Hắc Bạch Long Kiếm

Chương 51 : Nguyệt sương đao anh hiện, Quét sạch Cuồng Phong Sa

Chưởng chưa đến mà kình phong đã đè nặng đến tức thở, trong trận kình phong mãnh liệt ấy lại thấp thoáng bong xám và vô số những bong thiết cốt từ bốn phương tập trung về phía Triển Nhược Trần! Triển Nhược Trần đứng bình thản, hai tay buông xuống đất, Sương Nguyệt đao ló ra một phần bên dưới cánh tay. Triển Nhược Trần trực tiếp đón đỡ buộc hoàn ảnh của bóng xám phải trở thành thực ảnh. Những bóng thiết cốt dày đặc trùm xuống Triển Nhược Trần, đột nhiên xuất hiện năm thân ảnh, trong những luồng sang khi thực khi hư, hai ảnh điện lạnh lùng xẹt đến. Chỉ thấy Triển Nhược Trần bình thản vung đao, ánh Sương Nguyệt đao đi thẳng vào các luồng sáng hư ảo, ánh hoàn ảo bỗng nhiên thu liễm lại, chỉ nghe hai tiếng “choang” kinh người, thanh thiết cốt của đại hán đã bị Sương Nguyệt đao chém trúng, hư ảnh đã hoàn nguyên, trên cổ của đại hán đã xuất hiện mồ hôi nhỏ giọt. Triển Nhược Trần nghiến răng : - Thì ra là Cuồng Phong Sa! Hán tử cười lên cuồng ngạo : - Triển Nhược Trần, ngươi quả nhiên uyên bác hơn người, đúng như vậy, đó chính là Cuồng Phong Sa ngươi có tin rằng mình có thể tránh được vài chiêu nữa không? Nhược Trần cười nhạt : - Nghe nói loại võ công này xuất phát từ sa mạc phía Bắc, các hạ, ngươi từ Đại Mạc đến? Khuôn mặt xám tro của gã ngước lên lạnh lùng tàn khốc : - Không sai! Triển Nhược Trần lại cười nhẹ : - Đại Mạc Cô Lâu bang? Hán tử thoáng giật mình, gắt : - Triển Nhược Trần, ngươi đã quá lắm lời, Cô Lâu bang là cái gì? Lão tử chẳng hiểu ngươi nói điều gì cả? Triển Nhược Trần gật nhẹ đầu, nói : - Chí ít ngươi cũng đã thừa nhận đến từ Đại Mạc! Hán tử đột nhiên quát lên một tiếng như sấm rền, một lần nữa tung mình lên như chiếc pháo thăng thiên, hai tay nắm lấy thanh khô cốt múa lên như cuồng phong chụp xuống đầu Triển Nhược Trần. Những âm thanh véo véo liên tục bất đoạn nghe đinh tai nhức óc khiến người ta hồn phi phách tán. Triển Nhược Trần với khuôn mặt như bị đóng băng, thân trên chỉ thấy chao đảo nhè nhẹ như quả lắc đu đưa. Tuy chàng di động với biên độ không lớn lắm nhưng với thân pháp kỳ diệu thoắt ẩn, thoắt hiện khiến khúc khô cốt của đối phương lúc nào cũng chỉ quét qua người chàng khoảng gang tấc. Lần thứ hai xuất chiêu không hiệu quả, hán tử đã bắt đầu cảm thấy lo lắng hiện ra nét mặt, bởi lẽ khi gã phát hiện chàng trai gầy gầy trước mặt là người được giang hồ ban tặng mỹ hiệu Đồ Thủ, gã đâu dám khinh địch, khi xuất thủ gã đã vận đủ mười hai thành công lực, không ngờ địch nhân đã dùng tĩnh chế động. Cuồng Phong Sa mỗi khi xuất chiêu khác nào sa mạc dậy cuồng phong, nhưng nếu gặp cao thủ định tĩnh được, không mê loạn, không bị lung lạc ý nghĩ thì rất khó chế ngự! Triển Nhược Trần vẫn với khuôn mặt đóng băng nhưng trong ánh mắt đã thoáng nụ cười, vừa quát lên cuồng nộ, hán tử lại một lần nữa vọt mình lên không, giữa chừng gã lại uốn người tung về phía Triển Nhược Trần ba mươi sáu trảm liên hoàn, giữa tiếng áo bào quét trong gió, cuồng phong vẫn rít lên kinh người, gió và cát như đã cuốn lấy người đối phương. Chiêu thức của đại hán vừa nhanh vừa mạnh khó lường, song thật bất ngờ Triển Nhược Trần vẫn ung dung dùng tĩnh chế động, chàng khua động thanh đao vừa xảo diệu lại vừa chuẩn xác. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng, địch nhân đã dốc hết sức bình sinh để đánh đòn chí mạng nên không thể thay đổi thân pháp. Triển Nhược Trần tung người lên lộn trên không như một con chim ưng sà xuống đầu đối thủ. Thế công như vũ bão của hán tử tưởng chừng như đã thủ thắng bỗng không tìm thấy địch thủ, gã quát lên một tiếng cuồng nộ, cũng tung mình lộn ngược người lên không bám theo bóng Triển Nhược Trần. Tại không trung trong khoảnh khắc như vậy mà gã cũng thi triển được hai mươi mốt chiêu trảo liên hoàn. Những âm thanh xé gió nghe thật đinh tai nhức óc, gã đánh toàn đòn chí mạng. Thế trảo đã trùm lấy bóng của Đồ Thủ Triển Nhược Trần trông như chiến thắng đã trong tầm tay. Thế nhưng đối với những tay cao thủ thì gã đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Thứ nhất gã biến thế công lên không trung thì kình lực đã giảm năm thành, thứ nhì về thời gian gã đã chậm hơn đối phương, thứ ba về không gian gã thấp hơn đối phương, địch nhân lấy tĩnh chế động, gã càng động càng dễ bị tĩnh chế! Sau những âm thanh vù vù xé gió, người ta nghe thấy thêm một tiếng “choang” rợn người, những hư chiêu trở lại