CHƯƠNG 15 Tác giả: Minh Tử Thể loại: Huyền huyễn, nhất thụ nhất công, lạnh lùng bá đạo lang công x hồ ly thụ Editor: Black Dragon Beta – reader: Băng Tiêu Không tính nổi đây là lần thứ bao nhiêu đối phương tiến vào cơ thể mình. Ban đầu Túy Lạc đối với loại khoái cảm này vừa quen thuộc vừa xa lạ, sung sướng như muốn đoạt hồn phách ra khỏi cơ thể, hắn đã từng cảm thụ cảm giác trong thân thể người khác, nhưng hôm nay người hầu hạ lại chính là mình, ham muốn không thể nào khống chế được, vừa kích thích thật nhiều lại vừa bất an, giống như đứng ở vách núi mà tất cả những gì có thể bấu víu được chỉ có người trước mắt này.   “Ưm… dừng lại….” Thanh âm gần như cầu xin không biết đã vang lên bao nhiêu lần, nhưng đối phương chẳng những không có ý định buông tha mà ngược lại sau khi hắn nói ra những lời này lại càng làm y triển khai một vòng tiến công mới, khiến hắn gần như muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.   Cho dù không muốn nhớ lại nhưng ba bữa ăn được đưa đến trước cửa làm cho Túy Lạc không thể không tính toán thời gian hắn bị nhốt trong phòng.   Một ngày một đêm.   Trừ thời gian ăn uống, tắm rửa, ngủ ra, con lang này như tới thời kì động dục, không lúc nào không ở đây giày vò hắn. Kháng cự của hồ ly ban đầu từ từ biến thành nghênh hợp. Túy Lạc cho rằng ngoại trừ đây là thiên tính của hồ ly ra, thì không có lý do nào khác có thể giải thích được nguyên nhân vì sao hắn lại có thể thống khoái tiếp nhận việc bản thân được “sử dụng” như giống cái thế này.   “Ưm…. ư a….” Cảm giác bị đối phương tiến vào đã biến thành khoái cảm, Túy Lạc vô thức dùng đầu móng tay bén nhọn xẹt qua cái lưng bóng loáng của Cửu Cữu. Tấm lưng trắng nõn liền xuất hiện đầy hồng ngân, nhưng không hề chảy máu.   Từ trong tiềm thức, hồ ly cũng không muốn tổn thương bạch lang một chút nào.   Thật vất vả trận hoan ái này mới dừng lại, Túy Lạc mệt cùng cực biến về hình dạng hồ ly rồi ngủ ngay lập tức. Bởi vì đã sớm ước định tốt với y sẽ không lấy hình thái thú ra để hoan ái, cho nên hắn mới có thể lớn mật dùng nguyên hình ngủ mê man trước mặt y như thế.   Lúc chìm vào giấc ngủ, hắn vẫn không quên một chuyện.   Chu Thanh Tà ngươi là đồ hỗn đản thấy sắc quên nghĩa, rốt cuộc bao giờ mới tới cứu ta hả?   Hắc hồ cuộn thành một cục cảm nhận được cạnh mình có một thứ gì đó tỏa ra hơi ấm liền vô thức dựa lại gần, hoàn toàn không hề hay biết đó chính là bạch lang từng dùng đuôi giam cầm bắt mình ngủ trước đây.   Đúng là cầu được ước thấy, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi nghe thấy ngoài phòng vang lên một âm thanh hỗn loạn thì bỗng nhiên có một con tiểu yêu bối rối xông từ ngoài vào báo cáo có một thuật sĩ kì quái xông vào. Hồ ly lập tức bò dậy, vẫn chưa kịp biến lại hình người, thân thể nhất thời cứng ngắc.   Tên Cửu Cữu hỗn đản!   Hắn chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn cái tên “tặng” cho hắn một phép định thân thuật đang chậm rãi xuống giường, khoác mỗi một cái áo rồi ra khỏi cửa.   Cửu Cữu cũng lường trước là tên thuật sĩ sẽ đến nhưng không ngờ hắn lại đến một mình.   Trông thấy thần sắc biến hóa của nam tử thanh tú loài người trước mắt khi nhìn thấy thân hình chỉ khoác đơn sơ một cái áo, ánh mắt Cửu Cữu lạnh đi vài phần….. Đang lo lắng cho con hồ ly kia sao? Qủa nhiên quan hệ  hai người không bình thường.   Thuật sĩ này không những phá vỡ lôi trận và khốn tiên trận của y mà hôm nay còn định mang hồ ly đi sao?   “Ngươi có quan hệ gì với hắn?” Không thể lấy được đáp án từ miệng Túy Lạc thì y muốn nhận được từ miệng tên này.   “Ta chỉ là một phàm nhân thôi, tới cứu hảo hữu chẳng lẽ sai ư?” Chu Thanh Tà nhìn bộ dáng Lang Vương là biết hồ ly ở bên trong lâm vào khốn cảnh “mỹ diệu” thế nào, không khỏi tức giận con hồ ly này không biết tiết tháo này.   Nào ngờ vẻ mặt tức giận rơi vào trong mắt Cửu Cữu lại vô cùng chướng mắt. Khi y đang nhăn mặt, lo lắng suy nghĩ xem nên dùng thủ đoạn gì để tên Chu Thanh Tà này hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hồ ly thì đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa – nghe như có vài vật dụng trong nhà bị đổ sập. Cửu Cữu còn chưa kịp xem thử thì cửa phòng đã bị đá văng ra, hồ ly vẻ mặt chật vật xuất hiện ở cửa, thở hồng hộc nhưng không quên nở một nụ cười đắc ý :”Hừ… Cửu Cữu, ngươi đừng tưởng rằng một câu định thân chú nho nhỏ mà có thể giam giữ ta cả đời.”   Hồ ly luôn luôn coi trọng hình tượng giờ phút này quần áo xộc xệch, để lộ một mảng lớn da thịt giăng đầy hồng ngân lớn nhỏ. Chỉ cần là người sáng suốt một chút là có thể nhận ra ngay đã xảy ra chuyện gì.   Cửu Cữu cau mày muốn kéo hắn quay lại phòng nhưng bàn tay vươn ra lại bị hắn bỏ qua, Túy Lạc ngoe nguẩy gục vào lòng Chu Thanh Tà: “Ta mệt quá a, ngươi mau dẫn ta về đi…..” Thanh âm uể oải còn mang theo chút nũng nịu.   Cánh tay bị bỏ qua như bị móng vuốt hung hăng cào cho một cái, đau đớn bén nhọn xông thẳng đến đáy lòng.   Ánh mắt Cửu Cữu càng trở nên lạnh lẽo.   Cảm giác bị Lang vương nhìn chằm chằm như vậy không hề dễ chịu chút nào, Chu Thanh Tà vội vàng đẩy hổ ly ra để hắn đứng cho tốt, nhưng đối với thân thể xụi lơ như cọng bún của Túy Lạc, hắn chỉ có thể khoác tay Túy Lạc lên vai.   “Ngươi rốt cục là ai?” Tại sao Túy Lạc lại tín nhiệm người này như thế? Kẻ mới chỉ quen biết với Túy Lạc có một năm như tên này rốt cục đã làm gì để hắn tin cậy thế này?   Thậm chí, còn hơn hẳn mình?   Thuật sĩ thanh tú đỏ mặt, nói: “Ta nói rồi! Ta là phàm nhân! Một phàm nhân mang trong mình dòng máu yêu quái! Không đủ sao?! Không đủ để ta nói tiếp cho ngươi! Phá trận của ngươi chỉ là trùng hợp, cứu ái nhân của ngươi vốn chỉ là hiểu lầm! Cho dù ngươi giết ta cũng không có tích sự gì đâu!…. Con hồ ly *** đãng chết tiệt này đứng thẳng lên cho ta!” Tuy lời muốn nói cho rõ ràng quan hệ giữa hai bên nhưng hành động thân mật của hai người lại làm người ta không khỏi hoài nghi.   Túy Lạc nhìn thuật sĩ, đỏ mặt phản bác:”Cũng không phải là ta nguyện ý bị….!” Bị cái gì? Hắn không có ý định nói hết, thuật sĩ cũng không có ý định nghe hết.   Cửu Cữu trừng mắt nhìn hai kẻ đang mặt đỏ tưng bừng, đột nhiên thân mình khẽ động, Chu Thanh Tà còn chưa nhận thức được chuyện gì đang diễn ra đã bị quăng vào góc tường, hồ ly trên vai cũng bị Cửu Cữu ôm gọn trong tay!   Hơi ấm trong tay là thuộc về mình, tuyệt đối không bao giờ trao tặng kẻ khác. Thế nhưng y cũng cảm nhận được thân thể trong tay vào giây phút nhìn thấy tên thuật sĩ bị quăng vào tường mà phun ra một búng máu đã cứng đờ một cái.   Điều này càng làm y tức giận hơn.   “Chu Thanh Tà!” Hồ ly muốn chạy tới nhưng lại bị bạch lang ngăn cản.   “Hỗn đản! Ngươi buông ta ra!” Túy Lạc phát cáu rống giận khiến Cửu Cữu giật mình sửng sốt. hắc hồ xưa nay cao ngạo lại vì một thuật sĩ mà nổi giận với mình: “Hắn là người! hắn không phải yêu quái bất tử như chúng ta! Vương bát đản! ngươi muốn mạng của hắn sao?” Hốc mắt phiếm hồng, Túy Lạc mở miệng mắng to.   Chu Thanh Tà là một người quan trọng đối với hắn.   Cho dù không phải tình nhân cũng là một người quan trọng không thể thay thế.   Cửu Cữu vô thức cắn môi, không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn hồ ly chạy đến chỗ Chu Thanh Tà.   Lần đầu tiên y cảm nhận được thất bại khó mà chống đỡ được.   