Hắc Ám Thần Đế

Chương 24 : Thanh niên áo đỏ

Trấn Quốc Phủ, Nơi ở của Tiếu Thiên Một tháng châm chỉ luyện tập và khắc ghi. Đến nay Tiếu Thiên cơ bản đã thuộc gần hết những thảo dược và thiên tài địa bảo được truyền thừa. Một tháng khổ công, một tháng cực nhọc. Nhưng những gì hắn nhận được thì không phí chút nào. Giữa trưa nắng nóng, gió thổi vi vu, Tiếu Thiên đang tĩnh tọa dưới gốc cây bên trong sân trước cửa phòng của hắn. “-Còn một tháng nữa tới đợt tỷ võ giao lưu hội của Tam Gia, xem ra trước tiên ta nên tăng thêm kinh nghiệm luyện đan của bản thân.” Mở mắt ra thở phào một hơi, Tiếu Thiên lập kế hoạch cho đợt tỷ võ giao lưu hội sắp tới. Hiện tại hồn lực của Tiếu Thiên đã tăng trưởng hơn so với lúc còn ở trong động phủ của Phong Bất Hối. Hồn lực của hắn dừng lại ở mức Nhị Cấp Hậu Kỳ đỉnh phong, một tháng tu luyện vừa qua vì phải khắc ghi một lượng lớn tri thức về thảo dược nên việc tiêu hao Hồn lực cho quá trình này là khổng lồ. Cũng giống như việc ghi lại một lượng lớn thông tin vào một quyển tập thì mực cần cho quá trình này là rất lớn. Hồn Lực cũng tương tự như thế, nhưng nếu đợi cho hồn lực tự phục hồi thì Tiếu Thiên cần thời gian gấp 10 lần của một tháng để ghi được những thông tin đó vào sâu trong trí nhớ của mình. Điều đó bắt buộc Tiếu Thiên phải sử dụng lấy Tử Tinh Hồn Thạch còn lại của hắn. Điều đó cũng giải thích lấy tại sao Hồn Lực của Tiếu Thiên lại tăng cao đến như vậy. Thu công đứng dậy Tiếu Thiên chuẩn bị đi ra ngoài, tìm mua dược liệu. Từ lúc hắn đến cái thế giới này thì chưa đi ra phường thị lần nào. Phường thị của Thiên Nam thành nằm ở trung tâm, Tiếu Thiên vừa bước chân ra khỏi Trấn Quốc Phủ đi tiếp về phía Nam. Ước chừng 10 phút đi bộ, trước mặt Tiếu Thiên là những tiếng rao bán của thường dân và cũng có tiếng rao của võ giả. “-Bánh bao, bánh báo nóng......... hổi đây.” “-Hồ lô ngào đường đây...!” “-Đại gia, sao lâu không thấy ghé thăm thiếp vậy!” “-Linh Khí nhất giai đại hạ giá đây, quẹo lụm quẹo lựa đi các huynh đệ tỷ muội ơi” “-Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, ghé thăm cho con xin chút đồng.” Vừa đi vừa nghe những tiếng rao bán, Tiếu Thiên như trở lại địa cầu. Hồi ức ùa về, nhìn từng dòng người đi qua đi lại. Những tiếng trả giá hay là đơn giản hơn là những tiếng trẻ con nô đùa tranh nhau một cây hồ lô ngào đường. Những gì xảy ra làm cho tâm tình của Tiếu Thiên như được đong đầy thêm. Ước chừng một lúc sau Tiếu Thiên đã không còn thấy quầy bán của thường nhân nữa. Xung quanh toàn là Võ Giả, nào là linh quả, linh thảo, tài liệu luyện khí, tài liệu trận pháp, vân vân và mây mây. Khi Tiếu Thiên nhìn qua bên phải cách hắn 15m thì thấy dòng người ra vào hối hả. Ngước mặt nhìn lên thì ra nơi này là “Luyện Đan Công Hội”. Thu lấy tâm tình chập chờn của mình, Tiếu Thiên bước chân đi vào. Đập vào mắt Tiếu Thiên là những quầy tiếp tân, tiếp nhận những yêu cầu của khách hàng. Tiếu Thiên đi về một quầy tiếp tân bên tay phải của hắn. Quầy này ít người hơn so với quầy khác, Tiếu Thiên vừa đi đến thì có một thiếu nữ trẻ tuổi, làn da trắng sáng, gương mặt ưa nhìn với nụ cười mĩm trên môi. Nàng ta vừa thấy cách ăn mặc của Tiếu Thiên thì biết đây là công tử ca của một gia tộc nào đó trong Thiên Nam Thành, thường thì những người như thế ra tay rất hào phóng. Vì hôm nay Tiếu Thiên đi ra ngoài với một bộ thanh sam nhạt, đầu mang phát quán, đai lưng bạch ngọc phối hợp với tướng mạo của hắn thì trong rất soái. Thiếu nữ nở nụ cười đi lại chào hỏi: “Xin hỏi thiếu hiệp cần gì chăng?” Tiếu Thiên thấy thái độ của nhân viên ở đây thì rất vừa lòng, dù sao cũng là Luyện Đan Công Hội, nếu thái độ nhân viên quá tệ thì chắc hẳn không phát triển được như hiện tại. -Cô nương có thể lấy cho tại hạ 1000 phần dược liệu của Tụ Khí Đan Nhất Phẩm được không? Nghe được yêu cầu của Tiếu Thiên, thiếu nữ chợt bất ngờ, nhưng đã trải qua huấn luyện, thiếu nữ nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Thiếu hiệp chờ chút, ta sẽ đi lấy ngay.” Biểu hiện của thiếu nữ được Tiếu Thiên nhìn vào trong mắt, âm thầm gật đầu vì tố chất của nhân viên nơi đây. Trong thời gian chờ đợi Tiếu Thiên đi vòng quanh quan sát những gì đang diễn ra nơi đây. Theo những gì Tiếu Thiên quan sát thì nơi đây là đại sảnh của Luyện Đan Công Hội, có tất cả 5 quầy hàng chuyên phục vụ các yêu cầu của khách nhân, nhưng cơ bản thì khách hàng vào đây chỉ có 2 yêu cầu đó là mua đan dược và bán dược liệu. Còn về phần mua dược liệu như Tiếu Thiên thì rất ít. Vì hầu như những người mua dược liệu điều là Luyện Đan Sư hoặc Luyện Đan học đồ (ý chỉ những người vừa mới học luyện đan). Chính vì thế thiếu nữ mới bất ngờ về yêu cầu của Tiếu Thiên, thường thì những người trẻ tuổi như Tiếu Thiên muốn luyện đan thì nhờ vào gia tộc hoặc nhờ vào sư phụ của họ. Còn về tự mình đi mua như Tiếu Thiên thì rất ít. Đợi khoảng 15 phút thì Tiếu Thiên thấy thiếu nữ vừa rồi mang ra một bao lớn, bên trong cất chứa 1000 phần dược liệu Tụ Khí Đan nhất phẩm mà hắn yêu cầu. “-Của công tử tổng cộng 3 vạn 1000 Võ Thạch” kiểm kê tính toán, thiếu nữ báo số tiền và nhìn về phía Tiếu Thiên. Hôm nay, nàng bán cho một mình Tiếu Thiên tương đương với lợi nhuận một tháng của nàng. Vì bán càng nhiều thì phầm trăm hoa hồng nàng nhận được càng nhiều, vì thế thái độ của nàng đối với Tiếu Thiên đã tốt nay còn tốt hơn. Chịu thôi, thần tài mà ai mà không đối xử tốt. Tiếu Thiên đi đến kế bên quầy hàng, đưa tay kéo ngang trên bàn thình lình xuất hiện một đống Võ Thạch, kiểm kê thì đầy đủ 3 vạn 1000 Võ Thạch. Thiếu nữ thấy Tiếu Thiên làm như vậy thì mắt càng tỏa sáng, hận không thể trao thân cho hắn, vì nàng biết đây là thủ thuật lấy đồ từ không gian trữ vật. Nàng nhìn về phía tay phải của Tiếu Thiên thấy trên đó có một chiếc nhẫn, thì càng trấn động hơn. Vì nhẫn trữ vật không phải ai cũng có, thường thì các võ giả ở đây chỉ sài Túi Trữ Vật, không gian Túi Trữ Vật nhỏ hơn và cũng rẻ hơn, giá cả một Túi Trữ Vật thường thì khoảng 10 vạn Võ Thạch. Còn Nhẫn Trữ Vật thì tầm khoảng 100 vạn. Bảo sao nàng không trấn động, nàng chỉ thấy được nhẫn trữ vật trên tay của các Luyện Đan Sư của Luyện Đan Công Hội thôi. Còn dạng công tử ca như Tiếu Thiên thì đây là lần đầu. Nàng có một câu châm ngôn khi tiếp súc với khách hàng đó là “Có tiền không nhất thiết phải có Nhẫn Trữ Vật, nhưng có Nhẫn Trữ Vật thì chắc chắn là có tiền”. Và nhiều lần như thế đã chứng minh cho câu châm ngôn sống của nàng luôn đúng. Tiếu Thiên thấy thần sắc của thiếu nữ thì cũng an tâm vì hắn biết nàng đã nghĩ hắn có Nhẫn Trữ Vật, thật chất thì hắn có được cái nhẫn trữ vật nào đâu. Đây là hắn đeo một cái nhẫn hắn mua từ trên đường đi đến đây. Cũng không thể lúc nào cũng thò tay vào áo mà lấy đồ được. Đơn giản mua một cái nhẫn để qua mắt thiên hạ, Võ Thạch là hắn lấy từ trong Ám Dạ Không Gian ra. Hắn đã từng thấy Lăng Thiên Lãng sử dụng nhẫn trữ vật nên cũng biết cách sử dụng. Tiếu Thiên đi đến kế bên cái bao lớn chứa 1000 phần dược liệu Tụ Khí Đan nhất phẩm của hắn, thần thức quét qua và thu vào Ám Dạ Không Gian, đương nhiên là hắn chạm tay vào và cái bao biến mất, dù sao thì cũng làm động tác bài bản như bản thân có Nhẫn Trữ Vật. Còn về Nhẫn Trữ Vật thật thì đợi đến khi hắn có đủ tiền thì cũng mua một cái, cũng không thể nào đeo cái nhẫn giả đi ra đường hoài. Đối với người thường và một số Võ Giả tu vi thấp thì không sao, chứ nêu nhưng Võ Giả tu vi cao hoặc có Hồn Lực thì nhìn qua là biết hắn đeo đồ giả. Thu lấy đồ của mình, Tiếu Thiên bước chân ra khỏi Luyện Đan Công Hội. Vừa đi ra hắn chạm mặt một thanh niên trẻ tuổi, mặc trang phục màu đỏ, đầu búi cao, diện mạo thanh tú đang đi tới. Cả 2 bất động thanh sắc lướt qua nhau, đi ra khỏi Luyện Đan Công Hội một đoạn Tiếu Thiên nhìn lại cửa lầu các của Luyện Đan Công Hội thầm nghĩ: “Thật thú vị, không ngờ hồn lực lại được trình độ như vậy. Không biết là đệ tử của nhà nào đây”. Khóe môi của Tiếu Thiên khẽ nhếch và tiếp tục đi tiếp. Ở bên trong Luyện Đan Công Hội, thanh niên trẻ tuổi vừa rồi cũng nhìn ra cửa của lầu các nhăn mày mà nghĩ: “Mạnh thật! không ngờ trong Thiên Nam Thành cũng có thiếu niên có Hồn Lực cường đại như thế. Trở về nhất định phải tra ra hắn là ai!”