Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 72 : Nguyên Thể Tan
" Bằng" một tiếng.
Đại sảnh lập tức im lặng, chiến sĩ giác tỉnh không sợ súng của người bình thường, nhưng Đỗ đoàn trưởng là người chỉ huy quân sự cao nhất, đứng trên đại sảnh, nổ súng cảnh báo, làm chi chiến sĩ giác tỉnh im lặng.
Lúc này, toàn bộ người của Đào tham mưu quay về Đại Hạ, tổng cộng triệu tập được hơn 100 chiến sĩ giác tỉnh, đại sảnh sớm đã kín người bị thương, kêu la ầm ĩ.
Đỗ đoàn trưởng cao giọng nói: "Tôi dựa vạo thân phận người chỉ huy cao nhất, nói lại một lần nữa, mọi người đồn đại người chiến sĩ mặc chiến giáp màu đỏ, nhân vật hành động lần này chính là Sở Vân Thăng tiên sinh, liên quan đến việc này, tôi đã thận trọng rất nhiều lần, đây là lời giải thích cuối cùng." Đoàn trưởng nhìn đồng hồ, nói: "Liên quan đến vấn đề năng lực của Sở tiên sinh, tôi tin tưởng rất nhanh là có đáp án thôi."Một người gầy gò, lập tức nói: "Đỗ đoàn trưởng, đây chính là vấn đề lo lắng nhất của chúng tôi, tuy tôi chưa tận mắt nhìn thấy chiến sĩ giác đấu mặc chiến giáp màu đỏ chiến đấu, nhưng ở đây có rất nhiều người nhìn thấy rồi, theo miêu tả của mọi người, năng lực của chiến sĩ mặc chiến giáp đỏ quả thực rất mạnh, mạnh bằng lấy người chúng ta gộp lại, nhưng đừng quên, trong kế hoạch của đoàn trưởng, là hi vọng hắn đi thu hút sự chú ý của quái vật hỏa diễm, không phải là Trùng Tử ăn thịt, quái vật mắt đỏ, tuy chiến sĩ mặc chiến giáp đỏ lợi hại, nhưng một mình cũng chỉ giết được nhiều nhất hai con Trùng Tử ăn thịt, thục lục này, tôi nghĩ không đủ để đối kháng với quái vật hỏa diễm."Lập túc người bên cạnh hắn, nhảy ra nói: " Không sai, tôi ủng hộ vị tiên sinh này, tôi tận mắt nhìn thấy chiến sĩ mặc áo giáp đỏ giết Trùng Tử ăn thịt, tuy tôi rất khâm phục năng lực của hắn, nhưng tôi không cho rằng hắn có thể chống cự được với quái vật hỏa diễm, ban đầu chúng tôi cũng ôm một tia hi vọng, hi vọng người mặc chiến giáp đỏ kia là Sở tiên sinh, tuy quân đội các ngươi nói Sở tiên sinh chính là người mặc chiến giáp đỏ, nhưng Sở tiên sinh không ra mặt nói rõ, cho nên trong lòng chúng tôi mới tồn tại hi vọng như vậy, nếu quân đội không nói rõ ràng, như vậy khác nào lừa gạt chúng tôi đi vào con đường chết."" Tôi không tán thành cách nói của đồng chí." một nữ chiến sĩ giác tỉnh ngắt lời nói: " Tôi cũng nhìn thấy chiến sĩ mặc chiến giác đỏ chiến đấu, nhưng tôi thấy đồng chí quan sát không tỉ mỉ, người đó là người duy nhất mà tôi thấy, lúc dùng kiếm, uống lượn giống như lửa với nước ; Lúc dùng súng, thử hỏi mọi người có người có ai nhìn thấy chiến sĩ giác tỉnh mới sử dụng hai loại băng và hỏa chưa? Tôi tin tưởng và ủng hộ Đỗ đoàn trưởng, Sở tiên sinh chính là chiến sĩ mặc giác áo đỏ, nhất định đối phó được với quái vật hỏa diễm."......................
Đỗ đoàn trưởng không ngờ bọn họ lo lắng không chỉ là vấn đề năng lực của Sở Vân Thăng, tin đồn về chiến sĩ mặc chiến giáp đỏ càng mơ hồ hơn, bây giờ cho dù Sở Vân Thăng không phải là chiến sĩ mặc chiến giáp đỏ, cũng chỉ khiến cho mọi người có cảm giác bên cạnh tăng thêm một người chiến hữu mạnh mà thôi, không phải là nhân vật có thể đối kháng với quái vật."Những người này đều là người trải qua rất nhiều nguy hiểm mà sống sót, rất khôn khéo, đương nhiên không dám lấy tính mạnh mình ra cá cược, bây giờ Đỗ đoàn trưởng chỉ hi vọng Sở Vân Thăng có thể dẹp loạn, nếu không những người này tản đi, dựa vào mấy người thân tín, cơ bản không thể phá vỡ mê cung xương mù.
Sau khi Sở Vân Thăng đánh trận quay về, liền nhốt mình trong phòng, bảo Diêu Tường đứng ngoài cửa canh gác, Đỗ đoàn trưởng bảo Đào tham mưu tới thúc giụp mấy lần, không hề có hiệu quả.
Lúc này Sở Vân Thăng đang lo lắng biến hóa dị thường của thể giáp nguyên khí, hắn không có loại năng lượng nội thị mà truyền thuyết nói, chỉ có thể dựa vào nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể đi cảm nhận loại biến hóa đó.
Hắn không dám quyết định có nên tiến vào cảnh giới hai nguyên thiên không, chỉ là cảm giác giữa nguyên khí và cơ thể có một tầng phân cách, từng bước từng bước công phá, sau đó nguyên khí dựa vào loại cảm giác mới xuất hiện đi dung hợp lại với nhau.
Nếu nói nguyên khí trước kia chỉ là " Trú lưu" ở bên trong cơ thể, bây giờ hợp thành một thể thống nhất, quá trình này rất chậm, từng giọt từng giọt.
Cảm giác được âm thanh kì lạ trong cơ thể phát ra, khiến Sở Vân Thăng có cảm giác bản thân đang bị một loại nguyên khí không tên phá hủy.
Tuy không đau đớn, nhưng cảm giác rất yếu đuối, khiến hắn không cần dùng đến nhiếp nguyên phù trực tiếp nạp nguyên khí, hắn lo lắng như vậy, trong nháy mắt nguyên khí quá nhiều cơ thể sẽ bị phá hỏng mất.
Sở Vân Thăng chỉ biết bình tâm trở lại, quá trình hợp nguyên khí, từ từ hấp thụ nguyên khí từ thế giới bên ngoài, liên tục sau 3 tiếng đồng hồ, nguyên khí dung hợp từng bước từng bước dừng lại.
Lúc hắn kiểm tra lại tình hình, cuối cùng cũng phát hiện ra nhắc đến thời kì đầu của cảnh giới hai nguyên thiên, quá trình ngưng tụ nguyên khí dần dần được tăng cường, chỉ là điều động nhẹ nhàng, hắn đều cảm giác được nguyên khí này đang ẩn chứa một lượng năng lượng cực lớn. Hợp nhất của nguyên khí và cơ thể quan hệ không phải là đơn giản, mà là trạng thái giao hòa, hình như những nguyên khí kia đã trở thành từng bộ phận trong cơ thể.
Theo cách nói của sách cổ, trạng thái này lúc đầu không triệt để, muốn hắn không ngừng vận dụng sách cổ vào tu luyện, thân thể hoàn toàn trơ thành một thể nguyên khí, đến thiên đỉnh của hai nguyên thiên, sau đó đột phá đến cảnh giới ba nguyên thiên.
Tính chất của nguyên khí trong cơ thể cũng phát sinh biết hóa một cách rõ ràng, ban đầu dự định hấp thụ nguyên khí trời đất, không có biến hóa gì đặc biệt, chỉ là giống kí sinh trong cơ thể, bất luận hắn đưa vào Thiên Ích kiếm hay hàn băng tiễn, đều là loại nguyên khí thiên địa đơn thuần, quá trình hắn sử dụng uy lực của nguyên khí, giống như một công cụ.
Bây giờ những nguyên khí hấp thụ ban đầu là thân thể sau khi đồng cải tạo tiến hành dung hợp, sau đó nguyên khí lại xuất hiện giống như gắn liền với sinh mệnh của hắn, trở thành một bộ phận trong cơ thể. Bây giờ hắn mới phát hiện ra, cùng một loại nguyên khí, giai đoạn một nguyên thiên, hắn cũng phát huy được uy lực.
Trong sách cổ của tiền bối có chứ thích, nói rất rõ ràng, biến chất của loại nguyên khí này, là tạo hóa từng bước trong cơ thể một người, mà biến hóa càng rõ rệt, đến trạng thái thiên đỉnh hai nguyên khí hoàn toàn dung hợp thành một thể thống nhất, hoàn toàn chuyển hóa nguyên khí trong cơ thể.
Biến hóa của nguyên khí, mang tới cho hắn một điều tốt chứ không phải là năng lực của hắn tăng cường, mà là, lục chế giai đoạn thứ ba của nguyên phù, loại này nhất định phải dựa vào người tu luyện có nguyên phù giai đoạn cao nhất, là điều mà Sở Vân Thăng hướng đến từ rất lâu.
Vấn đề là, từ nay về sau tất cả các nguyên phù đều có thể nâng cao trình độ lục chế đến giai đoạn ba, không phải là loại sử dụng một lần, chính là tình hình báo phế, tiết kiệm lượng nguyên khí lãng phí.
Tiếp theo, chính là chiến giáp vào Thiên Ích kiếm, Sở Vân Thăng rèn luyện lại từ đầu, chiến giáp trên cơ thể hắn, độ dày được rút nhỏ một nửa, thoạt nhìn rất nhẹ, tiện, hoạc động rất thoải mái, năng lực phòng hộ tăng lên rất nhiều. Thiên Ích kiếm đồng dạng với đại lượng hốn tạp chất, Sở Vân Thăng và Đỗ đoàn trưởng dùng tất cả móng vuốt của Trùng Tử rèn luyện tiếp vào Thiên Ích kiếm, miễn cưởng bảo vệ Thiên Ích kiếm không phát sinh biến hóa.
Cộng thêm quái vật mắt đỏ có thể nuốt nguyên khí, lúc này Thiên Ích kiếm hấp thụ nguyên khí rất ít, cũng có thể chém chết Trùng Tử.
Đối phó với quái vật mắt đỏ, loại hốn tạp trong Thiên Ích kiếm có thể phá vỡ năng lực công kích của nguyên khí, rất quan trọng, đó chính là một bộ phận do nguyên khí thuần của quái vật hình thành năng lượng.
Ngạy sau đó, Sở Vân Thăng có thể xem hiểu duy nhất trong sách cổ ghi lại đó là kĩ thuật kiếm.
Trong căn phòng nhỏ, không tiện để luyện kiếm, Sở Vân Thăng nhảy dựng lên, hắn phải đi tìm con quái vật kia, thí nghiệm một chút uy lực của kiếm.
Hắn lại nghĩ đến: những chiến sĩ giác tỉnh ở bên ngoài đại sảnh kia không phải muốn hắn chứng minh thực lực của mình sao, là điều kiện hợp tác cơ bản sao? Đúng lúc có thể chứng minh, không phải được giải quyết rồi sao?
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương