Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 246 : Vừa Đánh Vừa Bàn

Nếu trước ngày hôm nay, dù có nhiều trùng tử hơn vây lấy, nó vẫn kiên quyết cự tuyệt đàm phán cùng loại sinh vật cấp thấp như nhân loại Đấy là một sự sỉ nhục đối với chủng vật văn minh cao cấp. Hơn nữa hắn tự tin rằng mình đủ thực lực giết con đường máu phá vây, thậm chí có bắt cóc tên nhân loại này cũng chả gì lạ. Tuy nhiên giờ đây, nó trọng thương trước, bị vây sau,chẳng khác nào “anh hùng ” gặp nạn. Tên nhân loại này lại có khả năng điều động trùng tử một cách hoàn mỹ, số lượng trùng tử được triệu tập đến ngày một đông, giết mãi không tận, trình tự tấn công có trước có sau; ngay cả năng lực tàn hình đặc trưng trong tộc, khi vào cự phần này cũng bị phá giải một cách kỳ quái. Vì thế, khi tên nhân loại trên đầu mở miệng yêu cầu đàm phán, với kẻ cao ngạo như nó, chả khác nào vã vào mặt nó. Nó không thể không từng không bước lợi dụng cơ hội “đàm phán” này giết chết tên nhân loại đã làm mình chịu nhục chịu giam cầm này. Mỗi kẻ một tâm tư, một người một dị tộc lập tức triển khai chiến thuật vừa đánh vừa bàn. “Nhân loại, ngươi muốn bàn việc chi?” Giọng nói khan khan cơ động của tên áo choàng vâng lên có phần hơi khác với tên lần trước. Vân Thăng một bên vội vàng liên tục vận hành khẩu quyết, một bên vẫn nói chậm rãi để câu giờ: “Chắc ngươi chính là sứ giả Liệt Hỏa truyền thuyết trong thành Liệt Hỏa?” Tên áo choàng vừa giương súng chém đứt chiếc càng một còn Kim Giáp, vừa cất lên giọng nói máy móc của nó: “Đúng.” Vân Thăng miễn cưỡng nở một cười để tỏ rõ “thân thiện”, tiếp tục nói: “Ngài xứ giả, ngài xem, chúng ta trước đây không thù, gần đây không oán, việc hôm nay chỉ là là một sự hiểu lầm, ngài nói đúng không?” Tên nhân loại này miệng thì cứ nói là hiểu lầm, nhưng lượng trùng tử ập đến lại không hề giảm, nó lạnh lùng nói: “Nếu biết là hiểu lầm, vì sao ngươi không ngừng công kích?” Chỉ khi hắn thật sự dừng công kích, nó mới có thể xông lên kết liễu sinh mạng người này trong tích tắc. Nó không ngờ rằng hắn đang câu giờ, mà chỉ nghĩ rằng hắn đang muốn mưu mô đòi điều kiện. Trong sự hiểu biết của hắn về con người những ngày này, bọn họ tham lam, đồng thời cũng nhát gan. Dù là nhân loại thành Liệt Hỏa hay thành Thoi Tuyết, bọn họ nhìn nó không ngoài ngưỡng mộ và sợ hãi. Đến bây giờ vẫn chưa một ai dám liều mạng thách đấu với nó. Vân Thăng cười huề: “Khả năng của ngài sứ giả ai ai cũng biết. Do sự hiểu lầm ban đầu, ta đã đắc tội với ngài, nếu không có sự tha thứ và lời hứa từ ngài, bọn trùng tử này mà dừng lại, e rằng tính mạng ta sẽ không giữ. ” Tên áo choàng hậm hừ trốn né sự tấn công của một con Thanh Giáp trùng, giọng nói vẫn cao ngạo: “Ta có thể hứa không giết ngươi.” Vân Thăng vẫn lắc đầu, chậm rãi nói: “Người sứ gải, năng lực của ta thua xa ngài, nhưng xem tình hình trước mắt, xem ra ngài tạm thời vẫn chưa làm gì được ta. ” Tên áo choàng lại giương đao bổ đôi con Thanh Giáp đang ập xuống, nói :” Ta xem ngươi còn bao nhiêu con trùng tử, đợi bổn sử giả giết sạch loài sinh vật hạ đẳng này sẽ xử ngươi sau.” Vân Thăng cười nhẹ: “Ngài sứ giả, trùng tử ta nuôi thật sự không nhiều, nhưng ít nhất đủ ngài xử cả ngày. Ngài là cao thủ cấp siêu đẳng tất nhiên không sao. Nhưng ngài có nghĩ lúc ấy thành Liệt Hỏa e rằng đã bị người thành Thôi Tuyết tiêu diệt?” Hỏa diệm huyền ảo của nó lại một lần chui ra từ đám trùng tử, giọng bất cần: “Người vô dụng có nhiều cũng vô dụng, chỉ tổ rách việc.” Miệng tuy nói thế, nhưng trong lòng biết rõ, nếu không có bọn Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa làm tay chân, đơn thân độc mã nó căn bản không thể đối kháng với Băng tộc sở hữu cả thành Thôi Tuyết. Quan trọng nhất là, nó sẽ vì thế mà khôngt hể hoàn thành nhiệm vụ. Vân Thăng rõ rệt cảm giác được tốc độ vận hành của Xúc nguyên thể trong thể nội đang không ngừng chậm lại. Một khi sự vận hành chậm lại, co lại trong thể nội cũng chính là giai đoạn cuối của Xúc nguyên thể tam tầng đang được kiến tạọ. Nghĩ đến điều này, mà tim hắn không kiềm được nhịp đập dồn dập. Cố lấy bình tĩnh, hắn thản nhiên tiếp: “Ngài sứ giả, ngài nói thế không đúng, sứ giả Băng Tuyết thành Thôi Tuyết không phải địch thủ của ngài ư?” Nó định nói gì thêm, trong đầu bỗng hiện lên một số thông tin. Nó phấn khỏi nhảy lên một đoạn nhìn chằm chằm chiến giáp của hắn được che phủ bởi lớp áo choàng ngoài, cười cổ quái: “Bổn sứ giả biết ngươi là ai rồi. Hóa ra là ngươi. Không ngờ lại thay hình dổi dạng thế này. Các ả ngốc thành Thôi Tuyết bỏ cả việc truy tìm nguyên năng thạch, thà lục tung cả Thần Vực chỉ để tìm ngươi, xem ra ngươi đúng là có chút bản lãnh, Sở .. Vân .. Thăng! ” Hắn cố tỏ ra hoảng hốt: “Sao… sao ngài biết…” Nó cười mỉa mai nói: “Đừng giả vờ nữa. Ngươi đã khoát bộ chiến giáp này vào người thì còn sợ gì ta nữa!” Nó nói chả sai, Vân Thăng đã định sẵn sẽ làm thịt nó trong cự phần này, nó có phát hiện thân phận của hắn đi chăng nữa đã không còn quan trọng. “Nói đi, ngươi muốn gì?” Tên áo choàng nhớ lại hậu tạ của bọn thành Thôi Tuyết dùng để tìm tên này, sự việc e rằng không đơn giản như nó nghĩ ban đầu. Chí ít, theo tình báo Băng tộc thì tên này không có khả năng điều khiển trùng tử, mà ngược lại tên này có năng lực công kích cực mạnh. Không biết phải vì Vân Thăng được bọn Băng tộc xem trọng mà tên áo choàng này trong lúc đàm phán đã hạ giọng hẳn. Nó đã gần như xem hắn có cùng đẳng cấp với mình, tiến hành “đàm phán” chính thức. Vân Thăng đương nhiên không biết được hiểu biết tâm trạng của tên này. Hắn giờ phả một công đôi việc. Ngoài việc tập trung đột phá Xúc nguyên thể tam tầng, sự tập trung dành cho cuộc nói chuyện giữa đôi bên đã không nhiều. Mục đích của hắn chỉ là câu giờ! “Ngài sứ giả, ta muốn gì lát sẽ nói sau, ngài không thấy kỳ lạ vì sao ta lại có chiếc áo choàng giống của ngài?” Hắn không vội không vã kích thích sự chú ý của tên áo choàng. Hắn tin rằng tên áo choàng này đã thắc mắc vấn đề này từ lâu, chỉ là chưa hỏi. Hắn thấy có vẻ mình đã gây được sự chú ý thật sự của tên áo choàng, vì thế cũng giảm chậm tiết tấu tấn công của Kim Giáp trùng. Bọn trùng tử này là tay chân của hắn, tên áo choàng mạnh nhường nào hắn có mắt thấy. Nếu có để chết thêm một con trùng tử, hắn vẫn thấy lãng phí. Tất nhiên, mặt trận phía dưới vẫn được phòng thủ nghiêm ngặt, hắn vẫn chưa nắm được tâm tính của tên áo choàng. Lỡ nó có đột ngột phóng lên, lúc ấy thì thôi rồi.Áp lực giảm bớt, tên áo choàng vẫn không một tí ngạc nhiên nói: “Năng lực con người các ngươi, dù là ngươi đi chăng nữa vẫn chưa đủ để giết được đồng tộc của ta. Nên chiếc bào ngươi từ đâu có được không quan trọng. ” Vân Thăng không ngờ câu trả lời của hắn là thế. Để tránh nó tập kích, hắn phải lấy lại sự chú ý từ tên áo choàng, liền nhanh chóng nói: “Ngài xứ giả quả thật thông thái hơn người, năng lực chủng tộc của ngài đúng là thiên hạ đều công nhận. Chiến y này, do ta thừa lúc hỗn loạn trộm được từ Băng tộc. Ai ngờ bọn chúng vì thế mà không chịu buông tha ta. ” Tên áo choàng vẫn cười nhạt: “Sở Vân Thăng, ngươi nghĩ chỉ một chiếc chiến y mà đủ để bọn Băng tộc tốn công hao sức thế ư? Đã thế còn xuất cả vật thể bay tìm ngươi khắp cả đất trời này. Đừng nói dối nữa, hãy nói thật đi, điều ta biết hơn hẳn ngươi.” Vân Thăng tỏ ra khó xử, “bái phục” nói: “Ngài sứ giả quả thật lợi hại, việc gì cũng không thoát khỏi mắt ngài. Nếu đã như vậy, ta sẽ nói thật với ngài…” Hắn bỗng khựng lại, đúng theo kiểu không bỏ qua cơ hội “câu giờ” bất kỳ. “Chắc ngài đã biết ta đến từ thành Kim Lăng. Trong thành có gì, ngài biết rõ hơn ai hết. Chắc hẳn ngài không biết là vụ kiện mở lối vào thế giới Phản bị thất bại triệt để, cả thành Kim Lăng đều biến mất?” Tên áo choàng lập tức kinh ngạc: “Biến mất?” Vân Thăng đắc ý với kết quả này, hắn khẽ gật đầu tiếp tục: “Không sai, là bíến mất. Một tòa thành rộng lớn như vậy, lúc ấy chỉ có đồng tộc của ngài cùng một sứ giả Băng tộc khác bị hất ra. Không biết lý do gì, họ bỗng nhiên ra tay chém giết nhau. Lúc ấy ta đang từ ngoại thành quay về, tận mắt chứng kiến trận chiến đồng tộc ngài cùng một sứ giả bạch y Băng tộc. ” Tên áo choàng bỗng thốt lên: “Không hay rồi!” Vân Thăng bị làm giật mình. Nhìn nó không có ý định xông lên cũng thấy an tâm phần nào. Đương định mở miệng, tên áo choàng đã cắt ngang: “Đồng tộc ta có để lại vật gì? ” “Ngài nghe ta nói từ từ.” Nghe vậy, hắn nhủ thầm cơ hội ngàn năm đã đến. Đương lúc phát sầu vì không cách gì cậy được thông tin từ miệng nó, giờ này nó lại chủ động dẫn xác đến. Tuy hắn căn bản không biết tên áo choàng đã chết kia để lại gì, giờ hắn cũng nhanh chóng động não, gầy dựng ra những lời nói dối hợp logic. “Tình hình là thế này, ngài cũng biết, nhân loại bọn ta rất ngưỡng mộ chiến y các ngài. Khi sứ giả bên Băng tộc giết đồng tộc ngài, ta vẫn trốn ở một nơi không xa. Ta đã điều khiển cho một đàn Kim Giáp trùng biết đào đất cướp xác của đồng tộc ngài về. Lúc ấy ta nghĩ chỉ là một bộ chiến y, không ngờ xứ giả bạch y vì thế mà truy sát ta mãi. Sau này ta mới biết, cái ả cần không phải chiến y, mà là…” Vân Thăng dừng lại khạt đàm. Tên áo choàng vội vã vặn hỏi: “Là gì?” Vân Thăng mặt lộ hoang mang nói: “Ta cũng không rõ, đại khái có liên quan đến thế giới Phản. Qua lời ngài vừa nói thì có thể lắm ấy chứ. Có lẽ sứ giả Băng tộc nghĩ đồng tộc ngài có thông tin thế giới Phản trên người. Có như thế bọn chúng mới không chịu buông tha ta. ” Tên áo choàng chém một nhát vào bọn Kim Giáp vẫn can đảm xông pha. Suy nghĩ một hồi, nó trầm giọng hỏi: “Đồ đâu?” Vân Thăng lập tức nghiêm mặt: “Ngài sứ giả, ta thật sự không biết. Có điều , di vật của đồng tộc ngài ta vẫn giữ, chưa hề vứt bất kỳ vật gì. Ta nghĩ có lẻ có vật ngài đang tìm, có điều…” Tên áo choàng mất kiên nhẫn nói thẳng với hắn: “Nói, ngươi cần gì? Quyền lực? Thức ăn? Hay phụ nữ? Với năng lực của ngươi, chỉ cần thuận theo tộc ta, ta có thể cho ngươi thế vào vị trí thành chủ thành Liệt Hỏa.” Mắt Vân Thăng lộ rõ sự “sự tham lam”: “Ngài sứ giả, ngài hiểu tình cảnh của nhân loại bọn ta. Thức ăn là quan trọng nhất, nhưng trong thời buổi loạn thế này, cái ta cần nhất là thực lực.” Tên áo choàng cao ngạo đáp: “Sở Vân Thăng, ngươi thật thông minh. Ngươi muốn học năng lực và kỹ thuật của tộc ta?” Vân Thăng gật đầu đáp: “Ngoài chiến y này, ta có thể tra lại toàn bộ di vật của hắn cho ngài. Điều kiện là ngài phải dạy ta cách sử dụng chiến y này, và cả năng lực biến hóa thành hỏa diệm và tàng hình của các ngài.”