Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 261 : Toàn Thành Đại Loạn

Vân Thăng để Edgar gác bên ngoài phòng suốt đêm, để hắn còn có thể ngủ một giấc yên lành. Từ lúc đại chiến với tên áo choàng đến đây, hắn vẫn chưa được nghĩ ngơi thật sự. Cả tinh thần và nguyên khí đều mỏi mệt vô cùng, chỉ có Edgar đứng canh gác, hắn mới có thể yên lòng mà nghỉ ngơi. Tuy nhiên, sự đảo lộn của quyền lực “cấp cao” trong thành đã như con sóng thần nuốt chửng toàn thành. Dù là màn đêm tối nghịt, phần lớn mọi người đều không tài nào chợp mắt. Kẻ chỉnh đốn đội hình, thế lực sụp đổ sụp đổ, kẻ thay người thay người, chỉ trong một đêm, tâm phúc cũ của Lôi Minh gần như bị thất đại chủ nô càn quét sạch sẽ. Máu đổ khắp thành, cộng thêm lương thực thu được chất đống. Tất cả người trong thành đều biết giờ đây đại điện do lão già gần đất xa trời làm chủ. Lôi Minh đã triệt để bị xóa trừ khỏi thế gian này. Tuy La Hằng Thâm vẫn còn, và được ngài sứ giả truyền dạy công pháp, nhưng do không đắc cử vị trí thành chủ mà bị mọi người bỏ lơ. Thành Liệt Hỏa đã nghiễm nhiên thay chủ mới. Gia quyến Lôi Minh và Phù Hán Bưu đã được La Hằng Thâm đón đến nhà mình và phái trọng binh bảo vệ. Thậm chí trước cửa nhà gã còn treo cao “lệnh đặc xá” do đích thân Sở Vân Thăng đặc cấp, nhưng vẫn không tránh khỏi thù cũ vây quẩn xung quanh chực chờ cơ hội báo thù. Còn gia quyến của bọn gia quyến này, do gã chưa kịp tiến hành bảo vệ toàn diện, kẻ bị ám sát, người bị đánh lén; các hành vi báo thù liên tục diễn ra, liên miên không dứt như măng mọc sau mưa. Không biết Lôi Minh đã từng giết bao nhiêu người, hay tên Phù Hán Bưu này đã cướp đi bao nhiêu cô gái nhà lành, hay do bọn người dưới chướng bọn chúng trước đây đã ngang tàn, hoặc tích trữ một số lượng lương thực khiến người khác ganh tỵ… Với đủ mọi lý do, trả thù , thừa thế cướp bóc liên tục. Cuộc chia chát vốn dĩ của thất đại chủ nô, giờ đang rẽ sang một hướng khác… Diễn biến thành cuộc nội loạn cướp bốc đồng loạt. Thức ăn, quyền địa chủ vĩnh cũ.. thậm chí những tên nô lệ đói khổ cũng không chịu nổi ảnh hưởng mà tham gia vào bạo động. Tình thế ngày càng gây cấn… Theo đà tiến triển của thời gian, Tào Chánh Nghĩa và thất đại chủ nô đã không kiềm chế nổi tình hình. Những Thiên Hành Giả còn tỉnh táo buộc phải liên kết lại vơi nhau đồ sát những kẻ nổi loạn điên rồ, dù nô lệ hay Thiên Hành Giả cũng giết không tha. Sau lưng Tào Chánh Nghĩa đã là đại điện sứ giả Liệt Hỏa, gã chẳng qua chỉ là một tên “nổi lên” nhất thời, những cảnh song gió này làm chi đủ năng lực kiềm lại. Gã vốn nghĩ là giết một cảnh chúng, chẳng mấy chốc sẽ chấn áp được tình hình, cố gắng không kinh động đến hai vị đại nhân có thể giết gã dễ như đạp chết một con kiến này. Không ngờ, bây giờ tình hình đã không phải gã có thể khống chế được. Điên hết rồi! Bọn bạo dân ấy căn bản không cần biết đến nguy hiểm, hoặc an toàn. Số lượng người ào về phía đại điện ngày càng đông, như thể có một bàn tay vô hình đang không ngừng đẩy chúng đi. Vân Thăng giật mình tỉnh giấc, bò dậy, vừa mở cửa phòng, hắn đã túm ngay Edgar hỏi : “Việc gì thế này? Xảy ra việc gì ư?” Edgar lắc đầu nguầy nguậy, hằn cũng không rõ tình hình bên ngoài, tự lúc Vân Thăng vào ngủ hắn chưa hề rời cửa phòng nửa bước. “Ngươi ở đây, đừng chạy đi đâu cả, ta đi xem tình hình.” Trong lòng Vân Thăng nặng trĩu, tiếng vang giết chóc bên ngoài ngày càng rõ, có vẻ như ngày càng đến gần. Điều hắn sợ nhất là thành Thôi Tuyết đến tập kích. Ngay lúc này, Đào Thuyền hớt hải từ bên ngoài chạy vào, hổn hển báo tin: “Cụ ơi, bên ngoài tạo phản rồi! Tạo phản rồi!” Hắn đang định cất bước, bỗng nghe đến tạo phản. Tạo phản? Không lẽ bọn nhân loại dám đói chọi với tên áo choàng? “Tào Chánh Nghĩa đâu?” Hắn túm lấy cổ áo cô,vội vã đi ra ngoài. “Thành chủ đang chỉ huy chấn áp ở phía trước, bọn bạo dân tạo phản đang định ùn về đây.” Mặt cô đã trắng bệch cắt không miếng máu. Vân Thăng vừa ra khỏi đại điện đi qua quảng trường phía trứơc, từ xa xa đã thấy Thiên Hành Giả đang dàn thành một hàng ngang, hỏa diệm xông thiên chiếu sang cả các bậc tam cấp. Mà giờ này, trước mặt hắn đang la liệt thi thể đang bốc cháy, nhân lực đằng sau như đàn kiến vẫn đang ồ ạt đạp lên những thi thể đó mà xông thẳng như thể không biết sợ đến cái chết là gì. “Rốt cuộc là thế nào?” Vân Thăng vứt Đào Thuyền ra, chỉ chớp mắt hắn đã đứng cạnh Tào Chánh Nghĩa, cất cao giọng hỏi. Tào Chánh Nghĩa bị sự xuất hiện đột ngột của hắn dọa chết. Trước là xuất hiện một Thiên Hành Giả cao thủ trong đám người bạo loạn, hai nữa lại sợ Vân Thăng nổi giận trách tội, nên cứ ấp a ấp úng không dám trả lời. “Đồ bỏ!” Vân Thăng một chân đá phăng hắn đi, thuận tay tóm lấy một tên đại chủ nô mà hắn có biết hỏi: “Ngươi nói!” Tên đại chủ nô này có vẻ bình tĩnh hơn Tào Chánh Nghĩa nhiều: “Thưa ngài quản sự, nô lệ trong thành bạo loạn. Nhưng ngài yên tâm, tuy cũng có vài Thiên Hành Giả tham gia, chỉ một chốc sẽ chấn áp được thôi, dẫu sao đại bộ phận Thiên Hành Giả không làm loạn.” Lúc này, một chủ nô khác đang cho người khuông hai cây súng máy hạng nặng ra. Ống súng đen ngòn được đặt chĩa thẳng vào bọn bạo dân. Vân Thăng chưa kịp hỏi chúng những thứ này đâu ra, đã thấy một chiếc xe tăng đang lù lù xuất hiện từ phía trước, bắn thẳng vào bọn Thiên Hành Giả. “Khồn kiếp, cả doanh cơ động cũng phản rồi!” Tào Chánh Nghĩa nhịn cả nửa buổi, giờ bị áp lực của đạn pháo hất bay đi, buộc miệng nguyền rủa. “Ta đi.” Tên đại chủ nô bị Vân Thăng tóm lấy vừa trầm giọng nói, chỉ một thoáng, thân hình hắn đã như một bóng lửa lấp lòe đạp trên đầu của bọn người bạo động xông thẳng đến chỗ xe tăng. Tên này không trực tiếp chém đứt ống pháo trước xe như hắn đã tưởng tượng, mà gã đã ném Hỏa năng lượng quanh mình như tạt nước lên xe. Chỉ một chốc, người trong xe đã không chịu nổi độ nóng mà chủ động chạy ra. Vân Thăng lập tức hiểu ra, tên đại chủ nô này muốn giữ lại chiếc xe tăng này. Trong lúc chiến loạn vẫn có thể bình tình đến thế, cả Vân Thăng cũng tự hổ thẹn vì không bằng gã. Có điều hắn thấy lạ rằng, vì sao một người như thế vừa nãy cũng phải đi theo tên Tào Chánh Nghĩa a dua nịnh hót. Nhìn từng làn người bạo loạn vẫn đang ồ ạt tiến lên. Tình cảnh như thế hắn đã gặp hai lần. Một lần trên giữa đường từ Thân Thành chạy loạn sang thành Kim Lăng, bọn học sinh bị áp bức bấy lâu đã bộc phát mà bạo loạn tại trận, cuối cùng cuộc bạo động đã kết thúc bằng sự xuất hiện của Thanh Giáp trùng. Còn một lần tại thành Kim Lăng, vào cái ngày trùng tử vây thành, đêm hôm ấy đã có biết bao người gần như tuyệt vọng, tổng bộ chỉ huy phải chấn áp cưỡng bức bằng vũ lực. Tuy hắn được học nhiều hơn tên Tào Chánh Nghĩa, nhưng khả năng trấn áp bạo động thực tế này hắn cũng chả hơn được gã ấy bao nhiêu. Khác chăng cách trấn áp bằng đường máu của Tào Chánh Nghĩa, hắn cùng lắm là thả mấy con trùng tử phong ấn mình nuôi ra để đăm đe. Có điều hắn vẫn do dự, năm xưa Thanh Giáp trùng trấn áp được là do nó là loài quái vật chưa từng lộ diện. Lần đầu xuất hiện, mọi người nhìn thấy đã sợ đến già. Giờ đây, dù hắn có thả Tử Viêm Ma Trùng, nhưng nếu không khéo chỉ càng kích động đám bạo dân, gây sốc mạnh hơn với chúng mà càng gây hơn. Và sợ nhất là cả Thiên Hành Giả phe ta cũng suy sụp, lại càng tồi tệ hơn. Trong lúc hắn do dự, trong quần chúng có một người xông ra, đó là La Hằng Thâm toàn thân vấy máu. Hắn phớt lờ sự có mặt của Tào Chánh Nghĩa, nhìn vào Vân Thăng nói: “” Ngài quản sự, tình hình nguy cấp, xin hãy mở cửa thành ly tán dân.” Người cả thành đều biết người nắm quyền bây giờ là ông lão này, mà khắp thành có lẽ chỉ mình gã biết sự đáng sợ của lão. Nhân vật lợi hại như đại ca hay tam đệ của hắn, cộng thêm khẩu “súng thần” kia, cũng không đỡ được vài chiêu của lão. Người có thể đạt được trình độ này, ngoài ngài sứ giả ra, gã không nghĩ được tên nhân loại nào làm được việc này. Tất nhiên gã không biết là tên da đen kia còn biết rõ hơn hắn. “Vì sao?” Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi lại. Giờ phút này chỉ cần sai một ly đi một dặm, cả thành Liệt Hỏa sẽ bị tổn thất trầm trọng. Nếu cuối cùng chỉ còn lại một ngôi thành rỗng, thật phí công sức hắn đã đoạt thành. “Nhất định phải mở cửa ly tán dân, nếu cứ giết như thế, khi trời sáng, người trong thành đều bị giết sạch.” Gã vẫn chấn tĩnh nói: “Thả chúng ra ngoài ngoại ô hoang vu lại khiến chúng bình tĩnh trở lại. Chỉ cần trong thành có thức ăn, ngài còn sợ chúng không quay lại.” “Lương thực thế nào rồi?” Vân Thăng chuyển ánh mắt sang Tào Chánh Nghĩa. La Hằng Thâm đã một câu trúng trọng điểm, có thức ăn sẽ có Thiên Hành Giả, sẽ có vua. Tào Chánh Nghĩa chỉ xuống dưới chân nói: “Thưa cụ, lương thực được cất giữ dưới chân, chỉ cần nơi đây không thất thủ sẽ không thành vấn đề.” Vân Thăng thấy bọn La Hằng Thâm không có ý kiến gì them, chắc hẳn gã Tào nói không sai, huống chi còn mấy đại chủ nô tại đây. Ngoài sức hấp dẫn của lương thực ra, hắn không tin bản thân hắn và tên sứ giả kia đủ để chúng chủ động đến “hộ giá”, hơn nữa với sức mạnh ngài sứ giả cũng không cần. “Ngài quản sự, ngài hãy mau quyết định, để càng lâu tổn thất càng lớn.” La Hằng Thâm thúi giục. “La Hằng Thâm, đã mở cửa thì sẽ không thể nào xác minh được ai là gian tế của thành Thôi Tuyết. Ngươi không phải sợ tóm được gian tế, chúng sẽ khai hết ra chứ?” Người lên tiếng là một đại chủ nô mà trước giờ vẫn bất mãn với ba anh em Lôi Minh. “Hừ, đại loạn tối nay, sau lưng chắc chắn có gian tế xúi giục, chỉ không biết là ai thôi.” La Hằng Thâm phản bác lại. Bọn người này vì lương thực, trong một đêm đã không biết giết chết bao nhiêu gia quyến của gia quyến hai người anh em gã. Nghĩ đến, gã lại thấy hận chúng thấu xương. Vân Thăng thấy loạn bên ngoài chưa bình, nội bộ đã lục đục, liền lập tức hạ quyết tâm: “La Hằng Thâm, mở cửa thành ly tán dân.” Quả thật chỉ cần lương thực trong tay, thì làm thế mới tổn thất ở mức thấp nhất. Chỉ cần còn sống, hắn không sợ chúng không quay lại. Trong tay hắn vẫn còn một lá bài trùm, đó là thịt trùng tử. Có thịt trùng tử sẽ có đủ lượng lương thực. “Tuân lệnh.” La Hằng Thâm nhận lệnh không quay lưng đi liền, mà vẫn nán lại nhìn Vân Thăng nói: “Ngài quản sự, xin ngài trao cho ta tín vật có sức thuyết phục, nếu không chủ nô gác thành sẽ không nghe lời thuộc hạ.” Lúc đi ra vội vã, lệnh Liệt Hỏa hắn tự chế lại cũng đã sử dụng hết. Đảo mắt nhìn quanh, chỉ mỗi cây trường đao của tên áo choàng là thứ duy nhất có thể tượng trưng cho thân phận sứ giả Liệt Hỏa.