Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 218 : Núi Treo
Ngài… ngài có quen anh họ ta?” Đàm Ngưng há hốc cái mồm anh đào nho nhỏ của mình, không thể tin vào tai mình. Anh họ học đại học ở Kinh Thành, không ngờ lại gặp bạn học cùng trường của anh tại nơi này.
“Cho nên cô cứ yên tâm mà ở trên xe, ta sẽ cố sức đưa cô đến nơi an toàn.” Vân Thăng gật đầu thừa nhận. Nói xong, hắn thuận tay bỏ miếng bánh vào miệng rồi đi thẳng lên đầu xe.
“Thiếu tá Đỗ, chờ đã. Nhà anh họ ta vẫn còn sống chứ?” Đàm Ngưng ngẩng đầu, ánh mắt đầy kỳ vọng.
“Không biết được. Sau khi đại họa phát sinh, ta và hắn đã mất liên lạc.” Hắn không muốn nói với cô rằng cả nhà Dư Tiểu Hải đều đã chết. Đôi khi vô tư sống vẫn tốt hơn là ôm tuyệt vọng sống cuộc đời còn lại.
Đàm Ngưng cúi đầu. Tin tức này không tốt cũng không xấu. Dẫu sao, trong thời buổi bây giờ, không có tin xấu thì đã là tốt lành rồi.
Cô chỉ ngậm một miếng lại lẳng lặng dọn bánh vào. Kinh nghiệm sống còn trong thời mạt thế này, khi được bất kỳ lương thực cũng không được ăn hết trong một ngày.
Tất cả nam nữ sinh, thậm chí cả lão Tất đều đỏ mắt chằm chằm nhìn hợp bánh của cô, nhưng cũng chỉ dám nhìn, không một ai dám vượt quá. Đây là địa bàn của tiến sĩ. Sự kiện bọn Nhậm Tam Bảo đã phải nhận lấy một kết cục thảm khốc từ tiến sĩ tối qua giờ đã lan truyền khắp bọn học sinh. Nghe nói thi thể đều cháy thành than. Trong mắt họ, tiến sĩ đúng là sự hóa thân của Tử Thần.
Mất đi mối nội hoạn Nhậm Tam Bảo, sự chỉ huy của Tưởng Thiên Thấm đã không còn ai trách nghi. Tiến độ di chuyển của cả đoàn lên nhanh không ít, cứ thế ẩn ẩn náu náu, đi rồi lại dừng. Cuối cùng sau khi quá thời gian dự định gần năm ngày, bọn họ mới chân ướt chân ráo đến khu vực núi Hoàng Sơn.
Đường đi bắt đầu trở nên hiểm trở ngoằn ngoèo. Núi non xung quanh đang bị bao phủ bởi ánh sáng yếu ớt âm u cùng sương mù diệu kỳ.
Xe vừa đi đến đây, Vân Thăng lập tức phát hiện sự dị thường của nguyên khí thiên địa. Nguyên khí thiên địa vốn quân bình ổn định lại vận động cuồn cuộn tại nơi đây, phảng phất đang bị lực lượng nào xâu xé, nhưng khi hắn đang định xâm nhập tâm thần đi truy tìm lại không phát hiện được gì.
Vân Thăng tạm dừng việc tu luyện, tập trung mười phần cảnh giác.
“Nhìn xem, đó là gì?” đoàn xe thận trọng đi xuyên qua làn sương mỏng. Bầu trời phía trong bỗng trở nên quang đãng, một cậu con trai kinh ngạc chỉ ra ngoài cửa xe.
“Oh, my god!” Edgar đang ngồi cạnh tay lái đã lâu không có dịp tỏ ra kinh ngạc như vậy.
Vận Thăng không kiềm được ngó ra ngoài. Hóa ra trên đầu họ vừa có một quả núi treo đang chậm rãi bay qua. Xung quanh nó được bao phủ một màn sương khói mờ ảo, trông tựa như tiên sơn phi thiên trong thần thoại.
Đoàn xe dừng lại, mọi người lần lượt chạy xuống xe để ngắm kỳ tích trước mặt.
“Giống núi treo trong ‘Avatar’ thế !” Trình Đại Ưu thán.
“Cái gì ‘Avatar’, trong ‘Tiên Kiếm kỳ hiệp truyện’ đã sớm có núi treo rồi.” Một cậu con trai đeo kiếng phản bác lại ngay.
“Đúng, đúng. Ta cũng được xem trong ‘Trục Sơn kỳ hiệp’ rồi. ” Một cô gái khác phụ họa thêm.
“Mọi người mau nhìn, bên kia cũng có, nhiều quá! Đẹp quá!” Vu Tri Thuyền chỉ về nơi xa hơn thốt lên.
Xuyên qua màn sương huyền ảo, xung quanh ngọn núi Hoàng Sơn chính vây quần biết bao ngọn núi treo lớn có nhỏ có, có ngọn vững cố bất động, có ngọn xoay vòng vận động, cũng có ngọn di chuyển lên xuống, hoặc có ngọn còn đang dần phân li từ các sơn thể khác nhau; tạo thành một bức họa tráng lệ vô cùng.
Đẹp? Vân Thăng hoàn toàn không thấy thế. Hắn trèo lên nóc xe, dùng kính viễn vọng quan sát động tĩnh phụ cận ngọn núi treo không lồ kỹ càng, không dám bỏ chi tiết bất kỳ.
Hắn không tin trong khu vực kỳ quái này lại không có sự tồn tại của quái vật!
Thị lực hắn có hạn, dù có quái vật rết bay xuất hiện ở một khoảng cách xa như vậy, cũng chỉ là một chấm đen. Hắn dòm đi dòm lại cũng không gặp đươc hình thái sinh vật bất kỳ.
Đương hắn vừa đặt ống dòm xuống, dưới chân trời một tia chớp xẹt qua xuyên suốt bầu trời đen ngòm. Sấm chớp đánh thẳng vào ngọn núi chủ, xung quanh làn ánh hào quang ngũ sắc nhẹ bức xạ ra tứ phía, mỹ lệ huyền ảo.
Trong chớp mắt, chỉ có kẻ đã từng chứng kiến thành phố Sương Mù, thành Kim Lăng biến mất, đại chiến ý thức với Cẩm Thạch – Sở Vân Thăng có thể bình thản như không, tất cả Thiên Hành Giả còn lại, cả Trác Tu Hiền vốn ung dung cũng tinh thần dao động, trong lòng trấn động vô cùng, vài học sinh ý chí yếu đuối thậm chí đã xuất hiện hành động quỳ lạy hành lễ.
Sắc mặt Vân Thăng dần dần nghiêm trọng. Ánh hào quang phát ra từ đỉnh núi chủ đạo, nguyên khí thiên địa dao động theo một quy tắc mang đậm tính uy nghiêm cổ kính.
Giờ cách trời tới chừng một tiếng hơn, Vân Thăng lập tức cho Edgar nói với Tưởng Thiên Thấm cắm trại ngay tại chỗ, quan sát một đêm xem tình hình rồi quyết định. Hắn cứ đinh ninh có một khí tiết nguy hiểm đang rình rập.
Tưởng Thiên Thấm không đồng ý. Đi về phía nam không xa đã đến thành Hoàng Sơn. Qua đêm ở trong thành trống vẫn hơn là dã ngoại.
Nhưng Edgar vẫn cứ kiên quyết thế nên cô cũng đành chịu thua. Ai bảo người ta là kẻ có sực mạnh lớn nhất, lại là chủ chiếc xe du lịch, giờ chỉ còn cách tim một nông trang nhỏ nghỉ đêm.
Vào đêm, Vân Thăng không chỉ cho Edgar ra lệnh gia tăng lượng lực gác đêm, cả hắn cũng đích vào trận tuyến canh phòng.
Đêm tĩnh lặng, không có bất kỳ quái vật đến tập kích, có chăng là tiếng gió vù vù mỗi khi có núi treo trôi qua trên không trung.
Không hiểu vì sao, vào giữa đêm khi Vân Thăng ngồi trên nóc xe, mí mắt hắn ngày híp lại, nặng nề, dù cố gắng mấy cũng không tài nào thẳng nổi cơn buồng ngủ đang ập đến.
Không lâu sau, hăn phát hiện bản thân đang trong một không gian lạ lẫm.
Hắn đang đứng trên một tảng đá treo, phía dưới thăm thẳm không đấy, phía trên là xa xăm không tận, với xung quanh là lượng lớn các tảng trao bay vèo vèo kề bên.
Chính giữa của không gian có một cự trụ Thông Thiên sừng sững dựng đứng. Trên ngọn của trụ,một quả cầu ánh sáng óng ảnh tựa quả trứng vàng kim treo lơ lửng đang tỏa sáng xung quanh.
Giữa quả cầu sáng hình như có bao phủ một vật thể, khoảng cách quá xa, hắn căn bản không thể nhìn thấy.
Lúc này, một mảnh đá vuông vừa đủ một người đúng đang trôi đến gần chỗ hắn. Nó dừng lại đứng chờ vài giây, sau đó từ từ di chuyển đến quả núi treo gần đấy. Trên nó không chuyên chở thêm vật bất kỳ.
Vân Thăng vẫn đứng lặng im. Đối với nhưng sự việc mới, hắn vốn cảnh giác.
Một hồi sau, mảnh đá nhỏ lại quay lại, dừng dưới chân hắn, phảng phất như một chiếc “thuyền”.
Vân Thăng nhìn bao quát, cự ly từ chân hắn đến trụ Thông Thiên còn rất nhiều núi treo và “thạch thuyền” tạo thành một con đường dài đa dạng.
Thế này là thế nào? Hắn vẫn đứng yên.
Ngay lúc này, tảng đá bóng đen dưới chân hắn bỏ nhiên lấp lóe ánh đỏ, liên tục ba lần. Còn “thuyền đá” dưới chân đã trôi đi được một khoảng.
Hắn không biết đã xảy ra cớ sự gì. Tảng đá đen dưới chân bỗng nhiên thành thành một làn sương khói biến mất trong vô hình. Thân thể hắn bắt đầu rơi, tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Trong lúc hoảng loạn hắn bỗng trợn trừng mắt, phát hiện ra bản thân không đi đâu cả, hóa ra hắn vẫn ngồi ở nóc xe. Vừa nãy chỉ là một giấc mơ, một giác mơ quá thật!
Hắn lắc lắc đầu nhủ thầm, không phải ngày nghĩ đêm mơ, sao hắn lại mơ kỳ lạ này?
Khi hồi phục tỉnh táo, hắn không phát hiện gì bất thường. Hắn vừa tạm yên lòng, bỗng nghe bọn học sinh nhao nhao.
“Ngươi cũng mơ giấc mơ như vậy ư?”
“Thật kỳ lạ!”
“Mọi người lại mơ cùng một giấc mơ!”
“Đúng, nhìn! Trình Đại Ưu tỉnh rồi, hỏi cô ấy có phải mơ giấc mơ như vậy!”
Vân Thăng sững sờ, hóa ra không phải chỉ một mình hắn, tất cả mọi người trên xe đều mơ giấc mơ này.
Lòng nặng trĩu như đá ngàn cân, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống xe. Chân vừa chạm đất đã gặp Edgar mở cửa xe: “Le… Thiếu tá Đỗ, vừa nãy…”
“Ta cũng mơ thấy!” Vân Thăng gật đầu thừa nhận: “Thiếu tá Tần tỉnh chưa?”
Không chừng tên sĩ quân bộ phận mật này thật sự biết thông tin liên quan.
“Tỉnh rồi, cô ta cũng mơ thấy!”
Vân Thăng vừa vào đến xe lại nghe bọn học sinh vẫn đang xôn xao bàn tán sự việc đáng ngờ này.
Không những thế, bọn Tưởng Thiên Thắm bên ngoài cũng đều tỉnh giấc, cũng bắt đầu tụ tập bàn tán bên ngoài.
“Ngươi biết việc gì chứ?” Vân Thăng đến bên Tần Kỳ Anh hỏi nhỏ.
Tần Kỳ Anh mang nhiên lắc đầu.
Hắn có phần thất vọng, môi mím chặt, đầu không gần lặp lại các thông tin thu thập được, hắn thậm chí còn nghĩ đến cả phản thế giới…
“Còn có người chưa tỉnh!” Bỗng nhiên giọng một nữ sinh vang lên.
“Đàm Ngưng, cô ta vẫn chưa tỉnh?” Để được ở lại trên xe, Trình Đại Ưu dù đã hạ bao nhiêu tâm huyết nhưng vẫn chưa thể thuyết phục Edgar. Giờ đây cô đã chuyển mục tiêu sang Vân Thăng. Để lấy lòng hắn, cô luôn cố gắng tỏ ra chăm sóc Đàm Ngưng.
“Thời gian dài như thế, không lẽ cô ta đã đi lên núi treo ấy?” Vu Tri Thuyền lo lắng. Tất cả mọi người ở đầy đều không ai lên đấy, cả Vân Thăng cũng bị rớt xuống từ “thạch thuyền”. Ai biết được lên núi treo rồi sẽ ra sao.
Vân Thăng nắm lấy cằm cô lay chuyển vài cái vẫn chưa thấy tỉnh dậy. Đương lúc đau đầu, bọn Thiên Hành Giả bên Tưởng Thiên Thâm lại đi vào tìm tiến sĩ. Tình hình bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Đây không chỉ là mơ, hắn có thể khẳng định!
“Có ai đi lên núi treo không?” Hắn đi theo xuống xe hỏi Tưởng Thiên Thấm. Đoàn người bên cô đông nhất, tình hình nào cũng có khả năng xảy ra.
“Không, nhưng phía chúng tôi vẫn còn vài học sinh chưa tỉnh!” Cô lắc đầu.
“Chắc chắn họ đã lên núi treo!” Cà Tử nhìn Đam Ngưng “ngủ say” trong xe “khẳng định”.
“Trác công tử đâu?” Vân Thăng phát hiện nhóm Thiên Hành Giả bên Tưởng Thiên Thấm ít đi một người.
“Hắn chưa tỉnh!” Cặp mày cô chau lại.
“Chắc họ vẫn trong giấc mơ, nên cứu họ ra nhanh!” Cà Tử lo lắng nói.
“Làm sao cứu? Chúng ta căn bản không biết thế là thế nào.” Edgar lắc đầu nói.
“Chờ đã, vừa nãy có hai bạn nói trong giấc mơ họ đã gặp nhau. Ta nghĩ chúng ta không chỉ là cùng mơ một giấc mơ, mà là tất cả cùng vào một giấc mơ! Chỉ là do khoảng cách mọi người quá xa, nên không nhìn thấy nhau!” Tưởng Thiên Thấm nhạy bén suy đoán.
“Ta thấy đây không giống giấc mơ.” Vân Thăng nhìn về bầu trời thăm thẳm. Đây rất có khả năng là thế giới tâm linh được tạo nên bởi sức mạnh nào đấy.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương