Hắc đạo đặc chủng binh
Chương 18 : Thay đổi bộ dáng
“Năm mươi vạn?” Hứa Cường có chút kinh ngạc hỏi. Hắn vẫn không ngờ được là một tên đầu lĩnh địa phương, chỉ trong vòng nửa năm đã có thể tích trữ được năm mươi vạn. Như vậy có thể thấy được hắn đã làm không ít chuyện xấu, phải biết rằng trong trấn nhỏ này dân cư tổng cộng chỉ có chừng hai ba vạn mà thôi. Tuy nói năm mươi vạn không phải là rất nhiều, thậm chí trong mắt nhiều người thì đó cũng không tính là tiền. Mấy người Đường Phong bình thường cũng không quan tâm đến số tiền như vậy, bình thường bọn họ chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ thì tiền thưởng không phải chỉ có như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, năm mươi vạn bây giờ đối với bọn họ rất là trọng yếu.
Điền Khuê lại nhầm tưởng Hứa Cường chê ít, vội vàng giải thích, “Các vị đại ca, ta thật sự chỉ có chừng đó mà thôi. Các vị cũng biết nơi đây là một địa phương nhỏ, dân cư ít, ta tới đây cũng chỉ mới một thời gian ngắn, còn phải làm quà biếu cho các sếp nữa. Cũng chỉ tích trữ được có bao nhiêu đó thôi.”
Đường Phong nhìn Vương Thắng, ý là để cho hắn giải quyết, dù sao thì về phương diện này thì lão đại xã hội đen như Vương Thắng quen thuộc, xử lý tốt hơn bọn hắn nhiều.
Vương Thắng khẽ gật đầu nói: “Mẹ kiếp, năm mươi vạn cũng chỉ đủ cho ta mời các anh em đi ra ngoài tiêu uống rượu, tiêu sái một hồi. Có điều mày nói cũng đúng, chúng ta đều là người trên giang hồ, ta có thể cầu tình với lão đại giúp mày. Về phần lão đại có chấp nhận số tiền đó của mày hay không thì đó là tùy theo lòng thành của mày.” Vương Thắng nói những lời này mà mặt không chút đỏ lên, tim không đập vội, dù sao thì đây là những tố chất cơ bản cần có khi làm xã hội đen. Ở bên ngoài lăn lộn một thời gian dài, không có việc gì thì cùng với đàn em uống rượu, tán dốc, sau một thời gian dài cũng luyện ra được.
Vương Thắng làm bộ nghiêm trang, quay lại, nói với Đường Phong: “Lão đại, ta thấy việc này cứ như vậy đi, dù sao thì đã có sáu người bối táng theo cha con lão Ân rồi, huống chi chúng ta cũng là người lăn lộn giang hồ, cũng không thể làm việc theo cảm tính được, tuy nói tiền không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho các huynh đệ uống rượu. Huống hồ chúng ta đi một chuyến này cũng không thể về không được.”
Đường Phong nhíu mày, trong lòng thì mắng thầm: “Cái này phải làm sao đây, đây đâu phải là đá bóng đâu mà cứ đá qua đá lại như thế.” Hắn lại không biết đây là Vương Thắng cố ý, hắn đã quyết tâm đi cùng với mấy người Đường Phong, toàn tâm toàn ý giúp mấy người Đường Phong, vì Đường Phong cũng là vì hắn. Mà mấy người Đường Phong dù sao cũng vẫn còn là tân thủ, còn có quá nhiều cái không biết, Vương Thắng làm như vậy cũng là muốn mấy người Đường Phong sớm quen thuộc với xã hội đen.
“Hữu Thủ đã xin tha cho mày thì tao cũng không thể không nể mặt anh em được. Cái mạng nhỏ của mày cứ để đó, coi như là nể tình chúng ta là người đồng đạo. Như vậy đi, mày theo chúng tao trở về. Yên tâm ta sẽ không giết mày đâu, chờ ngày mai ngân hàng mở cửa thì đi lấy tiền xong rồi chúng ta cũng không còn quan hệ nữa.” Đường Phong lạnh lùng nói, Vương Thắng âm thầm gật đầu, biểu hiện của Đường Phong cũng không tệ.
Điền Khuê vừa nghe hắn nói thì có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương nói: “Đại ca, không cần, không cần phải chờ ngân hàng mở cửa, hiện tại cũng có thể đi lấy tiền, tiền ta đều để ở trong nhà. Anh cũng biết, người như chúng ta khi lăn lộn trên giang hồ không chừng có ngày phải bỏ chạy, lúc nào cũng giữ một ít tiền bên người để phòng thân.”
Đường Phong thầm nghĩ: Cũng tốt, xử lý trong đêm khuya như thế này cũng tốt, như vậy bọn họ có thể sớm rời khỏi đây. Về phần Điền Khuê, Đường Phong thật sự không muốn giết hắn sao? Ha ha, kỳ thật thì Đường Phong sớm đã có chủ tâm rồi.
Sau khi đe dọa tiểu Lan một phen, mấy người dẫn theo Điền Khuê ra khỏi quán bar. Đương nhiên loại chuyện uy hiếp như vậy, Đường Phong cũng khinh thường, không thèm làm, giao cho Hứa Cường giải quyết.
Dưới sự chỉ dẫn của Điền Khuê, mấy người đi vào “nhà” của Điền Khuê. Chỗ này cũng cách Lam Nguyệt không xa, là một căn nhà một lầu, bên ngoài trông cũng được, nhưng bên trong lại rất là bẩn thỉu. Trong phòng khách chỉ có hai bàn lớn cùng với một vài băng ghế, trên bàn đầy mạt chược, trên mặt đất lả tả tàn thuốc, bốn tên côn đồ đang ngồi đánh mạt chược thấy Điền Khuê thì vội đứng lên cung kính chào: “Lão đại.” Sau đó lại kỳ quái nhìn mấy người Đường Phong.
Điền Khuê sợ bọn Đường Phong mất hứng vội nói: “Mẹ kiếp, mấy người bọn mày ở đây làm cái gì vậy?” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Điền Khuê thấy có thêm mấy tiểu đệ thì cũng cảm thấy tốt hơn một chút, thậm chí có ý nghĩa tà ác…
Một tên nam tử có tướng mạo bỉ ổi cười hắc hắc nói: “Hắc hắc, lão đại không phải vừa rồi anh bảo bọn em mang cô tiếp viên kia đi giải quyết sao, chúng ta cũng đâu có chỗ nào ngoài chỗ này nữa đâu, nên đành phải dẫn tới đây.”
“Cô tiếp viên kia?” Điền Khuê hỏi.
“Hắc hắc, lão đại, loại gái như vậy anh còn lạ gì, lúc đầu thì còn khóc lóc van xin, sau bị chúng ta làm vài cái thì lại lộ ra bộ dáng như dâm phụ. Anh cũng nói là nếu còn chưa có chết thì phân cho các huynh đệ khác đó, vừa rồi em gọi điện thoại cho Chó Điên, bảo nó đến mang đi.”
Tên lưu manh vừa nói xong thì Vương Thắng đã khinh bỉ nói: “Mẹ kiếp, bốn nam nhân chơi một con đỉ mà chưa tới một tiếng đã xong việc. Thật là… Mẹ nó, quá mức…” Sau khi nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt như gan heo của mấy tên côn đồ, quay về Đường Khuê nói: “Mới vừa rồi ở quán bar tao thấy mày rất mạnh mẽ mà, sao lại thu mấy tiểu đệ yếu ớt như vậy? Nếu như tiểu đệ của mày đều yếu ớt như vậy thì bốn người chúng ta tuy tiện một người cũng có thể diệt sạch.” Vương Thắng nói như vậy kỳ thật cũng là có thâm ý, hắn muốn nói thẳng với Điền Khuê rằng đừng tưởng là có mấy tiểu đệ thì có thể làm gì, mà hiện tại các tiểu đệ của hắn cũng đuối sức cả rồi.
Tuy trong lòng không vui nhưng Điền Khuê cũng không nói gì. Gượng cười nói :”Ha ha, mấy người chúng ta trước mặt các vị lão đại thì so với con kiến cũng không bằng.” Sau khi nói xong thì đem lửa giận trút xuống mấy tên tiểu đệ của mình, đá tên vừa nói chuyện một cước, mắng: “Mẹ kiếp, biến hết đi cho lão tử, đừng ở đây làm xấu mặt tao thêm nữa.”
Đợi mấy tiểu đệ đi rồi, Điền khuê chỉ vào băng ghế nói với mấy người Đường Phong: “Các vị đại ca cứ ngồi đây đi, để ta đi lấy tiền, rất nhanh thôi, rất nhanh thôi…”
Đường Phong cũng không ngồi xuống, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Hứa Cường. Hứa Cường hiểu ý nhẹ gật đầu, đi theo Điền Khuê vào trong phòng ngủ. Đây cũng không phải là Đường Phong sợ gì, chỉ là nên có tâm đề phòmg người ta, ai biết được tiểu tử này có phải là đi báo tin hay không, cho dù không có thì cũng nên nhìn qua xem hắn có giấu cái gì khác hay không, bản thân mấy người cũng không muốn bỏ sót một chút lợi nhuận nào.
Rất nhanh hai người đã quay ra, Điền Khuê xách trong tay ra một cái túi du lịch màu đen, đem đặt ở trước mặt mấy người, sau đó lui về sau một bước nói: “Các vị đại ca, tiền đều ở trong đó cả.” Đường Phong nhìn Hứa Cường, thấy hắn nhẹ gật đầu thì liền ra hiệu cho Quan Trí Dũng mở cái túi ra.
Chỉ thấy bên trong là những cọc tiền màu hồng, nhìn qua một chút cũng đủ làm cho người ta thấy nóng máu. Tuy nó tiền lương và tiền thưởng của mấy người Điền Phong cũng không chỉ có nhiêu đó nhưng mà bọn họ cũng chưa bao giờ thấy tận mắt một số tiền lớn như vậy tập trung một chỗ, những cọc tiền mặt này đánh sâu vào mắt bọn họ, làm cho bọn họ có cảm giác rất thích thú. Bọn họ phát hiện là bản thân bắt đầu thấy thích loại cảm giác này rồi, đây quả thực là một loại hưởng thụ. Nhất là Hứa Cường, thiếu chút nữa là hắn đã khóc rồi. Cái này cũng làm cho không lâu sau này, khi mạnh lên hắn có thêm một cái ngoại hiêu khác, Tài Thần, bởi vì hắn có thêm một thói quen.
Yêu tiền cũng không có gì sai, sai là vì yêu tiền mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Có ai mà không thích tiền chứ? Câu trả lời chắc chắn là không.
Vương Thắng tuy cũng có chút thất thố nhưng hắn rất nhanh thanh tĩnh lại. Hắn dù sao cũng từng lăn lộn nhiều năm số tiền lớn hơn vậy cũng đã thấy quá, chỉ là lâu rồi không có cảm giác như thế này nên có chút hoài niệm mà thôi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Vương Thắng nhìn bộ dáng mấy người Đường Phong thì thầm nghĩ, lúc trước khi mình lần đầu tiên thấy lão đại đưa ra số tiền nhiều như vậy thì cũng có bộ dáng giống hệt như thế này.
“Khụ, Điền Khuê, tiền thì bọn tao nhận, bất quá bọn tao vẫn muốn mày đi theo bọn tao một chuyến.” Bị Vương Thắng lặng lẽ đụng một cái vào sau lưng, Đường Phong ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người Hứa Cường và Quan Trí Dũng, đồng thời nghĩ ra một lời nói dối Điền Khuê.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
10 chương
45 chương