Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 174 : Băng Khốn Phù Và Vỡ Đê
Ngoài cửa vào có năm bộ máy hình tam giác trụ. Muốn khỏi động chúng cần năng lượng của Hắc Ám võ sĩ, nên chúng hi vọng chúng ta chuẩn bị trước. Đây là danh sách phấn loại”. Đinh Nhan nói rồi đưa hắn một tập hồ sơ.
Vân Thăng liếc qua rồi hỏi: “ Hắc Ám võ sĩ hỏa năng, băng năng thì thành Kim Lăng này có nhiều, kim năng thì miễn cưỡng cũng tìm được một số; nhưng mộ năng và thổ năng lại hiếm thấy vô cùng, làm sao mà kiếm đủ đây?”
“ Đây nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa cô gái áo trắng và người mặc áo choàng. Theo Phương Việt Hầu bên người áo choàng nói, họ đã chế tạo được máy móc chuyển hóa dùng sản sinh ra năng lượng mọc và thổ để kích thích trường năng lượng mở cửa vào.
Về phía cô gái áo trắng thì lại cho rằng thuộc tính của chất xúc tác sản sinh này không ổn định, xác xuất thành công không cao, và thậm chí có thể hủy hoại máy móc. Họ cho rằng nên đợi một thời gian xem việc tìm võ sĩ hai loại năng lực này khả quan không, hoặc là cải tiến máy móc.” Đinh Nhan cười nhẹ nói.
“kết quả ra sao?” Vân Thăng hỏi thẳng.
“Gã họ Phương tất nhiên là không đồng ý. Bọn người áo choàng hình như cấp bách muốn đi vào thế giới phản lắm, bọn chúng cứ dọa nếu cô gái áo trắng không hợp tác, họ sẽ đơn độc hành động. Nhưng nếu thế nếu tìm được gì thì sẽ không chia sẻ.” Đinh Nhan lắc đầu.
“Đại khái là lúc nào ?” Hắn ngẫm, tuy không biết bọn người áo choàng muốn tìm gì ở thế giới phản, nhưng bên cô gái áo trắng đồng thời cũng không kém phần xem trọng. Xem ra cuối cùng chỉ có thể là khởi hành sớm hơn thôi.
“Anh không rõ, nhưng dự đoán là sáu bảy ngày tới nữa. Bây giờ bọn trùng chưa đến tập kích, Bộ tổng chỉ huy đã ra lệnh cho tất cả Hắc Ám võ sĩ nuôi dưỡng tinh thần, tích lũy năng lượng.”
Vân Thăng lại ngẫm, tuy thời gian còn lại không nhiều nhưng cũng đủ để hắn chuyển hóa nguyên khí của nhiếp nguyên phù lên nguyên phù công kích tam đẳng. Chỉ có việc nuôi dưỡng lại Tử Viêm ma trùng là tương đối gấp rút.
Nhưng giờ nếu hắn không chủ động đi gây sự với hai tên “dị tộc” kia, thì tạm thời ma trùng vẫn chưa cần dùng đến. Con trùng này có thể nói là bảo bối thứ hai sau sách cổ của hắn rồi.
Hắn tự nhốt mình vào mật thất tầng mười tòa nhà bắt đầu triện chế nguyên phù công kích tam đẳng. thật chất việc vượt cấp chế tạo nguyên phù cao cấp hơn là một hành động rất nguy hiểm. Người luyện phải cân bằng khống chế được nguyên khí tiêu thụ, nếu không sẽ xuất hiện tình hình nguyên khí loạn xạ như hồi đi nổ mộ. Chỉ cần một chút sơ suất có thể đều nguy cập đến tính mạng.
Kẻ thù chính của hắn chỉ là bọn trùng. Còn hai tên “dị tộc” chỉ là kẻ địch tiềm năng. Một ngày mâu thuẫn với bọn trùng chưa giải quyết triệt để thì mối quan hệ giữa hắn và hai tên kia cũng sẽ không đến nỗi đối nghịch kịch liệt quá. Băng phù có hiệu quả cao nhất khi đối phó bọn trùng tử , vì thế hắn chủ yếu luyện băng phù là chính.
Và hắn cũng có chuẩn bị một ít Hỏa phù, để đề phòng việc hôm trước xảy ra trên sân thượng lại tái diễn.
Băng phù ngoài Băng Băng phù ra, còn có nhiều loại bùa có lực công kích mạnh nhưng thủ pháp luyện Băng Băng phù lại là đơn giản nhất. và do quen với cách luyện nên khả năng thành công cũng cao. Tránh được tình trạng tu luyện thất bại hao tổn nguyên khí vô ích.
Nhưng chuyến này hắn muốn luyện thêm một loại nguyên phù công kích tam đẳng “khác thường” khác. Chính xác mà nói thì nó không chỉ là loại bùa công kích, mà nó là nguyên phù có khả năng làm đóng băng và giam cầm mục tiêu.
Khi phù thể được kích hoạt, nó sẽ hình thành một hình lục giác xung quanh mục tiêu công kích và giam nó lại. Hình dạng của nó như là hai trụ tam giác kết hợp.
Tất nhiên đây là hướng dẫn của sách cổ, hắn chưa thấy qua thực tế chỉ là tưởng tượng theo sách.
Đấy là loại bùa hắn thích hợp với hắn nhất trong lúc này mà hắn tìm thấy trong sách cổ. Còn những loại băng phù khác không phải do các phù tự của hắn biết vẫn chưa đủ, thì là nguyên khí bổn thể cộng lại chỉ đủ được một lần. Tất nhiên uy lực của những loại băng phù đó là không thể tưởng tượng nổi. Băng Khốn phù giống với phong thú phù, cần phải tiêu hao khoản bốn mươi đến năm đơn vị nguyên khí. Rất tốn nguyên khí nhưng lại chưa chắc thành công.
Sở Vân Thăng nín thở, ôn loại một lần tất cả các trình tự thủ pháp luyện phù, rồi bắt đầu giải phóng nguyên khí bổn thể. Và bắt đầu cẩn thận bước vào giai đoạn luyện phù. Cho dù là thế, hắn cũng bị thất bại hai lần trong lúc luyện, ngốn đi không ít nguyên khí của hắn, mãi đến lần thứ ba mới miễn cưỡng thành công.
Băng Khốn phù hắn khó khăn luyện thành, hắn không dám đem đi thử nghiệm. Trong lúc luyện đã liên tục thất bại hai lần, cho thấy là khả năng thành công không cao, nên loại bùa này chỉ cần một cái mang theo hộ thân là được, chứ hắn cũng không nhiều nguyên khí để tiêu hao đến thế. Nguyên khí còn lại phải tính toán cẩn thận khi dùng . Luyện loại Băng Băng phù vẫn là phương án khả thi nhất, vì khả năng thanh công cao, chỉ cần không bị quấy giễu là hầu như chưa thất bại giờ.
Đã ba ngày trôi quan, Vân Thăng tổng cộng luyện được hai mươi lá Băng Băng phù, mười lá Ly Hỏa phù và một Băng Khốn phù, còn lại một ít nguyên khí hắn để dành làm năng lượng dự trữ. Khả năng luyện Băng Băng phù của hắn ngày càng nhuần nhuyễn, giờ luyện nhanh hơn tính toán ban đầu của hắn.
Hắn vừa đứng lên khởi động nhẹ cơ thể, đã ba ngày nay hắn ngồi ở mật thất để chuẩn bị mọi thứ. Khiến hắn toàn thân mệt mỏi, tinh thần ngây ngô.
Hắn liếc qua đồng hồ trên tay, giờ đã hơn hai mươi giờ rồi. lạ lùng thay, bình thường mười chín giờ chưa đến Cảnh Điềm đã đưa thức ăn lên. Hôm nay đã trên hơn một giờ đồng hồ mà vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ lạ quá!
Vân Thăng gần đây tập trung hết vào việc luyện phù, nếu không quá ồn ào hắn đều không để ý đến sự khác biệt ở xung quanh. Dẫu sao trong tòa nhà lớn có “ chiến đội liệt hỏa” của Diêu Tường bảo vệ.
Không để ý còn đỡ, giờ hắn mới giật mình vì sợ yên lặng đáng sợ trong tòa nhà.
Không một tiếng động!
Thường vẫn nghe thấy tiếng khóc ồn ào của bọn trẻ con, giờ không có bất kỳ gì!
Tòa nhà vắng lặng, im ắng như tờ.
Sau kinh nghiệm của nhiều, hắn như thấy được sự lạ lùng ở đây. Tim hắn như bị treo thót lên. Hắn định thần nghĩ lại, giờ này đâu phải thời gian ngủ, sao lại có thể không có một tiếng động nào?
“Tiểu Lão Hổ ”? Vân Thăng thầm gọi thử.
Thường Tiểu Lão Hổ đều đứng gác trước cửa mật thất, chỉ cần một tiếng thủ thỉ nhỏ, nó cũng mừng rỡ chạy phắt vào.
Nhưng giờ đây, lòng hắn như trầm lại, sao Tiểu Lão Hổ vẫn chưa xuất hiện, và vẫn im phăng phắc.
Hắn nhẩm qua nhẩm lại tự nói với bản thân mình là không thể nào có việc gì xảy ra! Phải bình tĩnh! Trưa nay Cảnh Điềm đưa thức ăn lên cho hắn. Tuy hắn vẫn tập trung vào việc luyện phù, nhưng không lẽ có gì xảy ra hắn lại không cảm nhận được.
Cho dù người áo choàng có đến cũng không thể lặng lẽ mà diệt gọn tòa nhà được.
Sở dĩ hắn căng thẳng như thế không phải vì lo lắng cho bản thân mình. Hắn đã bao phen vào sinh ra tử, tưởng chừng như mất mạng bao nhiêu lần. Nguy hiểm lớn cỡ nào cũng không thể khiến hắn lo sợ được nữa, cái hắn lo là lo an nguy của cô hắn và bọn Đinh Nhan.
Cạch!
Hắn đẩy nhẹ cửa mật thất ra, tiếng “két” từ cánh cửa gỗ vang lên trong tầng mười trống trãi này, nghe càng rõ ràng ghê rợn.
Tiếng cửa kêu ghê rợn? lòng hắn chận lại. Sao trước giờ không thấy thế? Hay đây chỉ là ảo giác?
Xuống lầu chín, đấy là nơi nghỉ ngơi của cô hắn.
Dù hắn bước thật nhanh, thật nhẹ; có lẽ xung quanh đều quá yên lặng khiến từng bước đi của hằn đều nghe rõ mồn một! Chẳng mấy chốc hắn đã đi đến lối thoát hiểm thăm thẳm có thể vang vọng lại dù với bất cứ tiếng động nhỏ nào. Chợt hắn có nghe được một tiếng “xoạt” thoáng qua.
“Bạt!”
Đèn tắt.
Cả tòa nhà chìm vào một màu đen tối.
Sắc mặt hắn trở nên năng nề, bắt đầu nín thở chuẩn bị khởi động áo giáp, xuất Thiên bích kiếm. ánh hắn lẫm liệt nhìn vào dãy cầu thang tối thăm thẳm.
Hắn cố không nghĩ những khả năng xấu nhất mà hắn không chịu đựng nổi. Chỉ cần nghĩ tới, bất kể quái vật hay con người, “nếu như”, chỉ là “nếu như” dám làm tổn thương đến nhưng thứ mà hắn quý báu nhất, cho dù có phải hi sinh cái tính mạng này, hắn vẫn sẽ cho “nó” biến mất khỏi thế gian này.
Thời đại cùng cực của hắc ám, cái để người quyết tử giữ gìn đã không còn nhiều nữa. Chỉ một dãy cầu thang, lại khiến hắn như đang đi trên con đường gian truân cả trăm dặm từ thành phó kinh hoàng đến thành phó ánh sáng.
Hắn sợ sau cánh cửa dưới lầu là thi thể la liệt, máu me bê bết. Nếu như vậy hắn sẽ nổi điên mất!
Không có mùi máu, chi tiết này giúp hắn cầm cự nổi để đi tiếp.
“Bạt! Bạt! Bạt!”
Phần giáp dưới chân va chạm vào bậc thang xi măng tạo thành những tiếng động lạnh toanh đến thấu xương. Hắn hít thở thật trùng tử , nín thở, rồi từ từ mở cánh cửa thông ra lầu chín. Một màu đen tối, hình như các cửa sổ đều được che màn đen lại.
Lầu chín chỉ có gia đình cô và hắn ở, thường không đến nỗi tối như thế. Hắn không khỏi cầm chặt kiếm Thiên bích, từng hạt từng hạt mồ hôi lạnh toát ra từ các kẽ ngón tay chảy xuống thân kiếm, rơi xuống sàn!
Chợt, hắn thấy mắt hắn sáng lóe lên, cả tầng chín sáng hẳn lên, và đột nhiên xao xôn hẳn lên.
Hắn cảnh giác thụt lùi ra sau giơ kiếm lên phòng thủ.
Tuy nhiên, cái hắn nhìn thấy không phải quái vật, không phải xác chết máu me, lại càng không phải người áo choàng. Mà là ánh đèn lung linh, các sợi ru băng bảy màu và khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.
Hắn hốt hoảng, kinh ngạc, và không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Ánh mắt hắn ngẩn ngơ nhìn Sở Hàm, rồi quay sang Cảnh Điềm, Cảnh Dịch, Diêu Tường, cuối cùng là Đinh Nhàn đang ngoét miệng mỉm cười.
“Anh, chúc mừng sinh nhật!” Tiểu Cảnh Điềm cầm một ngọn nến duy nhất, ánh mắt lung linh nhìn hắn.
Sinh nhật? Cái quái gì thế?
Khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi được cái dòng suy nghĩ luẩn quẩng nào trùng, nào quái thú, cự phần, hắc ám, mãi một lúc sau mới kịp phản ứng lại: “ Hả? Sinh nhật anh?"Hắn đã không biết quên nó từ thuở xa xôi nào, trong cái thời đại sống được một ngày qua một ngày này, cả ngày tháng cũng bị phai mờ theo. Ai còn nhớ nổi sinh nhật là gì.
Vân Thăng sau khi nghĩ ra lại không vui mừng bất ngờ như mọi người đoán. Mặt hắn tối sầm lại, lạnh tanh khiến người khác phải sợ!
Tất cả mọi người đang mừng sinh nhật cho hắn trong phòng này chợt như thấy mình giống con vịt con đang bị bóp cổ, nín thin không dám lên tiếng. Họ sợ hãi căng thẳng nhìn hắn sắp nổi cơn tan bành.
Hắn lẫm liệt liếc nhìn Đinh Nhan, đá bay chú Tiểu Lão Hổ vừa định chạy đến xua nịnh. Hắn giận dữ gào to: “ Các người có biết lúc này ta đã “lo sợ” đến nỗi nào không!?”
Giây phút đó, bao nhiêu áp lực dồn nén bấy lâu của hắn như tức nước vỡ bờ.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương