Hắc Ám Thần Đế
Chương 6 : Tình mẹ
Trấn Quốc Phủ
Dựa theo ký ức mà tìm về phòng của mình, tuy Tiếu Thiên không luyện võ nhưng dù gì hắn cũng là con trai của gia chủ nên phòng của hắn nằm ở biệt viện của mẹ hắn.
Vừa về đến cửa sân đã trong thấy một phụ nhân đang ngồi bên lương đình mà sầu mi khổ kiểm, ngồi ngơ ngát nhìn bầu trời mà lẩm bẩm:” Thiên nhi, con đâu rồi? Về nhà chưa con?”.
Tiếu Thiên là người luyện võ nên giác quan rất tốt đặc biệt được thanh kiếm kỳ lạ tẩy lễ nên giác quan của hắn vượt xa thường nhân, dù đứng khá xa nhưng hắn vẫn nghe rõ Địch Lệ Nhược nói gì. Khi nghe đến đó, khoé mắt không nhịn được mà rưng rưng, tuy là 1 con người cứng cỏi nhưng nhiều năm không cảm nhận được tình mẹ, do hắn mồ coi mẹ từ nhỏ. Cha mẹ hắn trong 1 lần đi trộm chó à không nhầm trộm mộ của Pharaoh mà tử vong, nên hắn ở với ông nội, cả nhà hắn từ thằng cha tới thằng con thằng nào cũng thích trộm mộ.
Thấy vậy Tiếu Thiên không nhịn được hô lên:” Mẫu thân”.
Địch Lệ Nhược nghe tiếng hô của Tiếu Thiên thì giật mình nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy hắn bà lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới vừa sờ vừa nói:” Thiên Nhi, con đi đâu mà 2 ngày nay không về thế, có bị ai ức hiếp không. Đi đâu mà quần áo tới tả vậy con, mặt mày làm gì mà như ăn mày vậy?”.
Đối mặt với những câu hỏi chẳng biết đường mà lần của mẫu thân, Tiếu Thiên chỉ biết im lặng và tiến lên mà ôm chằm lấy thân ảnh đã hết sức quan tâm và lo lắng cho hắn.
Địch Lệ Nhược thấy con mình ôm chằm lấy mình thì hơi bất ngờ vì nào giờ nó có ôm mình bao giờ đâu. Người ta thường nói tình mẹ bao la như biển cả, vì thế Địch Lệ Nhược cũng không nhận ra đây đã không phải là Tiếu Thiên con của nàng nữa.
Tiếu Thiên úp mặt vào 2 quả núi thịt mềm mại và rắn chắc cảm thấy thật thoải mái. Mặc dù Địch Lệ Nhược đã ngoài 30 nhưng bảo dưỡng dung nhan thì rất tốt dù sao tu vi của nàng cũng không thấp.
Ở Thiên Vân Đại Lục tuổi thọ của con người nhờ luyện võ mà tăng cao từ Võ Đồ tới Võ Sư thì trên cơ bản có thể sống đến 100 tuổi chỉ khi đạt đến Võ Vương thì mới có thêm 50 năm tuổi thọ và có thể ngự khí phi hành.
-“ Mẫu thân”. Nhiều năm không gọi bây giờ gọi lại mặc dù là không phải mẹ mình nhưng vẫn gọi được tự nhiên vì là có ảnh hưởng từ ký ức của thân thế cũ. “ Mẫu thân, con không sao. Người không vào nhà nghỉ sao lại ngồi ở ngoài sân?”.
Địch Lệ Nhược thấy con trai nói năng lưu lót lại hỏi ngược bản thân, nhất thời nàng thất thần không trả lời. Bất ngờ nàng quỳ xuống ôm chằm đứa con vừa bỏ nang ra và bật khóc.
-Huhu...
2 dòng nước mắt lăng theo gò má chảy xuống, nước mắt bao nhiu tháng ngày lo lắng nước mắt chang chứa niềm vui. Nàng luôn hi vọng và không ngừng hi vọng con của nàng có thể như bao người khác, có thể mạnh khoẻ, có thể luyện võ, có thể sinh con đẻ cái. Nhưng điều đó là xa sỉ đối với nàng nên mặc dù con nàng ra ngoài quậy phá nhưng nàng chỉ xem đó là nhi tử của nàng đang tuổi trưởng thành. Và nó cũng chưa bao giờ ngỗ ngược với mình. Điều nàng hi vọng bây lâu nay cũng đến, nàng không thể ngừng khóc mặc cho bờ vai của nhi tử đã ướt vì nước mắt của nàng.
-“ Mẫu Thân.” Tiếu Thiên nghẹn ngào cảm nhận được tình mẹ từ người mẫu thân trước mắt, giờ phút này hắn quyết định ai mà cũng không được bắt nạt mẫu thân của hắn. Bất kì ai cũng không được, bất kì ai!!
2 mẹ con ôm nhau khóc ở trước sân, gia định nha hoàn thấy vậy cũng không ngăn cản mà chỉ có thể đứng nhìn. Được một lúc sau, Địch Lệ Nhược ngừng khóc và nhìn nhi tử yêu quý của mình mà nói:” Thiên nhi, con khỏi bệnh rồi hả”.
Nhìn người phụ nữ còn lưu 2 dòng lệ trên mặt Tiếu Thiên không khỏi ấm lòng mà nói:” Vâng”. Hắn đã chuẩn bị kĩ càng lý do khỏi bệnh của mình nên Địch Lệ Nhược cũng không nghi ngờ gì, thêm lại nàng đang vui mừng nên lý do gì cũng được chấp nhận.
-Đi đi, mẹ đã kêu đầu bếp nấu mấy món con thích nhất cho con ăn.
Dắt nhi tử vào trong sảnh, phía trong đã bày biện hàng chục món ăn mà Tiếu Thiên cũ thường ăn nhất. Lần đầu tiên được ăn món ăn của dị giới Tiếu Thiên bất ngờ về độ ngon của món ăn, hơn hẳng nhà hàng 5 sao ngon nhất mà hắn từng ăn. Do thức ăn của Thiên Vân Đại Lục được Thiên Địa Linh Khí tẩm bổ và không xài thuốc nên hương vị rất tự nhiên và bổ dưỡng. Nhất là thức ăn trên bàn toàn là được làm từ nhất giai linh thú và linh thảo nên hương vị khá là đặc biệt.
Ví dụ như món “ Thần Long Bái Vĩ” được làm từ Thanh Mộc Xà Đằng kết hợp với Cam thảo tạo nên hình khá là đẹp mắt và hương vị thì không chê vào đâu được. Ngoài ra, còn món “ Hùng Ưng Vươn Cánh” được làm từ Hắc Vĩ Kê mà Hắc Vĩ Kê là nhất giai linh thú và khá là giảo hoạt nên rất là khó bắt. Nhưng bù lại thịt của nó khá là ngon nên rất được ưa chuộng trong các tửu lâu ở Thiên Lưu Đế Quốc. Nhìn sơ trên bàn cũng tầm khoảng 200 Võ Thạch hạ phẩm, mà 200 Võ Thạch hạ phẩm cũng đủ nuôi sống 1 gia đình bình thường 1 tháng. Bởi vậy có thể thấy bàn ăn này xa sỉ cở nào. Nguồn thu nhập chính của Trấn Quốc Phủ là từ mõ Võ Thạch và Binh khí phường, hằng năm thu nhập từ 2 nơi này từ 50 đến 60 vạn Võ Thạch. Võ Thạch là 1 dạng thạch đầu màu đen bên trong có chưa Võ Khí tinh thuần có thể hấp thu tăng tốc độ tu luyện và nhiều diệu dụng khác nên trở thành tiền tệ lưu thông chủ yếu của Thiên Vân Đại Lục.
2 mẹ con 2 người vừa ăn vừa trò chuyện, Tiếu Thiên tranh thủ hỏi về quá khứ của mình để hiểu rõ hơn về tiền thân. Sau khi ăn xong Tiếu Thiên xin phép về phòng tắm rửa. Vì Tiếu Thiên ngu ngốc và háo sắc nên bên cạnh hắn không có nha hoàn hay gia đinh nào nhất là nha hoàn khẳng định sẽ không có. Vì thế sinh hoạt cá nhân của hắn do tự thân hắn làm. Tiếu Thiên nghĩ như vậy cũng tốt có thể tránh để lộ bí mật của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
51 chương
14 chương
72 chương
46 chương
103 chương
52 chương
82 chương