Đêm đã khuya, sương xuống lạnh. Nhưng Đông Phương Tước lại muốn đưa Đinh Tiểu Lộ đi ngắm trăng, cô cũng thể hiểu hắn đang muốn làm gì nữa. Những cơn gió lạnh buốt thổi đến từng đợt, màn đêm trông tịch mịch yên tĩnh. Đinh Tiểu Lộ nhắm mắt lại, cô cảm nhận không gian bình yên lúc đêm muộn. Cũng lâu rồi, cô không được thoải mái như thế này, cảm giác đắm mình vào không khí lạnh ban đêm, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. " Có thấy thoải mái hơn không?" Đông Phương Tước ôm cô từ phía sau hỏi. " Rất thoải mái nha!" Đinh Tiểu Lộ trả lời hắn. " Tiểu Lộ, anh có chuyện muốn nói với em! Em có muốn nghe thử không?" Hắn lại lên tiếng " Anh là muốn nói gì? Nếu như anh muốn bỏ em và Tiểu Bảo, thì em sẽ giết chết anh!" Đinh Tiểu Lộ trêu đùa hắn nói. " Anh mới không bị ngu ngốc mà làm như vậy!" Đông Phương Tước phì cười đáp. " Đi theo anh nào!" Hắn nắm tay cô kéo đi, Đinh Tiểu Lộ bất giác hai chân cũng nguyện ý đi theo hắn. Cô khá là tò mò, không biết hắn sẽ cho cô bất ngờ gì nữa đây. " Nhắm mắt lại!" Đột nhiên hắn lấy tay che mắt của cô lại, rồi lại tiếp tục dẫn cô về phía trước. Cả hai bước thật chậm, Đinh Tiểu Lộ lại càng hồi hộp hơn. Không biết hai người đi đến đâu, nhưng Đông Phương Tước đã dừng lại, hắn từ từ thả tay xuống. Đinh Tiểu Lộ chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh vật phía trước, cô đã bất ngờ đưa tay che mặt lại. " Là anh làm sao?" Đinh Tiểu Lộ rơm rớm nước mắt hỏi hắn. Trước mắt Đinh Tiểu Lộ chính là những chùm đèn nhỏ treo lộng lẫy, xung quanh được trang trí bằng hình ảnh của cô và Tiểu Bảo. Có loại hoa hồng đỏ mà cô thích, cùng những dải ruy băng màu hồng ngọt ngào, chúng được Đông Phương Tước tỉ mỉ treo lên. Tất cả mọi thứ ở đây đều do hắn làm, hắn cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Đinh Tiểu Lộ còn đang bất ngờ không thôi, thì Đông Phương Tước đã đi đến trước mặt cô. Hắn quỳ một chân xuống, trên tay là một chiếc nhẫn kim cương lớn, được cắt gọt tinh tế, từng đường nét đều hoàn mỹ. " Tiểu Lộ, em có đồng ý gả cho anh không?" Đông Phương Tước đưa nhẫn lên, giọng hắn ôn nhu hỏi. " Anh..." Đinh Tiểu Lộ vỡ òa trong cảm xúc, nói không nên lời. Cô không nghĩ hắn lại đưa cô đến đây để cầu hôn, đây là chuyện cô chưa từng nghĩ đến. " Tiểu Lộ, em có biết tại sao anh muốn cầu hôn em ở đây không? Bởi vì đây là nơi mà em nói yêu anh, anh sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc lúc đó. Cảm ơn em, vì đã bước vào cuộc đời anh, và dành tình yêu cho anh. Cảm ơn em vì đã rộng lượng, tha thứ cho những lỗi lầm ngu ngốc mà anh đã mang đến cho em." " Cảm ơn em vì đã không ngại cực khổ, mà chờ đợi anh suốt 3 năm. Điều cuối cùng anh muốn cảm ơn, chính là vì em đã mang Tiểu Bảo đến thế giới này." " Tiểu Lộ, cho anh cơ hội để anh có thể làm tròn bổn phận của mình, để anh có thể yêu thương và chăm sóc cho hai mẹ con em! Đinh Tiểu Lộ, đồng ý lấy anh nhé!" Từng lời từng chữ hắn nói, làm Đinh Tiểu Lộ cảm động không thôi, cô bật khóc nức nở vì hạnh phúc. Cô không bao giờ nghĩ, Đông Phương Tước có thể sến súa đến như vậy, hắn cho cô một bất ngờ thật lớn. " Mami, người hãy mau đồng ý đi! Con muốn thấy mami làm cô dâu, con nghĩ mami chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!" Tiểu Bảo không biết từ đâu chui ra, nó đứng bên cạnh lên tiếng. " Tiểu Lộ, hãy mau đồng ý đi! Ta cũng rất mong chờ uống ly trà của con dâu rồi!" Đông Phương Tuyết Cầm cũng đứng một bên nói vào. " Khụ, Khụ! Ta chỉ muốn nói là con hãy rước thằng ngốc này giùm ta đi, để ta còn có thời gian đưa mẹ con đi du lịch vòng quanh trái đất!" Triệu Phong Hành ho lên vài tiếng rồi nói, Đông Phương Tuyết Cầm không chịu được mà huých vai ông ta một cái. " Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Ba nhân vật loi nhoi không ngừng ro hò cổ vũ. Với ánh mắt mong chờ của mọi người, Đinh Tiểu Lộ không thể nào từ chối được. Vả lại, cô cũng rất mong chờ điều này cơ mà, cô sẽ xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu màu trắng, bước vào lễ đường cùng Đông Phương Tước. Nghĩ đến viễn cảnh đó, cô lại cảm thấy hạnh phúc. Cô đưa mắt nhìn về Đông Phương Tước, hắn có lẽ đang rất mong chờ câu trả lời của cô đi. Đinh Tiểu Lộ hít một hơi thật sâu, rồi đưa bàn tay trắng nõn của mình về phía Đông Phương Tước. " Em đồng ý!" Cô nở nụ cười rất tươi trả lời. Đông Phương Tước cũng mỉm cười, hắn vội đứng lên, đeo nhẫn cưới vào tay cô. Chiếc nhẫn ban đêm như phát sáng lên vậy, thật sự rất lấp lánh. " Cảm ơn em!" Đông Phương Tước nói, hắn ôm lấy eo cô, và bắt đầu trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. " Tiểu Bảo, chúng ta hết vai rồi! Ông bà sẽ đưa con về nhà ngủ!" Đông Phương Tuyết Cầm nói, rồi kéo Tiểu Bảo đi. " Bà nội, con không muốn về đâu, con muốn ở đây thêm một lúc nữa!" Tiểu Bảo ngây ngô lắc đầu nói, bé con thật sự còn quá nhỏ, để hiểu chuyện gì đang xảy ra. " Nếu con muốn nhanh có em gái, thì phải về nhà ngay! Có hiểu không hả?" Triệu Phong Hành đi đến, ông ta bế Tiểu Bảo lên vai, rồi ba người nhanh chóng lên xe trở về biệt thự. \_\_\_\_\_\_