Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 348 : Chúng Ta Đã Chiến Thắng

Lúc này, thân giáp đen tuyền đang dần ló khỏi sương đen. Bọn trùng tử như điên như dại bất chấp tử cả xông lên, những trùng tử còn lại cũng điên cuồng gào rú đằng sau. Bổ thể của Viêm từ từ bay lên từ xa, nó cũng bắt đầu dung thể như hắn. Vân Thăng cố gắng ngượng vung vẫy cột sống của Khủng Cự Chi Tử. Chiếc cột sống này cực kỳ dai dẳng, với sức mạnh trước mắt của hắn, dù có nghĩ hết cách cũng không tài nào dung hợp được nó, nên đành phải sử dụng nó như một món vũ khí của mình – thương! Tuy nói là bất đắc dĩ, nhưng hiệu quả cũng thật kinh người, với uy lực phóng ra sấm sét đen của nó hơn bổn thể Vân Thăng có thể phóng ra ít nhất vài lần. Mỗi một kích của hắn xuất ra đều bao bọc hắc diệm cùng sét màu đen, dẫn theo cái chết của hàng loạt sinh mạng. Cự phần của Viêm bắt đầu sụp đổ, nó dung thể với tốc độ nhanh hơn hẳn Vân Thăng. Vân Thăng không biết việc gì đã xảy ra, hắn đoán, Viêm sẽ không nhanh chóng xuất hiện bổn thể đến thề, dung thể thì càng không. Hắn thậm chí đã nói hết với Hoắc Gia Sơn, đặc biệt “chế tạo” mười tám quái thú nhân trùng đào thông đạo dưới lòng đất, để “bom đạn” của chúng hộ tống phá sập cự phần của Viêm từ dưới. Tuy Hoắc Gia Sơn lẩn tránh không chịu nói rõ là bom đạn gì, nhưng Vân Thăng không khó đoán được ngoài bom nguyên tử, thì làm gì còn bom đạn nào có được năng lực ấy? Có điều, giờ đã không cần thiết rồi. Viêm đã chủ động xuất hiện, dung phần để hóa thân, việc còn lại chỉ còn là trận chiến giữa hắn và Viêm. Hắn cố gắng thoát khỏi đám sương đen, nhưng quả thật khó khăn. Viêm đang gia tốc dung thể, Vân Thăng chỉ còn trừng trừng mắt nhìn cơ hội ngàn vàng này ra đi. Tuy hắn đã dung thân trước, nhưng lại bị đám sương đen này giữ chân, không biết thế là thế nào đây, tốn bao công sức mà chỉ thoát được có nửa khúc thân thể. Còn Viêm, đã được đám sương tím bao bọc. Vân Thăng thấy mình đúng là xui tận mạng, sao ông trời cứ trơi ngươi hắn suốt thế này, cả dung thân mà cũng chậm hơn người ta một bước. “Thủ trưởng, tình hình thay đổi ư?” Một tên sĩ quan bỏ ống nhòm xuống nghi hoặc hỏi. Cự phần mà chúng đau đầu nhất trong một ngày lại toàn bộ suy đổ mà cả quả bom nguyên tử quý giá được dùng làm vũ khí bí mật cuối cùng còn chưa phải động đến nữa là! “Bọn chúng đang tiến hành nội chiến, thông báo cho phía quân đội, án binh bất động, chờ đợi thời cơ.” Phương Vũ Hầu nhanh chóng định đoạt. Giờ này mà đi lên chả khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Một trùng tử đơn thể cũng đủ để họ không cách đối phó, giờ đây tất cả trùng tử dung hợp lại, không cần suy nghĩ cũng biết sẽ đáng sợ nhường nào. Trong lòng hắn rung rung, giơ tay chiêu tên sĩ quan phục trang kỳ lạ đến nói nhỏ. Mặt người đó không giấu được vẻ kinh hoàng, chỉ là một chốc hắn lại cố kiềm lại, vội vàng chạy đi. Kha Tiêm Nhi đứng một bên bỗng nhiên đứng dậy, cô kinh ngạc phát hiện Khiếu Vân Chi Cung trên tay mình lại bắt đầu manh động, nhưng lần này không còn nhịp điệu hưng phấn của những trước, thay vào đó là thù địch, sát khí! Liền sau đó, cô cũng kinh hoàng phát hiện trùng trùng phong tỏa của cô với Khiếu Vân đang từ từ bị mở ra, mãi đến khi đã vượt mức giới hạn khống chế của cô nó mới chịu dừng lại. Thế là thế nào? Không ai trả lời cô, và cũng không ai có thể trả lời cô. Luồng lực lượng này quá đột ngột, đến nỗi cô phát hiện cả bản thân cũng không dám thử kích hoạt cung! Cô hoàn toàn không hoài nghi chỉ cần một tiễn là có thể kết liễu con quái vật trên không kia, nhưng cô cũng biết rõ, sức mạnh nhỏ nhoi của mình cùng lắm là phát được một tiển, trong khi kẻ thù lại có đến hai. Phải đợi, đến thời cơ tốt nhất! Trong mông lung, cô đã dần thấy có phần tâm loạn, cô cảm giác mình càng ngày càng không hiểu rõ cây cung đó, hình như đã ngày càng cách xa…. Phắc! Vân Thăng cơ hồ đã thoát khỏi đám sương ấy cùng lúc với Viêm. Thân hình hắn vừa ló, mười tám bọc dịch thể bị mọi người quên đãng trong cự phần hoang tàn dưới chân hắn cũng phá bọc mà ra. Dáng hình chúng gần như y hệt Sở Vân Thăng, đầu bộ tựa đang đội mặt nạ bảo h, tỏa giáp kiên cố, toàn thân đều được bao bọc bởi một lớp chiến giáp, dáng đứng tựa con người. Trên tay mỗi “người” là thanh giáp đao có thể co giãn, năm ngón tựa tay người đang nắm một cây giáp thương dẻo cứng, khác nhau chăng chỉ là toàn thân Vân Thăng đều một màu đen tuyền được bao bọc bởi sương đen, nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận thấy Hỏa năng lượng. Mười tám trùng nhân toàn thân đỏ rực, hỏa diệm khắp mình hừng hực Hỏa năng lượng. Hơn nữa giáp thương trên tay chúng đều là tàn giáp của trùng tử tổ hợp, khác hẳn so với cây xương sống Khủng Cự Chi Tử trên tay Sở Vân Thăng. Có điều, giờ phút này Vân Thăng đã không còn điều khiển được chúng, không phải do ý thức con người còn sót lại trong họ, mà do khí tiết của Cẩm Thạch đã hoàn toàn chui tọt vào Phong Thú phù biến mất vô tông vô tích. Sự khống chế hắn để lại trong mười tám trùng nhân giờ đã hoàn toàn đoạn tuyệt với hắn. Trừ khi Cẩm Thạch Hoàng Sơn lập tức trở lại, nếu không chỉ sợ cả Viêm cũng không thể khống chế trùng nhân còn nhân tính như chúng. Điều này ngoài dự liệu của Vân Thăng, nhưng cũng chả sao, việc ngoài dự liệu hắn giờ đã gặp quá nhiều, riết quen! Hắn vừa mới thoát được đám sương đen đã lập tức vung cánh phóng thẳng đến đám Thanh Giáp trùng chắn ngay phía trước như một làn khói đen. Tuy chúng phần lớn đều bị Viêm dung hợp, chỉ còn lại một ít, nhưng khi hắn xé xác chúng ra theo thủ pháp giống Khủng Cự Chi Tử mới hốt hoảng phát hiện, có vẻ như Phong Thú phù trong Cổ Thư rất ư ghét luồng khí đen phủ trên người hắn, và nó đang ngang nhiên tiếp hành áp chế. Hắn làm sao là đối thủ của Cổ Thư, chỉ trong một chốc đã hoàn toàn bị Cổ Thư áp chế rơi thẳng từ trên không xuống. Lúc này, Viêm đã hỏa tốc xông đến chỗ hắn, dẫn theo cả thế giới tử diệm đằng đằng thiêu cháy tất cả. Vân Thăng rủa thầm một tiếng xong cũng lập tức trở mình đứng dậy tránh qua một xông kích tử diệm phía trước, và định nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa hắn với Phong Thú phù. Nhưng sức mạnh của Cổ Thư đâu phải hắn có thể kháng cự. Hắn vừa *** đoạn liên hệ chưa được vài giây, đã lập tức bị Cổ Thư vượt qua, sức mạnh vừa hé lộ đã lại lập tức bị áp chế lại. Sau vài chục lần, hắn cũng bỏ cuộc triệt để, chỉ còn có thể chịu cảnh lúc có sức mạnh lúc không. Lúc sức mạnh mất đi, hắn ngoài sức phòng ngự cực mạnh ra, e rằng sức chiến đấu cả một con Xích Giáp trùng cũng không bằng. Cách đánh cổ quái này chả khác nào đang đứng trên hai đầu cực đoan, lúc là người già, lúc là trẻ con! Mỗi khi hắn vừa có cơ hội ra đòn mạnh với Viêm, luồn hắc khí này lại bị Cổ Thư nén lại. Điều khiến hắn thấy khó hiểu nhất là, hình như Viêm giờ này còn kích động hơn cả hắn. Tình thế hoàn toàn đảo ngược, có còn là hắn muốn giết Viêm đâu, mà Viêm chủ động truy sát hắn ấy chứ! Hắn càng lúc càng cảm nhận rõ sự nôn nóng của Viêm, mỗi lần tiến gần nó, nó đều như có vẻ muốn ôm hắn cùng chết chung! Tuy hắn không sợ, nhưng hắn vẫn phải chọn thời cơ “hấp hối” thích hợp. Nếu trực tiếp bị đánh tan nát, lúc ấy thì đúng thật là cuộc đời tan nát! Dần dần, Viêm đã phát hiện ra sức mạnh của Vân Thăng là không liên tục, tấn công của nó cũng nhiều hơn hẳn. Phừng! Vì trúng một đòn xung kích của Viêm, Vân Thăng bị đánh bay đi. Hắn đã rút về khu dịch thể của Đại Trùng trước đây. Mười tám trùng nhân vừa giết sạch chiến trùng còn lại của Viêm, chúng còn chưa kịp phản ứng đã bị lọt vào phạm vi công kích của Viêm. Ngoại hình chúng quá giống Vân Thăng, nên chẳng mấy chốc đã bị Viêm đưa vào đối tượng tiêu diệt. Mười tám trùng nhân hầu như bị ép phải đo sức cùng Viêm, tốc độ chúng vẫn thua Viêm, công kích lại không xa bằng Viêm, muốn sống chỉ còn dốc mình phản kích. Có sự gia nhập của chúng, Vân Thăng mới có cơ hội để đánh trả, hắn thừa lúc đục cũng xuất được vài phát sấm sét đen đột kích Viêm. Mười tám trùng nhân công thêm sức mạnh lúc có lúc tịt của Vân Thăng vừa đủ ngang tầm với Viêm. Tình thế cuộc chiến bỗng chốc lâm vào thế gây cứng ngắn. Sở dĩ ngắn là vì bọn chúng căn bản không phải đối thủ của Viêm, nếu không phải Vân Thăng cò công kích được Viêm vài lần, chúng đã ngã ngũ hết. Vân Thăng lại một lần cưỡng bức cách đứt Phong Thú phù, đã không thể kéo dài hơn được, hắn phải lập tức giết Viê khôi phục thân người. Đây là điểm tựa lớn nhất của hắn, hắn có thể măc kệ Viêm muốn đồng quy vu tận, hắn cần là một thời cơ tốt. Viêm đã bị hắn triệt đi không ít năng lượng, dù có tự nổ, cái quá trình hấp hối đó cũng đủ để hắn nghịch chuyển lại Phong Thú phù! Cầm ngược “Thương sấm sét”, hắn vỗ cánh chủ động xông lên. Viêm đã giết gần hết một nửa mười tám trùng nhân, gặp Vân Thăng ngang nhiên xông đến, nó lập tức dừng công kích chín trùng nhân còn lại, phóng lên nghinh chiến. Đùng! Hai luồng sức mạnh va chạm nhau, đá bay núi dời. Vỏ giáp của Vân Thăng cũng bị hất bay nửa mảnh, nhưng trường thương của hắn vẫn đâm gọn vào thể nội Viêm không chịu rút ra. Đương lúc hắn định trực tiếp để Viêm tự nổ, bỗng từ đâu một chiếc máy bay của nhân loại từ đâu phóng đến! Hắn lạnh cả người! Máy bay bay đến lúc này, không cần đoán cũng biết ở trong là gì! Hắn làm sao đủ sức để đọ với bom hạt nhân? Trong thế chỉ mành treo chuông, hắn thừa vẫn còn chút sức, dốc hết chút sức cạn dùng sét đen đẩy Viêm bay về hướng máy bay, còn bản thân hắn lập tức liều mình bỏ chạy! Đùng! Một đám khói hình quả nấm nổi lên sau lựng hắn. Phạm vi nổ trung bình của quả bom hạt nhân này lên tới hơn một ngàn mét, giờ do chịu ảnh hưởng của Ám năng lượng, chỉ phủ được trên phạm vi cự ly sáu trăm mét. Hắn lập tức cắt đứt liên hệ với Cổ Thư, dùng tốc độ Khủng Cự Chi Tử tẩu thoát khỏi phạm vi nguyên hiểm này. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận rõ bước đi hắn khựng lại, sức mạnh biến mất, và đồng tời sau lưng hắn đang bị một vật gì đấy bám víu lấy kéo hắn về với lại phạm vi nổ. Hóa ra Viêm đang dùng thân thể tàn tạ của mình xông ra khỏi khói lửa ôm ghì lấy hắn. “Viêm, ngươi tính sai rồi, ngươi sẽ chết, còn ta thì không!” Trong lúc phi hành, Vân Thăng chờ đợi nó tự nổ, hắn chỉ nói khẽ sự thật đau lòng này. “Phong, lần này ngươi sai rồi, vì muốn giết ngươi, không chỉ một mình ta.” Không ngờ Viêm lại cười. Nó vẫn ôm chặt lấy Vân Thăng đã hoàn toàn mất đi sức mạnh xông vào trận địa nhân loại. Một bóng hình linh hoạt lập tức phóng thẳng lên trời, trương cổ cung, thiên địa ảm đạm, cung đạo cực quang! Xẹt! Một luồng sáng cực mình như thế Thái Sơn áp đỉnh hoàn toàn không thua gì bom nguyên tử vừa rồi ào ào phóng đến, đất trời cát bụi phi vũ. Kha Tiêm Nhi miệng thổ máu tươi, phiêu nhiên ngã gục. Hồng quang trên thiết bị của Viện khoa học chập chờn liên tục rồi thành xanh, rồi cuối cùng tất cả đã trở về với lặng yên! Sau bao lâu tĩnh lặng… “Chúng ta đã chiến thắng! Chúng ta đã chiến thắng!” Bọn nhân loại như đột nhiên tỉnh ngộ ra, mừng rỡ thét lên, phóng vội về báo cáo. “Chúng ta đã chiến thắng!” “Chúng ta đã chiến thắng! Trùng tử đã chết sạch!” “Chúng ta cuối cùng đã chiến thắng!” “Chúng ta đã báo được thù!” Vô số binh sĩ ôm nhau khóc lóc, ngưỡng trời gào rú như muốn trút sạch nỗi bi phẫn trong lòng! Phương Vũ Hầu nước mắt trải dài, các vị sĩ quan sau lưng lão đồng loạt gỡ nón, mặc niệm vì chiến hữu, vì nhân loại đã hi sinh. “Báo cáo, tin mừng, chúng ta đã chiến thắng! Tu phục Cảng Thành!” Phương Vũ Hầu là người cuối cùng gỡ nón bảo hộ, nhưng trong mặt lão hoàn toàn không có chút dáng vẻ vui vẻ nào. Số người chết đi trong trận đại họa này quá nhiều… Kha Tiêm Nhi ngồi phịch xuống ghế, cô tự an ủi rốt cuộc rồi tất cả cũng kết thúc. Thương Chi Địa ngoài ngàn dặm vốn vẫn giữ liên lạc với Viêm, trong phút cuối cùng, nó cảm nhận rõ luồng sức mạnh hủy diệt cuối cùng cũng bị tiêu hủy sạch sẽ mà thở phào nhẹ nhõm, rút tất cả quân chi viện về. Ngọn lửa xông thiên đối diện quân đội nhân loại vẫn khí thế hừng hực như muốn thiêu rụi tất cả. Mọi người nhìn ánh lửa ôm nhau khóc lóc, thi nhau chúc tụng, chúc tụng vì thời khắc vĩ đại này. Tuy nhiên… Mặt đất bắt đầu rung rẩy, vô vàn thi thể trùng tử, mảnh vỡ, đất đá rung rẩy bay lên! Thiên địa nguyên khí thuần nhất dồn đến sát mình! Bay lên ! Trong ngoài biển lửa, tất cả những vật vỡ vụng đều bay thẳng lên, xoay quanh nó một cách khốc liệt. Trên mặt từng con người đang vui mừng chiến thắng bắt đầu đơ lại, nước mắt cũng ngưng rơi. Họ không dám động, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Một sinh vật hình người trần truồng, đang từng bước, từng bước, đạp qua hỏa diệm bước ra!