Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 151 : Nguồn Gốc Của Tấm Bia Đá Đen
Chúc Lăng Điệp không biết rằng, Sở Vân Thăng chẳng quan tâm gì đến danh hiều Hắc vũ, giờ đây điều hắn quan tâm nhất là thi thể của hỏa ma trùng.
Hắn đề xuất cần thi thể của hỏa ma trùng này, còn có 1 lý do rất đường hoàng, đồng thời hắn còn là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu.
“Sư trưởng, Sở Vân Thăng muốn lấy xác con hỏa ma trùng.” Một người bên cạnh trực tiếp nói.
“Sư trưởng, đó là quái vật mới, theo văn kiện của tổng bộ chỉ huy, phải đưa đến bộ tổng nghiên cứu trước, không thể để cho hắn được” Tần Manh ngước đầu lên từ đám báo cáo tổn thất chiến đấu, nhắc nhở sư trưởng.
“ Đưa cho anh ta. Tại sao không đưa?” Phó Liệu Nguyên nắm chặt báo cáo số lượng tử vong, nhìn về phía Chúc Lăng Điệp, rồi nó dõng dạc:” Không những đưa cho anh ta, mà anh còn phải đưa người đến kéo dùm anh ta, anh ta muốn kéo đến đâu thì anh cho người kéo đến đó”.
“Sư trưởng!” Tần manh biết mình không còn ngăn được, nhưng ông ta cũng chỉ biết nhẫn nhịn.Ông lo lắng cứ thế này thì sư trưởng sẽ bị người ở tổng bộ bắt bài mất. Những người như ông ta đã đi theo Phó Liệu Nguyên lâu như vậy. Nếu như Phó Liệu Nguyên thất thế, thì không phải việc của một mình ông ta nữa. Đây không phải thời đại dương quang, mất đi thế lực, chỉ cần có tiền cũng sống được. Đây là thời đại hắc ám người ăn thịt người, nếu như mất đi quyền lực, không còn giá trị gì nữa, không còn ai bảo vệ người nhà của anh, không còn ai cung cấp thức ăn cho anh, tương lai đợi chờ anh chỉ giống như người bình thường của Kim Lăng thành, có thể chết bất cứ lúc nào.
“Chúc nha đầu chẳng phải đã nói rồi sao, Sở Vân Thăng là nghiên cứu viên sơ cấp của tổng bộ nghiên cứu. Chúng ta không được làm trái quy định, hơn nữa Đông khu chẳng phải đã giết được 1 con sao? Từng ấy đủ để đưa đến tổng bộ nghiên cứu làm việc rồi.” Phó Liệu Nguyên cười một tiếng. Những điều mà Tần Manh và người khác lo lắng, không phải ông không biết, nhưng ông ta nghĩ xa hơn thế.
“Ông không đi gặp hắn một lần sao?” Chúc Lăng Điệp do dự một lúc, rồi mở miệng hỏi. Cô biết rằng dượng luôn tìm kiếm Sở Vân Thăng, trong lòng rất lo lắng, thậm chí không tiếc nhiều lần dò xét ở các khi cảnh vệ toàn thành. Giờ đây đã gần ngay trước mắt, mà lại không thể gặp.
“Gặp anh ta?”
Phó Liệu Nguyên chầm chậm đứng dậy, cười nói:” Gặp anh ta, rồi sau đó hứa đủ điều với anh ta, kéo anh ta về phía mình? Không có ích gì đâu, Chúc nha đầu, đã đến mức này rồi, thời cơ đã không giống nhau nữa, hơn nữa, giờ đây, tất cả những thứ này chẳng có ý nghĩa gì nữa. Chỉ cần xuất phát từ thực tế để anh ta hiều, sư đoàn chủ lực số 9 của chúng ta luôn ủng hộ anh la là được rồi! Gặp hay không gặp không quan trọng nữa rồi”
“Toàn lực ủng hộ anh ta?” Chúc Lăng Điệp ngạc nhiên, sức mạnh của câu nói này biểu hiện điều gì, cô biết rất rõ, dù là sư đoàn chủ lực của Hắc vũ vương, cũng chưa từng nói ra câu nói này.
“ Không sai, con rất ngạc nhiên sao? Cho con một đặc quyền, xem chiến báo của bộ tổng chỉ huy vừa gửi tới” Phó Liệu Nguyên cầm tập văn kiện trên bàn lên, đưa choc Chúc Lăng Điệp, bình tĩnh nói.
“Phòng tuyến Đông khu xuất hiện quái vật mới. tua dài, có giáp lân,, nhắc nhở các sư đoàn trưởng phải hết sức chú ý, cảnh giác cao độ, những người thương nặng, binh sĩ bình thương xử bắn tại trận. Võ sĩ cấp 3 trở xuống không làm gì được, không giết được nó, 2 hắc võ lớn của Đông khu đang hợp sức giết con quái vật mới này. Bị thương phải báo cáo lên ngay lập tức!” Chúc Lăng Điệp đọc xong đoạn chỉ thị ngắn gọn này, trong đầu nổ một tiếng!
Hai Hắc võ vương hợp sức? võ sĩ cấp 3 và cấp dưới vô hiệu?
Điều cô nhìn thấy là, Sở Vân Thăng cầm 1 khẩu súng, nhanh nhẹn đứng ra tiền tuyến, cong người giương kiếm giết con quái trùng! Tất cả chỉ có một mình anh ta!
Anh ta mạnh đến mức có thể sánh với 2 Hắc võ vương sao?
Bộ khải giáp cổ quái mà đầy uy lực của hắn ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ đó là công cụ phòng ngự bí mật cảu tổng bộ nghiên cứu? Sao cô lại không biết chút gì hết?
Bàn tay đang cầm tờ văn kiện cửa Chúc Lăng Điệp run rẩy, đầu óc cô đang nghĩ đến việc Sở Vân Thăng đứng hiên ngang trên xác con côn trùng.
“ Giờ đã hiểu rồi chứ? Con đi xử lí việc xác con trùng đi, ngoài ra con bảo với anh ta, dượng đã báo cáo việc anh ta cùng phong hỏa liên thành tiêu diệt con quái mới.”
Phó Liệu Nguyên buông một câu rất ngạc nhiên.
Chúc Lăng Điệp rời khỏi phòng chỉ thị với tâm trạng rất phức tạp, nhìn bóng cô, Tần Manh nói một câu:” Đáng tiếc hắn không đồng ý đi nổ mộ.”
Phó Liệu Nguyên cười, sau đó dần đảo mắt về phía giang bắc, mặt ưu tư.
Sở Vân Thăng lấy thi thể của hỏa ma trùng, nhưng lại phát hiện hắn không thể hạ thủ cắt được.
Thiên bích kiếm sắc bén dẻo dai vậy nhưng cũng không thể cắt được lân giáp của nó, thậm chí đến xúc tu dài của nó cũng không cắt được!
Sở Vân Thăng nhẹ nhàng sờ vào thanh kiếm, nó đã theo mình từ thành khủng bố, mê vụ thành rồi đến Kim Lăng thành, và là binh khí mạnh nhất của mình.
Quái vật chết dưới tay Thiên Bích kiếm không kể xiết, yếu nhất là lục thứ hấp trùng, mạnh nhất thì có Hỏa diễm huyền điểu. Hắn không còn nhớ số lượng bao nhiều nữa.
Hắn trước giờ coi trọng việc bảo vệ tính mạng, nên khi thời gian và nguyên liệu đầy đủ, hắn đều nghĩ đến việc chiếc chiến giáp trước tiên.
Có lẽ phải luyện nó một lần nữa rồi!
Sở Vân Thăng nghĩ, không có Thiên Bích Kiếm nhị phẩm, thứ khác không nói, xác của hỏa ma trùng này hắn không thể cắt nổi.
Bình luyện thiên ích ngạt, tốn thời gian, công sức, lại là vũ khí đầu tiên Sở Vân Thăng chế tạo, càng phải tĩnh tâm để suy nghĩ, tầng mười của tòa nhà viết chữ, là địa điểm thích hợp nhất.
Phòng tuyến tạm thời không có gì nguy hiểm nữa. Từ khi hỏa ma trùng bị giết, giang bắc rất yên tĩnh, ngay cả hỏa cầu cũng không vượt song công kích đến đây.
Hắn còn biết được từ chỗ Chúc Lăng Điệp, bốn vòng phòng tuyến đông tây nam bắc, chỉ có đông khu và tây khu xuất hiện loại quái vật này, hơn nữa số lượng rất ít, chỉ là 1 con, có thế thấy loại trùng này rất ít.
Sở Vân Thăng về tòa nhà viết chữ, để tăng cường khả năng thành công của thế tạo thiên ích kiếm, hắn đã đi thăm giáo sư Đường và tìm về mấy học giả của đại học Kim Lăng.
Tiến độ của họ không nhanh như Sở Vân Thăng tưởng tượng, rất chậm. Bất quá vẫn nhanh hơn hắn nếu hắn ngồi dịch.
Từ đám tư liệu họ cung cấp, Sở Vân Thăng xác định được một hàm ý, trện tự điển cổ phù do hắn tự chế, lại có thêm một tự phù được làm rõ hàm ý.
Tầng 10 của tòa nhà do con hổ trấn giữ. Mỗi lần Sở Vân Thăng sắp xếp cho nó đứng canh, dù là Sở Hàm và mọi người đều không được vào.
Chế tạo lại Thiên Bích kiếm, không phải luyện ra thanh kiếm mới mà là trên cơ sở cũ vốn có, dựa vào tư quyết chế tạo cấp 2, nâng cao chất lượng kiếm.
Giống chiến giáp nhị phẩm, nguyên khí của hắn giờ đã không còn là nguyên khí thiên địa ban đầu, năng lực thao túng và rút tinh hoa đã được nâng cao rõ rệt.
Sở Vân Thăng không dùng chân của Xích Giáp trùng đẳng cấp thấp nhất để làm nguyên liệu nữa, mà sử dụng chân gai sắc nhọn hơn của Thanh Giáp trùng.
Trên thực tế, giờ đây nguyên liệu tốt nhất hắn có thể dung là Kim Giáp trùng, chỉ là giờ đây hắn cũng chả có mấy con Kim Giáp trùng mà dùng.
Xác của Thanh Giáp trùng có một đống, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chế tạo nhị phẩm chiến giáp, không biết có thất bại không!
Lãng phí Thanh Giáp trùng có thể bổ xung kịp thời, nhưng lãng phí Kim Giáp trùng thì không có cơ hội lần thứ 2 nữa.
Sở Vân Thăng ổn định lại tinh thần. Làm theo quy tắc tư quyết, thao túng thanh thiên bích kiếm đang lơ lửng trên không, chầm chậm hấp thụ tinh hoa của đám chân trùng dưới sàn nhà.
Dần dần Thanh Giáp trùng ngày càng hấp thụ vào thiên bích kiếm, thanh kiếm vốn đỏ rực dần biến thành màu xanh, toát ra khí mới.
Trong quá trình tạo kiếm,quả nhiên đã xuất hiện vài chỗ sai. Trong đó có một lần bị trộn lẫn chí mạng, suýt thì công toi!
Lúc này, ưu thế số lượng của Thanh Giáp trùng đã thể hiện rõ!
Từng đám ság bay về phía thiên bích kiếm, Sở Vân Thăng trấn tĩnh nhìn quy tắc chế tạo, hắn và giáo sư Tôn tiếp xúc nhiều, có lúc hắn đoán từ góc độ khoa học, những vật chất tinh hoa này, có lẽ là những thứ vật chất vô hình, không thể thấy được.3 tiếng đồng hồ sau, trải qua quá trình tập trung sức lực và tinh thần, khi Sở Vân Thăng quá mệt mỏi, thiên bích kiếm nhị phẩm cuối cùng đã hòan thành!
Lúc này, còn thiếu một pháp tắc luyện cuối cùng nữa!
