Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 260 : Toàn Thành Bị Chiến
Màn đêm vẫn đang nuốt chửng thành Liệt Hỏa, chỉ thỉnh thoảng lác đác vài vài ánh đuốc lửa thoát ẩn thoát hiện.
Tin về cái chết của Lôi thành chủ chẳng mấy chốc như biết mọc cánh đã truyền khắp trong cái thế giới đen ngòm này. Từ chủ nộ đến nô lệ, từ đàn ông đến đàn bà, từ người giả đến trẻ con, ai ai đều thổn thức bất an, trằn trọc không tài nào chợp mắt. Họ lo lắng, rằng tai họa chu diệt này rồi cũng sẽ giáng lên đầu mình.
Những tay nội gián thành Thôi Tuyết lại càng như con kiến chạy quáng quàng trên chảo nóng, nhưng chúng cũng như đàn kiến vừa bắt gặp một vũng mật ong ngọt, đúng theo kiểu vừa kinh hoàng lại vừa nôn nao.
Tin tức “chấn động” của quyền lực thành Liệt Hỏa này, chỉ cần truyền về được thành Thôi Tuyết, không cần nghĩ cũng biết chúng sẽ được tưởng thưởng hậu hĩnh thế nào.
Dưới ngọn đuối chập chờn của bức tường thành phòng hộ,từng cặp mắt đang mỏi mòn chờ đợi ánh sáng xuất hiện, cửa thành mở để chúng có thể đưa tin này đi trong thời gian nhanh nhất.
Cùng lúc ấy, trong tòa kiến trúc hạch tâm của thành Liệt Hỏa, trên đại điện sứ giả Liệt Hỏa, tất cả cá nhân vật quyền quý trong thành tụ tập đông đủ.
Họ đang không ngừng lí nhí truyền tai nhau, vừa xôn xao vừa lo lắng trước thế trận trước mặt.
Những chủ nô tự cho là tâm phúc của Lôi Minh ngày thường đang cố gắng moi gan móc tim nghĩ cách để rủ bỏ quan hệ, “minh triết bảo thân”! Còn những chủ nô vẫn bất mãn ba anh em nhà này, giờ lại không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Và người duy bình tĩnh nhất, đắc ý nhất trong số hơn hai mươi chủ nô tại đây có lẽ chỉ mỗi Tào Chánh Nghĩa.
Khi gã giả vờ vác bộ mặt cứng đơ không tí biểu cảm vào đại điện này, dù là những chủ nô ngày thường vẫn bằng vai bằng vế, hay cả các đại chủ nô cao ngạo mọi ngày cùng ào đến với nụ cười niềm nở và nhiệt tình giả tạo, phấn khởi như kiểu ong gặp nhụy hoa, ruồi gặp phân bò!
“Tào lão đệ, à không, Tào lão huynh! Lần này huynh nhất định phải giúp ta mới được. Cũng do tên súc sinh Lôi Minh lúc trước bức bách, ta mới bất đắc dĩ…”
“Tào huynh, huynh nể mặt lần trước hành động ở thành Thôi Tuyết bộ hạ của ta đã hổ trợ mà giúp ta lần này…”
“Chánh Nghĩa ca, mỹ nữ ta vừa đưa đến phủ, huynh vừa ý chứ? Nghe nói còn là trinh…”
“Nghĩa ca, ngày thường mọi người đều biết huynh là người nghĩa khí nhất, mọi người nói đúng không? Sự tình hôm nay, huynh nhất định phải thay anh em nói tốt vài câu, chỗ đệ còn một hủ rươu Mao Đài được cất bấy lâu nay…”…
“Được, được! Dừng lại hết cho ta!”
Tào Chánh Nghĩa “danh chánh ngôn thuận” thét lớn. Thực tế trong lòng gã đang vui mừng khôn xiết. Trước đúng là người của thành chủ không sai, nhưng cứ mỗi lần gặp một đại chủ nô, gã một tiếng cũng dám hó hé. Hôm nay đúng là ngày tái sinh của gã rồi!
“Mọi người im lăng, im lặng! Nghe Nghĩa ca phát biểu!” Một đại chủ nô đứng tuổi cao giọng lấn át hỗn độn xung quanh.
Cả đại điện nghị sự bỗng chốc im phăng phắt. Điều này đang trúng ý Táo Chánh Nghĩa, gã vẫn nghiêm mặt nói: “Ngài quản sự đã tiết lộ, các ngươi đừng đoán mò nữa. Cụ đã nói không truy cứu là không truy cứu. Cụ vốn nhất ngôn cửu đỉnh. Đương nhiên, có những việc khi cụ hỏi ta, ta cũng sẽ có sao nói vậy, xin mọi người đừng lo lắng.”
“Nghĩa ca đúng là người trọng tình nghĩa!”
“Đúng, phen này đúng là nhờ Nghĩa ca tất!”
“Tóm lại Nghĩa ca sau này mà có gì căn dặn, lão Uông ta nhất định nghĩa bất dung tình.”
“Nghe nói Nhị tướng quân lật đổ tên Lôi Minh khốn nạn ấy, vậy phen này thành chủ chắc sẽ là hắn?”
“Nhị tướng quân làm thành chủ không phải còn dư chức phó thành chủ ư? Đây đúng là miếng mồi béo bở, cai quản lương thảo binh khí toàn thành. Xem ra chức này ngoài Nghĩa ca của chúng ta còn ai vào đây?”
“Đúng,Nghĩa ca, bọn ta đều ủng hộ huynh!”
“Đừng..đừng! Các ngươi nói thế là muốn hại ta cũng có kết quả giống Lôi Minh ư?
Giờ không sớm nữa, chắc ngài sứ giả và cụ cũng sắp đến, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sáng.” Tào Chánh Nghĩa vội vàng khoát tay phủ nhận. Gã dù ngốc đến mức nào cũng biết vì sao Vân Thăng phải giết Lôi Minh. Theo lý giải của gã nhất định là ngài sứ giả và cụ Viên thấy Lôi Minh quá ư bá đạo biến cả thành Liệt Hỏa này thành tài sản riêng của mình, trong thành đều là người của hắn. Vết xe đổ này, gã làm sao dám mà giẫm vào?
Một chủ nô nghe Tào Chánh Nghĩa một lần nữa khẳng định không truy cứu, phấn khỏi quá liền sỗ sàng hỏi: “Nghĩa ca, huynh nói xem, cụ Viên này là người thế nào? Nghe nói cụ chỉ đơn thân độc mã đã giải quyết gọn hai cao thủ Lôi Minh và Phù Hán Bưu?”
“Cụ Viên? Cụ Viên là để ngươi gọi ư? Ngươi không biết rõ sự tình thì đừng có mà hỏi bừa! Biết nhiều, e rằng tính mạng khó giữ!” Tào Chánh Nghĩa hung hãn liếc tên ấy một phát.
Tên chủ nô nọ nghe tin mà hoảng hốt, lập tức đưa tay lên tự tát vào mặt mình: “Nghĩa ca dạy chí phải! Chí phải!”
“Được rồi, chúng ta đều là anh em, sau này đừng dò hỏi linh tinh nữa!” Tào Chánh Nghĩa đưa tay vuốt vuốt cổ họng, lim nhim mắt nói : “Bôn ba cả tối, khát khô cả cổ…”
Tên chủ nô “ngôn từ bất cẩn” kia vội vã dừng việc tự tát mặt, nhanh như chớp chạy đến bàn bên bưng nước qua.
Tào Chánh Nghĩa ừ một tiếng xem như tán thưởng, cứ thế mà giơ ly lên uống ừng ực. Lúc này, ngoài cửa một giọng nói già nua khàn khàn vang lên: “Việc kêu ngươi làm đã làm xong chưa mà uống nước?”
“Khụ.. khụ..” Vừa nghe giọng Vân Thăng, khí thế nãy giờ của gã Tào này như lập tức sụp đổ. Ngụm nước vừa vào miệng bị gã phun sặc hết, khuôn mặt “đoan trang chính chắn” của gã đột nhiên tươi như hoa, hơi hơi cúi cột sống lưng vừa rồi còn thẳng đứng của mình xuống, chạy vội lên phía trước.
“Cụ ơi, cụ cẩn thận, việc cu giao tiểu nhân đều đã hoàn tất.
Một con ruồi cũng đừng mong rời khỏi thành Liệt Hỏa này.” Gã cúi mình gật đầu khác xa khí thế vừa rồi. Cả bọn đại chủ nô vừa bám theo a dua hắn cũng không khỏi trố mắt chào thua.
“Người đều đến cả rồi chứ?” Vân Thăng điểm sơ qua mặt mọi người hỏi.
“Đủ cả, tất thảy bảy đại chủ nô, hai mươi mốt chủ nô, tổng hai mươi tám người đều có mặt đầy đủ.”
“Sao còn có cả nữ chủ nô?” Vân Thăng nhỏ giọng hỏi Tào Chánh Nghĩa, hắn quá đỗi ngạc nhiên về một vài cô chủ nô vô cùng bắt mắt trong số hàng ngũ toàn nam là chính này.
“Thưa cụ, cụ không biết đấy thôi. Tuy thành Liệt Hỏa chúng ta theo chế độ nô lệ, nhưng không phải là chủ chế nam quyền. Các ả đều là cao thủ Thiên Hành Giả vì một lý do nào đấy mà đến thành chúng ta.” Gã hiểu ý liền giải thích. Gã biết Vân Thăng trên thực tế còn nhiều điều chưa rõ, vì thế mà vừa nãy còn hỏi mình một câu hỏi đơn giản như trong thành có bao nhiêu chủ nô.
“À, chỉ cần dốc tâm phục vụ ngài sứ giả là được.” Hắn thật sự tưởng tượng không nổi cảnh những ả chủ nô này nuôi một bầy nam nô lệ…
“Không chỉ như thế, trong thành không chỉ có Thiên Hành Giả Hỏa năng, cả Băng năng cũng có.
Dần dần tiểu nhân sẽ giải thích cho cụ nghe sau.” Gã từng giây từng phút đều không bỏ lỡ cơ hội biểu hiện bản thân.
“Sau này hẳn nói. Nếu mọi người đều đến đông đủ thì chuẩn bị cung thỉnh ngài sứ giả.” Vân Thăng lùi sang một bên, đồng thời “mệnh lệnh” cho tên áo choàng đi ra từ phía sau đại điện.
“Tham kiến ngài sứ giả.” Hai mươi tám vị chủ nô gặp ngài “sứ giả” xuất hiện vội vàng quỳ sụp xuống.
“Đứng dậy!” Tên phân thân lạnh lùng đi về chỗ ngồi thuộc về nó trong đại điện, và cất giọng lạnh như tiền vốn có của mình: “Bổn sứ giả rất bận chỉ nói ngắn gọn, Lôi Minh và Phù Hán Bưu có ý câu kết thành Thôi Tuyết hãm hại bổn sứ giả, thích khách và bọn Lôi Minh đều đã bị chánh pháp. Qua Viên Hồng Tuyết điều tra, việc này không liên quan các ngươi, nên bổn sứ giả cũng không định mở sát giới.”
“Tạ ơn ngài sứ giả, ngài quản sự minh xét…”
“Bổn thành không thể một ngày vô chủ, bổn sứ giả đang tu luyện một tuyệt kỹ, không thể phân tâm, việc này sẽ do Viên Hồng Tuyết an bài. Nếu ai không phục, giết không tha!”
“Thuộc hạ nguyện tuân theo an bài của ngài quản sự.” Bọn chủ nô vội vã thề thốt, đã đến nước này, còn ai dám đắc tội ngài sứ giả đang đượng tâm trạng không tốt.
“Viên Hồng Tuyết, nơi này giao cho ngươi.” Tên áo choàng vẫn tiếp tục nói với khuôn mặt không một tí biểu cảm.
Vừa nói xong đã cất bước đi, chỉ để lại sau lưng một bóng hình cao ngạo lạnh lùng cho bọn thuộc hạ.
“Tuân lệnh.” Đợi khi tên áo choàng khuất bóng, Vân Thăng ngồi vào ghế nhìn một lược bọn chủ nô nói: “Bổ quản sự vốn đi theo hầu ngài sứ giả, việc trong thành chắc phải chọn một nhân sĩ khác đảm nhiệm.”
Thấy bọn chúng vẫn im re, Vân Thăng đành tự biên tự diễn tiếp: “Vốn định chọn một trong số thất đại chủ nô, nhưng ngài sứ giả lo lắng rằng một số các ngươi từng có quan hệ mật thiết với bọn Lôi Minh, không thích hợp làm thành chủ. Bọn ngươi có ý kiến gì không?”
“Không dám, không dám!” Thất đại chủ nô vội vàng phủ nhận. Giờ đây Lôi Minh đã chết, bảo toàn được mạng sống đã là may, còn đâu dám tranh vị thành chủ.
“Nếu như thế, ta sẽ trực tiếp bổ nhiệm.” Hắn hợp một ngụm nước, chỉ vào Tào Chánh Nghĩa nói : “Tào Chánh Nghĩa, xét đến ngươi một lòng trung thành, dám vượt chông gai phục vụ cho việc lớn, bổn quản sự đã nói với ngài sứ giả tiến cử ngươi làm thành chủ tạm thời, ngươi có muốn nhận không?”
“Cái gì? Cu… cụ nói là .. là muốn ta… ta..” Gã nghĩ mình phen này cùng lắm được lên chức đại chủ nô. Nếu may mắn thì có thể thay vào vị trí phó thành chủ của Nhị tướng quân lúc trước. Giờ Vân Thăng nói bổ nhiệm gã làm thành chủ, gã không dám tin vào tai mình, lắp ba lắp bắp hỏi lại.
“Sao? Ngươi không muốn ư? Hay không muốn trung thành với ngài sứ giả?” Vân Thăng nghiêm mặt hỏi.
“Không.. không phải! Tiểu nhân đã thề chết vì ngài sứ giả và ngài quản sự, chỉ là… quá bất ngờ, quá… Tiểu nhân không đức không tài, sao lại có thể đảm nhận chức thành chủ?” Gã đã nói không lên lời. Trên thực tế, gã đúng là rất đăm đe chức thành chủ, nhưng trong lòng gã lại cũng biết thân biết phận. Nếu để gã giữ chức này, gã thật không tự tin.
“Vậy các ngươi có ai không phục?” Vân Thăng nhìn về hướng các chủ nộ và đại chủ nô lạnh lùng hỏi.
Bọn chủ nô nhìn nhau một hồi. Chúng vố nghĩ chức thành chủ này sẽ thuộc về tên Nhị tướng quân bán đứng huynh đệ kia, không ngờ lại là Tào Chánh Nghĩa. Tuy trong lòng ít nhiều không phục, nhưng cái chết của Lôi Minh rõ ràng trước mắt, không ai dám nói một chữ, ai ai đều lắc đầu phủ nhận: “Thuộc hạ không dám, xin nghe theo an bài ngài quản sự.”
“Vậy cứ quyết định như thế. Ngoài ra, La Hằng Thâm có công tố cáo tin tạo phản của Lôi Minh, ngài sứ giả thưởng hắn một bộ công pháp và vẫn để hắn tiếp tục chức phó thành chủ.” Sở Vân Thăng tiếp tục.
Vẫn để La Hằng Thâm đảm nhiệm chức phó thành chủ vì bất đắc dĩ. Đại chủ nộ trong thành Liệt Hỏa hiện cùng phe với Vân Thăng có mỗi Tào Chánh Nghĩa, khổ nổi thực lực tên này không được bao nhiêu.
Trước đây, địa vị gã không cao, giờ đưa gã đến hẳn vị trí thành chủ, ai ai cũng nhìn ra do hắn đứng sau. Trong trường hợp này, Tào Chánh Nghĩa dễ dàng chịu sự chi phối của hắn nhất.
Ngoài ra, hắn dẫu sao vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Tào Chánh Nghĩa, cho nên vị trí “đại quản giả ” trong thành—phó thành chủ, vẫn tiếp tục giao cho La Hằng Thâm.
Vừa nãy hắn đến muộn là vì hắn và La Hằng Thâm đã ẩn ở nơi khuất nghe bọn chủ nô này đã nói xấu Lôi Minh mà trước giờ chúng không ngớt xua nịnh. Để La Hằng Thâm trọng tình trọng nghĩa triệt để thất vọng vì chúng, mà không còn có thể tiếp nhận lại chúng.
Đồng thời, bọn chủ nô này cũng nghĩ La Hằng Thâm đã bán đứng đại ca mình để bảo toàn mạng sống. Vân Thăng không biết bề mặt chúng thế nào, nhưng hắn biết trong lòng chúng sẽ khinh miệt Nhị tướng quân ngày trước này. Như thế hiềm khích hai bên ngày càng sâu đậm, hắn càng đỡ phải lo lắng bọn chúng một ngày nào đấy lại câu kết với nhau.
Sau khi nghe sắp đặt của Vân Thăng, chúng chủ nô mới ngỡ ra rằng Nhị tướng quân được phần thưởng giá trị hơn từ ngài sứ giả. Những bộ công pháp mạnh mẽ ấy, dù là ngôi vị thành chủ cũng không bằng. Trong thời đại này, thực lực càng lớn mạnh mới càng dễ bảo toàn mạnh sống.
Còn Tào Chánh Nghĩa chỉ là chức bù nhìn. Tất nhiên, trên miệng, mọi người vẫn không nói gì.
“Tào thành chủ, từ bây giờ trở đi ngài sẽ là vị thánh chủ thứ hai của thành Liệt Hỏa, hi vọng ngươi sẽ dốc tâm làm việc cho ngài sứ giả.” Vân Thăng rút lệnh bài thành chủ tìm được trên người tên Lôi Minh ra giao cho gã.
Tào Chánh Nghĩa hốt hoảng nhận lấy lệnh bài. Tuy gã biết đây là nhờ cụ Viên đã đề bạt, nhưng nó vẫn oai phong làm sao. Địa vị này vẫn thực thực tại tại. Ít ra, về sau, ngoài ông cụ ra, gã không phải nể sợ bất kỳ ai. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "“Tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực vì ngài sứ giả, và cán đám cùng cụ.” Gã cung kính trả lời.
“Xem biểu hiện của ngươi đấy. Bổn quản sự giao nhiệm vụ đầu tiên cho ngươi là toàn thành vào thế bị chiến.” Vân Thăng lại hớp thêm hớp nước, bình thản nói.
“Bị chiến?” Tào Chánh Nghĩa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Bọn chủ nô sau lưng vẫn chưa hiểu ý. Vừa trải qua trận chiến lớn với thành Thôi Tuyết, giờ trong lòng họ vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Không sai, ngươi hãy mau chóng tập hợp tất cả tình báo hỏa lực chiến sự trong thành và báo lại với bổn quản sự. Ta muốn biết tình hình thực tại nhất.” Vân Thăng phải làm rõ thực lực thật sự của thành Liệt Hỏa này, để còn tính toán phối hợp với trùng tử, xét độ khả thi trong cuộc chiến với Thần Vực và thành Thôi Tuyết.
“Tiểu…
Thuộc hạ sẽ đi ngay. ” Gã gật đầu nhận lệnh. Việc đánh nhau là việc do ngài sứ giả quyết định, dù có muốn hoặc không gã vẫn phải làm theo. Chứ giờ tỏ ra lùi bước, chỉ sợ làm ngài sứ giả bực mình, cuộc chiến chưa bắt đầu đã không chắc được toàn mạng.
“Ngoài ra, bắt đầu từ bây giờ, mở cửa thành. Hãy để tin tức của tối nay lan khắp thành. Ta muốn gián điệp của thành Thôi Tuyết hoạt động. Thay vì tiêu diệt chúng, ta thà lợi dụng chúng phục vụ cho chúng ta. Ngươi và La Hằng Thâm cùng bảy đại chủ nô thương lượng xem.” Từ lúc tiếp quản thành Liệt Hỏa đến nay, tin tức của phía thành Liệt Hỏa đã xem như lọt vào tay hắn. Đồng thời, hắn cũng biết rằng trong thành Liệt Hỏa của mình có một lượng lớn người của thành Thôi Tuyết.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương