Hắc đạo đặc chủng binh

Chương 57 : Ân phỉ bị đùa giỡn

Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán kết thúc, mọi người lại bắt đầu bận rộn. Sáng sớm, Ân Phỉ lại được mấy tiểu đệ Hoa Hưng Xã hộ tống đi học. “Hà hà, cô em này là ai vậy? Khong ngờ lại được chăm sóc như vậy? Đến trường còn mang theo bảo tiêu?” Ân Phỉ vừa mới tiến vào trường thì có một thanh niên mặt trắng đứng ở bên kia đường nhìn sang nói. “Lâm thiếu, thời gian này anh không có tới trường nên không biết, đó là học sinh mới của lớp hai trường cao trung, mới vào học được hai tháng.” Một tên lưu manh ở phía sau bộ dáng nịnh nọt nói. “A? Cô nàng này có dáng người thật là chuẩn? MẤy người đi theo ta, hắc hắc, đợi tối nay sung sướng xong rồi sẽ không thiếu phần của các anh em.” Người được gọi là Lâm thiếu cười dâm đảng nói. Mấy người đi thẳng vào tầng lầu lớp học, đến trước cửa lớp hai, lúc này đã sắp vào học rồi, trong lớp có không ít người đang ngồi. Ân Phỉ ngồi ở hàng thứ nhất. Tiểu đệ Lâm thiếu không khỏi liếm liếm môi, vừa rồi ở xa cũng không thấy rõ, chỉ mờ mờ nhận biết được đó là mỹ nữ, nhưng bây giờ khi đến gần, thấy được thân hình, diện mạo của nàng thì không nhịn được thú tính, lại tưởng tượng đến cảnh đem nàng quăng lên giường. Thấy bộ dáng của mấy tên sắc lang này, Lâm thiếu hướng bọn họ nháy mắt ra hiệu, một tên trong đó liền hiểu ý đi vào trong lớp học, đến trước bàn Ân Phỉ. Tiểu tử này rất ngang ngược, thấy các học sinh nhìn mình thì làm ra bộ khó chịu, hung hăng chửi: “Mẹ! Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn gây chuyện hả?” Thấy các học sinh cuối đầu xuống thì hắn mới thỏa mãn gật đầu, làm một bộ mặt tươi cười đi đến trước bàn Ân Phỉ nói: “A, vị đồng học này, Lâm thiếu của chúng ta muốn làm quen với bạn? Bạn có thể nể mặt anh ấy không?” Ân Phỉ hướng theo hướng hắn chỉ, nhìn vị Lâm thiếu ở ngoài cửa, nhếch miệng khinh thường, cố ý lớn tiếng nói: “Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Người nọ còn chưa kjp nói lời nào thì Lâm thiếu đã đi vào, nhìn Ân Phỉ từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, sau đó đưa mặt tời gần Ân Phỉ, hít hít mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ trên người nàng nói: “Tình thú có thể bồi dưỡng ra được, thế nào? Có hứng thú cùng ta ra ngoài vui chơi không?” Hàng ngày ở chung với xã họi đen, Ân Phỉ cũng nghe ra được mấy cái tình thú, vui chơi này là ý gì. Nàng chán ghét nhíu mày nhìn hắn nói: “Tôi đang đi học, anh không nên quấy rầy tôi.” “Hừ, học cái gì? Em có biết Lâm thiếu chúng ta là ai không? Hắn chính là con trai duy nhất của Lâm thị trưởng, chỉ cần theo hắn thì có thể hưởng vinh hoa phú quý, còn cần học hành nữa sao?” Một người khác ở bên cạnh Lâm thiểu lướn tiếng nói, làm như hắn cũng là con trai của thị trưởng vậy. Ân Phỉ nhếch miệng nói: “Con trai của thị trưởng là người như thế này sao?” Lâm Thiểu chưa từng bị người nào nói hắn như vậy, với thân phận của hắn thì muốn nữ nhân nào mà người ta lại dám không nể mặt chứ. Hắn chỉ vào Ân Phỉ, vừa muốn nổi giận thì từ ngoài cửa vang lên tiếng của thầy chủ nhiệm lớp Ân Phỉ: “Lâm Phạm, ngươi đi ra cho ta.” Lâm thiếu quay đầu lại nhìn nhìn, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà dị đi rà ngoài. Chủ nhiệm lớp kéo hắn đi đến một góc khuất, nhìn quanh thấy không có học sinh nào mới cười ha hả nhỏ giọng nói: “Lâm thiếu gia, hôm nay lại có thời gian rảnh rổi đến trường sao?” “Không có gì, hôm nay thiếu gia ta tâm tình thoải mái, đi ra ngoài dạo chơi một chút. Cô gái vừa cãi lời ta tên là gì?” Lâm thiếu quệt miệng hỏi thầy giáo này. “Con bé tên là Ân Phỉ, không phải Lâm thiếu ngày thấy nàng vừa mắt đó chứ? Nhưng ngài ngàn vạn lần không thể đụng tới nàng được, nàng là do Vương phó cục trưởng giới thiệu vào trường, lỡ mà có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không đỡ nổi đâu.” Thầy giáo kia nhìn vẻ mặt của Lâm thiếu thì biết là hắn không có ý tốt, vội vàng nói. “Vương phó cục trưởng? Hắn là cái thá gì, ta còn không coi cục trưởng ra gì huống chi chỉ là một tên phó. Nói thật cho ông biết, thiếu gia ta quyết định rồi.” Nói xong thì quay người, muốn đi vào trong phòng học. Thầy giáo kia vội giữ chặt áo hắn lại nói: “Lâm thiếu, nói như thế nào thì ta cũng là thầy của ngài mà, ngài cũng không thể làm như vậy được. Đối với ngài thì Vương phó cục trưởng không là gì cả, nhưng mà với ta thì khác. Hắn chỉ cần nói một câu là ta phải cuốn gói mà đi đó. Lão bà của hắn làm ở bộ giáo dục mà.” Lâm thiếu xoay người, nghĩ nghĩ một chút rồi vỗ vỗ vai thầy giáo nói: “Thầy giáo Chu, gần đây ông đối với ta cũng rất tốt, ta cũng ghi nhớ hết. Có điều cô nàng này ta không thể bỏ qua được. Thế này đi, nếu như Vương phó cục trưởng để lão bà của hắn đến tìm ông kiếm chuyện thì ông cứ nói với ta. Nghe nói có một vị chủ nhiệm môn bị tai nạn xe cộ, đến lúc đó ta sẽ nhờ cha ta đến nói chuyện với bộ giáo dục. Lần thứ hai tiến vào trong lớp học, Lâm thiếu cười cười nói: “Ta nói này cô em, theo ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút lại khó như vậy sao?” “Ai là cô em của anh? Ta nói rồi, ta muốn đi học? Anh đừng làm phiền ta nữa.” Ân Phỉ cau mày có chút tức giận nói. “Hả? Tức giận? Hà hà… tức giận cũng đẹp như vậy, cô em đã không muốn đi thì ta đành phải cưỡng ép thôi.” Nói xong thì khoát tay một cái, nói với hai người ở phía sau: “Hai người các cậu đi giúp tiểu thư Ân Phỉ.” Ân Phỉ dùng sức giãy dụa nhưng dù sao nàng cũng là con gái, làm sao có thể chống lại được hai tên con trai? Hiện tại nàng thật hối hận là không theo các anh học một chút ít võ thuật để phòng thân, nếu không thì cũng không đến nổi như bây giờ. “Mày, bọn mày buôn cô ấy ra, anh trai của cô ấy là lão đại Hoa hưng Xã, các người động vào cô ấy thì sẽ chết một cách thê thảm.” Một bạn cùng bàn với Ân Phỉ thấy nàng bị khi dễ thì vội vàng đứng lên hô. Nàng là bạn tốt nhất của Ân Phỉ, cả trường này cũng chỉ có nàng biết là Ân Phỉ chính là công chúa của Hoa Hưng Xã. Lâm Phạm và bọn đàn em nhìn nhìn nhau sau đó cười ha hả nói: “Nó là em gái của lão đại Hoa hưng Xã? Ha ha ha, chuyện này nghe thật là buồn cười. Đừng nói là không phải, cho dù thật sự là như thế thì có thể làm được gì? Ở XA này còn có ai mà ta không dám true chứ? Hừ! Mang đi!” Mấy người cứ như vậy mà rời khỏi lớp học, bạn cùng bàn của Ân Phỉ cũng chỉ biết dậm chân, không thể làm gì khác. “Lâm thiếu, tiểu nữu vừa rồi nói thật không? Cô em này đi đến trường có người hộ tống, người thường cũng rất khó có được đãi ngộ này. Em thấy hay là chúng ta thả nàng đi đi.” Một tên tiểu đệ nghĩ đến chuyện lúc sáng Ân Phỉ đến trường có người theo bảo vệ thì có chút chột dạ nói. Lâm Phạm hung hăn quayd dầu lại, tát cho hắn một cái nói: “Khốn kiếp, không có tiền đồ! Lão đại Hoa Hưng Xã là ai? Là Tử Thần, chính là thần tượng của ta! Có chuyện gì của anh ấy mà ta không biết hả. Anh ấy có em gái? Con ngốc đó biết cái gì? Nhiều lắm thì anh trai của con nhỏ này cũng chỉ là một tiểu đầu mục ở Hoa Hưng Xã thôi? Ta không tin là Hoa Hưng Xã lại vì một con nhỏ này mà đắc tội với lão tử!” Ân Phỉ bị kéo đi ở phía sau nghe được hai người nói chuyện với nhau thì cười lạnh. Nàng biết mình chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm. Đoàn người nhanh chóng đi ra khỏi phòng học, Lâm Phạm nhìn nhìn dung nhan xinh đẹp của Ân Phỉ nuốt nước miếng mấy lần, mấy lần đến gần Ân Phỉ đều bị nàng nhìn ánh mắt lạnh lùng nhìn lại thì hắn lại cười dâm dãng, trong lòng thầm nghĩ: “Lát nữa lão tử nhất định phải chơi chết mày, mỹ nhân như vậy cũng chỉ đáng để cho Lâm Phạm ta cưỡi thôi.”