Hắc đạo đại ca cởi ra đi nào !

Chương 104 : Tôi muốn ở một mình

Đông Phương Úc nghe giọng nói của hắn, liền ngẩng đầu lên nhìn. Vừa thấy Đông Phương Tước, ông ta đã nhanh chóng đứng bật dậy, đi đến túm cổ áo của hắn. " Thằng khốn nạn! Mày đến đây làm gì hả? Tao biết rồi! Tất cả là do mày làm có đúng không hả?" Ông ta trợn mắt gầm lên hỏi. " Ông ngoại, ông đúng là thông minh! Không sai! Tôi chính là người đứng ở sau lưng giật dây, ông có hài lòng không?" " Mày là con quỷ! Tao đáng ra nên tìm cách giết chết mày khi mày chưa lọt lòng! Tao sẽ không tha cho mày đâu, mày đừng nghĩ những trò này có thể hãm hại được tao! Nếu như không tìm được chứng cứ, không ai có thể làm gì được tao hết!" Ông ta cười lên man rợ nói. " Ông ngoại, tôi vừa mới khen ông, vậy mà ông lại làm tôi thất vọng rồi! Ông nghĩ tôi đi đến bước này mà không có chuẩn bị gì trước sao? Ông lầm rồi, tôi nghĩ chứng cứ đã được gửi cho cảnh sát quốc tế rồi đấy! Ông cứ chờ mà xem!" Đông Phương Tước gương mặt không thay đổi đáp trả ông ta. " Mày...mày..." Đông Phương Úc thở không ra hơi, ông ta ôm ngực đau đớn. " Ông tức giận không? Nhưng đây đã là gì với cách ông đối xử với mẹ con của tôi chứ? Bấy nhiêu đây không là gì cả! Ông cứ từ từ mà cảm nhận ở trong ngục đi!" Đông Phương Tước thở mạnh nói, hắn đang cố giữ bình tĩnh. " Hừ...tao sẽ không bao giờ hối hận, về những việc tao đã làm đâu! Vì mẹ con mày xứng đáng như vậy! Tao chỉ hối hận, là tại sao không giết chết hai mẹ con mày ngay lúc đầu?" Đông Phương Úc gương mặt như quỷ dữ nói. " Ông nói lại cho tôi nghe một lần nữa?" Đông Phương Tước không giữ lấy bình tĩnh, hắn bước đến túm cổ ông ta kéo lên trừng mắt nhìn ông ta mà hỏi. " Dù gì thì tao cũng sắp bị mày hại chết rồi! Tao không ngại nói cho mày biết, Đông Phương Tuyết Cầm và mày không phải con cháu của Đông Phương Gia tao!" " Ý của ông là gì hả?" Đông Phương Tước nhíu mày hỏi lại. " Hahahaha!" " Mẹ mày chỉ là đứa con hoang của Đường Tuyết Mẫn mà thôi! Năm đó khi bà ngoại của mày kết hôn với tao, bà ta đã có thai trước khi cưới, và đó chính là mẹ của mày. Đường đường là tổng giám đốc của Đông Phương Tập Đoàn lẫy lừng, tao lại phải đi đổ vỏ cho người khác. Nếu là mày, mày có hận không?" Đông Phương Úc cười chua chát nói. " Nhưng vì tao quá yêu bà ấy, nên tao chấp nhận nỗi nhục này, mà xem Đông Phương Tuyết Cầm như con gái ruột của mình. Ah, nhưng ông trời cũng thật là tàn nhẫn, sau khi sinh nó ra, bà ấy cũng qua đời. Vậy thì tao còn cần gì đứa con hoang như nó nữa! Cứ tưởng nó có chút nhan sắc, sau này sẽ giúp Đông Phương Gia được chút việc. Nhưng không, đúng là mẹ nào con nấy. Chưa gì nó đã đem nổi nhục nhã khác về nhà, vậy thì tao chỉ còn cách phải tuyệt tình với nó mà thôi" Đông Phương Úc giọng khàn khàn nói. " Ông là đồ khốn mà!" Đông Phương Tước tức giận hắn hất mạnh ông ta ra, khiến ông ta ngã lăn ra đất. " Thì ra mọi chuyện là như vậy! Tôi cũng đã hiểu vì sao mẹ con tôi bị đối xử như thế rồi! Ông đúng là đồ đê tiện, vì hận thù với người đã khuất, ông lại trút hết lên đầu mẹ con tôi. Được, đươc lắm! Đông Phương Úc, vốn dĩ tôi còn đang nghĩ niệm tình thân, mà tha cho ông một con đường sống. Nhưng bây giờ thì không cần rồi!" Đông Phương Tước tay nắm thành quyền nói. Xong rồi hắn xoay người liền đi nhanh ra ngoài, hắn không muốn ở lại cái nơi kinh tởm này thêm một phút một giây nào nữa. Nó khiến hắn cảm thấy buồn nôn. " Boss, anh ổn không?" Ngồi trong xe, Diệp Vấn Thiên lo lắng hỏi. " Tôi muốn ở một mình! Lát nữa ra tới đường lớn, cậu xuống xe tự mình trở về nhà đi!" Đông Phương Tước phớt lờ câu hỏi của hắn. " Vâng, tôi biết rồi!" Diệp Vấn Thiên thật sự lo cho Đông Phương Tước, nhưng hắn cũng không dám cãi lại. Xe ra tới đường lớn, Đông Phương Tước tự mình lái xe rời đi, để mặc Diệp Vấn Thiên đứng giữa đường. " Boss, anh thật là làm người khác không yên tâm mà!" Hắn thở dài nói. Đông Phương Tước trong vô thức lái xe đi khắp nơi trong thành phố, hắn không biết nên đi về đâu. Hắn bây giờ rất loạn, tình huống cẩu huyết này hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra. Thật nực cười, cả Đông Phương Tuyết Cầm và hắn đều không phải con cháu Đông Phương Gia. Chẳng mấy chốc mà trời đã tối, màn đêm buông xuống, thành phố lại lên đèn rực rỡ. Đông Phương Tước lái xe đến quán Bar quen thuộc. Trong tiếng nhạc xập xình, mọi người đang cùng nhau nhảy nhót trên sàn, ở một góc khuất Đông Phương Tước ngồi lặng lẽ ở đó. Hắn trầm mặc, chỉ yên lặng mà uống rượu. " Anh đẹp trai, thất tình sao? Có muốn em ngồi bầu bạn với anh không?" Một cô gái ăn mặc kệch cỡm đi đến bắt chuyện với hắn. Đông Phương Tước không để ý đến cô ta, hắn lại nhẹ nhàng lắc ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ trên tay thưởng thức. " Anh đẹp trai, để tối nay em giúp anh giải sầu? Bảo đảm anh sẽ hài lòng!" Cô ta lại tiếp tục ẻo lả nói, tay cố tình sờ soạng trên người hắn. Cũng dễ hiểu thôi, với một người hoàn hảo như Đông Phương Tước, có người phụ nữ nào mà không thèm khát, muốn đưa hắn lên giường chiếm hữu. " Cút!" Đông Phương Tước bắt lấy cổ tay cô ta bóp mạnh, lạnh lùng lên tiếng.