Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 179 : Thời Khắc Sống Chết

Sở Vân Thăng đảo lộn tới lui chiếc áo choàng, thử truyền nguyên khí hay năng lượng vào để tìm bí mật của nó, nhưng đều không có kết quả. Áo choàng vẫn không biến thành hỏa nhiệm, và cũng không giúp anh tàng hình. Cho thấy rõ áo choàng có quy tắc và công tắc bí mật mà hắn không biết. Trong thời gian ngắn hắn cũng chưa cách gì tìm ra lời giải. Mục đích của hắn hi vọng tim ra nguyên lý tàn hình của áo giáp, để về sau áp dụng lên chiến giáp của mình, như thế hắn sẽ lại càng an toàn hơn. Nhung xem tình hình trước mắt là cần thời gian để đi khám phá. Với tình hình hắn bây giờ, tốt nhất vẫn là tìm cách rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Ngoài trời đã hơi sáng, có thể nhìn rõ mặt đất, những chỗ hơi xa xa vẫn không rõ ràng. Hắn không dám đứng lên. Bọn trùng tử cứ đi đi lại lại trên đầu hắn. Thậm chí có mấy con Xích Giáp trùng đã định lôi con Kim Giáp đang “ngủ say” đi, buộc hắn phải dùng súng âm năng xử lý bớt vài con. Hắn đã liên tiếp ba ngày co ro trong động, đầu cũng không dám thò ra ngoài. Xác bọn Xích Giáp trong động cũng ngày một tăng lên, e rằng nếu không nghĩ ra cách gì sơm chắc chưa đến ngày thứ tư đã bị bọn trùng từ phát hiện. May là trong ba ngày nay hắn cũng nghiệm ra được một số quy luật của bọn chúng. Khi một đợt trừng tử đi qua, ít nhất phải mười phút sau mới có bọn trùng mới xuất hiện. Hắn buộc phải đổi vị trí ẩn náu trong mười phút này. Tung, tung, tung! Lại một lớp trùng tử vừa bò qua đầu hắn để về hướng thành Kim Lăng cũ. Hắn vừa nổ hai phát súng xử lý con Xích Giáp có ý định lôi xác Kim Giáp trước động. hắn bò ra từ trong động, xem ra phải đi thôi. Hai ngày qua, bọn trùng tử cứ đi qua một đợt sẽ để một con vận chuyển thi thể con Kim Giáp, mà bây giờ là hai con. Theo thời gian, xác của bọn trùng tử cất giấu trong động ngày càng nhiều. Tiếp tục thế này thế nào trong động cũng chất đầy xác trùng tử, và đến nay thế nào cũng bị bọn chúng phát hiện. Nếu không nhờ hắn đã dùng Vật Nạp phù chứa bớt một số xác trùng gần miệng động, e rằng đã bị phát hiện từ thuở nào.Ánh sáng mờ mờ của không khí ngày càng yếu dần, hắn nhất định phải nhân lúc còn ánh sáng rời khỏi đây. Đến khi vào đên, trùng tử vẫn còn khả năng nhận dạng hoàn cảnh, người trần mắt thịt như hắn e rằng trong tình hình trước mắt tối đen như mực ngay cả phương hướng còn chưa xác định được. Lỡ như trong lúc hỗn loạn chua nhầm vào hang ổ bọn trùng tử, chắc hắn sẽ không sống nổi đến ngày mai. Hắn nhanh chóng thu hồi Kim Giáp trùng và con Xích Giáp vừa bị xử lý ngay cửa động. Hắn dọc theo thành hố đạn bò lên mặt đất, ngó lui tìm xem có chi tiết nào để hắn xác định vị trí phương hướng của mục tiêu. Sau khi thành Kim Lăng biến mất chỉ để lại một cái hố khổng lồ. Ba ngày trước trong lúc đào tẩu hỗn loại, hắn căn bản đã bị lạc hưởng, không biết giờ mình đang đứng trên phương đông tây hay đông bắc của thành. Cái duy nhất biết được là xa xa có cự phần. Mà thành Kim Lăng được cự phần vay quanh bốn phía, bên nào cũng thế, nên không thể dùng là mốc được. Sau một hồi quan sát, hắn không nhin thấy cũng như nghe thấy tiếng sông Trường Giang, chứng minh rằng hắn không ở phía tây và bắc thành. Dù ở đây, hắn cũng mặc kệ! Trước tiên hắn phải nghĩ cách để vượt ra sự bao vây của trùng tử. Và trước đó là hắn phải tìm ra một nơi ẩn náo an toàn để ít nhất chống cự một thời gian với chúng. Không phải phía tây và bắc cũng tốt, hắn vẫn nhớ phía đông có Thanh Long sơn toàn hang hóc, ẩn khúc; còn phía nam thì có một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang là khu đô thi kinh tế mới của Kim Lăng thời đại Dương Quang. Ở đấy tấp nập nhà cao tầng, xem ra càng thích hợp hắn ẩn mình. Đã hai phút qua đi. Cả người hắn liền áp sát vào nền đất, một tay cầm súng, một tay cố sức bò về hố đạn cách đấy chưa đến trăm mét. Hắn nhất thiết phải dùng tám phút còn lại để bò sang hố đạn khác và đào xong một cái động nhỏ để trú thân trước khi đợt trùng tử tiếp theo kéo đến. Và chỉ có mạo hiểm đến gần khu đất dịch thể, mới mong xác định rõ vị trí hắn đang đứng. Xa xa cũng có hỏa nhiệm của cự phần, như bốn bề âm âm u u , hắn căn bản nhìn không rõ đấy có phải là núi Thanh Long không. Để đi đến hố đạn thứ năm đã gốn gần của hắn một giờ đồng hồ. Đến lúc ánh sáng trên bầu trời dần dần lịm tắt, chỉ còn lại một ít loe lói, bóng đêm lại ùn về. Hắn vẫn chưa thấy Thanh Long sơn, vậy giờ có thể chắc chắn hắn đang ở phía nam Kim Lăng. Dưới hỏa nhiệm của cự phần hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một số tòa nhà. Thật chất đấy chỉ la những bóng hình mờ ảo, không giống dáng núi trùng điệp. Theo nhận biết của hắn về nam thành Kim Lăng thì chắc đấy là những tòa nhà. Thời gian gấp gáp, hắn nhất thiết phải chạy đến đấy trước khi trời tối, nếu không khi màn đêm buông xuống hắn sẽ không tài nào làm chiến thuật bò trườn này tìm đến các hố đạn nữa. Các quan trọng là hắn phát hiện sự xao động không theo quy tắc của bọn trùng tử và bắt đầu có phản ứng với động tĩnh bên hắn. Một lượng lớn Xích Giáp đã tách ra và đi về hướng hắn kiểm tra. Đã không an toàn rồi. Chạy! Với tốc độ tối đa! Mặc kệ đó có phải là khu đô thị mới, chỉ cần có thể sống sót hắn đều phải thử. Nhân những tia sáng cuối của ngày, hắn xác định xong hướng, đột nhiên bật dậy vắt cổ chạy như điên. Hắn vừa bật dậy, bọn trùng xung quanh lập tức ngẩng đầu lên. Từ một con, hai con rồi ngày càng nhiều trung tử bám theo anh. Bọn trùng tử phía sau hắn không lo lắng, với áo giáp của hắn bọn chúng căn bản đuổi không kịp, hắn chỉ sợ bọn Thanh Giáp trùng đang vù vù bay đến từ trên trời, và bọn trùng ẩn náo ở chỗ nào đấy phía trước. Hắn không có khả năng bay vút lên không một đoạn giống Lam Triều Âm, chỉ có thể dựa vào đôi chân và vũ khí trên tay mình. Hắn đã thu hồi súng Ám Năng, đổi lại là Thiên Bích kiếm, để thừa lúc chạy có thể chém thằng bọn trùng tử bay đến cản trở. Thiên Bích kiếm là lựa chọn tốt nhất để mở lối đi lúc này. Ngoài ra, tay khác hắn cầm Hỏa Li phù. Tuy chỉ là đối phó với bọn trùng tử, nhưng hỏa phù lại không phải loại nguyên phù công kích tốt nhất, chỉ là hắn giờ còn mỗi loại này. Hắn không mong giết chết bọn chúng, chỉ hi vọng có thể mở lối vào thị trấn. Chỉ cần vào được trấn, lợi dụng các kiến trúc và địa hình, sẽ có lợi cho hắn đối phó với chúng như hồi ở thành Khủng Bố. Hắn đã có kinh nghiệm với những trận chiến thế này. Bỗng nhiên, trong bầu trời đen tối bỗng chắc một đường sấm sét quét ngang, xé tan màn đêm đen tối. Từ hồi Hắc Ám thời đại đến giờ, ngoài tuyết ra, căn bản chưa hề có mưa thì nói chi đến sấm sét. Hắn ngẩn ngơ một giây, sau là sự mừng rỡ khi thấy các tòa nhà xa xa bị bóng tối bao trùm, giờ đang đứng sừng sững như những tòa lâu đài cổ dưới sấm chớp, đầy vẻ “ thần bí ” và “tà ác”. Niềm vui của hắn không duy trì được bao lâu. Do không phân biệt được vị trí trong màn đêm hắn không xác định rõ vị trí, nên có hơi lệch hướng. Nhưng có quan trọng hơn hết là phía trước mặt hắn giờ đây đang đứng đầy bọn Xích Giáp trùng, đông như kiến cỏ, thậm chí xung quanh còn có hơn mươi con Kim Giáp. Tia chớp vừa đi qua cũng đủ để hắn những con Thanh Giáp trùng đang vung cánh từ xa bay vù vù đến. Mặt đất lại trở về với màn đêm, ngoài tiếng kêu của bọn trùng tử, trước mắt hắn một màu đen tối không thấy gì cả. Hắn vẫn không dừng chân lại, chỉ chuyển một ít phương hướng rồi lại dốc đầu mà chạy. Hắn phải xông qua. Dẫu sao cũng phải xông qua! Cả cái áo choàng kia cũng được hắn khoát lên người. Tuy hắn chưa biết cách điều khiển nó, nhưng khả năng phòng hộ mạnh của áo choàng không thua áo giáp của hắn, ngay cả thanh Thiên Bích kiếm của hắn còn xuyên không thủng. Bùm. Thân người hắn đụng mạnh vào một con trùng tử. Quán tính của lực vận động mạnh và năng lượng nguyên khí đã hất tung trùng tử kia vể phía trước. Nhưng hắn không thấy rõ, chỉ biết chạy thẳng. Kiếm pháp đồng thời được xuất ra. Mười hai kiếm ảnh xếp hàng thành cách đường xoắn đánh thẳng vào bất kỳ con trùng tử nào cản đường. Kiếm ảnh có sáng, lấp lánh nhưng sao băng giữa biển trùng tử đen tối. Phát kiếm nào cũng vỡ nát thân xác chúng. Trùng tử không sợ bất kỳ sự hi sinh nào, chúng từ bốn phương tám hướng ùn đến. Từ hai bên hắ, từ sau lưng. Chúng không sợ chết, cứ liên tục gào réo, cắn xé hắn. Hắn vừa chặt đứt chiếc kèm của con Kim Giáp trùng từ lòng đất thò lên với mưu đồ lôi hắn xuống dưới, thì lại bị một con Xích Giáp từ đâu bay đến kẹp lại. Hắn dần dần thoát ra, Thanh Giáp từ phía bay đâm thẳng đến, hắn vừa nhào lộn vài vòng để tránh chưa kịp đứng lên lại bị một đóng dịch thể ăn mòn nhấn chìm. Hắn vẫn bất chấp chạy về phía trước. Trùng là không bao giờ giết sạch được, chỉ cần vào được thị trấn thì mới mong có đường sống. Vì bóng tối hắn không thể tránh được công kích bọn trùng tử. Hắn không thấy gì cả, ánh sáng của kiếm ảnh chỉ giúp hắn nhìn được tình hình phía trước thôi. Giờ đây, hắn chỉ có thể nhờ áo choàng, áo giáp, Lục Giáp phù chống cự tất cả sự công kích! Chỉ cần không bị bọn chúng cầm chân lại, mục tiêu chính của hắn là tiến về phía trước chứ không phải là giết chết chúng, chỉ muốn cắt đi cái kèm bọn chúng định dùng để kẹp hắn lại. Chẳng mấy chốc, hắn bị chìm đắm trong đám trùng tử. Bọn chúng bất chấp tất cả cứ thể chồng chất lên thân Vân Thăng. Cả Xích Giáp, Thanh Giáp và Kim Giáp. Kiếm ảnh được phát ra từ phía dưới đóng trùng, mở ra từng đường xoay hình hoa sen. Từng con từng con trùng tử bị đánh bay đanh. Hắn hét to, bước ra từ thân hình to lớn của Kim Giáp trùng, khoát trên người chiếc áo giáp choàng đang rực cháy hỏa nhiệm từ phía Kim Giáp trùng. Đối diện với vô vàn đầu trùng tử phía trước, một lá Li Hỏa phù lại được tung ra. Vạn Kiếm Sầu