Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 345 : Anh Phải Điên Một Lần

Vân Thăng co mình mình lại tựa vào thi thể Đại Trùng vẫn tiếp tục nói một mình: “Kỳ thực, trước đây ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi, nhưng vẫn thấy thời cơ chưa chính mùi, đến bây giờ hình như đã không còn cơ hội nữa. ” “Con người thường nói, lúc có thể thì không nói, đến lúc không thể nói lại muốn nói, đấy có lẽ là bi kịch lớn nhất! Ta cảm thấy bản thân mình rất ngu xuẩn, chỉ toàn phạm phải những sai lầm thế này.” “Lúc trước ta đi học…,… cái gì? Ngươi không biết đi học là gì à? Đợi một lát ta sẽ nói cho ngươi biết, nghe ta kể xong đã. Lúc trước, ta đi học, trong phòng tự học có một cô bé, cô ấy xinh lắm, tóc cô ấy đen tựa gỗ mun, da trắng như tuyết. Chẳng mấy chốc ta phát hiện mình thích cô. Thế là từ đấy cứ lẳng lặng theo cô suốt, đêm đêm đến một phòng tự học cùng cô, nhưng ta lại chưa từng dám ngõ lời yêu cô ấy. Thế rồi một hôm, có một cậu con trai đẹp trai hơn ta, hoạt bát hơn ta xuất hiện bên cạnh cô. Ta biết, ta đã không còn cơ hội nói nữa!” “Ha ha, ngươi xem ta có phải rất ngốc không? Chắc ngươi muốn cười nhạo ta chứ gì? Nhưng ngươi thì biết gì là thích với yêu! Mà thôi, nghĩ lại đúng là ngốc thật. Việc này ta chưa từng nói với ai bao giờ, ngươi đừng có mà đi loan tin bậy! Nếu không đừng trách ta choảng cho một trận nhé!” “Sau này, ta đã rút kinh nghiệm, lúc đi làm, ta lại gặp một cô gái khác. Ta đã dốc hết can đảm để nói với cô ấy, ta nghĩ dù thế nào, hãy ngỏ lời đã rồi tính. Kết quả là ta bị từ chối thẳng thừng. Ngươi đừng cười, ba thứ việc này, ta rất ít khi nói. Nhưng sau lần đó, ta đã nghiêm túc tỏng kết lại, có lẽ do thời cơ chưa chín mùi, vì thế ta thường thấy phàm việc gì cũng phải thời cơ chính mùi đã.” “Sau này, cuối cùng cũng có một lần ta đã thành công. Cũng gọi là tiến bộ đi, cũng có một giai đoạn ngọt ngào. Bao lâu? Ngươi hỏi cái này làm gì? Một con trùng tử như ngươi, tình tình ái ái nói với ngươi, ngươi cũng chả hiểu. Đừng trừng mắt nhìn ta, có trừng mắt cũng chả có tác dụng gì đâu!” “À, lạc đề rồi. Ừ, đúng, ta vốn định nói với ngươi nhưng lại chưa bao giờ nói. Chắc ngươi cũng nghe ra, đấy chính là bí mật lớn nhất của ta mà không một ai biết!” “Kỳ thực, ta không phải trùng tử, càng không phải Cẩm Thạch, ta là một nhân loại, là nhân loại, là nhân loại cả ngươi, cả bon Lão Tử đều hận, một con người không có thân xác.” “Cụ thể ta cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Nhưng ta cũng không biết mình có phải dị nguyên không, ta đã từng giết rất nhiều trùng tử, cũng từng giết rất nhiều nhân loại. Để có thể tiếp tục sống, đôi tay ta đã vết đầy máu tươi.” “Giờ ngươi đã hiểu vì sao ta hôm đó ta từ Thương biết được sự đặc biệt của ngươi mà cũng không phản ứng gì chưa? Ngươi là con trùng tử bị Trùng tộc ruồng bỏ, còn ta nhân loại đã nhiều lần bị chính nhân loại truy sát và ruồng bỏ. Cả hai ta rất giống nhau, thật sự rất giống nhau, ngươi là trùng tử nhưng lại không được làm trùng tử, ta là con người mà không được làm con người.” “Ta với ngươi đúng là đồng cảnh ngộ. Ta hay nói ngươi ngốc, nói ngươi lúa, kỳ thực ta mới là người thật sự ngu xuẩn và ngốc. Cả đời ta cộng với vài năm các ngươi đến thế giới này chắc cũng được ba mươi năm, quay đầu lại nhìn mà thấy mình như thua sạch, thua đến cả thân xác cũng không còn!” Hắn vừa nói mà thấy cổ họng nóng bổng đau rát, quay đầu lại nhìn Trùng Chi Tử vẫn đang bú dịch thể, hắn lại tiếp tục: “Bọn họ ai cũng thông minh hơn ta, ta biết làm thế nào? Đầu óc không bằng người khác thì phải cam chịu ư? Con người ta đáng quý ở chỗ biết mình biết ta. Những việc trước đây ngươi không biết thì cũng đành, ta không nói nhiều. Ta sẽ nói về việc của ngươi vậy. Ngươi nói ta chuẩn bị bấy lâu này, nghĩ nát cả óc ra, vừa soạn thảo phương pháp vận chuyển mới, vừa hết mình tu phục thân người, lại vừa chuẩn bị binh đoàn tinh nhuệ, sớm tối quay vào quay ra như con ong cần cù. Kết cục thế nào?” “Cả đánh còn chưa kịp đánh, người ta căn bản một cơ hội cũng không cho ta, trực tiếp nốc ao. Tất cả mọi việc đều trong sự khống chế của người khác, chỉ dựa vào vài lời mệnh lệnh thì đã có thể nhẹ nhàng giết chết ngươi. Binh đoàn bí mật để làm gì nữa? Hỏa năng lượng chồng chất kia để làm gì nữa?” “Ta cũng chỉ giống con chuột bạch bị người ta bỡn cợt mà cứ nghĩ mình nguy hiểm. Cái khỉ Tam Nguyên Thiên gì, Bích Dịch Thiên Quân gì, rồi tốc độ Khủng Cự Chi Tử, tất cả đều chả là cái rắm gì! ” “Ta cứ nghĩ sức mạnh là quan trọng nhất, nghĩ chỉ cần đủ mạnh, người khác sẽ không làm gì nổi mình, không khống chế được mình, nhưng giờ ta mới biết, đầu óc không bằng người ta, thì dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, có mạnh đến đâu thì dù ngươi có bay ra khỏi hệ mặt trời cũng không khỏi bị người khác tính toán, lợi dụng, chỉ là một cái công cụ bằng xương bằng thịt mà thôi.” “Đại Trùng, ngươi biết không, ta hận bản thân ta lắm, hận mình không đủ thông minh, vì sao ta lại ngốc như thế?” “Ta dẫn bọn Lão Tử đi trốn nhưng cuối cùng lại chỉ chết còn mỗi ta với ngươi; ta muốn bảo vệ ngươi, dù có sát cánh tử chiến ta cũng cam lòng, nhưng ai ngờ trong một chớp mắt thì chỉ còn lại mỗi mình ta.” “Nhiều việc trước đây ta cũng không muốn nhắc đến, vì mỗi lần nhắc là mỗi lần lòng ta đau như cắt, ta cứ như kẻ mang mệnh Cô tinh, ai đến gần ta rốt cuộc cũng chả có kết cục tốt đẹp, bắt đầu là cha mẹ ta…” “Ta lại lạc đề rồi, kỳ thực ta biết ngươi có thể chống đối lại mệnh lệnh của Thương, ta hiểu ngươi. Nhưng chí ít trước khi chết ngươi có thể tù biệt với ta một tiếng, nhưng ngươi không , ta chắc chắn ngươi bị hắn lừa. Ta biết, ngươi vì muốn ta và Trùng Chi Tử được sống nên mới ra đi không nói một lời.” Thông qua đỉnh phần, hắn ngước nhìn bầu trời đêm đen vẫn lặng lẽ nói: “Nhưng Đại Trùng, chúng ta không thông minh bằng người ta, nhưng chúng ta có một bầu nhiệt huyết, có tình cảm kiên định, chúng ta hạnh phúc hơn cái lũ khốn kia nhiều! Ta từng nói, ta sẽ sát cánh chiến đấu cùng ngươi, dù có chết không toàn thay cũng không sợ, thế mà ngươi lại bỏ ngoài tai hết điều ta nói ư?” “Ngươi phải nhớ, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, dù có địch lập thiên hạ, ta cũng sẽ cho chúng biết, chúng có thể miệt thị trí tuệ của ta, nhưng không được miệt thị lời thề của ta! Dù có là trời, ta cũng phải chọc thũng lỗ cho chúng biết mặt!” Hắn co co mình nhẹ nhàng gấp Trùng Chi Tử đã no say lên đi quanh thi thể đã lạnh băng của Trùng Ngố một vòng để nó được nhìn “ba ba” thêm lần cuối. Hắn đưa chiếc cẳng cưa của mình lên vạch nhẹ lên vỏ giáp của Đại Trùng cắt ra một khoanh giáp nhỏ lại đặt vào tấm khăn quấn cậu bé. Một luồng sáng từ đỉnh phần rọi xuống. Tắm mình trong sáng, thân thể hắn dần dần bay lên, đôi cánh dơi đen láy của hắn tung mạnh ra, hắn lạnh lùng nói: “Đại Trùng, hãy tha lỗi cho anh, anh chịu đựng đủ rồi, anh phải điên một lần thôi!” Trong chớp mắt, hỏa diệm màu đen như đến từ địa ngục bao bọc quanh đôi cánh dơi. Phạch! Phạch phạch! Hắn nhưng một tia chớp đen phóng thẳng lên trời với sau lưng là sáu trăm chiến trùng trải đầy thành dãi ngân hà màu xanh… “Phong!” Một sức mạnh chiêu gọi của Viêm bị hắn khước từ ngoài cự phần vừa định liên hệ hắn đã bị hắn lập tức hất ra.… Khu sinh tồn Hương SơnHoắc Gia Sơn căng thẳng đi tới đi lui, vị Trùng tử tiên sinh kia đã sắp xếp cho lão ở lại đây,lão đã chờ đợi một ngày một đêm mà hoàn toàn bặt vô âm tín. Lão sợ nhất là đêm dài lắm mộng lại có sự cố gì xảy ra. “Hoắc sở trưởng, ngài hãy ăn gì đã!” Thị trưởng khu Hương Sơn bưng một chiếc khay thô sơ đi vào nói. Tuy lão được gọi là thị trưởng, nhưng trong lòng lão biết rõ hơn ai đây chẳng qua do trùng tử phong cho, đừng nói là phía đảo Kinh Kích không thừa nhận, dù có thừa nhận đi chăng nữa, nơi đây đúng là có đất có người, nhưng tất cả bọn họ chỉ là lũ ô hợp không bất kỳ vũ khí thật chất nào, cũng không dám tỏ ra bất kính với Hoắc Gia Sơn- một trong ba người đứng đảo nắm đại quyền đảo Kinh Kích. “Dư thị trưởng, ngươi xem ngươi có thể cho người đến liên hệ với bên kia một tiếng không? Ta thấy ngài trùng tử có vẻ rất chiếu cố ngươi.” Lão Hoắc cũng đói thật, nên lão cầm qua cái khay rồi bắt đầu ngấu nghiến. Ngài thị trưởng do dự một lát khó xử nói: “Hoắc sở trưởng, ta cũng không sợ ngài cười ta, nói thật rất nhiều người đều nghĩ ta có dính dáng gì với con trùng tử ấy, nhưng trên thực tế, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi thế nào. Hơn nữa, nó vẫn lai vô ảnh khứ vô tông, chỉ có nó liện hệ bọn ta, chứ bọn ta chưa bao giờ liên hệ được nó.” Lão Hoắc vừa chiến đấu với đóng thức ăn vừa gật gật đầu: “Là do ta quá nóng vội, ta sợ cứ kéo dài thời gian mãi sẽ có biến cố, không phải nó thì phía đảo Kinh Kích cũng sẽ khởi biến cố. Nếu thế này, nếu không liên lạc được trùng tử tiên sinh, thì phiền ngươi có thể liên lạc với Bạch Mạn Ny bên ‘khu chế tạo’ không? Ta và cô ấy cũng có thể xem như người quen biết.” Dư thị trưởng thấy lão cứ mở miệng ra lại thị trưởng, lại hoàn toàn dùng khẩu khí thương lượng để nói chuyện mà thấy bất an. Bây giờ đã khác trước, nếu là thời đại Dương Quang, lão Dư quả thật không sợ một vị quan to nào, cùng lắm cũng chỉ tỏ ra kính trọng, nhưng hiện tại, ý nghĩa ẩn chứa trong một vị quan to quá nhiều! Lão Dư biết điều này toàn nhờ vào vị Trùng tử tiên sinh ấy, nếu không một người thất thế như ông làm sao mà được một trong ba người đứng đầu đảo Kinh Kích khách khí thế. Đương lúc lão chuẩn bị trả lời, bỗng dưng một tia chớp đen cắt ngang giữa trời. Tiếp đến là vô số Thanh Giáp trùng đua nhau đáp xuống đậu đầy trước cửa khách sạn bỏ hoang. Hoắc Gia Sơn vội bỏ khay thức ăn lại chạy lại, có điều lão ngạc nhiên phát hiện, Trùng tiên sinh một màu đỏ rực hôm qua, chỉ trong một đêm đã biến thành một màu đen tuyền. Tiến hóa của trùng tử đều như thế cả ư!? Trong lòng lão lại bắt đầu nổi sóng. “Hoắc Gia Sơn”, Sở Vân Thăng nhẹ nhàng đặt Trùng Chi Tử xuống đất, thao túng chiếc xác mà một Thanh Giáp trùng khác vẫn ngậm trong miệng nói: “Ta sẽ giúp ngươi giết sạch trùng tử phía bắc cùng Viêm, nhưng ta chỉ có một yêu cầu, ngươi phải dùng sinh mạng ngươi bảo đảm, giúp ta nuôi nấng đứa bé này!” “Trùng .. Trùng tử tiên sinh, đây đây là?” Trước khi đến đây, lão đã phí hết tâm tư. Căn cứ vào tình thế trước mắt mà nghĩ ra đủ hết khả năng, trùng tử nguyện ý hợp tác nhưng chưa bao giờ lại vì một lý do “buồn cưới ” thế. Một con trùng tử dùng yêu cầu nuôi sống một đứa bé nhân loại để trao đổi việc giết hết những trùng tử khác. Thế này là thế nào? Sở Vân Thăng trả lời lạnh băng: “Hoắc Gia Sơn, ngươi hãy nhớ kỹ, nếu nó gặp bất kỳ sự cố nào, hoặc các ngươi đưa nó đi nghiên cứu, ta sẽ cho tất cả nhân loại Cảng Thành các ngươi chết theo. Ta vốn nói được làm được! Ngươi không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nhận lời!” “Trùng tử tiên sinh, ta không phải ý này.” Lão Hoắc lập tức cảm nhận được sự thay đổi từ hắn. Nếu ngày hôm qua vị Trùng tử tiên sinh này càng có thể ngồi xuống bàn bạc tỉ mỉ, nhưng hôm nay thì lại là một sinh vật lạnh lùng đến đáng sợ. Vân Thăng vẫn lạnh lùng cắt ngang: “Ta mặc kệ ý ngươi là sao, ta sẽ giao nó cho ngươi. Đợi nó lớn lên, ngươi hãy cho nó biết, ngoài sinh phụ ra, nó còn có một người cha thương yêu nó, có thể vì nó mà bất chấp hi sinh tính mạng.” “Trùng.. trùng tử tiên sinh?” Hoắc Gia Sơn nghe thế có phần trở tay không kịp, điều này đúng là khác một trời một vực với dự tính ban đầu của lão. Vân Thăng cúi sầm mặt xuống, Trùng Chi Tử đang vui vẻ đùa giỡn đưa tay vỗ vỗ miệng nó. Hắn thở dài một tiếng giơ chân cưa lên cắt một mảnh giáp trên người, bỏ vào tấm khăn choàng của nó chung với mảnh giáp của Đại Trùng. Phạch! Hắn vun mạnh đôi cánh bay phất lên trời chỉ để lại tiếng khóc thét rú lên của Trùng Chi Tử đằng sau. Hoắc Gia Sơn nhìn mà ngớ cả người, Dư thị trưởng cũng choáng. Đây là cái việc quái gở gì thế này. Nghĩ gì thì nghĩ, hai lão cũng vội bế đứa bế lên, nhìn nhau không biết nói thế nào. Vân Thăng dẫn theo đội thị vệ của mình tuần tra một vòng qua trời đêm rồi ghé xuống “khu chế tạo”. “Bạch, bắt đầu từ bây giờ, ngươi có thẻ quay về.” Vân Thăng không chút tình cảm tiếp tục nói: “Ta cần ngươi lấy giúp ta một thứ, ta sẽ dùng số lương thực còn lại của ta trao đổi với người, còn ngươi không có quyền từ chối.” Hắn không những không có tâm chí chú ý đến sự thay đổi màu sắc trên cơ thể mình, hắn thậm chí còn không có tâm trí để ý đến sự thay đổi tâm trí chỉ trong một đêm của mình. Hắn không muốn thương lượng với bất kỳ ai nữa, hắn sợ mình lại bị gạt. Hắn chỉ muốn dùng cách của mình để có được thứ mình muốn. “Trao đổi?” Bạch Mạn Ny có phần không hiểu mô tê gì, càng không biết mình còn vật gì có thể đổi thức ăn. Vân Thăng đi lên một bước nhẹ nhàng nói: “Áo ngực của cô.” Hắn nói nhẹ nhàng như không có việc gì to tát. “Áo ngực!?” Dù là những năm tháng thời đại Quang Minh, cô cũng chưa một lần gặp cảnh tình này bao giờ. Hắn không nói nhìn thêm, chỉ lẳng lặng nhìn cô như thể không phải đang thương lượng mà là đang chờ đợi, chờ cô giao thứ mà hắn cần ra. “Phong!” Vân Thăng ghét giọng nói này, nó lại một lần nữa vọng vào từ đỉnh cự phần số 1: “Phong, ta đã liên hệ ngươi cả đêm, nhưng nhất định phải giao thi thể Đại Trùng cho ta.” Vân Thăng lạnh lùng trả lời: “Viêm, ngươi không nên đòi hỏi ta điều này, ngươi đừng quên rằng lúc trước ta có thể mạng sống cũng không cần mà một mực đòi lại gì?” Cuối cùng Viêm đành nhượng bộ: “Phong, được thôi, Thương quyết định nhường ngươi một bước, có thể mạo hiểm để thi thể Đại Trùng lại cho ngươi xử lý, nhưng vài hôm nữa ngươi nhất định phải đến Thương Chi Đia.” Vân Thăng ngẩng đầu lên nhìn cười lạnh: “Ngươi nói với hắn, ta hiện giờ cả bản thân còn không thể tin tưởng thì làm sao có thể tin hắn được?” Nói xong, hắn lại chui vào cự phần số 1. “Đại Trùng, ngươi nghe rõ không? Chúng cả thi thể của ngươi mà cũng không muốn bỏ qua! Nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta nhất định sẽ an táng ngươi. Nhưng ta sẽ giết sạch bọn trùng tử ở đây, để Thương vĩnh viễn không bao giờ tìm được ngươi nữa!” Chỉ có ở đây, hắn mới dám bộc lộ tình cảm thật của mình, nhưng sao nó bi thương thế! Trên người hắn, hỏa diệm đen vẫn đang cháy hừng hực không nguôi, với một cặp mắt đỏ ngầu trông như ma quỷ đến từ địa ngục.