Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 202 : Chín Ngày Thay Đổi

Những gia đình còn sống sót, nhỏ trước lớn sau, bộ dạng giống như cái kèn đồng. Xung quanh nơi này đầy những loại bào tử thực vật kỳ lạ, chỉ có ở chỗ này, bất chợt có một có một khoảng đất “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Trong hàng rào, sử dụng đủ những thứ hỗn loạn có thể dùng được như đồ gia dụng, các loại gỗ vụn chỉnh tề mà dựng thành vài căn lều đơn sơ. Những người còn sống ra ra vào vào. Những người lãnh đạo trong tình huống phải đối mặt với tuyệt cảnh, cũng thể hiện ra năng lực tổ chức, xây dựng lên hàng rao bao xung quanh. Sở Vân Thăng lật qua lật lại khẩu súng trên tay, sau khi nghe bảo nó là thứ văn minh ngoài trái đất, bèn nỗ lực tháo rời nó ra, tỉ mỉ nghiên cứu cấu tạo của nó. Tuy rằng hắn không phải là chuyên gia súng ống, nhưng hiện tại hắn miễn cưỡng có thể được coi là một chuyên gia vận dụng ám năng lượng. Khẩu súng này rõ ràng là dựa vào ám năng lượng băng nguyên khí, đóng băng các thứ khác, không thoát khỏi quan hệ với năng lượng hắc ám. Những tin tức mà Thiện Vu Hùng mang đến, đối với Sở Vân Thăng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại thu hoạch ngoài ý muốn. “Sau này có biết là ai làm không?” Nghiên cứu một hồi không thu được kết quả nào, Sở Vân Thăng thuận miệng hỏi. Vấn đề này nếu đã nói như thế hẳn là không có đáp án. “Không biết, không một ai biết người đó là ai cả!” Thiện Vu Hùng quả nhiên nói như vậy, nhưng hắn lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ biết là một người mặc quần áo màu trắng…” Hắn còn chưa nói xong, tay Sở Vân Thăng rõ ràng hơi chấn động, ánh mắt chợt ngưng tụ lại. Hắn vội nói: “Không sao, ngươi nói tiếp đi.” Thiện Vu Hùng nhìn thoáng qua, cũng không dám thể hiện ra mặt, tiếp tục nói: “Không biết là nam hay nữ, chỉ biết là hắn lợi hại vô cùng. Lúc đó tính ra, mới tiến vào thời đại Hắc Ám chưa đến hai ngày, không giống như bây giờ chỗ nào cũng có bóng dáng của thiên hành giả. Lúc ấy tự nhiên xuất hiện một người không sợ súng đạn, đánh không chết như thế, thì hoang đường có khác gì thủy quái hồ Loch Ness khiến người ta không dám tin tưởng. Mà hắn lại còn thường xuyên lui đến, cho nên quân doanh phải đợi đến khi quân đội đến trợ giúp, mới dám tiếp tục lên đường về thủ đô.” Sở Vân Thăng thuận miệng a một tiếng. Mặc dù miệng thì nói không có gì, kỳ thực trong đầu sớm đã nghĩ ra. Mặc quần áo màu trắng, năng lực lại rất manh, không những thế còn quan hệ đến vật thể “văn minh ngoài trái đất”, ngoại trừ người đàn bà mặc áo trắng vốn “không thuộc nhân loại”, thì còn có thể ai nữa? Nhưng dựa theo cuốn sách cổ của các tiền bối nói, thì những người này từ ngoài trái đất đến, rất có thể là lợi dụng trước khi thiên quỹ giải phong, không gian bất ổn định mà tiến vào địa cầu, nỗ lực tìm kiếm cái thứ gì đó bị rơi lạc trên trái đất. “Lúc đó, khắp mặt đất là một mảnh hắc ám, ngay cả ánh sáng yếu như bây giờ cũng không có, thư từ qua lại toàn bộ không, máy bay không đi được, chỉ còn cách đi bộ. Nhưng còn chưa ra khỏi Hàng Thành thì đã bị rất nhiều trùng tử tập kích phải lui về. Sau thế cục càng lúc càng hỗ loạn, các vị chỉ huy quân đội cùng với lãnh đạo của Hàng Thành thương lượng rất nhiều, cuối cùng cảm thấy rằng khẩu súng này có ý nghĩa quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến các tiến trình các phương diện như khoa học, quân sự, vũ khí của nhân loại, mà lúc đó lại không liên lạc được với cấp trên, liền quyết định thay đổi lộ tuyến, hộ tống khẩu súng này đến thành Kim Lăng.” Thiện Vu Hùng nhớ lại tình cảnh lúc đó, tựa như là ngay trước mắt. “Lennon tiên sinh, thịt đã chín rồi.” Edgar mang theo vẻ mặt áy náy vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của Sở Vân Thăng và Thiện Vu Hùng, dùng một cái cặp lồng sứt mẻ, lấy đầy một bát, bưng đến trước mặt hai người nói. “Edgar, ngươi đi xem Tiểu Tứ chuẩn bị xong hay chưa, nếu có thể xuất phát sớm thì cố đi sớm một chút!” Sở Vân Thăng gạt đi những vấn đề về người đàn bà mặc đồ trắng trong đầu, nhận lấy cặp lồng, đặt giữa hắn và Thiện Vu Hùng, lại nhớ đến chuyện cô bé kia liền nói. Muốn chế được ra Khu Độc Phù dùng để khu trừ khí độc của đám quái vật bay, phải bắt được chúng. Nơi này xung quanh đều là rừng rậm âm u, Sở Vân Thăng không tìm được dường, càng không biết quái vật bay quần tụ chỗ nào, chỉ có Tiểu Tứ biết vì quen thuộc tình hình và lộ tuyến nơi này nhất. Ở nơi này ngoại trừ Sở Vân Thăng có thể xuất phát bất cứ lúc nào, thì những người bình thường còn sống, bất luận là ở mặt thể lực, hay là phương diện phòng độc, mỗi lần ra khỏi trại, đều phải chuẩn bị kỹ càng. “Lennon tiên sinh, cảm ơn ngài đã nguyện ý giúp đỡ Tiểu Tỉnh, không nói dối ngài, cô ấy và lão Tần là những người duy nhất chúng ta có thể dựa vào mà sống. Chỉ có hai người họ mới có thể nhận ra được loại nấm sợi nào có thể ăn được.” Thiện Vu Hùng đau khổ cười nói. “Vừa nãy ngươi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?” Sở Vân Thăng nói tránh đi, bỏi lẽ chuyện trúng độc, vốn là hắn suy đoán lầm lẫn, bởi vậy cũng không muốn nhiều lời. Thiện Vu Hùng là người khôn khéo cho dù công tác bảo mật của hắn cực kỳ không ổn, người tín nhiệm nhất cũng lại là kẻ phản bội. Nếu như không có Sở Vân Thăng xuất hiện, đại để là bọn họ đã bị tiêu trừ sạch sẽ. Hắn nói tiếp: “Vì phòng bị người nọ tập kích cùng với lũ trùng tử đột nhiên xuất hiện, ở phía Hàng Thành liền phái ra đội ngũ có quy mô khổng lồ nhất tiến đến thành Kim Lăng. Rất nhiều những cán bộ cao cấp cùng với phú hào đều muốn nhờ và quan hệ hi vọng có thể cùng đi với quân đội, thế nhưng danh ngạch rất ít, chẳng mấy ai đi được. ” “Đám người Ngô Vi Kiến là những người phát hiện ra khẩu súng, vả lại còn có nhân viên kích hoạt thành công nó, hơn nữa, binh lực quân đội không đủ, cho nên đám cảnh sát như Ngô Vi Kiến cũng được gia nhập vào danh sách rút đi. Bởi được hắn giúp đỡ, hơn nữa ta cũng vận động khắp nơi, thu xếp các quan hệ, cho nên cả nhà ta cũng thu được tư cách rút lui dưới sự bảo hộ của trọng binh.” “Khi đó, chúng ta ngồi trên xe của quân đội, dưới đèn xe, nhìn thấy ánh mắt ao ước cùng ghen ghét của các thị dân, cho rằng mình có thể an toàn mà đến được thành Kim Lăng, sau này có thể tiếp tục sống sót, nào biết, dọc theo đường đi, quả thực là chui vào mộ…” Nói đến đây ngữ khí của Thiện Vu Hùng bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Vợ ta đã chết, cha mẹ già vì không muốn liên lụy đến chúng ta, thừa dịp ta không phòng bị tự sát. Ta ôm con gái cụt tay, lưng cõng Ngô Vi Kiến hôn mê, từ trong đống người chết bò ra. Đội ngũ hơn ngàn người, còn đi chưa hết nửa đường, đã chết gần hết, còn lại chưa đến trăm người! Đây còn là nhờ trong đám quan quân có người sự dụng thành công khẩu súng này, giết chết rất nhiều trùng tử.” Thiện Vu Hùng gục đầu thật sâu vào hai cánh tay, thấp giọng khóc nức nở đầy thống khổ. Một lát, hắn lau đi nước mũi vừa chảy ra, tiếp tục nói: “Sau đó không biết vì sao khẩu súng này không dùng được nữa, đồng thời chúng ta cũng mất phương hướng, lo lắng, hãi hùng, lại thiếu thức ăn, dược phẩm, nước mà trùng tử thì có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Mỗi ngày đều không ngừng có người nằm xuống, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người, đói đến mức xương bọc da. Toàn bộ thức ăn ta kiếm được, đều để cho đứa con gái sốt cao không giảm cùng với Ngô Vi Kiến ăn. Có lẽ ông trời vẫn còn thương chúng ta, cho nên chúng ta vẫn không chết, lảo đảo tới được Vu Thành.” “Lúc ấy, quan quân đã hi sinh hết, Ngô Vi Kiến còn nói với ta, nhất định phải đưa khẩu súng đến được thành Kim Lăng, để quốc gia phỏng chế ra vũ khí lợi hại như vậy, giết sạch đám trùng tử chó chết, vì những nhân thân bằng hữu đã mất mà báo thù.” “Chúng ta tới Vu Thành rồi, sau khi nghe ngóng, mới biết được thành Kim Lăng bị sâu vây quanh tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người chạy trốn về hướng đó phải quay trở lại. Nhưng Vu Thành gần như đã trở thành một tòa thành hoang, thức ăn tiêu hao kịch liệt. Những người còn sống sót, vì thức ăn, kết thành bè phái, thế lực, chém giết lẫn nhau, số lượng người sống sót càng ngày càng ít đi. Cho đến một ngày một Thiên Hành Giả đánh bại những Thiên Hành Giả khác, thống nhất hết thảy các thế lực ở Vu Thành!” “Sau đó, thức ăn cũng hết, bọn họ bắt đầu ăn thịt người, bắt đầu từ trẻ nhỏ trước. Vì bảo vệ con gái, ta và Ngô Vi Kiến cả ngày trốn Đông trốn Tây, một mực bất an, chỉ sợ bị bọn họ phát hiện ra.” “Rốt cục có một người, chúng ta bị phát hiện. Bọn họ biết thân phận cảnh sát của Ngô Vi Kiến, vì hắn vẫn mặc cảnh phục. Những kẻ để ý đến chúng ta nhất chính là những tên Thiên Hành Giả. Có thể vì trước đây là tội phạm, hoặc cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, đôi với cảnh sát vô cùng căm hận, liền lấy tính mạng con gái ta để áp bức, không ngừng dày vò Ngô Vi Kiến, bắt hắn ăn phân uống nước tiểu của chính mình, còn phải uống nước tiểu của người khác, lột hết quần áo của hắn, giống như người ta nuôi chó vậy đó…” “Ta nhớ kỹ hôm đó khi đang ôm con, thì bọn họ xuất hiện. Họ đem đến một cái bát lớn, một nồi nước sôi, sau đó nói cho chúng ta biết, hoặc là thả con gái ta vào trong nồi, hoặc là sẽ bắt Ngô Vi Kiến cắt mệnh căn của chính mình, vứt vào trong nồi đun chín, rồi phải ăn hết. Họ thực sự đã phát điên, không còn là người, mà là một lũ biến thái! ” “Lennon tiên sinh, ngươi nhất định sẽ nghĩ không ra, Ngô Vi Kiến dĩ nhiên đồng ý, đưa tay lên chém xuống, lúc ấy, hạ thân hắn máu chảy xối xả, cả cái quần đều nhuộm thành màu đỏ, màu đỏ của máu tươi. Ta khóc mà nói với hắn rằng, ta Thiện Vu Hùng xin lỗi hắn!” “Hắn cười to, nói chúng ta một đời là huynh đệ, mệnh căn ấy mà cố thể cứu được cháu gái, là kiếm lớn. Nói ta từ nhỏ đến lớn cứu mạng hắn ba lần, mỗi lần hắn đều ghi nhớ kỹ ở trong đầu. Còn nói hắn tới hoàng tuyền lộ dò đường, nói không chừng ta cũng chẳng mấy mà xuống theo.” “Nhưng số phận chung quy thích đùa cợt con người ta. Ngày thứ hai, Ngô Vi Kiến dĩ nhiên không chết, mà lại bắt đầu sốt cao. Ngày thứ ba, hắn sống lại như kỳ tích, ngày thứ tư, hắn có thể đứng dậy đi được, đến ngày thứ năm, hắn cảm thấy trong cơ thể có một thứ gì đó hừng hực thiêu đốt, ngày thứ sáu, chúng ta rốt cục xác định, hắn đã thức tỉnh, trở thành một Thiên Hành Giả mới. Đến ngày thứ tám, hắn bắt đầu truy sát toàn bộ những kẻ đã ức hiếp chúng ta. Ngày thứ chín, hắn trở thành Thiên Hành Giả mới của Vu Thành!” “Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện hắn từ từ thay đổi. Sau khi có được năng lực thức tỉnh, trở thành Thiên Hành Giả, hắn không hề nhắc tới việc đưa súng đến thành Kim Lăng, cũng cởi bỏ cảnh phục. Hắn càng ngày càng trở nên giống với đám Thiên Hành Giả đã bị hắn giết trước kia, tàn nhẫn và bạo ngược.” “Duy nhất không giống chính là nữ nhi và ta được an toàn. Ở Vu Thành, thủ hạ của hắn chính là những tên cầm thú lúc trước, bọn chúng đều biết quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên không một tên nào mảy mảy có chủ ý với chúng ta.” “Ta và hắn cãi vã vô số lần. Hắn châm biếm ta dối trá, giả bộ đến mức phát mửa. Nhưng mỗi khi hắn giết người, ăn thịt, làm những chuyện tàn nhẫn mà người khác làm với hắn, hắn sẽ thu thập hết tất cả rượu đế trong cả tòa thành vào trong hầm ngầm, uống say bí tỉ, rồi tới tìm ta, thỉnh cầu ta sau này xuống âm tào địa phủ, thì đừng nói cho vợ và con hắn biết, hắn đã làm những chuyện không bằng cầm thú ấy!” “Rượu trong hầm ngầm càng ngày càng ít, số lần “tỉnh táo” của hắn cũng ít dần đi, cuối cùng, hắn hoàn toàn phát điên, không còn một lần nào “tỉnh táo” nữa.” “Khi đó, những người sống sót chạy từ bên ngoài vào, mang đến tin tức về nấm sợi có thể ăn được, ta cùng với một ít những người phản đối Ngô Vi Kiến, lén rời khỏi Vu Thành, tiến vào trong một mảnh rừng rậm cây cối sinh sôi, trải rộng trên đại địa!” “Khẩu súng này, sau đó một mực ở trong tay hắn. Lúc đó ta nói Tử Chiêu nói chuyện với ngươi, chính là về chuyện khẩu súng này. Ta cũng không ngờ hắn lại phục hồi được nó!” Thiện Vu Hùng nhìn về phía xa xa, nơi ấy có một đứa bé gái cụt tay gầy yếu, bỗng nhiên thoải mái cười nói: “Có lúc ta cảm thấy thua hắn nhiều lắm, có đôi khi lại cảm thấy lão hữu đó của ta, kỳ thực từ đã chết trước khi hắn có chín ngày thay đổi rồi!” “À đúng rồi, nói nhiều như vậy, quên nói cho ngài biết, khẩu súng này, quân đội đặt tên cho nó là súng đóng băng, tên như ý nghĩa vậy.” Thiện Vu Hùng đứng lên, nói thêm. Sở Vân Thăng nghe xong cố sự của Thiện Vu Hùng, Tiểu Tứ vẫn chưa đến. Hắn liền dùng báng súng đẩy cặp lồng thịt trùng tử về phía trước, nói ngắn gọn: “Thịt trùng tử, có thể ăn được.” Nhìn thịt trong cặp lồng, Sở Vân Thăng bỗng nhiên nghĩ đến, trong lúc thiếu lương thực ở Vu Thành, Thiện Vu Hùng cùng với con gái hắn, dựa vào cái gì mà sống sót? Tựa hồ chỉ có một loại khả năng‼Mà cây súng đóng băng trên tay hắn lúc này, Sở Vân Thăng mơ hồ cảm giác được, nhờ nó mà ám năng thương của mình có thể tìm được nguyên khí, tìm được điều kiện để đột phát. Một khi tìm được, thì phong ấn thương của hắn, mới có thể chân chính xem như là “Ám Năng Thương”! Dù là súng ám năng đời I hay II do Bộ nghiên cứu chế tạo, đều dựa trên nguyên lý cơ bản tạo siêu dẫn điện từ của trường năng lượng Ám Năng trong súng cộng với việc chế tạo các loại đạn Ám Năng. Vấn đề đạn nhược, Vân Thăng dùng Binh Hỏa phù nên không cần đến. Còn trường năng lượng Ám Năng phải thông qua thiết bị tại Tổng bộ bổ sung mới có thể tiếp tục sử dụng. Nếu không một ngày nào đấy khi nguồn năng lượng cạn kiệt, nó cũng chỉ còn là một khẩu súng thông thường. Giờ đây, Edgar đang dùng loại đời I, bản thân hắn dùng đời II, năng lượng Ám Năng trong súng đã đến mức báo động. Nếu đến lúc năng lượng cạn kiệt, hắn vẫn không nắm rõ được cơ chế cài đặt của tổng bộ, hắn với tên nhà Động vật học Edgar, dù có ngải trọc đầu vẫn không thể chế tạo ra thiết bị nạp năng lượng vào Ám Năng trường của súng. Với Vân Thăng mà nói, hệ thống của Tổng bộ nghiên cứu là một đằng khác. Bản thân hắn có một hệ thống khác. Đó là hệ thống của Cổ Thư, với hắn đấy là thứ có thể sử dụng thuần thục nhất. Chỉ cần có nguyên khí nguồn thể thích hợp, cộng thêm nắm rõ nguyên tắc vận hành của nó, hắn nhất định có thể chế tạo súng Ám Năng mới hoàn toàn khắc, cũng giống súng Lãnh Đống trên tay hắn. Súng này tuy không dùng kỹ thuật phù văn như Vân Thăng, nhưng nguyên lý vận hành và kết quả hiện tượng tương đồng. Ví dụ nó không cần súng đạn, hay như hắn có thể cảm nhận rõ ràng Ngô Vi Kiện khi sử dụng nó đã có Băng năng lượng tập hợp bên trong,… Dù khẩu súng này có khả năng là vật từ bên cô gái áo trắng, nhưng nó không cản trở đến việc hắn học hỏi kinh nghiệm hữu dụng từ “nó”. Tiếc rằng vật này dù của bên cô gái áo trắng hay người áo choàng, cơ hồ nó cũng không phải thứ họ muốn con người học được. Trong lúc hắn trầm ngâm suy nghĩ, Thiện Vu Hùng chần chừ cầm miếng thịt trùng tử trong hộp đựng cơm. Tuy thịt Xích Giáp trùng và thịt trùng tử thành phố Sương Mù khác với thịt người, nhưng hắn trước sau vẫn không ăn, lại để trở về hộp đựng cơm, cười khó xử: “Ngài Lennon, ngài vừa hỏi ta, vì sao Ngô Vi Kiện lại đến tìm ta? Và vì sao ta lại có hại tấm hình đấy. Thật ra rất đơn giản, khi thời đại Hắc Ám đến, rất nhiều người đã có chuẩn bị trước, và ta chính là một trong số đấy. Chúng tôi đều đoán được có thảm họa, có điều không đoán được là thảm họa thế này!” “Đã đến nước này, những việc này đã không còn quan trọng nữa. ” Vân Thăng nhớ lại trước khi mặt trời biến mất hắn từng không ngừng nói với bạn bè, đồng nghiệp. Thậm chí hắn mặc xác việc có thể bị truy tố về tội phá hoại sự ổn định và hài hòa xã hội, phát tán những lời tiên đoán đại nạn trong Cổ Thư trên mạng. Có điều, lúc ấy mọi người đều tưởng hắn bị điên. Ngay cả cô mẫu và Dư Tiểu Hải, và một số bạn học đều không tin lời hắn. Ngoài việc khuyên nhủ hắn nên nghỉ ngơi, và cố gắng làm việc. Ngoài ra không ai nghe hắn. Thiện Vu Hùng tiếp: “ Kỳ thật mấy năm trước đã có những người thông qua tin tức nội bộ biết được một số việc. Không chỉ chính phủ các nước, những kẻ thượng lưu giàu sang cũng với tâm trạng thà tin còn hơn bỏ sót. Họ đã bổ sung lượng thực phẩm sung túc và nơi ở có khả năng phòng ngự. Như năm 2010 ở Mỹ đã có người thiết kế ra lâu đài kín dưới đất có khả năng chống động đất, và nguy cơ hóa sinh học… Vân Thăng cắt ngang lời hắn, chất vấn: “ Ta nghĩ, dù ngươi đã từng có kinh nghiệm quân đội, nhưng về các cơ mật đỉnh cao trong thời đại Dương Quang, ngươi cũng không thể tiếp xúc được!” Thiện Vu Hùng khẽ gật đầu đồng ý: “ Quả thật thế, người như ta vẫn chưa đủ tư cách để biết những việc này. Huống chi lúc ấy, tất cả những việc này chỉ là đoán mò, không có bất kỳ người nào có thể chứng minh sẽ xảy ra đại họa như vậy. Ngài Lennon, ngài có tin là ta vẫn kiên quyết rằng có người dự đoán trước được mọi việc trước khi thảm họa xảy ra? Không chỉ vì trong trại của ta có người từng là tỷ phú một thời, chính miệng hắn đã thừa nhận trước khi thảm họa xảy ra đã nghe được tin tức mập mờ! Một lát, ta sẽ cho gọi hắn đến, ngài có thể tự hỏi hắn.” “ Và điều đáng kinh ngạc nữa là khi năm xưa sau sự kiện UFO, ta vẫn hay theo dõi những sự kiện liên quan đề tài này. Năm 2012, ta thật sự đã tìm thấy một thông tin bị phớt lờ trên mạng, người ấy nhường như đã viết ra hết những gì đã xảy ra sau đó. Ngay cả thời gian cũng chuẩn xác hơn cả thời gian trong truyền thuyết, và cả trùng tử. Người đó viết rằng, sau khi mặt trời biến mất sẽ xuất hiện sinh vật của dị không gian … Đến bây giờ, ta vẫn không quên được những gì người đó đã viết, hắn căn bản là đã biết trước hết mọi việc. Vân Thăng bỗng thấy lạnh sống lựng, sự tình đã qua bao nhiêu lâu. Ngay cả thời gian dài tại thành Kim Lăng còn không ai nói với hắn rằng đã từng đọc thấy bài hắn post lên mạng. Hắn còn nghĩ những người đọc xong cũng chỉ cười và cho nó là đồ nhảm nhí. Mà Thiện Vu Hùng củng đoán sai một việc, đó là hắn cũng chỉ biết được việc lúc đầu, còn sự tình về sau, hắn cũng không biết như thế nào. Thiện Vu Hùng chỉ vào người đang ông đang mặc chiếc áo bông cũ kỹ dơ hầy nói: “Hắn chính là người ta đã nói với ngài. Năm xưa vật giá leo thang, bá tánh chỉ biết rằng do CPl, do lạm phát, mà không ngờ là do bọn trọc phú này không ngừng thu mua lương thực đằng sau. Cả đậu xanh và hành cọng chúng cũng không bỏ qua. Nực cười là họ cũng không đoán được đó là tai họa như thế nào. Vị này trong trại chúng ta từng xây cứ điểm tàng trữ lương thực quy mô lớn dưới lòng đất, song song đó còn xây dựng hệ thống chống động đất. Kết quả lại dễ dàng bị bọn trùng từ lòng đất chui lên phá hủy, nhà hắn nhà tan cửa nát từ đó, chỉ mỗi hắn thoát được. ..” Vân Thăng đúng là có thể tin được những điều này. Đừng nói chi, chỉ mỗi thành Kim Lăng, bọn quan to chức lớn khu Trung Ương hầu như chả bao giờ phải sầu về vấn đề lương thực. Ngay cả giáo sư Tôn suốt ngày mở miệng khủng hoảng lương thực, hắn cũng có thấy người bị bỏ đói bữa nào. Thậm chí “đại thiếu gia” Phương gia còn dư lương thực để nuôi nô lệ… Hơn nữa, Vân Thăng tuy không phải chuyên gia quân sự cũng biết được rằng bộ đội trong thành Kim Lăng không nên trang bị vũ khí hạt nhân. Trên đất nước này, vũ khí hạt nhân do bộ đội chuyên môn quản lý, nhưng thành Kim Lăng lại có, hơn nữa lại từng nổ hạt nhân một lần. Bao nhiêu việc đã minh chứng rằng bọn người thuộc diện cấp cao đã được biết để phòng ngừa trước, có điều do họ không biết là sẽ xuất hiện những tai nạn nào nên mới xuất hiện việc “trở tay không kịp” về sau. Dẫu sao trùng tử là một phạm trù đi quá sự dự đoán của nhân loại. Những việc này, giáo sư Tôn, Chúc gia, sư đoàn chủ lực 9 … bọn họ chưa từng nói với hắn, có lẽ do họ thấy không cần thiết, hay có lẽ trong mắt họ, hắn vẫn còn cách “cấp cao” rất xa. Hắn vẫn chỉ thuộc tầng lớp bị trị. Vân Thăng cười nhạt, hắn căn bản không cần họ cho hoặc giấu hắn. Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ hoàn toàn tin tưởng họ. Người nói dối, tất sẽ có vô vàn lý do. Nhưng, Vân Thăng giờ đây rất lấy làm lạ. Tên Thiện Vu Hùng này lần đầu gặp hắn, lại kể bao nhiêu việc này. Vì sao? Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Vân Thăng, Thiện Vu Hùng đắn đo một hồi, cuối cùng hắn cũng quyết định rút bản đồ giấu trong ngực áo ra, thẳng thừng nói: “ Ngài Lennon, không giấu gì ngài, vị trí vị tỷ phú cất giấu lương thực chúng tôi đều biết, nhưng người bình thường như bọn ta lại không thể đến đấy được. Quá xa! Ta cũng biết không thể giữ chân ngài, vị trí trên đây bọn ta đã vạch sẵn vị trí, xem như lễ tạ ơn cứu mạng dành cho ngài.” Lúc này, hắn khựng lại, hít một hơi thở rồi tiếp tục: “ Bây giờ thời tiết vẫn lạnh, ta nghĩ lương thực sẽ không hư nhanh. Nếu chúng vẫn còn giá trị với ngài, ta muốn cầu xin ngài vì lượng lương thực này mà giúp bọn ta một việc.” “Ngươi cứ nói trước, để xem là việc gì!” Vân Thăng không đưa tay nhận lấy bản đồ. Hắn thực sự thiếu lượng lương thực thời kỳ Dương Quang đủ để hắn đến lúc tìm lại thành Kim Lăng. Nhưng cũng không phải là nhất thiết phải có, hắn vẫn có thể ăn thịt trùng tử, vẫn qua ngày được. Thiện Vu Hùng gật đầu chân thành nói: “ Với bọn ta, đây là việc khó tày trời, nhưng với một Thiên Hành Giả như người lại dễ như trở bàn tay. Ngô Vi Kiện và tên Lão Lang thuộc hạ hắn đều đã chết, nhưng trong Vu Thành vẫn còn hai Thiên Hành Giả. Không có khẩu súng này, chúng căn bản không phải đối thủ của ngài…” Vân Thăng đưa tay cầm lấy bản đồ. Vừa nhìn thấy Edgar và Tiểu Tứ đang tức tốc chạy đến, hắn liền cắt ngang: “ Ta biết rồi. Để một hồi, ngươi cho tên tỷ phú kia đến gặp ta, ta cần xác nhận độ tin cậy của một số thông tin, và tình hình thực tế. Nếu thực đúng thể, vậy, giao dịch này có hiệu lực!” Mối lo của Thiện Vu Hùng và mọi người trong trại cũng chỉ là sau khi Vân Thăng ra đi, hai tên Thiên Hành Giả Vu Thành sẽ thay thế vị trí của Ngô Vi Kiện tiếp tục gây họa nơi đây. Tình hình sẽ không khác xưa, bọn họ vẫn phải chịu cảnh nơm nớp lo sợ mỗi ngày. Cho dù không có việc này, Vân Thăng vẫn phải đến gặp bọn binh đoàn Ma Quỷ Vu Thành để “lấy ” xe, thuận tiện diệt trừ đám cầm thú không còn tính người này cũng không khó khăn chi. Từ lúc bắt đầu chạy nạn từ Thân Thành, việc có thể giúp được hắn cũng không đến nỗi ky bo. Nếu gặp nguy hiểm,hắn cũng tuyệt đối không làm anh hùng hảo. Đồng thời, cái thuộc về hắn, hắn cũng sẽ không chối từ, như bản đồ trữ lương này chẳng hạn. Truyện ngụ ngôn người Do Thái của Edgar có lẽ hơi cực đoan, nhưng không phải không có lý của nó. Khi giúp đỡ và cho người khác ân huệ, chưa hẳn có thể hoán đổi được lòng trung thành và tin tưởng từ đối phương. Cũng giống như tên Phù Lập Khắc trong trại tử này. “Ngài Lennon, chúng ta có thể xuất phát.” Tiểu Tứ mở miệng nói. Từ sau khi Vân Thăng xuất thần công tuyệt đỉnh tiêu diệt binh đoàn Ma Quỷ, bọn người trong trại từng xung đột với Vân Thăng mới phát hiện lúc đó họ đi vào ngôi nhà nhỏ ấy trốn thật là việc may mắn biết bao. “Ngươi có thể nhìn thấy đường khi trời tối?” Vân Thăng ngạc nhiên hỏi Tiểu Tứ. Nhìn bề ngoài Tiểu Tứ không giống Thiên Hành Giả được thức tỉnh, nhưng hắn lại nghe những người khác nói Tiểu Tứ có thể đi trong bóng tối. Đây là việc người bình thường không làm được.