên cây xuống, đầu không ngoảnh lại li khai lãnh địa Hắc hồ tộc. Nhưng hắn cũng không đi tìm Chu Thanh Tà ngay. Nếu tên kia vốn là thuốc phiện tồn tại trong lòng hắn thì không thể tìm đến y vào lúc hắn đang không nhận thức nổi bản thân này được. Cuối cùng hắn và nhân loại bất đồng ở chỗ nào đây. Trong thời gian một năm, Túy Lạc tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của chính mình, ngoại trừ mục tiêu ở cùng một chỗ với Chu Thanh Tà. Nhưng trời đất rộng lớn lại không tìm được chốn dung thân cho mình. Sau cùng tại một ngọn núi sâu hắn gặp lại Chu Thanh Tà còn đang lãng du, nhưng lần này cái tên thanh tú keo kiệt này lại có thêm một người bên cạnh. Túy Lạc chỉ cảm thấy tâm mình như bị thứ gì đó khuấy đảo. Không trực tiếp hiện thân trước mặt hai vị thuật sĩ, hắn dùng một hủ thi ghê người nhất đi kích thích cái tên đã tìm được đồng bạn mới kia. Hai thuật sĩ quả nhiên phản ứng rất mạnh, Túy Lạc cười rất đắc ý. Xem ra ngươi không quên ta. Song ngay đêm đó, tuyệt sắc thiếu niên phát hiện ra hắn đang theo dõi. Vậy mà khi khuôn mặt xinh đẹp đấy xuất hiện trước mắt mình lại mang vẻ lãnh khốc hoàn toàn bất đồng với vẻ hồn nhiên ban sáng. Túy Lạc cả kinh, Chu Thanh Tà lưu hắn lại bên cạnh có an toàn hay không? Khi thiếu niên lộ ra chân diện mục kỳ lân, Túy Lạc cơ hồ hận không thể gõ đầu tên thuật sĩ đần độn kia mấy cái cho tỉnh ra. Ngươi tốt xấu gì cũng có nửa dòng máu yêu, chẳng lẽ không sợ bị con kỳ lân này nuốt trọn?! Sau một phen kịch chiến, Túy Lạc thân là hồ ly chỉ có thể tạm thời rời đi. Nếu không thể đi theo bên cạnh ngươi, như vậy đi trước ngươi một bước tới mục tiêu sau đó mới quyết định xem nên làm thế nào? Túy Lạc đáng thương hoàn toàn không hay biết sự thiện lương của hắn đã cuốn hắn vào trong phiền toái. Qua sơn đạo này là đến Phù Phương thành. Chiếu theo bản tính của Chu Thanh Tà nhất định y sẽ muốn vơ vét ít tiền bạc rồi mới tiếp tục lên đường. Nghĩ vậy, Túy Lạc đẩy nhanh hành trình đi tới Phù Phương thành trước. Hắn quả thật không ngờ đến Phù Phương thành liền cảm thấy yêu khí ngút trời. Hỏi thăm xung quanh mới biết được chút ít tình huống nơi này. Nghe nói có một yêu vương có ý đồ chiếm cứ cả tòa Phù Phương thành này làm hang ổ của mình. Tâm Túy Lạc khẽ động, lập tức muốn thấy qua kẻ không biết liêm sỉ vi phạm quy củ người và yêu định ra từ xa xưa. Lấy pháp lực của hắn muốn len lén xông vào doanh trại địch cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng gay go chính là lúc lẻn vào hắn lại không phát hiện đối phương gài bẫy rập. Một đạo lôi trận đã quây quanh hắn cùng với đó là viện quân ngay lập tức vây lấy hắn. Túy Lạc vốn định cá chết lưới rách thì tựa hồ nghe thấy đối phương hô mấy chữ “Khốn tiên trận” liền hạ thấp phòng ngự, cố ý để các tiểu yêu trói mình lại, sau đó đưa hắn tới cửa gian phòng bày “Khốn tiên trận” vừa nghe thấy. Cửa phòng mở ra, trên mặt đất quả nhiên vẽ một trận đồ phức tạp, ngồi ở  trung tâm trận đồ là một thanh niên. Túy Lạc chỉ hơi mắt một cái liền nhận ra đối phương không phải là yêu mà là thần tiên, một tiểu thần tiên không có pháp lực — chỉ vì trên yêu nhân luôn luôn có một tia tà khí khó nói rõ. Nếu kẻ bị vây là một thần tiên chắc không có quan hệ gì với Chu Thanh Tà  đúng không? Hồ ly thoáng thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp các tiểu yêu lơi lỏng xuất ra toàn bộ khí lực đánh văng lũ tiểu yêu, sau đó chạy thoát ra ngoài. Không ngờ vừa mới ra tới cửa đã đụng phải cái đồ đần chủ động đi tìm cái chết Chu Thanh Tà. Cái tên so với mình còn thiện lương hơn này quả nhiên đề nghị cứu thần tiên đáng thương kia. Đến cái tên kỳ lân tính cách song trọng kia còn không phản đối mà mình phản đối thì còn ra cái gì. Huống chi hắn cũng muốn biết dạng yêu vương nào có thể ở chỗ này làm xằng làm bậy. Cuối cùng trà trộn được vào phủ đệ yêu vương cứu thần tiên ra mới phát hiện người này từng có một đoạn qua lại với kỳ lân. Còn chưa kịp khiếp sợ thì bầu không khí trong phòng đã có đột biến làm hắn không nhịn được quay đầu lại. Ngay lúc này, những mẩu kí ức nhỏ nhoi từ ba năm trước đột ngột xông vào trong đầu. Kẻ từng nhe răng trợn mắt trừng mình, từng không biết suy xét tốt xấu, từng lạnh lùng vô tình – bạch lang Cửu Cữu giờ đây đang đứng trước mặt mình, toàn thân tản ra khí phách vương giả lãnh ngạo. Túy Lạc sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi y lao vào Chu Thanh Tà mới không chút nghĩ ngợi đã xông đến, đẩy nhị lưu thuật sĩ ra mà thay hắn đỡ chiêu thức sắc bén của đối phương. Tại sao y lại ở chỗ này? Tại sao y lại thành yêu vương? Tại sao y lại muốn bày Khốn tiên trận ….. Tại sao y nhìn thấy mình mà ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu lại một chút! Nghi vấn trong lòng không làm tốc độ ra chiêu của Túy Lạc chậm lại. Bạch lang không có ý định nhượng bộ làm Túy Lạc tự nhiên lại càng muốn dốc toàn lực ứng phó. Đã lâu không so chiêu, lại trong hoàn cảnh như vậy, bởi vì lý do như vậy. Túy Lạc cũng không suy nghĩ nhiều, cảm giác khuynh tẫn toàn lực ra đấu với với bạch lang trước mắt này thật sự thống khoái tràn trề, thế cho nên hắn suýt nữa đã quên lý do giằng co rốt cuộc là gì. Đã lâu không dốc hết toàn lực ra, Túy Lạc bắt đầu thở không ra hơi. So với bạch lang tài giỏi có thừa, hắn không khỏi có chút ảo não, chỉ là vẫn như cũ không muốn buông ngạo khí của mình xuống trước mặt người này, cười hỏi: “Lang Vương Cửu Cữu rốt cuộc đã trở thành vạn yêu chi vương khi nào vậy?” Đối phương không trả lời. Túy Lạc càng thêm căm tức, mặc kệ thương thế trên người mình càng ngày càng nhiều, ra chiêu càng lúc càng không muốn sống. Ngón tay hóa thành lưỡi dao sắc bén không khách khí hướng bụng đối phương đâm tới thế nhưng chủy thủ của bạch lang lại nhanh hơn, xoẹt một đường qua cánh tay hắn! …. Người này không tránh khỏi quá mức không khách khí rồi đi? Túy Lạc cười hung ác, không để ý cánh tay chảy máu đang muốn ra nghênh chiến tiếp thì nghe thấy nhị lưu thuật sĩ quát: “Chúng ta là tới cứu người chứ không phải đi tìm cái chết!” Nói xong liền ném ra năm đạo hỏa phù, một đạo sức mạnh lớn chưa từng có bộc phát. Túy Lạc sững sờ, mặc dù không cam tâm vẫn ôm thần tiên hấp hối cùng kỳ lân trốn khỏi phủ đệ. Trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn Cửu Cữu đang bị tường lửa ngăn cách. Đôi mắt sắc bén quả nhiên đang nhìn nhìn chằm chằm vào mình. Túy Lạc cảm thấy mình giờ phút này đang ở nguyên hình thì nhất định toàn bộ lông mao sẽ dựng thẳng hết lên mất. May là vẫn ở hình người.