Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 333 : Hãy Giết Ta Đi
Trận chiến với Khủng Cự Chi Tử làm lực lượng trực thuộc của Vân Thăng lập tức rớt tuột xuống còn chưa đến sáu trăm chiến trùng, hon nữa lực lượng tổn thức lại toàn là lực lượng trung kiên Thanh Giáp II.
Tâm huyết bao nhiêu tháng nay vị một con Khủng Cự Chi Tử đã trọng thương này hủy đi một nửa.
Còn hơn một nửa Thanh Giáp II Vân Thăng định sẽ trực tiếp đưa về cự phần của trùng ngố, liên hợp thế lực cả hai với nhau tuy không bằng Viêm, nhưng chống đỡ với Xích Tu quái khổng lồ thành Hương Giang và cô gái cầm cung thì chắc không thành vấn đề.
Trận trùng chiến phương bắc của Viêm đã kết thúc, trùng tộc Bào Tử đến chi viên cũng đành vô công rút lui, khu vực Cảng Thành không còn nơi nào để hắn “huấn luyện” chiến trùng thuộc hạ, giờ chỉ còn trông chờ vào dịch thể thúc sinh của trùng ngố.
Công hiệu của dịch thể thúc sinh đối với trùng tử dịch thể thực tế còn hơn cả việc nuốt Mộc năng lượng, nhưng khuyết điểm điển hình nhất là sản lượng có hạn, mà cơ số trùng tử lại quá lớn, dù cho là trùng ngố, Viêm, và cả Cẩm Thạch ngoài Hoàng Sơn đều gặp phải vấn đề mâu thuẫn giữa cung và cầu.Ưu thế của trùng tử dịch thể là khả năng phồn thực cực nhanh, số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, không loài quái vật khác hắn gặp đến thời điểm bây giờ bằng được.
Bất kỳ trùng tử nào noãn hóa đều cần dùng đến dịch thể thúc sinh, chỉ là vấn đề cần nhiều hay ít mà thôi. Trùng tử càng cao cấp, cần càng nhiều dịch thể.
Đối với trùng tử, nếu dùng dịch thể thúc sinh quý báu này để nâng cấp cho trùng tử chi bằng dùng chúng để noãn hóa ra các chiến trùng cao cấp hơn.
Vì thế, dù các Cẩm Thạch đều rất rõ và hiều mâu thuẫn này, nhưng vẫn không cách nào giải quyết. Vân Thăng từng đoán đây có lẽ là một trong số các lý do chúng khát khao có được Mộc nguyên thể.
Có điều, Viêm sau khi có được Mộc nguyên thủy nguyên vẹn từ tay Vân Thăng nó vẫn bảo lưu lại, và nó hoàn toàn không giấu giếm báo hắn nghe, nó định sẽ cống nạp Mộc nguyên thể cho Thương sắp giáng lâm, chứ hoàn toàn không có ý tư dụng. Điều này đã khiến hắn kỳ quái và nghi hoặc vô cùng.
Dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không phải một Cẩm Thạch thật sự, thậm chí cả Đại Trùng cũng không thể được xem là một Cẩm Thạch đúng nghĩa, nên ngay từ đầu hắn đã không hề có ý định giao Mộc nguyên thể cho Thương.
Bây giờ Mộc nguyên thể ở ngay trong thể nội hắn, vì không tin tưởng Viêm, nên hắn đành phải tin tưởng trùng ngố trọn vẹn.
Địa bàn khu dịch thể do hắn lúc trước đích thân lựa chọn có bao nhiêu khiếm khuyết, nhưng giờ cuối cùng cũng có một ưu điểm: nó quả thật cách Cảng Thành quá gần. Nhờ trùng ngố không ngừng bánh chướng, khu dịch thể giờ chỉ còn cách Cảng Thành một cái eo biển.Ý đồ tự nổ của Khủng Cự Chi Tử khiến Vân Thăng căn bản không trụ được bao lâu, nếu không quay về khu dịch thể với tốc độ nhanh nhất dùng dịch thể tu phục khắc chế thân thể đang không ngừng phình ra của mình, cái thân trùng duy nhất hắn có thể trú thân này e rằng sẽ nổ tan bành.
Tiếng vỗ cánh long trời lở đất của tám trăm chiến trùng lượn qua mặt biển, phóng thẳng đến cự phần số 1 của trùng ngố.
Số ít Thanh Giáp trùng được trúng ngố phân công trên không cảnh giới lập tức tránh đường, tín hiệu của Sở Vân Thăng, người nắm quyền thứ hai khu dịch thể này bọn chúng quá quen thuộc.
Trùng tử thông thường tuy không có trí tuệ nhưng với thủ lĩnh số một thì chúng vẫn có ý thức quan tâm tất cả mọi thông tin liên quan, đến thời khắc nguy hiểm, chúng sẽ kiên quyết dùng thân mình để che chắn tất cả công kích. Đây là điều được quyết định bởi “hệ thống tổ chức”.
Như cảnh bệnh nhân cấp cứu được đưa vào bệnh viện thời đại Dương Quang, vài chục con Thanh Giáp trùng gào rú hỏa tốc khiêng Vân Thăng “trọng thương bất trị” đến cửa cự phần.
“Đại Trùng!Ống dịch thể tu phục đâu? Nhanh! Ta sắp chịu không nổi rồi!” Vân Thăng vừa vào cự phần, trùng ngố đã lập tức phái ống dịch vội hứng lấy Vân Thăng đang “trọng thương”.
Nhờ sự kiện “giả chết” của Vân Thăng lần trước, con trùng ngố ham học hỏi này giờ cũng “bình tĩnh” hơn nhiều, nó lập tức điều các ống dịch thể đang noãn hóa và tu phục từ đáy lên, cắm vội vào mình Vân Thăng.
Chẳng mấy chốc, một gói dịch thể lập tức gói Vân Thăng lại,trên đấy chằn chịt cắm đầy có ống dịch cùng màu.
“Lần này đừng cắm nhầm nữa đấy nhe!” Vân Thăng sợ hãi lẩm bẩm.
“Không, không đâu. Ta đã cẩn thận, nhìn, nhìn kỹ rồi.” Trùng ngố vội vã thanh minh.
Tuy trùng ngố chưa đưa cự phần nâng đến cấp độ một sau, nhưng nửa tháng nay nó đã có thể dùng sóng dao động của Hỏa nguyên khi để truyền tín hiệu trong cự phần như năng lực kêu gọi của Cẩm Thạch.
“Đại Trùng, ta có thể nổ tung bất cứ khi nào, ngươi hãy giao quyền thao túng ổ trùng số một này cho ta, sau đó hãy dẫn Trùng Chi Tử đến ổ trùng số 2. Nơi đây nguy hiểm!” Vân Thăng chỉ biết là cầm cự, nhưng hắn không biết có cầm cự được không đây?
“Không, không sao, ta, ta không sợ.” Tuy bản thân trùng ngố không sợ, nhưng vô thức nó vẫn dùng càng kẹp Trùng Chi Tử lại đặt vào vỏ giáp của mình.
Nó tin tưởng Vân Thăng vốn hơn cả bản thân mình, dù có lúc Vân Thăng đã tự thừa nhận với nó là mình đã sai, như việc lựa chọn khu dịch thể này chẳng hạn, nhung nó vẫn không hiểu được rốt cuộc là thế nào.
“Ngươi không phải là sợ ta chiến đoạt hang trùng này của ngươi chứ?” Vân Thăng đau đớn rên lên, hắn giờ quả thật không còn quá nhiều tinh lực để nói nhiều, đành phải cách dùng chiêu khích tướng này thôi.
“Không, không, không phải!” Trùng ngố quả thực lại trúng quả lừa này của hắn, vội vã phân bua.
“Vậy còn không mau đi ra?” Vân Thăng biết trùng ngố không yên tâm để mình lại, nhung trước khi nguy hiểm được giải trừ, hắn không thể để trùng ngố mạo hiểm chung với mình.
Đại Trùng sợ nhất là Vân Thăng nổi giận, nó lập tức im mồm, dùng ống dẫn đưa Trùng Chi Tử ra ngoài và để Thanh Giáp trùng đưa cậu bé đến cự phần số 2.
Cự phần số 1 được kiến lập sớm nhất, cũng là cự phần “sinh trưởng” tốt nhất và năng lực mạnh nhất trong năm cự phần của đại trùng, đây cũng chính là lý do vì sao Vân Thăng muốn trưng dụng nó.
Cứ như thế lần lượt vài lần, Vân Thăng cũng tựa người vừa chết đi sống lại, sống lại lại chết đi, phìn ra rồi teo lại, teo xong lại phình…
Đáng hận là ý thức hắn lần này lại quá ư tỉnh táo, hoàn toàn không có dấu tích của giả chết, dẫu là ngất đi chăng nữa cũng là niềm mong muốn lớn lao nhất của hắn bây giờ.
Sau nhiều đau sống chết đi sống lại, hắn gào lên từng cơn thảm khốc, hắn cắn chặt răng cố gắng nở một nụ cười với bản thân: Sở Vân Thăng, ngươi làm sao mà đi đến được hôm nay, đã chết bao nhiêu lần rồi, còn để ý chi việc con con này!?
Hắn tập trung tất cả kịch độc tiết ra trong thể nội lại hòng hạ độc con Khủng Cự Chi Tử “chết cũng không chịu yên”.
Đau đến lúc cực điểm, hắn chỉ hận không thể cầm Thiên Bích Kiếm xuyển thủng bụng mình lội con Khủng Cự Chi Tử ra!
Thời gian lại từng giọt chảy qua, Vân Thăng như vừa trải qua một thế kỷ dài.
Khủng Cự Chi Tử không biết đã giở trò gì mà mãi không chết, thậm chí hắn còn âm ỉ phát hiện nó đang có xu thế hồi phục.
Đau đớn trong người Vân Thăng ngày càng gia tăng trong tình trạng ý thức tỉnh táo, nỗi đau ấy đã leo lên đến đỉnh cao thế giới trong kinh nghiệm từ trước đến giờ của hắn, nó hơn cả việc muôn kiếm ngàn đa lăng trì tùng xẻo gấp trăm lần!
“Cầm cự! Cầm cự!”
“Con vương bát này sắp chết đến nơi rồi!”
“Còn thiếu tí tí nữa thôi!”
“Không đươc bỏ cuộc!”
“Sở Vân Thăng, ngươi phải gắng ngượng, cầm cự!”
Cuối cùng, hắn cuống thét một tiếng, hắn sắp phát điên mất thôi!
“Cha, mẹ, tiền bối, con… con thực, thực sự không chịu nổi rồi!”
“Hãy giết ta đi!!!”
Tiếng thét thảm chói tai xuyên qua cửa vào cự phần vang vọng cả đất trời, tám trăm chiến trùng đồng thời trấn động, Đại Trùng đang trú trong cự phần số 2 hồi hộp bất yên, ngay cả Trùng Chi Tử cũng quên cả khóc.
Vân Thăng đã từng xem rất nhiều điện ảnh, truyền hình máu me, hắn vốn rất khó tưởng tượng ra con người phải phát cuồng đến mức nào mà muốn xé xác bụng dạ mình, moi móc ruột gan mình? Mỗi lần xem những hình ảnh này, dù là phim chiến tranh chính quy hoặc phim kinh dị cấm trẻ em dưới mười tám, hắn cũng nghĩ chắc chắc ông đạo diễn đang nói điêu khoa trương.
Tuy nhiên, hôm nay! Hắn đã máu me đến nhường giơ chiếc càng mình lên đâm thẳng vào lồng ngực mình!
“Loi nó ra mọi việc sẽ bình yên!”
Trong đầu hắn giờ đã không còn Mộc nguyên thể, không còn Khủng Cự Chi Tử, cũng không còn niềm tin nào có thể chống đỡ cho hắn, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc dày vò như lạc vào cõi địa ngục này.
Hắn không chịu nổi!
Không chịu nổi! Cứ tiếp tục thế này thì thà chết còn hơn.
Không phải ai ai cũng có thể chịu đựng đến cùng.
Hắn lại rú ầm lên, dùng chiếc đao răng cưa nhọn hoắc của mình vạch thẳng một đường từ trên xuống ở bụng, lượng lớn dịch thế ào ào chảy ra. Hắn lại dùng chiếc kiềm trái của mình xé toạt thân thể mình ra một cách tàn nhẫn, thao túng cho ống dẫn dịch sắc nhọn của cự phần đâm thẳng vào thể nội và quấn chặt lấy con Khủng Cự Chi Tử đang nằm lì trong cơ thể mình.
Kéo mạnh.
“Á áaaaa,,,,,”
Nỗi đau đớn cực đỉnh lại gia tăng khiến Vân Thăng không nhịn nổi gào rú lên.
Khủng Cự Chi Tử như mọc trong cơ thể hắn vậy, có kéo thế nào cũng không hề lung lay.
“Cút ra!” Vân Thăng vừa thở hổn hển vừa giận dữ gào ầm, hắn vẫn không bỏ cuộc vẫn để các ống dẫn ấy liều mạng kéo nó ra.
