Hắc Ám Văn Minh
Chương 118 : Quá hung tàn rồi
Vốn là địa thế luận võ trận bằng phẳng, từ vị trí trung ưởng đã lõm xuống, thân ảnh Diệp Thần cao ngất, đứng ở trong hố, dưới chân có một bãi huyết dịch, đầu lâu Vân Thiếu Kinh dưới một cước này, bị giẫm nát nổ tung ra!
Đệ nhất cường giả căn cứ thành phố Hoa Hạ, Vẫn Lạc!
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, phảng phất như không có không khí vậy, ánh nắng trên mặt trời chiếu rọi nhưng bị đám mây che khuất, một mảnh âm u.
Như vậy là chết?
Tất cả mọi người nhìn đầu sọ bị giẫm nát, chỉ còn lại thi thể Vân Thiếu Kinh, ánh mắt hoảng hốt, tựa như đang ở trong mơ vậy, có chút khó có thể tiếp nhận sự thật trước mắt, trước một khắc Vân Thiếu Kinh còn đại phát thần uy, sau một khắc lại bị Diệp Thần tàn sát hành hạ giống như con chó chết!
Quá hung tàn rồi!
Thể chất 60 cấp, vậy mà giống như đứa bé yếu ớt không chịu nổi! Không phải là Vân Thiếu Kinh yếu, mà là Diệp Thần quá mạnh! Chỉ hai lần giao thủ, liền phế đi hai cánh tay đối phương!
Đối với một người có hùng tâm xưng bá thiên hạ mà nói, hai tay bị phế, trở thành một phế nhân, đả kích này đủ để điên cuồng!
Thần sắc Diệp Thần lạnh lùng, ánh mắt vô tình đảo qua toàn trường, lạnh lùng nói: "Ai không phục, thì ra đánh một trận!"
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người cúi đầu, không dám nghênh tiếp ánh mắt Diệp Thần, nhất là đám người mới đầu còn cười trào phúng, đều khiếp sợ, sợ bị Diệp Thần đốt bài danh.
Ngay cả Vân Thiếu Kinh mà bị hành hạ đến chết, ai còn dám đi ra?
Ở phía sau mọi người, có một nữ tử giáp da màu đỏ, dáng người cực kỳ nóng bỏng, đương nhiên dó là nữ chiến sĩ bạo lực mà Diệp Thần gặp phải ở dã ngoại ngày đó, trên dung nhan tuyệt thế của nàng, mang theo một tia kinh ngạc, hiển nhiên là lấy lực lượng Vân Thiếu Kinh, mà bị Diệp Thần đập chết, giờ phút này nghe thấy thoại ngữ lạnh như băng của Diệp Thần, trong mắt hiện ra ánh sáng nồng đậm: "Nam nhân có khí phách, lão nương thích!"
Ánh mắt Mộ Dung Đức chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nhìn thi thể Vân Thiếu Kinh chết đi, mí mắt không khỏi nhảy lên, thằng này vừa rồi bày ra lực lượng, hầu như không kém bao nhiêu với hắn, thế nhưng trước mặt Diệp Thần, lại bị bem chết đơn giản, như một con chó, có thể thấy được lực lượng người thanh niên này mạnh đến bao nhiêu!
Mộ Dung Tuyết đứng ở bên cạnh hắn, tay che cặp môi đỏ mọng, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ giật mình, nàng thường được phụ thân mưa dầm thấm đất, biết rõ căn cứ ngoại trừ phụ thân ra, thì còn hai cái chiến sĩ cực kỳ cường đại, một chính là Vân Thiếu Kinh, một người khác tên là Băng Vân, là một nữ nhân.
Thế nhưng, giờ phút này, nam nhân được vinh danh là đệ nhất cường giả căn cứ thành phố, lại bị Diệp Thần bem chết, ngay từ đầu nàng còn vì Diệp Thần mà đổ mồ hôi lạnh, cầu nguyện cho hai người đánh ngang tay, thế nhưng tình thế thoáng cái đã nghịch chuyển, Vân Thiếu Kinh ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, làm cho nàng kinh ngạc.
Diệp Thần trông thấy biểu lộ của tất cả mọi người, lạnh lùng cười cười, khom người nắm lên thi thể Vân Thiếu Kinh, khiêng lên vai, đi đến trước mặt cao tầng bộ thương mại, đạm mạc nói: "Thi thể này ngươi mua không, mua thì nói giá?"
Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh!
Ngay cả thanh âm gió thổi phần phật cũng có thể nghe được.
Buôn bán thi thể?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Thần, có chút hoài nghi lỗ tai mình hỏng chăng, đem đối phương đánh chết, ngay cả thi thể cũng không buông tha, còn ngông nghênh đi qua bán thi thể?
Nếu Vân Thiếu Kinh biết mình sau khi chết đi, thi thể còn bị Diệp Thần đưa ra một cái giá tốt, không biết có hay không mà đội mồ sống dậy rồi tức chết.
Cao tầng bộ thương mại là một nam tử trung niên, thần sắc có chút khó xử, mặc dù động tâm đối với thi thể Vân Thiếu Kinh, bất quá ở đây nhiều ánh mắt chăm chú nhìn, nên không biết xử lý tốt chuyện này.
Mua xong thì làm gì?
Đơn giản chính là chặt ăn hết!
Tuy giờ đây là tận thế, đạo đức đã mất, ăn thịt người cũng không kỳ lạ gì, đa số người ở đây đã từng trải qua, thế nhưng thân phận Vân Thiếu Kinh bất đồng, đây chính là đệ nhất cường giả ngày xưa của căn cứ a!
Nếu đem thi thể hắn ăn, vậy thì tạo ra một hồi náo động tranh luận lớn, sẽ làm cho trái tim bao nhiêu tướng quân bán mạng cho thành phố mà băng giá?
Nam tử trung niên liếc Mộ Dung Đức nơi xa, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, không có tỏ vẻ gì, hiển nhiên là đang khảo nghiệm hắn, lúc này hắn cắn răng một cái, nói: "Lúc đầu xây dựng căn cứ này, Vân đại tư lệnh đã làm nhiều sự tình cho thành phố, lập nhiều công lao hiển hách, hy vọng ngươi có thể hảo hảo hậu táng!"
"Ta biết rồi."Diệp Thần gật gật đầu, rõ ràng là nghe theo lời nam tử này khuyên bảo, sau đó quay người ly khai, hướng bên ngoài luận võ đài đi, thi thể Vân Thiếu Kinh tử vong, Sinh Mệnh Chi Khí cũng không xóa mòn lớn, nhưng phải sớm đem nó hấp thu a, đây chính là vật đại bổ!
Đương nhiên, dưới ánh nhìn chăm chú bốn phía, hắn sẽ không hấp thu, dù sao hấp thu hết Sinh Mệnh Chi Khí, thi thể Vân Thiếu Kinh cũng chỉ còn lại da bọc xương, biến hóa quá quỷ dị, sẽ làm rối loạn.
Người xung quanh nhìn chăm chú bóng lưng hắn, ánh mắt phức tạp, biết rõ từ nay trở đi, bố cục căn cứ sẽ cải biến lớn, một nhân vật mạnh hơn Vân Thiếu Kinh sẽ sinh ra đời!
"Đứng lại!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, một nam tử có huân chương Đại Tướng, đi đến trước mặt Diệp Thần, nhìn thoáng qua thần sắc của hắn, khẽ cau mày nói: "Xin ngươi lưu lại thi thể Vân Tư Lệnh!"
Diệp Thần lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Tránh ra."
Khóe miệng đại tướng này co giật một phát, bất quá xem lúc nãy Diệp Thần bày ra lực lượng, chỉ có thể đem nộ khí nhịn xuống, nói: "Vân tư lệnh vì thành phố mà cống hiến rất nhiều, hơn nữa từng có ơn với ta..."
Bành!
Diệp Thần làm sao nghe hắn nói nhảm, một cước đá tới, tốc độ nhanh như thiểm điện, đại tướng này chỉ có thể chất 20 cấp, ngay cả Khí Lực cũng không cần, liền bị một cước đạp bi, như quả đạn pháo bay về nơi xa xa.
Người xung quanh kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Thần xuống đài luận võ, ra tay lại cường thế như vậy, Đại tướng có chức vị cao hơn hắn, muốn đánh thì đánh, đá liền đá, chẳng qua người ta khuyên bảo một cái, liền bị đạp bay.
Thật là bá đạo!
Diệp Thần một cước đạp bay tên Đại Tướng, lạnh lùng nhìn tướng quân bốn phía, ánh mắt lạnh thấu xương để cho trái tim nhiều người băng giá, biết rõ không nên ngăn trở người như vậy, nếu không kết cục không chỉ là đơn giản bị đạp bay.
Thân ảnh Diệp Thần dần dần rời đi, tất cả mọi người đều thu hồi ánh mắt, liếc nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, ai cũng không ngờ, tên binh sĩ này tấn thăng đến thiếu tướng, còn chưa tới mấy ngày, thật không ngờ khủng bố như vậy, đối với Vân Thiếu Kinh truyền đạt khiêu chiến thư, không phải nói hắn lỗ màng, mà là hắn quả thực có lực lượng mà chơi!
"Không nghĩ đến tên quái vật này càng thêm thú tính." Trong đám người, đám người Bạch Long đứng chung một chỗ, cảm thán không thôi, nhìn địa phương Diệp Thần rời khỏi, cũng không có đuổi theo, mà yên lặng đứng trong đám người, thám thính bốn phía.
...
Diệp Thần khiêng thi thể Vân Thiếu Kinh về nơi ở, vứt thi thể hắn lên mặt đất, đóng cửa phòng, đem Khí Lực còn sót lại một điểm trong cơ thể, vận dụng lên trên bàn tay, đặt tại ngực Vân Thiếu Kinh, thu lấy Sinh Mệnh Chi Khí của hắn.
Một trận chiến này, nhìn thì nhẹ nhõm, nhưng thực ra cực kỳ hung hiểm, nếu không phải ngày hôm qua Khí Lực gia tăng nhiều, thì hôm nay chắc chắn là một trận gian nan, dù sao, hai bên chênh lệch 17 cấp, rất khó đền bù khoảng cách như thế!
Chủ yếu là Khí Lực quá đặc thù!
Bỏ qua bất luận phòng ngự gì, có thể xuyên thấu, tiến vào trong cơ thể tùy ý phá hoại.
Lúc chiến đầu, Diệp Thần đem Khí Lực trong cơ thể phân bố tại bàn tay, bàn chân , ngực, ba bộ vị, đối mặt lúc Vân Thiếu Kinh cường lực công kích, Khí Lực bị chấn động tán loạn, đây là lực lượng áp chế tuyệt đối!
May mà Khí Lực hắn sắp đột phá cấp hai, đạt đến nhất giai đỉnh phong, số lượng Khí Lực nhiều, cho nên mới có thể liền phế ngay hai cánh tay đối phương!
"Thực lực bản thể vẫn là quá yếu!" Diệp Thần một bên thu lấy Sinh Mệnh Chi Khí trên người Vân Thiếu Kinh, một bên suy nghĩ quá trình chiến đấu vừa rồi, tuy dùng Khí Lực bảo vệ cánh tay, nhưng dưới lực lượng cuồng mãnh của đối phương, cánh tay vẫn bị chấn động mà run lên.
"Đợt Atlantis di tích mở ra, ở nơi này chắc sẽ có di tích Bí Cảnh, đến lúc đó có thể gia tăng sức mạnh điên cuồng." Trong đôi mắt Diệp Thần sáng ngời có thần.
Truyện khác cùng thể loại
1218 chương
1669 chương
2 chương
10 chương
128 chương
90 chương