hoàn nguyên. Một bóng xám rơi xuống nặng nề, lảo đảo mấy bước rồi ngã ngồi trên mặt đất. Trên mặt đất đã xuất hiện máu tươi từng vũng, tất nhiên từ trên người hán tử chảy xuống! Triển Nhược Trần thả người nhẹ nhàng như một chiếc lá. Chàng không truy sát địch thủ thậm chí Sương Nguyệt đao cũng đã giấu vào trong tay áo tự bao giờ. Chàng vẫn đứng nhìn địch thủ bình thản như không có chuyện gì xảy ra cả! Đại hán gập người tỏ vẻ như đã kiệt sức, trên áo bào màu tro đã bị phá một đường chừng nửa thước, máu trên đó vẫn tiếp tục chảy. Trên khuôn mặt thường lạnh như các âm hồn đã hiện lên sự phẫn nộ và oán độc. Hai tay cầm thiết cốt của gã run lên bần bật, gã rít lên : - Triển Nhược Trần! Hãy giết ta đi! Hôm nay ngươi có cơ hội lấy mạng của ta, nếu ngươi không tận dụng cơ hội thì về sau sẽ hối hận. Triển Nhược Trần cười lên nhạt nhẽo : - Ngươi đừng tiếc cho ta! Ta là người biết tạo ra cơ hội khi thấy cần thiết. Tất nhiên ta có thể tạo ra những cơ hội tốt hơn để giết ngươi. Lắc lắc chiếc đầu bù xù, hán tử cười quái dị : - Ta hiểu lời ngươi không phải giả tạo, nhưng nếu như ta vì quyền sinh tồn mà chí mạng ta nghĩ ngươi cũng khó lòng... Triển Nhược Trần cười, bình thản : - Vì quyền sinh tồn mà chí mạng là chuyện đương nhiên, nhưng không phải lúc nào vì quyền sinh tồn cũng phải trí mạng cả, đó chỉ là hạ sách trong trường hợp không làm gì khác. Trên nét mặt tái mét của hán tử bỗng chuyển dần sang sắc tía, gã trầm giọng : - Triển Nhược Trần, cây đao của ngươi không những nhanh mà miệng lưỡi của ngươi cũng vô cùng lợi hại. Ngươi chắc chắn phải có điều kiện, nếu không ngươi sẽ không nổi danh Đồ Thủ trên giang hồ. Khuyên người không nên trí mạng thật không giống với tính cách của một sát thủ! Triển Nhược Trần cười nhẹ, gật gật đầu : - Đúng như vậy! Trước mắt ta là kẻ thắng trận, không giết ngươi ắt có điều kiện! Hán tử cười lên lạnh lẽo : - Ngươi nghĩ rằng ta đã lâm vào cảnh cá nằm trên thớt rồi sao? Triển Nhược Trần ngươi coi chừng lầm lẫn! Triển Nhược Trần nhìn thẳng vào hán tử nói : - Ngươi chẳng lẽ còn bản lãnh gì có thể tự cứu mình trong lúc này! Dừng một lúc chàng tiếp : - Nếu đường đao Tiết Giang Đoạn Thủy vừa rồi của ta chỉ đưa thêm nửa thước thì e ngươi hồn đã về địa phủ! Khuôn mặt của hán tử vẫn không lộ chút cảm xúc, lạnh lẽo buông từng tiếng : - Cho nên ta mới nói rằng ngươi đã lỡ mất một cơ hội! Triển Nhược Trần nhếch mép : - Không phải vậy, cơ hội vẫn còn kéo dài cho đến khi ta biết rõ vì sao từ Đại Mạc xa xôi ngươi lại đến địa giới này! Hán tử cười lên ngạo mạn : - Ngươi không nên muốn biết thêm một điều gì! Đó là chuyện viển vông! Triển Nhược Trần ngửa mặt lên trời cười ha hả, lạnh lùng : - Ta có phương pháp để biết những gì ta muốn biết! Các hạ chắc đã từng nghe qua phương pháp “phân cân tiết cốt”? Phương pháp của ta đối với phương pháp “phân cân tiết cốt” còn kinh khủng hơn nhiều lần, nếu cần ta sẽ cho các hạ hay! Hán tử giọng sắc như dao : - Ngươi đừng có nằm mơ! Triển Nhược Trần nhìn vào hai ngón tay của mình : - Không đau nhưng so với đau còn khổ sở gấp ngàn vạn lần, không ngứa nhưng so với ngứa còn kinh hoàng gấp bội, ngươi hãy tưởng tượng ngàn vạn đàn kiến vừa bò vừa cắn vào não bộ của mình. Khuôn mặt hán tử thoáng bối rối nhưng ngay lập tức mắt phát hung quang : - Chỉ cần ngươi bước đến đây ta sẽ lôi ngươi cùng xuống địa phủ! Triển Nhược Trần thốt nhiên cười vang : - Bằng hữu, giọng lưỡi này ta đã từng nghe qua nhiều lần, có không ít những địch thủ muốn cùng ta “thiên địa đồng thọ” nhưng rồi ngươi thấy đó, đến hôm nay ta vẫn cứ ung dung, mà tất cả họ đều phải chết một cách tàn khốc! Chàng ngừng một lúc, thoáng một nụ cười, tiếp : - Đương nhiên từ kinh nhiệm tích lũy được, ta biết phải đối phó như thế nào nên chắc rằng lão huynh khó đạt được ý nguyện! Tay trái cầm thiết cốt đột nhiên đưa lên, hán tử cười phá lên : - Triển Nhược Trần! Thành công hay không chắc ta phải chứng minh ngươi mới tin! Triển Nhược Trần bình tĩnh nói : - Vậy thì ngươi còn chờ gì nữa, cần hiểu rằng kéo dài thời gian đối với các hạ không có lợi chút nào, càng lúc lượng máu trên người càng mất nhiều, càng kiệt sức! Hán tử, máu vẫn tiếp tục chảy, áo bào xé rách bày cả vết thương và da thịt, nhưng hình như gã chẳng có cảm giác gì là máu mình đang chảy cả, thậm chí đến liếc mắt nhìn vết thương một lần cũng không thấy. Thân hình gần như sóng soài trên mặt đất của gã bỗng nhiên lao vụt lên, động tác của hán tử nhanh khủng khiếp, điều lạ lùng là người ta chỉ thấy gã như một ảo ảnh chứ không thấy thân pháp. Bóng xám đã trùm lấy Triển Nhược Trần. Triển Nhược Trần đứng bình chân như vại, không một chút di động, song thủ vũ động như một màn bao bọc xung quanh người của chàng, trông chẳng khác chi một quả cầu bằng lụa lục óng ánh. Chàng như đã biến ra ngàn mắt ngàn tay, cả tứ phía đều không thấy khe hở mà chiêu thức lại tỏa ra khắp nơi. Thoạt nhìn giống như chàng đang thủ thế để chống lại làn mây xám bao bọc nhưng kỳ thực trong chiêu thức kỳ ảo này lấy thủ làm công. Bóng xám của đối phương như bị xẻ toạc, phút chốc hoan ảnh biến mất, máu lại rơi giọt trên mặt đất.... Đại hán áo tro lại mang thêm trên người một vết thương gần một thước trên lưng. Gã không hề rên rỉ cũng không quát loạn lên, chỉ nghiến chặt hai hàm răng, thoáng một cái, bỗng một luồng như khói như sương mờ ảo màu tro từ trong thanh thiết cốt của gã phụt ra... Kinh nghiệm giang hồ đã dày như núi, thoắt trông chàng đã biết ngay đây là một loại độc vật kinh người, như một chiếc pháo thăng thiên, thân hình chàng lao vút lên không. Không dám khinh thường, chàng vận hết toàn lực quét song chưởng về phía đối phương. Đám mây màu tro lập tức bị kình phong đẩy trở lại bao vây lấy gã áo tro. Trên không trung Triển Nhược Trần lộn người nhảy ra khỏi vòng chiến đến ba trượng. Chàng quay lại nhìn đối thủ, chỉ thấy trên người gã phát ra những âm thanh rào rào, chiếc áo tro phút chốc đã tan tành, cơ nhục trên người gã lúc nhúc chảy xuống chẳng khác gì chịu nhục hình, lông tóc không còn chỗ tựa bay phất phơ trong gió, gã gượng nói qua tiếng nấc : - Triển Nhược Trần...... ngươi.... Không có gì qua được mắt ngươi....! Nhìn đám mây tro đang từ từ tan ra, Nhược Trần khẽ giật mình, nếu chàng không kinh nghiệm giang hồ thì có lẽ cũng lâm vào tử lộ? Thân hình của hán tử bây giờ chẳng khác chi một người tuyết đang gặp ánh dương quang chiếu vào, từ từ tan rã, phút chốc người ta chẳng còn nhận ra đâu là xương, đâu là cơ nhục. Đời nay chắc không tìm đâu ra một tử thi như vậy nữa! Triển Nhược Trần nghiến răng kèn kẹt, chàng biết rằng không thể moi thêm trên thân thể kia một manh mối nào nữa, bất giác chàng hướng về nấm mồ... Rảo bước quanh nấm mồ một vòng, Triển Nhược Trần không phát hiện thấy điều gì khả nghi. Hay là phải từ thi thể trong mộ phần may ra có thể dò ra manh mối? Triển Nhược Trần định ra tay phá tan ngôi mộ nhưng rồi chàng cảm thấy không ổn. Nếu việc này truyền lan trên giang hồ thì còn gì là mặt mũi của Thiếu chủ Kim Gia lâu? Triển Nhược Trần phóng mắt nhìn xung quanh, chẳng có gì ngoài đá sỏi. Trời đã gần chính ngọ, chàng nghĩ phải tìm khắp các con đường còn lại may ra có gì mới rồi hãy quay về với Kim Gia lâu! Thế nhưng lại nghĩ những tuyến đường khác do các Hộ pháp của Kim gia truy lùng có thể tìm thấy điều gì khác chăng. Nghĩ như vậy nên chàng lập tức quay trở lại, nghĩa mẫu cũng đã trở lại Cửu Xương các rồi cũng nên! Cuộc sống vốn dĩ không trường tồn vĩnh cửu, chỉ là hư vô, Triển Nhược Trần thường nghĩ như vậy, vì lẽ đó mà chàng đã sớm giao phó sinh mạng của mình cho trời đất. Sống! Không làm điều gì trái với lương tâm, hai cõi âm dương như đã tiếp cận với nhau. Cuộc sống, cái chết trên giang hồ chỉ là tấc gang. Trên nguyên tắc sống của chàng, cứu người thì không trông chờ người báo đáp, giết người cũng không lo người báo oán. Bởi chàng sẵn lòng giết kẻ đáng chết và cứu người đáng sống! Trời bắt đầu chuyển biến, sắc thái bỗng u trầm hơn, trên sơn đạo thấp thoáng những ánh nắng buồn bã. Rời khỏi ngôi mộ trên chừng năm bảy dặm, đến một rừng liễu xanh, bỗng trong vòm rừng trông như một hang động xanh rì, chàng nhìn thấy một thiếu hiệp không biết đã đứng đó tự bao giờ trông lạnh lùng kiêu hãnh! Triển Nhược Trần thoạt trông đã giật mình bởi lẽ không phải là ai lạ mà là Huyết Hồn Hình Độc Ảnh! Trên khuôn mặt Triển Nhược Trần lúc này lại thoáng nụ cười, chàng nhẹ bước đến bên rừng liễu, chàng không mở lời, hán tử kia cũng không mở lời! Cục diện nặng nề như vậy không duy trì lâu. Miệng Hình Độc Ảnh mấp máy nhẹ : - Hôm nay trời đẹp thật! Nhược Trần nhìn lên không trung cười nhẹ : - Tiếc là trời sắp u ám mất rồi! Hình Độc Ảnh cũng nhìn lên trời, “à” một tiếng rồi thong thả : - Trời sinh ra vạn vật, vạn vật lại nuôi dưỡng con người, trời đất thay đổi, con người đương nhiên cũng thay đổi, Triển huynh có hiểu ý của tại hạ chăng? - Lúc tức thời ta chưa hiểu nhưng qua lời giãi bày của nhân huynh vừa rồi ta cũng hiểu được phần nào! Triển Nhược Trần nói xong lại cười nhẹ. Hình Độc Ảnh hỏi lại : - Triển huynh có thể nói ra cho ta nghe được không? Ánh mắt Triển Nhược Trần loáng lên như điện, cất giọng khoan hòa : - Hình nhân huynh! Chúng ta đã hai lần giao thủ, một lần võ một lần văn, lần thứ nhất có sự chứng kiến của Hoàng Vị Lư Đạo Cường, lần thứ hai thắng bại cũng phân. Hai lần ta nghĩ ít ra cũng phải có một lần nhân huynh chấp nhận không tìm ta phân cao thấp nữa. Nhưng bây giờ ta cũng hiểu thêm rằng đối với những cao thủ tuyệt đỉnh bao giờ cũng muốn chứng minh cho người khác và đương nhiên quan trọng nhất là chứng minh cho mình thấy bản lãnh, vậy lên sau khi chia tay nhân huynh cũng không cam lòng và lần này lại tìm đến tại hạ! Hình Độc Ảnh nhìn thẳng Triển Nhược Trần, khuôn mặt trắng xanh chuyển sắc tía nhẹ, giọng nói lạnh lùng tàn khốc : - Một lời của nhân huynh đã đoàn trúng vẹn toàn, bội phục, bội phục! Triển Nhược Trần lại cười nhạt lạnh lùng : - Nhưng lần này ta lại làm cho nhân huynh thất vọng, vì bận việc gấp nên ta không đáp ứng được, nếu nhân huynh thấy không thể giao đấu thì có thể chọn một hôm khác! Từ từ lắc chiếc đầu, khuôn mặt dài dài của Hình Độc Ảnh như bao phủ một lớp sương lạnh lùng kiêu ngạo : - Triển huynh! Xin lượng thứ, tại hạ thật không còn cách nào khác, vì rằng... Khuôn mặt Triển Nhược Trần vẫn như bị đóng băng : - Ta không hiểu lời của nhân huynh, chẳng nhẽ nhân huynh tìm đến là theo lệnh của một người khác? Hình Độc Ảnh khuôn mặt trở lên trầm trọng : - Không phải là lệnh là ta thực hiện một lời hẹn ước Triển Nhược Trần nhún vai, nói : - Đồng ý với một lời phó thác ư?... chẳng nhẽ.... Chẳng nhẽ... Chàng bỗng nghĩ đến quang cảnh lần trước khi gặp gỡ với Hình Độc Anh, gã tự miệng nói ra gã là loại người hoàn toàn lấy mình làm trung tâm của vũ trụ, vĩnh viễn như vậy là lúc đó đứng bên cạnh gã còn có một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chính là ái nữa của Thất Bộ Truy Phong Hoàng Vị, cô ta tên gọi là Hoàng Huyên. Lúc bấy giờ hình như cô ta chàng biểu thị tình cảm gì trên mặt cả, mục quang cũng vô cảm trông như một thạch tượng. Chàng lại thầm nhủ, khuôn mặt càng lạnh lùng thì thâm tâm bị kích động, Hoàng Huyên lúc đó muốn đoạt được tính mạng của mình nhưng cô ta đã thất vọng! - Một người kiêu ngạo như Hình Độc Ảnh không quản vạn dặm, không quản hiểm nguy để tỷ đấu với Triển Nhược Tần, trong thiên hạ chỉ có một người có thể sai khiến được điều đó - tất nhiên là ái nữa của Thất Bộ Truy Phong Hoàng Huyên. Đôi mắt Triển Nhược Trần sáng lóe lên, trong một ý niệm thoáng lên, chàng đã gần như hiểu rõ tất cả. Chàng cười nhạt : - Hình huynh! Tại hạ xin đường đột hỏi thẳng, lần này huynh nhận lời phó thác chắc có liên quan với Hoàng Huyên phải không? Ngừng một lúc, chưa thấy Hình Độc Ảnh nói gì, chàng bèn tiếp : - Trên đời này, ngoại trừ Hoàng Huyên ra, tại hạ không nghĩ ra là ai có thể sai khiến được Hình huynh! Ngửa mặt lên trời cười ha hả, Hình Độc Ảnh nói : - Triển huynh, huynh không những võ học trùm đời mà trí tuệ cũng vào hàng nhất đẳng, chuyện gì huynh cũng đoán đúng cả! Triển Nhược Trần cười nhạt nhẽo : - Nếu hôm nay Hình huynh nhận lời ủy thác của Hoàng Huyên cô nương, thì trận đấu hôm nay không còn là cuộc tỷ võ thuần túy nữa mà nhân huynh chắc chắn nhận lời lấy chiếc đầu của tại hạ mang về. Ngẩng đầu lên trời cười lớn, gã ngoảnh lại : - Ủy thác?... ha ha... Nhược Trần thoáng ngạc nhiên : - Chẳng lẽ không phải? Vậy thì... - Ta nào có ngại gì mà không nói thẳng, hôm nay Hoàng Huyên đã là hiền nội, ha ha... và tất nhiên Hoàng Vị lão nhân gia là nhạc phụ của tại hạ! Nhẹ nhàng ôn quyền thi lễ, Triển Nhược Trần cung hỉ : - Chúc mừng huynh có được một người vị ái thê đẹp như tiên nữ. Ngừng một lúc chàng nói tiếp : - Hình huynh thành gia thất là chuyện trọng đại, tại sao hạ không hề hay biết để chúc mừng? Hình Độc Ảnh cười tủm tỉm : - Lấy vợ đẹp tất nhiên là điều hạnh phúc song thật ra cũng là chuyện riêng của chúng ta, thiết nghĩ cũng không phải khua chiêng, gióng trống làm gì, vả lại chuyện cũng xảy ra rồi đấy thôi! Nét mặt Triển Nhược Trần trở lên căng thẳng : - Lần này Hình huynh tìm đến chắc là vì cơn thịnh nộ của quý phu nhân? Điểm một nụ cười, Hình ĐộcẢnh nói : - Đạo vợ chồng là một, lòng phu thê cũng nhất quán, chuyện của nàng đến hôm nay đã thành chuyện của ta, Triển huynh có thấy đúng như vậy không? Triển Nhược Trần bình thản : - Đương nhiên là đúng,song có một điều xin huynh đừng quên! Hình Độc Ảnh hất hàm : - Chuyên gì? Triển Nhược Trần chậm rãi : - Hoàng Huyên vốn là vị hôn thê của Lô Phục Ba, trong sự kiện năm xưa ta phải hạ thủ gã vì không thể làm khác. Từ việc này để luận thị phi phái quấy, chí ít ta cũng là người gián tiếp tác thành hôn phối cho huynh và phu nhân. Ta không phải đã làm mối hoàn toàn thì cũng là ông mai một nửa! Hình Độc Ảnh cười nhạt : - Nói vậy ta phải tạ ơn nhân huynh mới đúng! - Ta quyết không có ý đó. Hình Độc Ảnh giọng âm trầm : - Huynh đề cập đến Lô Phục Ba là có ý gì? Triển Nhược Trần không biết nói sao, vội hạ thấp giọng : - Ta đã nói qua, trước mắt ta rất vội, nếu như nhân huynh không thể quên được cuộc đấu thì có thể hẹn giờ và địa điểm. Triển Nhược Trần ta xem chữ tín nặng bằng non. Hình Độc Ảnh lắc đầu nhè nhẹ, cười khổ : - Nếu không đấu hôm nay, ta e không có cơ hội gặp lại Triển huynh. Nhược Trần cười nhạt : - Người sợ ta trốn mất hay lâm bạo bịnh đột ngột mà chết? - Đại danh Đồ thủ trên giang hồ nặng như Thái Sơn, tất nhiên chẳng bao giờ thèm tin, còn như bạo bịnh điều ấy thật khó xảy ra, nhưng cũng có thẻ... Ánh mắt Nhược Trần sắc như dao? - Huynh đã nói ra ắt có nguyên nhân, Triển huynh còn ngại gì mà không nói thẳng ra? Hình Độc Ảnh lại lắc lắc đầu : - Triển huynh! Ta chỉ lo rằng trên đời này không tìm ra một người như huynh gọi là kỳ phùng địch tủ để phân cao thấp, hơn nữa cũng là ý của hiền nội, ta đành để Nhất cử lưỡng tiện. Triển Nhược Trần ngửa mặt lên trời bật cười ha hả : - Xem ra hôm nay gặp gỡ đối với nhân huynh là một cơ hội tuyệt diệu, phải không? Hình Độc Ảnh ngửa mặt nhìn xem những đám mây đang lơ lửng phiêu bạt, gã có vẻ khiêm tốn : - Đúng vậy! Hy vọng Triển huynh không làm cho tại hạ thất vọng! Trong phút chốc Triển Nhược Trần lại hồi tưởng quá khứ! Chàng nhớ lại lần được tiên cùng Hình Độc Ảnh tương ngộ. Hình Độc Ảnh không một chút e dè khi nói lên điều kiện của Hoang Huyên đối với gã! Và rồi Triển Nhược Trần lại nghĩ đến người thiếu nữ ấy! Để làm cho Triển Nhược Trần vui, nàng đã thay bộ y phục sắc hồng đào, lúc ấy khuôn mặt của nàng lạnh tợ tuyết sương song không thể nào che lấp được nhan sắc “nhất tiếu thiên kim”. Hình Độc Ảnh chỉ là một con người, gã cũng không có cách gì để vượt qua cửa ải mỹ nhân. Địa vị và quyền thổ, vàng bạc và mỹ nhân, trên giang hồ đã bao lần lưu huyết cũng không vì điều gì khác! Triển Nhật Trần thở dài ngán ngẩm, nói : - Hình huynh! Huynh cự tuyệt yêu cầu của ta sao? Hình Độc Ảnh vẫn băng giá : - Ta là người luôn biết nắm lấy cơ hội! Triển Nhật Trần buông tay thõng hai tay, bình tĩnh : - Hình huynh! Bây giờ ta vẫn mong huynh suy nghĩ lại! Hình Độc Ảnh với khuôn mặt như bằng đá : - Ta suy nghĩ lâu lắm rồi, thật tình mà nói, lần này đến đây mà ta gạt Hoàng Huyên, ta không nghĩ rằng nàng sẽ cùng ta hòa lại được. Triển Nhược Trần không biết phải nói năng như thế nào nữa, nghẹn giọng : - Hình như ngoài cách chấp nhận sự khiêu chiến của Hình huynh, tại hạ không còn cách lựa chọn nào khác! Gật nhẹ đầu, Hình Độc Ảnh nhìn quá bên phía Tây, tự nói mà như hướng về ai đó : - Ta cần phải chiếm lấy tiên cơ, nếu không sẽ ân hận ngàn thu! Bỗng lúc ấy Triển Nhược Trần sầm mặt lại, nặng nề nói : - Đợi đã, ta có nhiều điều muốn hỏi huynh! Hình Độc Ảnh bỗng nhiên như không nhẫn nại được nữa! - Triển huynh, đây là lần đối diệ với dịch nhân mà ta mất nhiều lời nhất! Có lẽ chúng ta không còn gì để nói nữa! Triển Nhược Trần cũng thoáng vẻ kiêu hãnh : - Ta cũng không lắm lời đâu : Nói đoạn chàng bước lên một bước, nét mặt trầm giọng hỏi : - Hình huynh! Hoàng Huyên..., à không lệnh phu nhân hình như biết rõ Kim Gia lâu đang gặp đại cường địch phải không? Hình Độc Ảnh cắn môi : - Đó là chuyện khó nói ra. Ta đã nói với huynh rồi mà! Triển Nhược Trần nhìn thẳng vào Hình Độc Ảnh, ánh mắt như dao : - Tại sao không nói ra được? Hình huynh! Ta sẽ vô cùng cảm kích... Hình Độc Ảnh điểm nhẹ nụ cười khó hiểu : - Ta quên mất huynh là Kim Gia lâu Thiếu chủ! Gã ngừng một lúc rồi nói tiếp : - Chỉ đáng tiếc, huynh đã vang danh trên giang hồ là Đồ Thủ, nên bất kể huynh giết người vì chính nghĩa hay phi nghĩa cũng đã kết quả nhiều ân oán. Kim Gia lâu tuy thế lực rất mạnh, hùng cứ cả vùng Liêu Bắc, song ta,cho rằng cũng không thể che chở cho huynh mãi được. Không phải chỉ như thế, lần này ta e rằng Kim Gia lâu khó tránh được tai kiếp. Triển Nhược Trần tỏ vẻ kinh ngạc : - Hình huynh! Hình như huynh nắm rất rõ nội tình! Hình Độc Ảnh lắc đầu : - Huynh nên biết rằng ta là người lấy mình làm trung tâm, khi biết qua sự tình đã lập tình tìm đến huynh! - Đối phương là ai? Ta đã nghĩ người đó đủ làm cho Hinh huynh kinh ngạc và lo sợ, nếu không... Hình Độc Ảnh cười nhạt : - Trên đời này thử hỏi còn ai đủ làm cho Hình Độc Ảnh này lo sợ, nhưng ta không phủ nhận thế lực của đối phương khó có thể xem thường! Gã lắc nhẹ đầu rồi tiếp : - Chắc Triển huynh còn nhớ người đã từng hoanh hành Tây Thùy - Tào Thiên Hĩnh Vưu Nô Nô? Triển Nhược Trân thoáng giật mình : - Là lão yêu bà đó ư? Hình Độc Ảnh chậm rãi : - Vưu Nô Nô thực chất không đáng sợ, điều khiển người ta khó lường là Vưu bà bà tại vịn vào một bang phái khách có tổ chức vô cùng to lớn, chính là Cô Lâu bang ở Đại Mạc Triển Nhược Trân lặng im không nói gì, trên thần sắc chàng lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo chàng nhìn thẳng vào khuôn mặt không biểu lộ tình cảm gì của Hình Độc Ảnh... Hình Độc Ảnh hít một hơi dài rồi tiếp lời : - Cô Lâu bang ở đại mặc có bao nhiêu môn đồ, trên giang hồ này có lẽ không ai biết rõ, nếu một ngày mà họ ra tay, ta nghĩ rằng chắc là đại họa cho võ lâm, hơn nữa họ sẽ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào. Cho nên... Triển Nhược Trần lạnh lùng cắt ngang : - Cho nên huynh sợ mất cơ hội thể hiện tài năng của mình trước mặt hiền thê mà nhanh chân tìm đến trước nhất! Lại một lần nữa lắc đầu, Hình Độc Ảnh nói : - Ta không phải là người nhanh chân nhất, Triển huynh vừa rồi không phải là huynh đã đụng độ với nhân vật ở Cô Lâu bang đó sao! Triển Nhật Trần lại cười nhạt : - Hình huynh đã chứng kiến tất cả? Gật nhẹ đầu, Hình Độc Ảnh nói : - Đúng vậy! Hơn nữa ta cũng biết rõ người đó! Triển Nhật Trần tỏ vẻ phấn khởi : - Thì ra huynh biết hắn là ai? Hình Độc Ảnh đáp không cần suy nghĩ : - Hắn tên gọi là Thường Đông, huynh trưởng của nó tên gọi là Trường Hạ, cả hai trực thuộc Âm Phong Đại Ty Hình đường của Đại Mạc Cô Lâu bang, huynh đệ gã phụ trách chức vụ Phó ty hình. Thấy Triển Nhược Trần không nói gì, gã tiếp : - Triển huynh! Huynh còn muốn biết điều gì nữa? Ôm quyền cảm tạ. Nhược Trần nói : - Đủ rồi! Những tin tức Hình huynh vừa cung cấp có giá trị khó thể lường, Triền mỗ vô cùng cảm tạ! Hình Độc Ảnh thoáng vẻ lạnh lùng : - Vậy chúng ta bắt đầu được rồi chứ? Nhược Trần hai tay buông thõng, nhìn thẳng mặt đối phương gật đầu nhẹ, Tà áo gấm bay phất phơ, mái tóc tung bay trong gió, trông chàng lạnh lùng tàn khốc như một vị phán quen! Hình Độc Ảnh đứng cách đó một trượng, trên khuôn mặt dài dài không che giấu được ngạo khí, Trong đôi mắt hiện lên những sợi tơ huyết đỏ thẫm u mịch trông như những loại độc trùng khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mặt! Trời đất càng trở lên u ám, không khí có vẻ lạnh lùng, như cõi u minh! Không khí chết chóc bao trùm hiện trường... Không thấy song cước của Hình Độc Ảnh di động, không biết bàng thân pháp gì gã đã vút tới trước mặt Triển Nhược Trần, quả là những cao thủ đời nay, người tĩnh như mặt hồ thu, người động thì như ba đào. Trong thế phát công của Hình Độc Ảnh chỉ thấy hoan ảnh chập chờn, ánh sáng rực vàng loang loáng như điện, khi ẩn khi hiện, khi tiêu khi trưởng, thật là công pháp tối cao trong võ học! Không một chút khinh thường địch thủ, Triển Nhược Trần đứng vững như thái sơn, cổ tay lật ngửa, vận công tối thượng, ánh sáng xing quanh tay chàng lập tức dần dần cháy rực sáng như một quả cầu băng giá, tất cả lập trung nghinh tiếp chùm sáng vàng của đối phương... Ầm ầm... mấy tiếng nổ kinh người vang lên chát chúa, những âm thanh rào rào bất tuyệt,... khi đa cắt đã tan đi. Triển Nhược Trần vẫn đứng yên vị tạ trường không xê dịch, nét mặt cũng đã trở về nguyên địa, song thân hình đã nghiêng về một phía. Nghiêng mặt nhìn về phía Triển Nhược Trần lạnh lẽo, trên gương mặt của Hình Độc Ảnh bao phủ một màng hắc khí, ẩn bên trong là tử khí nghịch xung. Đôi mắt gã từ từ nhìn thẳng vào Triển Nhược Trần như đang tìm kiếm một bộ vị nào để dễ bề hạ thủ! Sắc lục của chiếc cẩm bào không có gió mà tự nhiên phồng lên, chứng tỏ chàng đã vận nội công tối thượng. Chàng mím môi nhìn thằng vào khuôn mặt đối thủ, đôi mắt như muốn chọc thủng đồng tử của đối phương. Đột nhiên, Hình Độc Ảnh phi người lên cao đến ba trượng, đang lúc người khác còn chưa phân được hư thật thế nào, chiếc vòng Tuyên Mệnh Hoàn của gã đã thi triển mười ba chiêu huyền ảo hướng Triên Nhược Trân chụp xuống. Thế công của gã đã trùm hết mọi đường tiến thủ của đối phương... Sương Nguyệt đao đã rút ra từ bao giờ, lệnh đao vung lên thành vòng ánh sáng xanh xuyên suốt vào trong chùm sáng của đối phương. Một lần nữa không trung lại vang lên những tiếng nổ khủng khiếp nhưng nghe như có tiết tấu âm thanh hẳn hoi. Trong khoảng thời gian chớp mắt ấy thực chất Sương Nguyệt đao và vòng Tuyệt Mệnh hoàn đã chạm vào nhau mười chín lần! Ánh sáng như chợt biến mất cùng một lúc với tiếng chạm binh khí kinh người, quang cảnh trở về vẻ tĩnh mịch... Hai cao thủ tuyệt đỉnh đứng bất động nhìn nhau lạnh lùng, không gian vắng lặng lạ thường... Một lần nữa Hình Độc Ảnh xuất thủ trước, lần này gã tỏ vẻ thận trọng hơn, tay trái cầm Quy Đồng Kính đưa lên như nguyệt lạc sông tây giang, tay trái cầm Tuyệt Mệnh hoàn từ từ bắt chéo lại! Triển Nhược Trần thân hình bất động, đột nhiên ánh Sương Nguyệt đao sáng lóe lên, ánh xanh lại trùm lên tầng tầng lớp lớp, tiếng chàng vọng đến như tiếng của âm hồn đòi nợ : - Thiên Canh Nhẫn! Lập tức ngàn ngàn ánh xanh hội tụ lại một điểm, ánh xanh lại sáng lòe lao vút đi như tia chớp buổi giông trời! Hình Độc Ảnh vận toàn lực xuất chiêu Địa Sát Chỉ bao phủ toàn thân như một bức tường bất khả xâm phạm. Thế nhưng có lẽ chậm mất một bước, một tiếng “choang” kinh thiên động địa, những tia sáng biến mất, một tia máu phọt ra, người ta thấy Hình Độc Ảnh ngồi phịch xuống bên vũng máu cổ chân gã không ngừng phun máu tươi... Triển Nhược Trần từ từ đáp xuống như một chiếc lá cách đó hai trượng chàng ngoảnh đầu nhìn lại... Hình Độc Ảnh vô cùng bi phẫn, nói : - Triển huynh! Ngươi đã hạ thủ nương tình! Chiêu Thiên Canh Nhẫn cần phải đánh chính diện huynh đã di lệch xuống phía dưới, chiêu Địa Sát Chỉ không thể... Nhược Trần cười nhẹ : - Chiêu thức của chúng ta tương đồng, song về phương diện sử dụng ta có phần công phu Hình Độc Ảnh cười khổ : - Ta cũng chẳng bao giờ tranh tài với Triển huynh nữa! Vừa dứt câu nói bỗng gã nắm Tuyệt Mệnh hoàn nhằm thẳng vào đầu mình đánh xuống! Như đã đoán được ý định tự sát của gã, thanh Sương Nguyệt đao như một làn sét xanh lè đánh vào Tuyệt Mệnh hoàn đã bị đanh bay khỏi tay Hình Độc Ảnh! Hình Độc Ảnh đôi mắt đỏ ngầu, giọng u ám : - Triển huynh sao huynh ngăn cản ta? Nhược Trần cười nhẹ : - Hình huynh! Nếu huynh đứng đối địch với ta trong lập trường thì ta không cản huynh làm gì, đằng này lại còn là đồng đạo võ lâm. Trên tinh thần thượng võ, ta không thể không thương thế của huynh không đến nỗi nào, cần gì phải... Hình Độc Ảnh trầm giọng : - Ta cũng nói qua với huynh, quan trọng hơn thế cả là thanh danh, hơn cả mạng sống của ta đó là Hoàng Huyên. Nếu biết ta bại dưới tay người thì nàng sẽ đau đớn đến chừng nào! Bước đến bên cạnh Hình Độc Ảnh, Triển Nhược Trần từ từ ngồi xuống bên cạnh. Thoạt giống như một đôi bạn thâm giao! Vỗ nhẹ vai Hình Độc Ảnh, chàng nói : - Hình huynh! Trước khi nói mong huynh mở lượng hải hà! - Có điều gì huynh cứ nói thẳng! Nhược Trần cười nhẹ : - Hình huynh lần này tìm ta phải đến hơn một nửa là tác động của Hoàng Huyên? Hinh Độc Ảnh lạnh băng : - Vì chiêu Thiên Canh Nhẫn của huynh, tình mỗ muốn lãnh giáo Nhược Trần kiên trì : - Nhưng phải có sự kích động của Hoàng Huyên? Gã vẫn lạnh lùng : - Cho nên ta không còn thiết sống để làm gì! Mặt mũi nào mà nhìn Hoàng Huyên! Nhược Trần lắc đầu : - Ta nghĩ Hoàng Huyên kết hôn với huynh là có mục đích, nàng muốn huynh vì nàng mà xả thân, ta thấy huynh trả một giá quá đắt! Hình Độc Ảnh cười khổ : - Thì ít ra nàng cũng trao thân cho ta! Nhược Trần bĩu môi : - Ngoài chuyện đó ra huynh còn thấy nàng làm gì đáng để cho huynh sẵn sàng thí mạng! - Huynh cứ khăng khăng là ta bị Hoàng Huyên lợi dụng sao? Triển Nhược Trần từ từ đụng đậy, một tay víu lấy cành cây, quay đầu lại : - Ta chưa dám xác định, nhưng ta có linh cảm như vậy! Nói đoạn chàng nhảy vụt lên cao, vung đao chặt một đoạn cây, nhảy xuống bên Hình Độc Ảnh, ôn tồn : - Hình huynh, phân tích lại những chuyện đã qua ta đã hiểu. Thôi huynh cố gắng dùng đoạn cây này giống như một thanh gậy. Đón lấy cây gậy song gã vẫn chưa chịu đứng dậy, lạnh lùng hỏi : - Sao huynh không nói rõ ý huynh luôn đi! Nhược Trần thoáng suy nghĩ nói : - Hình huynh đã thụ thương, có thể chính tại nơi này để thử tấm lòng của hiền thê, nếu nàng thật long yêu thương huynh nàng sẽ vô cùng lo lắng và thận trọng băng bó vết thương cho huynh, nếu không.... - Nếu không thì sao? - Nếu không như vậy thì huynh tự sát nơi này há chẳng oan uổng lắm sao? Thanh âm của câu nói còn chưa dứt hẳn thì chàng đã phi thân ra xa hơn năm trượng. Hình Độc Ảnh nhìn theo bong của Triển Nhược Trần vẻ bán tín bán nghi... Gã chợt lầm bẩm : - Ta thua rồi! Thua về tất cả mọi mặt! Huyết Hồn Hình Độc Ảnh thất thểu trên đường sơn đạo, đối với một sát thủ quen giết người và tại đấu trường thì thất trận có nghĩa là không còn đất dung thân.... Những câu nói của Triển Nhược Trần trước khi đi vẫn vang vọng trong đầu gã, khiến gã như đã quên đi máu tươi đang mình đang chảy. Vinh quang và kiêu hãnh như đã rời bỏ gã tự bao giờ. Gã còn phải sống để chứng mình một điều Hoàng Huyên nói với gã như thế nào? Giữa lưng chừng ngọn núi, một ngôi mộ mới khi ẩn khi hiện. Gã nhìn lại quá khứ lòng lại đau nhói.... Chợt gã giật mình quay lại vì cảm thấy sau lưng có người, thật quả có hai bong người xuất hiện phía trước ngôi mộ. Một bóng hồng một bóng lam, gã chợt nhói lên vì bóng hồng không ai khác chình là Hoàng Huyên và bóng lam là nhạc phụ của gã : Hoàng Vị người lừng danh giang hồ là Thất Bộ Truy Phong. Phía bên kia, cha con của Hoàng Vị là gia tăng cước bộ lao đến. - Chính là chàng Hình Độc Ảnh! Chống cây gậy ngay trên sơn đạo. Hình Độc Ảnh nhìn về phía Hoàng Huyên mặt không biểu lộ gì hết cả, trên khuôn mặt dài dài những thớ thịt rung rung... Hoàng Huyên kinh ngạc : - Độc Ảnh! Chàng làm sao vậy! Hình Độc Ảnh vẫn không mở lời,... đột nhiên, Hoàng Huyên kêu lên : - Máu! Trời ơi máu ở chân chàng đang chảy! Hình Độc Ảnh vẫn im lặng! Hoàng Vị cúi đầu nhìn xuống xem xét rồi trầm giọng : - Kẻ nào có thể đả thương ngươi? Triển Nhược Trần ư? Hình Độc Ảnh không chịu trả lời, nét mặt như tê dại nhưng vẫn lạnh lùng kiêu hãnh. Hoàng Huyên thét lên lanh lảnh : - Triển Nhược Trần! Nhất định là hắn! Nét mặt nàng biểu lộ vẻ oán độc : - Độc Ảnh! Thiếp muốn chàng lấy đầu gã họ Triển để củng cố địa vị của chàng trên võ lâm, hơn nữa giúp thiếp trả mối huyết hải thâm cừu, song chàng nên bàn qua với thiếp vì thiếp là người kề môi áp vai kề của chàng! Mặt vẫn băng giá, Hình Độc Ảnh đáp : - Những chuyện như vậy ta phải tự mình giải quyết định, tự ta đến tự ta đi! Hoàng Huyên tỏ vẻ giận dữ : - Nhưng chàng phải biết đó là Đồ Thủ Triển Nhược Trần! - Họ Triển ấy sao hả? Hoàng Huyên giận quá thét lanh lảnh : - Thiếp không muốn trở thành một thiếu phụ! Hoàng Vị vẫn cho rằng đó là một chuyện của hai vợ chồng nên không tiện xen vào chỉ trầm giọng : - Thôi đừng nói nữa, trước hãy xem xét vết thương cho Hình Độc Ảnh rồi hãy hay! Hình Độc Ảnh cười nhạt : - Đã tàn phế rồi! Hoàng Huyên huơ tay loạn lên, lắp bắp : - Chàng... chàng... Hình Độc Ảnh lại nhẹ nhàng : - Ta đã là sát thủ trên giang hồ, những lần gần đây kế thêm bao nhiêu là thù hận. Cũng vì quyền sống và hơn nữa để nàng khỏi sớm thành quả phụ, bây giờ ta sẽ tìm một nơi nào đó để mai danh ẩn tích! Vừa dứt câu gã nặng nề quay gót. Hoàng Vị bỗng vươn tay ra : - Hiền tế! Hoàng Huyên hướng về phía thân phụ, vội vã : - Cha cha, hãy gọi chàng lại! Chàng đã nói là sẽ làm! Hoàng Vị gọi thêm câu cuối cùng với âm thanh rất cao, Hình Độc Ảnh nghe như kim chích vào trong lòng song chàng vẫn nghiến răng cất bước. Lòng sát thủ cũng tê tái vì dẫu sao nàng vẫn là vợ của gã! Gió núi vẫn quét vào rừng sâu... gió thổi bạt những ngọn lá úa tàn... Gió vẫn thổi rát mặt người lữ khách, tà áo khách bay phất phơ... song ngọn gió vô tình không thổi đi nỗi lòng u uất mà lữ khách đang nghĩ... Hình Độc Ảnh dạo quanh một vòng trên sơn đạo, gã ngước nhìn trời mây bất giác thở dài, thật là nỗi lòng anh hùng mạt lộ! Lúc này gã lại quay lại đúng vào nơi chiếc mộ mới nơi mà tay Phó đường chủ của Cô Lâu bang vừa bỏ mạng. Thi thể của gã Lâu Bang không còn hình người nữa. Trên nấm mồ lác đác những nhành cỏ non mới mọc trông càng thê lương ảm đạm! Rảo quanh ngôi mộ một vòng, gã bỗng nhiên bò lên ngôi mộ dùng tay bới loạn cả lên, miệng thì lẩm bẩm : - Lão huynh! Hình Độc Ảnh này không muốn phải chết lạnh lùng nơi hoang dã, dành phải mượn đỡ chiếc quan tài này của nhân huynh! Một chốc chiếc quan tài hiện ra, gã nhìn lên trời cất tiếng cười một tràng dài thê lương : - Tất cả đều là không! Vinh quang, tình ái ta Hình Độc Ảnh đã từng nếm trải qua, ôi thật là phù vân! Gã thóa mạ một câu nữa rồi dung kình lực bật nắp quan tài. “Ủa” - Gã giật mình kêu lên rồi ngẩn người nhìn vào quan tài trố mắt há mồm không nói được câu nào!