Thiên bích kiếm nhị phẩm, giống như chiến giáp, có 2 kỹ năng đơn giản độc hóa, phá giáp và phá nguyên! Rốt cục phải chọn cái nào, Sở Vân Thăng hơi do dự.
Phá giáp, tăng độ sắc bén của kiếm, làm nó nhạy bén hơn.
Phá nguyên hình thành sự bảo vệ với các năng lượng nguyên khí.
Với hắn mà nói, cả 2 điểm đều quan trọng, kẻ địch lớn nhất của hắn, côn trùng, vừa có năng lực phòng hộ nguyên khí, vừa có lớp giáp cứng cáp, cái nào cũng mạnh!
Nếu như chế tạo thiên bích kiếm trước khi Hỏa ma trùng xuất hiện, Sở Vân Thăng sẽ chọn phá nguyên, thế này có thể giảm bớt nguyên khí của hắn khi đối phó với côn trùng!
Nhưng giờ đây, Sở Vân Thăng đã cẩn trọng chọn phá giáp!
Dù chưa nhắc đến việc giờ đây hắn cần thiên bích kiếm sắc bén hơn để cắt thi thể côn trùng, dù là về sau nếu như gặp phải một con hỏa ma trùng nữa, kiếm không đâm được vào, thì không thẻ giết được nó, dù mình có muốn giết. Mà cũng không phải lần nào cũng có cơ hội gặp được!
Huống hồ xuyên vào bụng của hỏa ma quái, còn phải đối mặt với độc tính trong dạ dày nó, nếu như không kịp xé thịt nó ra, mình sẽ bị ngộ độc mà chết ở trong đó!
Nhận định kỹ năng phá giáp, Sở Vân Thăng lập tức quyết định một pháp tắc chế tạo tương ứng, hoàn thành nốt công đoạn cuối.
Một tiếng.
Kiếm thành, pháp tắc ẩn!
Thân kiếm ánh lên ánh sáng xanh.
Hai chữ “phá giáo” cổ phù, bắn ra trong không trung , rồi lại thu vào trong kiếm, hiện lên trên phần gốc kiếm.
Sở Vân Thăng chợt phấn chấn hẳn lên, không để ý sự mệt mỏi của 3 tiêgns đồng hồ nữa, nắm chặt thanh kiếm mới, muốn dùng thử.
Hắn để hỏa ma quái trùng ở gần trận tuyến khu tây, đúng là đối tượng thử kiếm tốt nhất.
Đột nhiên, một trận lắc lư ập đến, cả tòa nhà viết chữ như muốn đổ ập xuống.
Sở Vân Thăng kinh ngạc, là pháo kích ư? Nhưng không nghe thấy tiếng pháo mà! Hay là côn trùng to lớn chân dài đó?
Hắn không kịp cảm nhận niềm vui tạo xong cây kiếm mới, vội vàng áp sát vào cửa sổ, ngông ngờ thấy cảnh tượng mà cả đời hắn không thể quên được.
Một cái bia đá lớn đen kịt, từ khu trung ương, trồi dậy, tất cả các vật chất kiến trúc cản đường nó đều bị đè bẹp, văng ra khắp nơi .
Bia đá không ngừng trồi lên, đến gần 100 mét mới chầm chậm dừng lại, bề mặt nó đen kịt và sáng bóng.
Phản chiếu lại ánh sang đèn của bộ đội khu trung ương, hoàn toàn mới, nó đã phá hoại biết bao kiến trúc như vậy, mà thậm chí một tì vết cũng không có!
Vội vàng chạy đến chiếc trực thăng vũ trang, bật đèn cương độ lớn, vòng quanh chiếc bia to vĩ đại này.
Phút chốc!
Tất cả mộ lớn ở ngoài thành bốc cháy nghi ngút!
Dường như tất cả đám côn trùng đều điên cuồng kêu lên. Âm thanh chói tai nhức óc.
Uuuu!
Uuu!
Trận địa phòng tuyến 4 phía thành đều hú lên còi báo động không ngớt
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương