Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 152 : Qua Sông Đốt Mộ
Sở Vân Thăng bừng tỉnh dậy, hắn kéo xốc áo Đinh Nhạn bên cạnh mình lại gần, miệng chảy máu, 2 mắt đỏ rực, hét.: “Đinh Nhạn, một nhà ông đây giao hết cho anh! Ông đây chết đi rồi, anh nhất định phải thay thế chăm sóc họ, nhất định phải nhớ điều đó”
“Sở tiên sinh, anh…” Đột nhiên Đinh Nhạn dường như hiểu ra điều gì, hắn thường vẫn ít nói, và bình tĩnh trong mọi tình huống, lúc này dường như cũng run rẩy.
Sở Vân Thăng trừng, hét lên:” Hứa với tôi!”
“Tôi hứa với anh!” Đinh Nhạn cắn răng nói, hắn đã hiểu Sở Vân Thăng muốn làm gì.
Sở Vân Thăng đẩy mạnh hắn ra, rồi quẹt mạnh máu đang chảy ở khóe miệng, pháo nổ, đại bác của quân đội được bắn vào chiến trường lúc nãy mới ngăn cản được đám côn trùng điên cuồng.
Sự xuất hiện đột ngột của tấm bia đá đã phá tất cả dự định của hắn, côn trùng đã phát điên, không để cho hắn chế tạo thổ ngự phù, hắn không nghĩ đến sát thương, cũng không thể để ý đên mệt mỏi, quyết định ra đòn cuối cùng mạnh nhất!
Hắn không thể đưa gia đình cô rời khỏi Kim Lăng thành một cách an toàn, đừng nói là đưa người bình thường đi, dù là đưa một hắc ám võ sĩ, vẫn chỉ có đường chết mà thôi.
Nếu như thành bị phá, côn trùng ngập khắp nơi. Dù là bản thân hắn cũng không có cơ hội sống!
Sở Vân Thăng cũng lao ra, hét: Mẹ kiếp, bọn côn trùng đáng ghét, ông mày đào mộ cho chúng mày đây!
“Sở ca! Anh điên rồi, anh không thể ra ngoài đó, ở đó chỉ có con đường chết mà thôi!” Diêu Tường chạy đến, nắm chặt cánh tay Sở Vân Thăng.
Hắn nhìn chằm chằm vào tòa nhà chọc trời, đột nhiên rút Thiên Bích kiếm ra, dồn đầy nguyên khí vào đó, gõ thật mạnh vào đầu con hổ.
Con hổ không đề phòng, ngay lập tức bị hắn đánh hôn mê.
“Diêu tường, thay tôi chăm sóc nó, nhớ rằng nó không ăn thịt người, chỉ ăn thịt trùng!” Sở Vân Thăng đẩy tay Diêu Tường ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve con hổ, hắn quyết tâm, rồi nhảy lên;”
Đinh Nhạn, anh phải nhớ rằng, cố gắng giữ vững trận địa một tiếng đồng hồ!”
Sở Vân Thăng biết nếu như mình không đánh ngất con hổ, nó nhất định sẽ vượt sông cùng mình. Giờ đây đến mình còn ôm ý nghĩ tìm chết để phá mộ, nhất định con hổ cũng sẽ không có đường thoát, thậm chí còn không thể qua sông được!
Chỉ cần mình thành công, có có thể có hi vọng sống tiếp!
Sở Vân Thăng đâm xuyên qua mấy con đường, khi thấy Chúc Lăng Điệp đang chỉ đạo trên con đường.
“Đạn ở đâu? Tôi sẽ đi đào!” Sở Vân Thăng không them để ý ánh mắt kinh hoàng của Chúc Lăng Điệp, thẳng thắn nói.
“Sở đại ca?” Chúc Lăng Điệp đã bị thương, bụng bị Xích Giáp Trùng cắn nhỏ máu, hơi thở đã yếu đi, cố gắng nói.
“Tôi đi tìm đạn!” Sở Vân Thăng nói tròn vành rõ từng tiếng, với ngữ khí khẳn định.
Chúc Lăng Điệp đột nhiên kích động, ho ra một ngụm máu tươi, rồi hừm 1 tiếng, cố gắng dựa vào xe thiết giáp để đứng dậy, chỉ ra nơi đằng sau không xa. Một đám binh sĩ, khó kahwn nói:” Đội xe cảm tử chính là họ, tất cả đạn đều chuẩn bị rồi!”
Cô chưa nói xong, đã thấy trước mắt một màu đen, cô hôn mê ngã lăn ra đất.
Sở Vân Thăng nhìn Chúc Lăng Điệp, rồi quay về phía cảm tử quân.
“Nói cho tôi cách sử dụng đạn này!” Sở Vân Thăng tách đám đội viên ra, quay đầu nói.
Tất cả đội viên ngạc nhiên nhìn hắn, không ai trả lời.
“Tất cả các động tác khởi động đạn đều được cải tạo thành máy móc cả, nên rất đơn giản, để tôi nói cho anh” Phó Liệu Nguyên đi ra từ đằng sau đám người, nặng giọng nói.
“Sở tiên sinh, sau khi nổ đạn, anh chỉ có 9 phút để chạy khỏi đó, sau 9 phút, tất cả đạn sẽ nổ cùng nhau” Phó Liệu Nguyên đặt tay lên vai Sở Vân Thăng nói.
“Ông cho rằng tôi có thể trở về sao?’ Sở Vân Thăng đột nhiên hỏi.
“Anh có thể! Đừng coi thường bản thân mình. Tôi tin rằng anh có thể sống sót trở về! Tôi lấy huy chương trước ngực đảm bảo, trước khi anh quay trở lại, quân đoàn số 9 nhất định sẽ quyết chiến đến cùng. Và cũng sẽ bảo vệ người nhà cô anh bình an vô sự!”
Phó Liệu Nguyên rất bình tĩnh, từng lời ông nói ra đều có sức thuyết phục.,Sở Vân Thăng cười, rồi quay đầu lên chiếc xe đầy đạn pháo, ngay lập tức đạp ga lao về phía trước.
“Sở tiên sinh, anh định đi một mình sao?” Tần Manh đứng cạnh Phó Liệu Nguyên nói.
“Không sai, anh ấy phải đi 1 mình, người của chúng ta chỉ là gánh nặng cho anh ây mà thôi!” Phó Liệu Nguyên dường như đang trả lời thay Sở Vân Thăng, ông ta nghiêm nghị nói.” Lấy tòa nhà của Sở Vân Thăng làm phong tuyến cuối cùng, người nào lùi 1 bước bắn chết ngay lập tức!”
“Nhưng 1 mình anh ta làm sao làm được điều đó? Anh ta thật sự có thể sống sót quay về sao?”
Tất cả người trong sư đoàn hướng mắt về chiếc ô tô của Sở Vân Thăng, và kỳ vọng vào sự kỳ diệu của nó!
Sở Vân Thăng bắn vỡ tấm kính chắn gió trước mắt, rồi dung nguyên khí mở đường, xông thẳng vào đám côn trùng trước mặt, chiếc xe đã không thể tiến thêm được nữa.
Hắn để tất ả đạn trong xe vào vật nạp phù, tay cầm thiên bích kiếm, đạp lên lưng con côn trùng, nhảy lên tòa nhà cao ốc!
Mặc dù hắn nghĩ đây là hành động không còn đường sống như hắn vẫn hi vọng có một lối thoát, đó là bản năng con người.
Hắn vẫn còn 1 tuyệt chiêu cuối, có thể giữ mạng hắn không tất cả đều nhờ vào nó!
Sở Vân Thăng mạo hiểm tính toán rằng, móc ra 1 lỗ hổng trên lưng con Kim giáp trùng đã bị phong ấn, để mình trốn vào đó, sau đó thao túng con kim giáp trùng, để mình vượt sông Trường Giang!
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương