Mặc kệ Đông Phương Tước nói thế nào, ánh mắt của Đinh Tiểu Lộ rất kiên định, cô cũng muốn trả thù cho Hứa quản gia. " Anh có trói tôi lại, thì cho dù phải bò, tôi cũng sẽ đi!" Đinh Tiểu Lộ quyết tâm phải đi cho bằng được. Đông Phương Tước không nhìn cô một lúc, lại cúi xuống lau chùi thanh kiếm, Đinh Tiểu Lộ thấy hắn như vậy cô rất phẫn nộ. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, tìm cho mình một thanh kiếm. Ánh mắt cô chợt dừng lại trước một thanh kiếm để ở trong góc, cô tiến tới cầm lên xem thử. Quả thật rất vừa ý cô, nó khá nhẹ, phù hợp với tay cô, Đinh Tiểu Lộ đưa lên thử thì rất chắc tay. " Tôi muốn sử dụng nó!" Cô nói rồi đưa thanh kiếm trước mặt Đông Phương Tước. Hắn nhanh chóng cho kiếm trên tay trở lại hộp, rồi mới đứng thẳng người lên nhìn vào cô. Đinh Tiểu Lộ con ngươi chuyển động, cô liếc sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của hắn. " Anh đang muốn làm gì? Rốt cuộc là có để tôi đi hay không?" Đinh Tiểu Lộ lại hỏi hắn. " Em biết câu trả lời của tôi rồi mà!" Đông Phương Tước nói với cô. " Anh lấy quyền gì ngăn cản tôi, anh và tôi không có quan hệ gì hết, anh không có tư cách quản chuyện của tôi!" Đinh Tiểu Lộ trừng mắt không vui nhìn hắn. Cô nói đúng, quan hệ của hai người là gì? Đông Phương Tước không thể trả lời cô đươc. " Anh cũng không trả lời được chứ gì? Vậy thì tôi sẽ đi!" Đinh Tiểu Lộ nhướng mày nói. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, vậy mà hắn lại phát gục trước vẻ đẹp mạnh mẽ của cô. Đông Phương Tước tiến lại gần hơn nữa, Đinh Tiểu Lộ nhận ra vẻ mặt bất thường của hắn, cô liền lùi lại vài bước. " Anh bị gì vậy? Đừng có đến gần tôi!" Đinh Tiểu Lộ vừa lui vừa kêu lên. Đông Phương Tước vờ như không nghe thấy cô nói, hắn vẫn tiếp tục bước về phía cô. Đến khi Đinh Tiểu Lộ đụng phải vách tường sau lưng. Cô không còn đường để lui nữa, Đông Phương Tước mặt áp sát vào mặt của cô. " Em muốn biết quan hệ chúng ta là gì sao? Tôi dùng hành động nói cho em biết!" Đông Phương Tước nhìn thẳng vào mắt cô nói, giọng của hắn rất trầm ấm, khiến Đinh Tiểu Lộ quên mất cô và hắn đang trong tư thế dễ gây hiểu lầm a. Đông Phương Tước nắm cằm cô đưa lên, hắn mạnh mẽ hôn xuống cánh môi ngọt ngào mềm mại của Đinh Tiểu Lộ. Cứ mỗi lần bị hắn cưỡng hôn, tâm trí của cô lại trở nên trống rỗng. Không hiểu sao, cô lại đáp trả hắn, hai người ôm lấy nhau, tạo ra những âm thanh hoan ái. Đông Phương Tước đưa lưỡi vào trong, quấn lấy lưỡi của Đinh Tiểu Lộ, đến khi cướp hết không khí của cô, hắn mới buông cô ra. Bất ngờ Đinh Tiểu Lộ cảm thấy sau gáy đau nhói, cô dần dần mất đi ý thức, đổ gục trên vai hắn. Đông Phương Tước đã lén tiêm thuốc mê cho cô, Đinh Tiểu Lộ lại không hề hay biết. " Xin lỗi, tôi không thể mạo hiểm để em đi theo được, cứ ở lại đây." Đông Phương Tước nói xong, hắn ôm cô đặt lên giường, hắn đứng nhìn cô một lúc lâu, rồi mới cầm hộp đựng kiếm đi nhanh ra ngoài. " Mọi người đã chuẩn bị xong chưa!" Đông Phương Tước đứng bên ngoài hỏi Diệp Vấn Thiên. " Mọi thứ đã xong! Chúng ta có thể đi ngay bây giờ." Diệp Vấn Thiên trả lời hắn. " Hệ thống camera của hắn đã xử lý xong?" Đông Phương Tước lại tiếp tục hỏi. " Đã làm tốt, bây giờ chúng ta có thể hiên ngang đi vào, mà bọn chúng không thể phát hiện được. Tài liệu lấy được đã sao chép vào usb, bản gốc tôi đã xóa sạch rồi!" Diệp Vấn Thiên tự hào nói. " Vậy thì đi thôi!" Đông Phương Tước liền đi ra cửa. Mọi người đều đã tập hợp trên xe, những chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn cứ. Nơi này bỗng nhiên trở nên vắng lặng hẳn. Đột nhiên cửa phòng mở, Vi An từ bên trong bước ra. Từ lúc Lý Kiệt cứu cô, thì hắn liền đem cô về đây, cho người canh gác, không cho cô rời khỏi. Hôm nay mọi người đi hết rồi, cô mới dám đi ra. Vi An đi lại phòng của Đông Phương Tước, cô mở cửa đi vào, may là hắn không có khóa cửa. Lúc nãy cô có lén nhìn ra, nên mới biết Đinh Tiểu Lộ cũng đang ở đây. " Tiểu Lộ, cô không sao chứ?" Vi An đi lại giường lay Đinh Tiểu Lộ hỏi. " Cô bị sao vậy, không trả lời tôi?" " Chắc là bị trúng thuốc mê rồi, để tôi xem có gì giúp cô tỉnh lại đây!" Vi An nhìn xung quanh nói, cô tự biên tự diễn một mình. Một lúc sau, Vi An từ phòng tắm ra tới, tay cô cầm một thau nước lạnh, hất thẳng vào mặt Đinh Tiểu Lộ. Bị xối một thau nước lạnh, Đinh Tiểu Lộ sặc sụa tỉnh dậy. " Khụ, khụ!" Cô ho khan. " May quá cô tỉnh lại rồi!" Vi An ném cái thau, mừng rỡ kêu lên. " Vi An, tại sao cô ở đây?" " À không, bọn họ đi hết rồi sao?" Đinh Tiểu Lộ chợt nhớ ra, nắm bả vai Vi An hỏi. " Bọn họ đi được một lúc rôi! Chúng ta phải mau trốn thôi!" Vi An trả lời cô. " Không có, chúng ta sẽ đi theo họ!" Đinh Tiểu Lộ đứng lên nói. " Cô có quần áo sao?" Nhìn lại quần áo ướt mem, Đinh Tiểu Lộ lại nhìn Vi An hỏi. " Ahihi, tất nhiên là có rồi!" Vi An gãi đầu nói. " Vậy thì mau lên, phải đuổi kịp bọn họ!" Đinh Tiểu Lộ kêu lên, cô với lấy thanh kiếm cùng Vi An đi ra.