Hắc Đạo Tình Nhân
Chương 2
Nói xong câu đó, đại ca cắn răng rồi buông ta ra. “Trở về tự giác đá chân hai trăm lần, đừng tưởng rằng đã trưởng thành cứng cáp rồi thì không tuân thủ gia quy!”
“Ai?!” Chuyện biến chuyển quá nhanh, ta kêu đại một tiếng.
“Ngươi nghĩ ngươi bị vạch trần sao?” Hắn lạnh lùng trừng ta một cái, sửa sang lại cà vạt nhăn một chút, “Ta phải đi”
“Nhanh như vậy?” Chưa đầy một canh giờ mà?
“Giờ còn đợi nữa thì không biết phát sinh chuyện gì?” Hắn có vẻ nói ngập ngừng, đứng lên.
Bọn cận vệ không chút do dự cũng đuổi theo hắn.
“Phác bang chủ, đây là…” Lý Hàn đẩy thiếu nữ trên đùi ra, nghênh hướng đại ca, khuôn mặt đờ đẫn mà chỉ tới.
“Bang chủ chúng ta có việc” Một hộ vệ nghiêng người lạnh lùng ngăn cản hắn.
“Phải không? Kia…” Lý Hàn ý bảo thủ hạ bên cạnh, người nọ lập tức khom lưng, từ dưới bàn trà ném ra một rương da màu đen, không lớn, có mật mã khóa lại.
“Chẳng qua là chút vàng mừng lễ ra mắt” Kim Ẩn Tổ tiền tài không thiếu, trong giới giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, có lẽ sợ đại ca khinh thường chút tiền kia, Lý Hàn lại vội vàng bổ sung, “Sau này mỗi tháng, chúng ta sẽ đem tiền gửi đến số tài khoản chỉ định của các ngài”
Đại ca nghiêng đầu, trên cao nhìn xuống đảo qua cái rương da, vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng, “Tiền biếu chuyện, lần sau sẽ bàn, nếu như ngươi thật có thành ý, thì nên biết quy củ của Kim Ẩn Tổ”
“Quy củ?” Giống như bị miễn cưỡng đẩy ra, khuôn mặt Lý Hàn bỗng giật mình.
Kim Ẩn Tổ mấy trăm bang đầu đỉnh, nghiêm chính lấy Khải thư dán vào trong đại sảnh, có thể sánh bằng mafia Nhật Bản, ta nhớ được trong đó có một cái, chính là không cho phép khinh thường phụ nữ, không cho phép tham dự vào việc buôn bán cá nhân.
Bởi vì… như vậy thật sự thất đức!
Đại ca thấy hắn không có phản ứng, lại đột nhiên chỉ một ngón tay vào ta, “Mua hắn hết bao nhiêu tiền? Ta muốn bao hắn”
“Vâng… Chỉ cần ngài thích là được!” Lý Hàn vui mừng vạn phần, hướng về ta mà quăng tới ánh mắt tán thưởng.
Ta dở khóc dở cười.
“Hôm nay cứ như vậy, cáo từ.” Đại ca vừa mạnh giọng nói, bước nhanh về phía cánh cửa nhung tơ, Lý Hàn cùng thu hạ vô cùng ân cần mở cửa cho hắn.
Nhóm đại ca vừa rời đi, Lý Hàn lại mang cô bé lên ngồi trên đầu gối, ta tìm không được cơ hội nói chuyện cùng nàng, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, nơi này thực sự có những thiếu nữ vị thành niên như được báo rồi.
“Ngươi làm không tệ” Lý Hàn hướng ta đi tới, ở bên cạnh ta ngồi xuống, để tay ở trên đùi ta, cẩn thận đánh giá, “Thì ra là như vậy…”
“Minh Thái ca.” Ta nhẹ giọng nói, vẫn không ngẩng đầu.
“Trịnh Minh Thái a… bất quá là lâu la!” Hắn khinh miệt than thở một tiếng, vỗ vỗ chân của ta. “Ta cho người một trăm năm mươi vạn Hàn nguyên, lần sau Phác bang chủ tới, chiêu đãi cho tốt.”
“Vâng, cảm ơn Lý Hàn ca” Ta cơ hồ là từ trong kẽ răng mà cố nặng ra mấy lời này.
“Ta thích người có hiểu biết” Hắn đứng lên, ném cho ta một xấp tiền, sau đó bước ra, ngẩng đầu cao ngênh ngang rời đi.
Căn cứ vào điều tra, thời gian Lý Hàn ở lại trong vũ trường rất ngắn, trừ khi tiếp khách, bình thường hắn cũng chỉ uống một chén rượu, hành tung hắn quỷ thần không lường, nghe nói ngay cả người theo hắn mười hai năm, cũng không biết rốt cuộc hắn đi nơi nào.
Giờ đợi ở lại cũng không tra ra kết quả gì, nhưng ở đây ẩn thân cũng rất chặc, nếu là nằm vùng, thì không thể như vậy tùy tiện rời đi.
Ta quyết định, phủi phủi chỗ Lý Hàn vừa chạm qua, đứng lên đi ra ngoài…
Một trận gió thổi qua, rừng trúc khoác lên một tấm lụa mỏng xanh u ám, bây giờ đã là ba giờ sáng, hậu viện thường ngày vắng vẻ, trừ một hai tiếng chó sủa tình cờ, tối tăm buồn tẻ.
Ta đi tới khu nghỉ ngợi, nhắt trên sàn tấm khăn lông lau mồ hôi trên mặt, ta đã liên tục đá bao cát nửa giờ rồi, song mặt hộ giáp, y phục Taekwondo trắng dính ươn ướt, rất khó chịu.
Bởi vì mang nón an toàn, đầu tóc của ta cũng muốn rụng tới nơi. đại ca thật biết cách chơi ta mà.
“Nóng đến chết rồi!” Ta oán trách, cởi nón an toàn xuống, cởi bỏ hộ giáp, kéo dải thắt lưng màu đen đang mang, thở dốc không ra hơi, dù sao cũng đã xong, trước hết ta nằm ở sàn nhà một lát đã.
Ta đang muốn nằm chỏng vó lên sàng, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ.
“Ai?!” Ta đột nhiên xoay người, một người nam nhân mặc quần áo ka-ki thoải mái đang dựa vào cột trụm vẻ mặt dịu dàng, đích thị là nhị ca Phác Chính Hoán.
“Người làm ta giật cả mình a!” Ta bất mãn nói thầm, co chân lại ngồi, vẫn không quên xem phía sau nhị ca có còn ai khác hay không.
“Yên tâm đi, đại ca ở trong sòng bạc, chưa có trở lại” Hắn cười dài giải thích, xem ta, “Ở bên ngoài lại chọc cho đại ca nổi nóng sao? Ta nghe nói, hắn giận tím cả mặt!”
“Cái tên bạo quân đó…” Ta nhíu mày, hết sức giải thích, “Đã ước định là không can thiệp công việc của nhau a, ta lại không làm sai cái gì? Còn để cho Nhị thúc chế giễu!”
Nhị thúc là em dưỡng phụ, năm nay đã năm mươi sáu tuổi, chịu trách nhiệm công việc bảo vệ Kim Ẩn Tổ, lúc ta ở vũ trường làm trai bao nằm vùng, còn bị đại ca “ấp ủ trong lòng” tình tứ, hắn nghe bọn thủ hạ báo cáo lại, dở khóc dở cười.
“Đại ca là lo lắng người, chuyện ngươi làm cảnh sát, hắn vẫn không vui,” nhị ca ôn tồn, cử chỉ ưu nhã, giống như loài hươu nai trong rừng rậm.
“Ba năm nay, các ngươi cũng luôn phải đối chọi gay gắt, đại ca cũng thật cực khổ, vừa phải bảo vệ ngươi, lại muốn cùng ngươi chu toàn, tiểu Phong, mặc dù ta tôn trọng quyết định của ngươi, nhưng là…”
“Cái gì?”
Nhị ca nhẹ nhàng thở dài, “nếu có một ngày. ngươi nắm giữ chứng cứ phạm tội của Kim Ẩn Tổ, ngươi có làm sao? Thật ngươi sẽ bắt chúng ta sao?”
“Nhị ca…” Làm sao hôm nay ngay cả nhị cả cũng kì quái như vậy?
Nhị ca cười cười, cởi bỏ vớ cùng giày du lịch, bước lên sàn nhà gỗ, động tác của hắn lưu loát mà nhẹ nhàng, đi tới mà một chút thanh âm cũng không có, “Cái vấn đề này với ngươi mà nói rất khó trả lời, đối với ta cũng có thể nói rằng, vĩnh viễn chung sống với ngươi là tâm nguyện của ta.”
“Vậy tai sao muốn đi Mĩ?” Ta hỏi, ta vẫn tin cảm giác nhị ca muốn định cư ở Mĩ, việc ta dự thi làm cảnh sát có quan hệ rất lớn, ta đã để cho người trong nhà thất vọng, ta không nghĩ tới hành động này… có thể khiến cho bọn họ cách ta mà đi.
Nhị ca không nói gì, đi tới trước mặt của ta, hết sức ôn nhu sờ sờ đầu ta, thật ra thì, ta chỉ thấp hơn nhị ca một chút xíu, hắn cười, “Thật giống như đứa trẻ mới lớn, quên mất vấn đề của ta rồi, tiểu Phong rốt cuộc vẫn là tiểu Phong, bắt được nhược điểm chúng ta vẫn còn rất sớm.”
Ta tức giận nói: “Nhị ca ngươi tới đây là để chế giễu đấy sao?”
“Ngươi cứ nói đi?” Hắn nhẹ nhàng ngắt lời ta.
“Ngươi a, Chỉ biết tùy ý ta hồ nháo” Ta có chút đỏ mặt, khi còn bé không biết gây bao họa, cũng là nhị ca thay ta giấu đi, cũng như hôm nay, làm hỏng việc, nhị ca như thường lệ sẽ thay ta che dấu.
“Ngươi làm nhiệm vụ nằm vùng, ta để cho Nhị thúc tạm thời giữ bí mật, mặc dù không liên quan Kim Ẩn Tổ, nhưng nếu cho ba ba biết,ông nhất định sẽ giận ngươi, Nguyên Tích cũng sẽ nổi giận lôi đình” Hắn thay ta kéo đai lưng màu đen đang đeo. “Ta tới đây, một là khuyên ngươi không nên gây lộn cùng đại ca, hai là…” Hằn dừng lại một chút, ngưng mắt nhìn ta, “Tuệ Nhàn có con rồi.”
Lý Tuệ Nhàn là tên của Nhị tẩu, ta ngây ngẩn cả người, một hồi sau mới kêu lên đại, hưng phấn dị thường “Nhị tẩu có con! Biết khi nào thế?! Nhị ca ngươi còn sững sờ oẳ đây làm gì! Còn không mau trở về Mĩ đi, haha, ba ba nhất định sẽ cao hứng chết được!”
“Ta thấy ngươi cũng đã cao hứng chết được rồi” hắn cười, “Ta đã mua vé máy bay rồi, sáng sớm này ta trở về Mĩ, bác sĩ nói đã có ba tháng, Tuệ Nhàn bây giờ đang ở nhà mẹ nàng, ta cũng mới vừa biết, buổi tối đã nói cùng baba”
“Nhị ca ngươi thật là tốt a, cho ta biết tin này trước” Vẻ mặt ta tươi cười, nhị ca cũng thật vui vẻ lắm, hắn nhìn ta, chậm rãi ôm lấy ta, “thật tốt a…” Hắn lầm bầm, thời gian rất lâu rồi ta cũng không có cử chỉ thân mật tiếp xúc như vậy. Ta có chút không quen, nhưng ta có thể cảm nhận được sự vui vẻ tận đáy lòng của nhị ca, cho nên ta cũng ôm hắn, mỉm cười. Sang năm này, trong nhà sẽ có thêm tiểu báo bổi nữa! thịch thịch thịch! Tiếng chạy dồn dập đến, nhị ca bỗng dưng buông tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, là Nhị thúc, hắn thở hổn hển, sắc mặt có chút cổ quái, nhìn chúng ta một chút mà nói: “Tam thiếu gia và lão gia đánh nhau rồi! Xem chừng rất hung hăng, hai thiếu sia mau chạy tới xem chút”
Ta cùng nhị ca thay đổi sắc mặt, Nguyên Tích ca cùng ba ba quả thực như nước với lửa, ba ba rất ghét thái độ thiếu kính trọng của Nguyên Tích ca, cả ngày say rượu, gây chuyện thị phi, mà Nguyên Tích ca… Ba ba chán hắn làm việc gì, lần này tới lần khác, mỗi ngày mang một nữ nhân về nhà qua đêm, còn chọc tới một lão đại ở kinh đô và vùng lân cân, chuyên kia cuối cùng trở thành ẩu đả lớn, ba ba bị tức đến xém nữa là nhồi máu cơ tim, phải nhập việc một tuần.
Mặc dù như thế, Nguyên Tích ca chỉ luôn làm theo ý mình, để cho ba ba rất nhức đầu, bởi vì những cuộc đua xe cá cược, ta tạm giữ Nguyên Tích ca, muốn cùng hắn nói chuyện tử tế mộ chút, Nhưng đại ca phạm tội, đàn em dưới trướng tranh nhau tự thú, tam thiếu gia Kim Ẩn Tổ bên ngoài rất có thế lực, cho nên chưa kịp nói chuyện, Nguyên Tích ca đã được luật sự nộp tiền bảo lãnh đi, sau khi về đến nhà, không thèm nhìn ta lấy một chút.
Đi theo phía sau nhị ca, vội vã chạy vào phòng, chưa đến đại sảnh hành lang đã nghe tiếng binh binh bang bang đánh nhau bên trong, còn có tiếng nữ nhân thét chói ta, nhị cả nhảy xa một bước vào đại sảnh, thấy Nguyên tích ca đã bị đánh ngã trên đất, mấy tên thủ hạ khúm núm đứng ngoài đại sảnh, không dám lên tiếng, ba ba hùng hổ đứng trước mặt Nguyên Tích ca, còn cầm chai rượu hướng về người hắn mà đập, ta kinh hãi, vội vàng vọt tới “Ba ba, đừng như vậy!”
“Ba ba, có việc từ từ nói” Nhị ca cũng khuyên, hắn liếc mắt nhìn Nguyên Tích ca say khướt đang té lăn trên đất, vừa nhìn thoáng qua nữ nhân phía bên kia đang khóc bù lu bù loa, mặt váy thuộc da ở phòng khiêu vũ, hiểu được mấy phần “Nguyên Tích chẳng qua là ham chơi, chuyện trong nội bộ hắn đều làm tốt, đợi ngày mai hắn tỉnh rượu rồi, chúng ta sẽ cùng nói chuyện tử tế với hắn”
“Nói? Nói chuyện gì?! Trong mắt của hắn còn có chúng ta sao?!” Ba ba tức giận nói, cầm lấy chai rượu hung hắn ném xuống mặt đất, chai rượu vỡ toan! Ta sợ hết hồn hết vía, theo bảng năng mà đỡ, nước bắn tới cùng những mảnh sứ nhỏ, lưng bàn chân theo đó mà bị trầy da chảy máu.
Chẳng là vết thương cạn, rỉ ra một chút tia máu, có chút đau nhói, ba ba lúc ấy ý thức được mình làm sai rồi, nén cơn giận, mắt trừng Nguyên Tích ca, nhị ca đưa ánh mắt căm tức, bọn thủ hạ đứng ở đại sảnh lập tực đem nữ nhân đang khóc sướt mướt kia mang đi
“Ách”
Ở phía sau ta, Nguyên Tích ca đang trong bộ dạng say rượu, ta quay đầu đi, thấy hắn té xuống ghế, ngẩng cao đầu, mắt trái của hắn sưng to, cằm cũng bị đánh một quyền, nhưng hắn vẫn cười nhạo nói: “Người mặc dù già rooifm nhưng quả đấm vẫn còn rất sung sức sao? Cha”
Nguyên Tích ca lảo đảo đứng lên, cà lơ phất phơ giơ lên ngón tay cái, đoạn vừa nói, “Không… Không tệ! Đến đây! Đánh này… Này!! ” Hắn vỗ ***g ngực mình bang bang, thật là đã quá say rồi!
“Nguyên tích ca người đã uống bao nhiêu rượu a?” Ta sốt ruột nắm lấy cánh tay đang huơ lung tung, baba một lần nữa muốn nổi điên, nhị ca thì có chút tức giận chỉ trích nói. “Nguyên Tích, ngươi sớm muộn gì cũng trúng độc rượu mà chết. tiểu Phong, ngươi mặc tên khỉ gió này, cho hắn tha hồ điên, đông lạnh cả đêm càng tốt”
“Nhị ca!” Ai cha, sao đột nhiên lại nóng nảy rồi, ta khiêng Nguyên Tích ca lôi ra ngoài, muốn đem hắn trở về phòng, cả người Nguyên Tích ca đặt trên người ta, nặng nề, hắn so với nhị ca của ta cũng đâu cao hơn!!
“Ba ba con dẫn hắn trở về, đừng nóng giận, nhị ca ngươi có chuyện vậy… nghỉ ngơi sớm một chút đi” Ta bước từng bước hướng về phòng ngủ Tây Nam.
“Trời! Thật nặng a!” Mồ hôi chảy ra đầm đìa, mệt mỏi muốn chết! Ở mái hiên cửa phòng để Nguyên Tích ca xuống, nhìn bọn thủ hạ bận rộn trải giường chiếu, lau mồ hôi hỏi, “Mới vừa rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Một nam nhân đang trải chăn bông lộ vẻ mặt khó xử nói, “Tam thiếu gia… muốn kết hôn”
“Ai?” Ta mở to mắt! Lại muốn kết hôn?
“Đúng là tiểu tỷ xinh đẹp Yamada mang nãy, tam thiếu gia uống trong quán rượu là theo cô nàng này, hai người đi thuê phòng, trở lại đã muốn kết hôn với nàng, tam thiếu gia lúc đó cũng đã uống không ít, sau lại mở ra một buổi tiệc mừng, lại lấy xe tải đưa nàng trở lại, hơn nữa…” Hắn dừng một chút, vẻ mặt như đưa đám, “Tam thiếu gia trở lại la hét để cho lão gia đi ra ngoài thấy nàng, nói muốn kết hôn, lão gia vì thế mà đánh hắn”
Ba ba đối với chuyện hôn nhân là rất nghiêm túc, người rất trọng tư chất đời sau, cùng mẹ có quan hệ rất lớn, cho nên, người tuyệt đối sẽ không đồng ý Nguyên Tích ca cùng với một nữ hầu rượu kết hôn, hơn nữa hắn không thích người Nhật Bản, nhưng tam ca hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với ba ba, năm ngoái lễ mừng năm mới, hắn mang về một cô bé ngoại quốc, nói muốn kết hôn.
Ai, xem ra ngày mai bọn họ có thể gây lộn!
Nguyên Tích ca được hai thủ hạ của hắn khiêng lên giường, ta giúp hắn cởi bỏ đôi giày dày cộm, vừa vây quanh đầu giường, giúp hắn cởi áo, “Gọi phòng bếp làm cảnh giải rượu chưa? Nguyên Tích ca đã nôn cả rồi”
“Vâng, tiểu thiếu gia” Các nam nhân một mực cung kính, cất giày Nguyên Tích ca ở bên hiên cửa.
Ta đứng lên, áo của Nguyên Tích ca đã ô uế rồi.
Ta móc móc lấy từ miệng túi áo, bóp phải thứ đồ kì quái, gọi đại ra “Đây là cái gì?”
Vươn tay ra, cứ dinh dính trong thật buồn nôn, có màu trắng cũng có màu đỏ, giống như là thịt khô, đang định rời đi thì thủ hạ nói, “A, đây là đại ca trước khi trở về đi đường vòng mua đồ.”
“Đúng rồi!” Ta đột nhiên nhớ tới, buổi sáng hôm kia, lúc mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, ta nói là ta muốn ăn bánh đậu đỏ, ta là kẻ yêu thích đồ ngọt, nhưng… Chẳng qua là lúc tình cờ uống súp đậu đỏ mà nghĩ đến, cũng không có ý phải ăn nó…
Nguyên Tích ca biết ta hôm nay về nhà, cho nên mới cố ý đi mua a?
Trong lòng bỗng dưng dâng lên cổ một cảm giác ấm áp, ta thu y phục lại, nhìn gương mặt đỏ bừng vì say rượu, không an lòng đoạn đắp chăn bông cho Nguyên Tích ca, cảm kích nói, “Cảm ơn ca”
Mặc dùng thường xuyên đối với ta nói ác, nhưng ta biết thật sự Nguyên Tích ca cũng không ghét ta, hắn chỉ là không chấp nhận việc ta đi làm cảnh sát. Ta cúi người xuống, thay hắn kéo nốt tấm chăn.
“Ngủ ngon” Ta nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng ngủ Tây Nam, đứng dưới mái hiên nhìn vào bầu trời đêm xanh đậm, hôm nay thật đúng là sóng gió quá! Ít ra thì, cũng có việc mừng! Nghĩ đến nhị ca cùng ba ba nói chuyện nhị tẩu mang thai, khóe miệng chầm chầm nhếch lên, cước bộ cũng nhẹ nhàng thoải mái…
Rạng sáng năm giờ, trời vừa mới sáng, ta liền bị một tiếng thịch thịch thịch làm đinh tai nhức óc! Động đất sao? Ta thích nằm sấp mà ngủ, cầm lấy gối che đầu, xin thương xót, cho dù trời có sập xuống, cũng cho ta ngủ đi…
Rầm! Phía sau cửa gỗ chợt bị kéo ra, gió lạnh vù vù thổi vào, ta lại càng hận không chui vào đệm chăn đi, co rút người lại lên tới đầu gối.
“Tiểu Phong, đứng lên!” Có người ong ong gọi.
Ta cau mày, càng che đầu chặt, ý thức mông lung mà nghĩ tới… ta chỉ muốn ngủ…
“Tiểu Phong!” Chăn đột nhiên bị hất tung lên một cái, một cơn lạnh như băng thấu xương tràn vào, đột ngột bắt được mắt cá chân ta, hướng ra ngoài “Oa” Ta kêu to! Ném cái gối đi!
“Nguyên Tích ca ngươi làm gì vậy?!” Ta quay đầu nổi giận mà quát! Rượu còn chưa tỉnh sao? Sáng sớm tới bắt chân của ta làm gì? Ta nghĩ sẽ đá văng hắn, nhưng cũng không thành công, ngược lại còn bị rơi vào tư thế khó coi, bị hắn kéo ra khỏi cái chăn ấm áp.
“Hắt xì!” Ta đánh nước mũi bay loạn hắt xì, Phác Nguyên Tích lúc này mới dừng tay, ở trước mặt ta ngồi xổm xuống.
“Rốt cuộc tại sao?” Ta hỏi, nếu như không phải mặt sàn có khí ấm, ta đã sớm bị đông lạnh mà xanh cả mặt rồi!
“Chân của ngươi không sao chứ?” Hắn bắt được cái chân của ta, giơ lên xem, còn đem ống quần vuốt đến trên đầu gối, “Ngày hôm qua ba ba đánh phải ngươi à?”
Hiện tại mới khôi phục ý thức a! Ta dở khóc dở cười, đẩy tay của hắn ra “Ta không sao, chỉ là quẹt phải nên bị thương chút ít, ca, ngươi để cho ta ngủ có được hay không?”
Hắn như trút được gánh nặng rồi ngồi trên mặt đất, nhìn ta, ta phát hiện tóc của hắn rất xộc xệch, dép chừng còn mang ngược, trông mệt mỏi. “Trở về đi, Nguyên Tích ca, ta ổn cả…”
Ngáp một cái, ta một lần nữa hướng chăn đi tới, một đầu ngã xuống gối mà ngủ
“Tiểu Phong” Phác Nguyên Tích đến bên cạnh ta, dùng sức đẩy ta, “Ta chỉ nhớ rõ là ngươi ngăn ta, nhưng sao mà lại… Ta rốt cuộc đã làm cái gì?”
“Làm cái gì? Tự đi hỏi ba ba ấy…” Ta mền nhũng người dưới gối nói thầm, mí mắt sụp xuống, ý thức lại bắt đầu rời xa, bất đắc dĩ Phác Nguyên Tích ở một bên tai mà nói: “Hà Phong! Ngươi đứng lên cho ta! Có nghe thấy không?!”
Bả vai bị lay động đã mệt rã rời rồi, ta có huyết áp thấp, buổi sáng vốn rất khó thanh tĩnh, bị hắn lay một trận mạnh, không thể chịu đựng nổi nữa đoạn ngồi dậy, dùng ánh mắt tỉnh táo khô khốc nhìn hắn chằm chằm. “Phác Nguyên Tích! Ngươi náo đủ chưa? Ta nói rồi, ta không sao! Người cũng không nhớ làm cái gì à? Chính là mượn rượu làm càn, cầu hôn mà thôi!”
“Cầu hôn?” Phác Nguyên Tích bỗng dưng buông, sốt ruột hỏi. “Ta cầu hôn ai?”
Ta liếc mắt, giọng lạnh lùng, “Cô nàng xinh đẹp hôm qua”
“Là ai?” tam ca vẻ mặt mờ mịt.
“Ca, ngươi thật giống đại ca, có hay không cũng lấy ta làm thú vui?” Ta lã chã – chực khóc, “Ngày hôm qua, ngươi đem theo một nữ nhân trở lại, gọi là Yamada mỹ trí tử, nói muốn cùng nàng kết hôn, ai cũng không ngăn được ngươi, ba ba thì đánh ngươi, chính là có chuyện như vậy. Nguyên Tích ca, sau này đừng uống rượu như vậy nữa, đối với thân thể không tốt, ba ba cũng sẽ tức giận.”
“Chuyện của ta không tới lượt ngươi quản thúc!” Khuôn mặt biến sắc, Phác Nguyên Tích chợt xô đẩy ta xuống, đứng lên, trên cào nhìn chằm chằm ta mà nói “Sau này, bất kể ta mang người nào trở lại, ngươi cũng cút cho thật xa, đừng để ta thấy mặt!”
Ta có chút khó chịu, không trả lời, Nguyên Tích ca hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại mà thẳng bước đi!
Nhìn căn phòng vắng vẻ cô quạnh, cơn buồn ngủ của ta cũng đã mất rồi.
Cục cảnh sát, tổ chống phản động hai tay cầm một ly cà phê nóng hổi, ta cùng Trịnh Bân ngồi quanh cái máy tính trước mặt, nhìn hồ sơ khoa tình báo gửi cho chúng ta, tổng cộng có 300 người, dựa theo số tuổi và hình dáng đặc thù lựa chọn mà nói… chỉ còn có hơn hai mươi, “Trịnh Bân, nhìn cái này” Ta chỉ vào số T1998-12 “Đúng là nàng, ngồi ở trên đùi Lý Hàn, nhìn qua chỉ có mười sáu tuổi”
Trinh Bân rê con chuột tìm tài liệu kĩ lưỡng, Khương Nguyên Tuệ, 1985, cha mẹ li dị, bỏ học hồi tiểu học, ở cùng bà, tháng 12 năm 1998 bỏ nhà trốn đi sau tới nay vẫn mất tích: tung tích không rõ, hoài nghi bị lừa gạt, bởi vì Khương Nguyên Tuệ trước khi mất tích, đột nhiên có nhiều tiền, có thể là một trong những người bị hại của vụ án mua bán người!
“Tối nay tiếp tục hành động, người ở phòng hai nói, những cô bé này ngoài việc mỗi ngày ở vũ trường, có thể còn có địa điểm ẩn thân khác, “Trịnh Bân nói, nhìn một chút vào tin nhắn điện thoại di động “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm được cái chỗ kia, hôm nay ta cùng ngươi đi.”
Ta gật đầu, Trịnh Bận không yên lòng nhìn ta, “Ngày hôm qua không có sao chứ? Chúng ta thiếu chút nữa đã xông vào rồi”
Ta biết Trịnh Bân nói về chuyện ngày hôm qua ta bị Kim Ẩn Tổ bang chủ bao nuôi, cười cười “Yên tâm đi, ta biết chăm sóc mình”
Trịnh Bân nhướng mày “Thật không nên cho ngươi đi, Kim Ẩn Tổ không dễ chọc, hết lần này tới lần khác sinh chuyện như vậy…” Trịnh Bân muốn nói lại thôi. “Tính cẩn thận một chút, ta không muốn thấy ngươi lại bị thương”
“Ngươi rủa ta nha!” Ta cười đùa, uống một hớp cà phê, mặt vo thành một nắm “Uy, thật là khổ quá, cho ta thêm ít đường!”
“Ta là đầy tớ của ngươi sao?” Mặc dù oán trách như vậy, Trịnh Bân vẫn cầm lấy cái chén màu sắc rực rỡ, thay ta thêm đường.
Ta ôm đầu nhìn vào màn ảnh máy tính, biết mình hôm nay có chút không yên lòng, ta nghĩ sẽ cùng hòa giải với Nguyên Tích ca, cho nên buổi sáng ra cửa trước, cố ý canh giữ ở ga-ra, muốn cùng hắn nói chuyện riêng một chút.
Nguyên Tích ca thích xe thể thao, xe của hắn trong kho cũng có ba chiếc Porsche, Porsche911 màu vàng nhìn nổi nhất, cũng là chiếc hắn thích nhất, thấy xe hơi còn đang ở trong ga-ra, ta thở phào nhẹ nhõm, chờ ở cửa ga-ra.
Nhưng một lát sau, ta đột nhiên nghe được chút âm thanh kỳ quái, mới đầu ta cho là từ vách tường phía ngoài truyền đến, nhưng sau lại phát hiện là đến từ phía sau ga-ra, là mèo hoang lạc vào sao?
Ta đi vào ga-ra, mở đèn tường.
Ở chiếc xe trong cùng là một chiếc Porsche Boxsters màu trắng, trong phút chốc sáng sủa, người ở trong xe quát to lên, hình như là bóng dáng nữ nhân, nàng ngồi trên đùi Nguyên Tích ca, thất kinh muốn lấy y phục che dấu, ta nhận ra nàng là nữ hầu nhà mới thuê, mà Nguyên Tích ca…
Hắn vẫn ở đó, làm trò trước mặt ta, đoạn vuốt ve bộ ngực của nữ nhân, ôm eo mãnh liệt, ánh mắt của hắn ngó chừng ta thật chặt… tựa như… điềm thản nhìn ta, ta hầu như… chạy trối chết!
Sau khi trở về phòng, ta vẫn còn loạn trí, vừa sờ mặt của mình, lại khóc, Phác Nguyên Tích thật là quá đáng, cho dù có ghét ta, cũng không cần hạ nhục ta như vậy! Ánh mắt của hắn… hắm đem ta trở thành nữ nhân ngồi trên đùi hắn… thật quá tồi tệ!
Minh Động, vũ trường Dark House “Cấp, Kê Vĩ tửu” Mặc y phục phục vụ rượu, nhìn sơ qua rất anh tuấn, Trịnh Bân đem một chén Kê Vĩ tửu đẩy tới trước mặt ta, trên miệng chén gắn thêm một nửa quả ô mai, trong chén nổi lơ lửng một mảnh mùi hương chanh thơm ngát, chất lỏng trong sáng nhìn qua mê hoặc mắt người, Trinh Bân biết ta tâm tình không tốt, cố gắng pha rượu cho ta uống.
Ta cầm lấy chén rượu ngẩn người, đã mười một giờ rưỡi rồi, hôm nay Lý Hàn không có xuất hiện, cũng không nhìn thấy Khương Minh Tuệ, đoán chừng đã lãng phí thời giờ rồi, đến mười hai giờ, sẽ cùng các huynh đệ rút về, ta dùng ngón tay khuấy động lấy cây chanh, ngẩng đầu hỏi.”Trịnh Bân, đối với chuyện đồng tính luyến ái ngươi thấy thế nào?”
Trịnh Bân giật mình nhìn ta “cái gì?”
“Đúng, là nam nhân thích nam nhân a…”
Trịnh Bân nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hướng giới tính hoàn toàn là quyền lợi của con người, ta nghĩ như vầy, không có gì đặc biệt cả, nhưng không thể nói thích, bởi vì ta rốt cuộc còn thích nữ nhân hơn.”
“Thế tuýp đàn ông thế nào sẽ thích các nam nhân khác?” Ta cố chấp hỏi tới.
“Cái này…” Trịnh Bân giống như là bị ta hỏi đến rồi, thật lâu mới bất đắc dĩ trả lời “Thích cần lý do sao? Nếu ta chân chính thích một người thì không biết tự giải quyết vấn đề sao?”
“Phải không?” Ta cúi đầu lâm vào trầm tư, đại ca cưỡng hiếp ta, tam ca dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, hồi tưởng lại thấy không yên!
Ta cảm thấy bất an, là bởi vì ta biết ba ba nhất định sẽ không đồng ý cho các ca ca thích nam nhân, ta muốn giúp bọn hắn giấu diếm chăng? Ta cũng không muốn làm khó bọn hắn, nhưng một khi ba ba biết thì…
Nhất định sẽ long trời lở đất, Kim Ẩn Tổ sẽ phát sinh đại động, Seoul sẽ chìm vào những cuộc ẩu đả tranh giành địa bàn, tranh giành địa vị bang chủ, đây cũng chẳng phải điều tổ hình sự mong muốn.
Bất quá ta lùi một bước mà nghĩ, có lẽ chỉ là ta quá nhạy cảm, Trịnh Bân cũng đã nói rõ rồi, tai sao cuối cùng ta lại nhạy cảm như vậy, nhìn qua rất bình thường, nhưng thật mờ ám, dù những đầu mối nhỏ nhất cũng có thể bị ta lập tức phát hiện, có lẽ đây không phải là ưu điểm, mà là khuyết điểm. Ta thật đã nghĩ quá nhiều rồi.
Ta đang uống Kê Vĩ tửu, Trịnh Bân đi tới vỗ vai ta, thấp giọng nói “Bên kia, Kim Ẩn Tổ bang chủ tới”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
10 chương
3 chương
22 chương
122 chương