Một lát sau, nhị lưu thần cùng kỳ lân cũng chạy đến bên Chu Thanh Tà. Cho dù có phải chiến đấu với bầy tiểu yêu đông đúc cũng phải cứu bằng được tên kia ra.   Túy Lạc ngây người thật lâu, đột nhiên mạnh mẽ quay đầu nhìn Cửu Cữu đang đứng một bên, thần sắc phẫn nộ dị thường. hắn là một người rất quan trọng với ta, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Phẫn nộ trong mắt mang theo khó hiểu. dường như hoan hảo vừa rồi chỉ bởi vì nhu cầu, không hề mang theo bất cứ cảm tình gì.   Cửu Cữu cau mày, trái tim tựa như bị đao cắt thành từng mảnh, chính bởi vì biết nên mới không thể dễ dàng buông tha, đây là thiên tính của loài lang. Nhưng trong mắt hồ ly ngoại trừ phẫn nộ còn có thống khổ, điều này làm y cảm thấy mờ mịt.   Túy Lạc cười lạnh:”Chu Thanh Tà vốn là người duy nhất có thể cứu ta…. hắn mà chết thì ta cũng không sống nổi.”   Từng câu từng chữ tựa như lời hẹn thề của một đôi uyên ương làm Cửu Cữu không muốn nói thêm một lời, chỉ muốn kéo tên kia về phòng mình, dùng ngôn ngữ cơ thể giam cầm hắn, làm cho hắn kể từ nay về sau trong mắt chỉ có mỗi một mình y.   Nhưng hắn đã bị gạt ra khỏi những thứ Túy Lạc trân quý nhất, đôi mắt cao ngạo mà giảo hoạt kia có lẽ từ nay về sau sẽ không bao giờ nhìn mình nữa.   Y không ngu xuẩn đến nỗi dùng bạo lực với tên kia, chờ đợi đã ba năm, cho dù chờ đợi cũng không mang lại kết quả gì thì y cũng không muốn buông tay khỏi tia hy vọng cuối cùng này.   Con ngươi màu vàng kim hiện lên một tia cô đơn, y mở miệng ra lệnh cho bọn tiểu yêu ngừng tấn công.   Túy Lạc, nếu như ngươi muốn, vậy thì, ta trả lại cho ngươi.   Sau một phen hỗn loạn, thiếu niên do kỳ lân hóa thân muốn Túy Lạc chữa trị cho nguyên linh của Chu Thanh Tà, Túy Lạc cũng hoàn toàn không lo lắng bản thân bị tổn thương đã gật đầu đồng ý ngay lập tức, khiến Cửu Cữu tức giận đến cắn răng.   Y nên quay đầu đi thôi, không cần phải ở lại đây nhìn hắn hi sinh vì kẻ khác.   Cái ngày ở thác nước, con hồ ly nói với mình câu “lưu lại, ta giúp ngươi” có lẽ đã mãi ra đi không thể trở về nữa rồi.   Hoặc có lẽ ngay từ đầu mình không nên buông hắn ra, dù nhớ nhung dằn vặt đến thế nào nhưng không cách nào mở miệng nói ra.   ……Đáng chết.   Khi mọi người ở đây tưởng rằng mọi chuyện không thể nào cứu vãn được nữa thì cái tên thuật sĩ vẫn rơi vào hôn mê chậm rãi mở mắt, đôi mắt có màu đỏ đậm mà nhân loại không thể nào có được. Chu Thanh Tà xoa xoa vết thương, dáng vẻ như hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẻ mặt lại quái dị.   Cửu Cữu cả kinh, hình như y đã gặp qua tình huống này rồi.   Chu Thanh Tà tự mình đứng lên, dọa người xung quanh giật nảy mình, thiếu niên do kỳ lân hóa thân tức giận trách móc: “Ngươi thật sự muốn chịu chết sao?”   “Đơn độc đến đây, không phải muốn chết thì là gì?” Rõ ràng là thanh âm trách móc nghiêm khắc nhưng lại mang theo một chút run rẩy.   Chu Thanh Tà sửng sốt, thoắt cái gương mặt biến sắc, ôm lấy thiếu niên bắt đầu kêu khóc: “Ô..ô… Thừa Ảnh, ta đành phải làm….. kẻ yêu vương muốn là ta, ta không muốn liên lụy đến hồ ly, tuy nói là nó ngu tự chui đầu vào lưới nhưng tốt xấu gì cũng là cố nhân của ta, ta không thể nào bỏ mặc, chỉ có thể đơn thương độc mã đến đây thôi… ô…”   Tất cả mọi người đơ ra tại chỗ, từ Lang vương cho tới lũ yêu.   Chỉ có thiếu niên kia là sắc mặt hòa hoãn đi nhiều, làm như tiếp nhận lời xin lỗi không được tự nhiên của hắn.   Cố nhân, cũng không phải là người quan trọng nhất, người quan trọng nhất trong lòng tên kia có lẽ là thiếu niên này đi?   Đôi môi của bạch lang vốn mím chặt rốt cục cũng buông lỏng, rồi dãn thành hình vòng cung đã lâu không xuất hiện.   Đăng bởi: admin