Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 7 : Uy lực một mũi tên!
Luống cuống tay chân phong ấn nguyên phù lên chiếc nỏ, Sở Vân Thăng sử dụng thần thức chiều không gian thứ tư, xuyên qua nguyên khí hình thành một kết nối kỳ diệu với cây nỏ. Kéo dây nỏ lên, lắp tên, qua cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, Sở Vân Thăng kìm nén trái tim đang nhảy tưng tưng, khẩn trương liếc nhìn đám Xích Giáp Trùng đang di chuyển dưới tòa nhà. Trong những lúc rảnh rỗi nhàm chán dạo gần đây, Sở Vân Thăng khi không có việc gì làm cũng đã từng lấy cây nỏ xịn độ chính xác cao mà hắn mua mất ba nghìn tệ này ra bắn chơi, tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng cũng không tính là một thằng hoàn toàn gà mờ.
Dù là vậy thì mũi tên đầu tiên của Sở Vân Thăng vẫn bắn trật, không chỉ không trúng mục tiêu mà còn không kích hoạt ra mũi tên băng mang thuộc tính băng hàn nữa, hắn quá căng thẳng.
Tốc độ của ba con Xích Giáp Trùng xa không phải thứ mà con người có thể so sánh được. Chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp đoàn người, cặp càng tàn ác kẹp lấy mấy người rơi lại phía sau, đối với một mũi tên không hề có chút sức uy hiếp nào của Sở Vân Thăng, những con Xích Giáp Trùng kiêu ngạo này căn bản là không để vào mắt.
Đến khi Sở Vân Thăng run run lắp mũi tên thứ hai lên, tiếng kêu khóc của đám người đã đến dưới tòa nhà hắn ở, có tầm khoảng 11 - 12 người, phía sau còn có khoảng năm người đã chết thảm trên cặp càng của lũ Xích Giáp Trùng.
Trong đám người này, vị hàng xóm ở tầng thứ mười với hai cánh tay run lẩy bẩy dù làm thế nào cũng không thể mở cửa bảo vệ ra được.
Xích Giáp Trùng trong lần thứ hai lao lên đã dùng đến chiếc chân vô cùng sắc bén của nó đâm vào thân thể của một gã mập mạp, sau đó nâng hắn lên cao rồi ném lên trời như thể đang chơi đùa.
Sở Vân Thăng bắn bia ngắm di động thì cơ bản không chút nắm chắc, nhưng với con quái vật đã ngừng lại, hơn nữa hoàn toàn đứng trong bán kính 30 mét này, vẫn còn có đủ lòng tin.
Hắn hít sâu một hơi, khóa chặt con Xích Giáp Trùng vô cùng kiêu ngạo kia!"Phập!"Mũi tên băng bí mật mang theo hàn khí thiên địa lao đi như bão táp!
Tiếng gió bén nhọn khiến cho con Xích Giáp Trùng này cảnh giác nhìn lướt qua chỗ cửa sổ của Sở Vân Thăng, mà cũng chỉ kịp nhìn một cái, khoảng cách 30 mét, lại được tăng thêm uy lực thuộc tính nguyên khí, một mũi tên này căn bản không cho con Xích Giáp Trùng có cơ hội làm thêm động tác gì khác, không mất chút sức phá vỡ tầng phòng hộ đỏ như lửa của Xích Giáp Trùng, mãnh liệt đâm vào cơ thể của nó.
Trong mũi tên có chứa nguyên khí băng hàn khiến cho con Xích Giáp Trùng này phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, ngay cả hai con Xích Giáp Trùng khác đang hút lấy não người ở phía sau cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía con Xích Giáp Trùng đang rít gào này!
Mũi tên băng mang thuộc tính băng hàn rất nhanh đã thể hiện ra uy lực khủng bố của nó. Mặc dù hỏa nguyên khí trong cơ thể Xích Giáp Trùng liều mạng chống cự, thế nhưng vẫn nhanh chóng bị đóng băng cả người."Thế này rốt cuộc là đã chết hay chưa?" Sở Vân Thăng không biết uy lực của mũi tên băng này lớn đến đâu, dù sao cũng chưa dùng bao giờ. Giờ thấy con Xích Giáp Trùng bị đông cứng thành tượng băng như vậy cũng không dám khẳng định, vội vàng lắp mũi tên thứ ba. Đã có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này đã không còn khẩn trương lắm.
Vốn đám người đã gần như tuyệt vọng, giờ bỗng nhiên lại thấy xuất hiện biến cố như vậy. Con quái vật mới đây còn như một ác ma kinh khủng, đột nhiên lại bị một mũi tiên không biết từ nói nào bắn tới biến thành tượng băng. Mối nguy hiểm gần ngay trước mắt đã được hóa giải, những người này tựa như người chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, ham muốn được sống trong nháy mắt lại bùng cháy!
Một người đàn ông trung niên đoạt lấy chiếc chìa khóa từ đôi tay run rẩy của gã tầng mười, bình tĩnh mở cửa chính ra, mười mấy người điên cuồng lao vào trong, sau đó, liền mềm oặt đặt mông ngồi xuống bậc tam cấp, ngơ ngác nhìn ra con Xích Giáp Trùng bị đóng băng ngoài cửa, còn có vài thi thể tan nát kia.
Dưới ánh sáng yếu ớt, mấy người này chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết đều có hơi thất thần, người đàn ông trung niên mở cửa vẫn còn giữ được chút bình tĩnh, mở miệng nói:"Nhanh đi mau, lên lầu, bên ngoài vẫn còn hai con!""Đúng đúng, trên lầu có cao thủ, thoáng cái đã giết chết được quái vật, có cao thủ ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu!""Các người có thấy bắn từ tầng mấy không?""Không thấy!"...
Mọi người nói với nhau vài câu, sau đó không dám dừng lại, vội vàng chạy bò lên tầng trên.
Sở Vân Thăng vốn chuẩn bị bắn con Xích Giáp Trùng thứ hai, thế nhưng khi hắn đang định bóp cò thì khóe mắt liếc thấy con bị đóng băng kia không ngờ vẫn chưa chết hắn, vẫn đang không ngừng run rẩy, như thể lúc nào cũng có thể phá băng mà ra!
Trong lòng Sở Vân Thăng liền nhảy lên, tuyệt đối không thể để cho nó có cơ hội sống lại, bây giờ giết một thì bớt một, huống hồ hai con kia đã bắt đầu di chuyển, lấy bản lĩnh của mình không có bao nhiêu nắm chắc sẽ bắn trúng mục tiêu đang di chuyển, thay vì lãng phí một phần nguyên khí, không bằng bồi thêm cho con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng kia thêm một mũi tên nữa. Mũi tên thứ ba không chút do dự bắn về phía con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng, mũi tên băng trực tiếp bắn thủng một lỗ lớn, khiến nó vỡ tan tành. Một con Xích Giáp Trùng hung hãn vô cùng lại bị vỡ thành vô số mảnh, cuối cùng cũng chết chỉ còn sót lại những mảnh vụn.
Mà hai con còn lại đã hoàn toàn bị cái chết của đồng loại đốt lên hung tính. Rít gào giận dữ một tiếng, ném cái đầu lâu đang hút đi, trực tiếp lao đến dưới tòa nhà, một con dùng càng phá nát cửa chính, mà một con khác thì nhanh chóng men theo tường bò lên tầng sáu chỗ Sở Vân Thăng.
Chúng nó đã phát hiện ra mình? Lần này Sở Vân Thăng ngược lại không còn khẩn trương nữa, không chỉ như thế, còn có một sự giác ngộ bản thân đang ở trong chỗ chết, đúng vậy, nếu chúng mày không chết thì tao chết!
Nhờ vào ánh đèn yếu ớt của xe cộ trên đường, cùng với ánh lửa do lửa đạn bắn trúng tạo ra, Sở Vân Thăng có thể nhìn thấy rõ ràng hai con côn trùng đang phẫn nộ qua ống ngắm hồng ngoại trên chiếc nỏ.
Mũi tên thứ tư bắn về con quái vật đang bò lên tường, một tên trúng đích, đóng băng!
Sở Vân Thăng vốn không định dùng mũi tên thứ năm bắn chết con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng trên tường trước, mà là dùng tốc độ nhanh nhất đóng băng con Xích Giáp Trùng đang tấn công cửa chính, sau đó lợi dụng thời gian chúng phá băng để giết chết từng con một.
Sau khi lắp mũi tên thứ năm, hắn lại phát hiện con Xích Giáp Trùng tấn công cửa chính giờ đã không thấy đâu, từ vị trí này của Sở Vân Thăng không thể thấy được cửa chính vốn thẳng góc với mình đã bị phá hay chưa, cho nên cũng không biết được con côn trùng kia đã tiến vào được hay là bỏ đi sang chỗ khác.
Không còn cách nào khác, Sở Vân Thăng chỉ có thể trước hết giết chết con đang bị đóng băng kia rồi lui vào phòng.
Cứ mỗi hai mũi tên là tiêu diệt hoàn toàn được một con Xích Giáp Trùng, nếu như để quân đội biết được, chỉ sợ đã sớm bị trưng dụng mang đi làm chủ lực, súng ống bình thường thật sự là quá khó để có thể tiêu diệt loại Xích Giáp Trùng có lồng bảo hộ che chở này.
Đóng chặt cửa sổ, Sở Vân Thăng lắp lên mũi tên thứ sáu. Hắn hiện giờ không biết con cuối cùng kia đang ở đâu, chỉ có thể cầm chắc nỏ lui vào sát tường sẵn sàng phản ứng nếu gặp phải Xích Giáp Trùng.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng nguyên khí trong cơ thể không còn nhiều lắm, ngoại trừ mũi tên đầu tiên vì quá căng thẳng mà hắn không vận hành nguyên khí phối hợp với nỏ bắn ra mũi tên băng ra, bốn mũi tên sau đó, mỗi cây hắn đều phải tiêu hao một lượng lớn nguyên khí trong cơ thể.
Giờ hình tĩnh lại, hắn hoảng sợ phát hiện ra mình chỉ còn có thể bắn tối đa một mũi tên băng nữa thì nguyên khí sẽ sạch bách.
Vừa rồi bản thân mình đúng là quá sơ suất, nếu muốn hoàn toàn giết chết ba con Xích Giáp Trùng thì cần phải bắn ra sáu mũi tên băng, mà cực hạn của mình mới chỉ là năm mũi, nếu như Xích Giáp Trùng khôi phục lại còn nhanh hơn cả mình thì căn bản sẽ chẳng còn chút phần thắng nào!
Phải nhanh chóng khôi phục nguyên khí trong cơ thể, hắn tin cửa sổ mà mình đã gia cố có thể chống đỡ được Xích Giáp Trùng một lúc, lại chuẩn bị sẵn súng lục đã được cải tạo, cộng với tấm nguyện phù Ly Hỏa duy nhất trong tay, hắn tin tưởng chỉ cần bắn trúng một mũi tên, sau đó dùng súng lục đã được cải tạo hoặc nguyên phù Ly Hỏa tấn công trong khi nó đang bị đóng băng thì mình tuyệt đối có thể giết chết con côn trùng cuối cùng này.
Trong phòng ngoại trừ những vật dụng cần thiết hàng ngày thì những thứ khác đều đã bị hắn ném vào nguyên phù Vật Nạp, căn phòng có vẻ trống trải. Sở Vân Thăng dứt khoát ngồi lên trên cái bàn ở phòng khách, tranh thủ thời gian khôi phục nguyên khí, đồng thời vểnh tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh."Côn trùng! Con quái vật kia lên đây rồi!" Có tiếng người la hoảng ngoài hành lang.
Vấn đề là, bây giờ mình nên ra ngoài bắn chết con côn trùng này trên hành lang hay cứ chờ cho nó đến trước cửa rồi hãy vác nỏ ra bắn?
Sở Vân Thăng không phải một nhà quân sự mà cũng chẳng có kinh nghiệm chiến đấu cao thâm gì, không thể nào nhanh chóng phân tích ra cái lợi cái hại trong hai sự lựa chọn này được. Hắn cần thời gian suy nghĩ, thế nhưng tốc độ của Xích Giáp Trùng không cho hắn nhiều thời gian như vậy!
Sở Vân Thăng có thể nghe được tiếng bước chân của ai đó chạy qua hành lang trước cửa nhà mình, bởi vì gần đây không hề có điện nên thang máy không thể sử dụng được, việc lên xuống chỉ có cách là leo cầu thang mà thôi.
Sở Vân Thăng đưa ra quyết định to gan nhất trong đời từ trước tới giờ, hắn mở cửa chính phòng mình ra, sau đó đứng trong phòng, gác cây nỏ lên trên bàn lẳng lặng nhắm thẳng vào lối ra vào, hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần quái vật vừa xuất hiện hắn sẽ lập tức bắn tên đóng băng quái vật, đây là cơ hội thắng duy nhất của hắn!
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
18 chương
769 chương
1778 chương
12 chương
42 chương