“Á áaa….”
Cơn đau lại một lần nữa ập đến, khiến VÂn Thăng đột nhiên tỉnh táo ra.
Khủng Cự Chi Tử đang dự bị chết chung với hắn. Tuy sức mạnh của nó giờ đang có xu thế dần hồi phục, nhưng ở khu dịch thể này, nó căn bản vô vọng thoát chết,nên dù nó khôi phục cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ muốn lôi hắn xuống nước chết chung!
“Là Mộc nguyên thể, nhất định là Mộc nguyên thể!” Vân Thăng thấy mình thật hồ đồ, một sự việc điển hình đến thế mà hắn lại bỏ qua.
Nhất định là nhờ Mộc nguyên thể thứ cấp mà Khủng Cự Chi Tử mới sống đến bây giờ, thậm chí còn khôi phục lực lượng!
“Mộc nguyên thể, Mộc nguyên thể.” Hắn vừa lẩm bẩm vừa bất chấp tất cả cho các ống dẫn ăn mòn truy lùng trong thể nội mình.
Phàm gặp bất kỳ trở ngại nào, dù là cơ thể của hắn, hay cơ thể của Khủng Cự Chi Tử đều nhất luật cho ăn mòn đi.
Khủng Cự Chi Tử rốt cuộc vẫn không phải thiên hạ vô địch, huống chi đã đến mức thê thảm này, ngoài cột sống lựng dài từ đầu đến đuôi của nó vẫn không cách nào bị tan chảy, các bộ phận khác tuy cũng cứng cáp nhưng cũng bị Vân Thành cho tan chảy rách ra từng lỗ nhỏ.
Bịch!
Một tiếng thanh thoát vang lên. ống dẫn dịch kéo ra một vật màu xanh mơn mởn to tựa cái nấm tay.
Khủng Cự Chi Tử mất đi Mộc nguyên thể bổng nhiên phát cuồng, nó không ngừng giẫy giụa với một ít lực lượng vừa được khôi phục.
Vân Thăng giờ cũng đang bờ vực sống chết căn bản không chịu nổi chiêu này tứ nó.
Chỉ còn một cách!
Sở Vân Thăng cho đưa Mộc nguyên thể đến giữa cự phần, và lập tức để cự phần dung hợp nó đi.
Muốn mở con đường sống, lúc này e rằng chỉ còn mỗi việc hút lấy năng lượng của Mộc nguyên thể. Cự phần số 1 thông qua cơ thể của hắn đánh bại Khủng Cự Chi Tử.
Cơ thể hắn giờ đã lực bất tòng tâm. Đây là đường thắng duy nhất của hắn, sinh mạng so với Mộc nguyên thể, cái nào quan trọng hơn căn bản không cần nói.
Cơ quan dung hợp cự phần đang quay cuồng vận hành, trong phần bỗng chốc lục quang lan tỏa, một làn khí tiết sinh cơ tràn trề vạn vật ngập tràn. Tất cả mọi thứ đều đua nhau sinh trưởng điên cuồng, biến đổi. Cự phần vốn chỉ cấp bậc nguyên thủy, giờ cũng tăng vọt liền liền, không ngừng phát triển, thanh thế hạo đại.
Đột biến! Thế không thể đỡ!
Đột phá…
Cấp biệt nhất tinh!
Đột phá…
Cấp biệt nhị tinh!
Đột phá…
Cấp biệt tử tinh!
Một trụ lục quang bắt mắt từ cự phần số 1 chiếu ra rọi thẳng lên tận mây xanh, phá tán màn đêm trùng trùng.
Trùng ngố bò ra khỏi miệng cự phần số 2 ngỡ ngàng nhìn cự phần số một.
Viêm ở phía đông bắc cũng kinh hoàng nhìn trụ sáng xanh ấy, nó hoàn toàn không hiểu vì sao Phong lại sử dụng Mộc nguyên thể thứ cấp này?
Bọn nhân loại ở phía bờ bên kia cũng không thể tin vào kỳ cảnh này. Giờ phút này, trong phòng thí nghiệm của phòng bệnh Phạm Đại sư trong Viện khoa học, các cây thực vật địa cầu còn sống sót đang điên cuồng sinh sôi.
Trùng tử khu dịch thể đã đầy trấn hãn, chuyên gia Viên khoa học cũng sôi sục vô cùng…
Truyện khác cùng thể loại
1966 chương
68 chương
1321 chương
30 chương
4 chương
760 chương