Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 140 : Ai Nói Không Có Đạn Là Không Thể Bắn Chết Người

Ngọc Thang muốn bỏ cuộc, Chúc Lăng Diệp cùng không kinh ngạc gì. Bạch Ngọc Thang không phải là đối thù của Sở Vân Thăng, nàng rất rõ, lại không nghĩ tới hắn một chiêu cũng không đánh mà trực tiếp tuyên bố như vậy, chẳng lẽ Sở Vân Thăng còn cường đại hơn so với tưởng tượng của mình? Bây giờ nàng lại rất muốn biết, rốt cuộc thực lực Sở Vân Thăng tới đâu, mà lại khiến cho một hắc võ cấp ba bính đẳng không chiến nhận thua."Đánh, đánh, đừng tưởng như vậy thì có thể hù dọa ta." Ngô Khắc Chiêu ngây ra một lúc. Bạch Ngọc Thang bỏ cuộc, mặc dù hắn có chút lỗ mãng xúc động nhưng không phải là người ngu. Tối thiểu cùng biết đối phương có khả năng là cao thủ, nhưng mà lúc trước mình đã lỡ mạnh miệng, mà mấu chốt chính là hắn tự tin mình có thực lực mạnh hơn Bạch Ngọc Thang, thực lực của hắn không chỉ bình thường như hỏa băng năng lực, mà là kim năng lượng, có công kích và phòng hộ đều rất mạnh. Sở Vân Thăng kiểm tra lại băng đạn. Đợi cho Chúc Lăng Diệp lệnh bắt đầu, liền lập tức nổ súng, tấn công phủ đầu, hắn khống chế bắn thể nguyên khí rất tốt, mỗi đầu đạn chỉ rót vào chưa đầy một phần ba nguyên khí. không cần Chúc Lăng Diệp nhắc nhở. Hắn cũng biết, mỗi vị hắc ám võ sĩ ở phòng tuyến Tây khu tương lai đều là chiến hữu của mình."Hèn hạ " Ngô Khắc Chiêu lập tức mắng to, lúc tiếng bắt đầu của Chúc Lăng Diệp vừa dứt, Sở Vân Thăng đã công kích trong nháy mắt. Viên đạn bắn ra gần như vậy mang theo hỏa nguyên khi gào thét. Muốn tránh căn bàn không kịp. Bên ngoài cơ thể Ngô Khắc Chiêu liền hiện ra kim quang nhàn nhạt ngăn chặn hai viên đạn. Năng lượng mãnh liệt đánh sâu vào, làm cho hắn thoáng lảo đảo lùi một bước. Cấp ba bính đẳng hỏa năng, hơn nữa lại có thể bắn ra liên tục. Ngô Khắc Chiêu lập lức âm thầm kinh hãi, vội vòng đi, muốn tới gần Sở Vân Thăng. Đối với hắc võ có kỹ năng bắn súng, chỉ cần mình di động tốc độ nhanh, làm hắn hao hết đạn, liền có thể bức lại gần hắn, nhất cử bắt lấy, không phí chút lực, đây không phải là lần đầu tiên hắn đối phó với hắc ám võ sĩ có khả năng bắn súng, coi như cũng có chút kinh nghiệm. Sở Vân Thăng sở dĩ muốn công kích trước, cùng là bởi vì hắn bắn không chính xác lắm. Đối phó với trùng tử luôn luôn tiến lên không biết sợ rất dễ dàng. Nhưng đối mặt với hắc võ có độ linh hoạt và cơ động cao, sẽ không quá tốt. Ngô Khắc Chiêu vừa vòng ra, Sở Vân Thăng liền mất đi bia ngắm cố định. Nhưng hắn có ưu thế, tốc độ nhanh, hơn nữa còn nhanh hơn nhiều Ngô Khắc Chiêu. Sở Vân Thăng khẽ chuyển động. Lúc này đuổi theo Ngô Khắc Chiêu. Ngô Khắc Chiêu hoàn toàn không nghĩ được tại sao Sở Vân Thăng lại bay tới mình. Nhưng mà hắn cùng mừng rỡ như điên, lập tức chuẩn bị xoay người phản kích lại. Nhưng Sở Vân Thăng lại nhanh hơn hắn, cản bản không cho hắn có cơ hội xoay người, liên tiếp bắn hai phát. Đánh cho khí huyết Ngô Khắc Chiêu bốc lên Nếu bị Sở Vân Thăng bắn trúng lần nữa, thật sự cùng giống như Chúc Lăng Diệp nói, toàn thân băng bó. Hai người ở giữa sán, ngươi truy ta đuổi. Tiếng súng không ngừng, Ngô Khắc Chiêu liên tiếp bị trúng mấy phát cùng không có biện pháp. Cũng may độ chính xác của Sở Vân Thăng không tốt lắm, chỉ có tốc độ nhanh hơn mình. Mười phát thì hết năm sáu phát bắn hụt. Ngô Khắc Chiêu âm thầm suy nghĩ. Chỉ cần đợi tiểu tử này hết đạn thì cơ hội của hắn sẽ tới. Vì vậy cố ý chậm lại, để Sở Vân Thăng rút ngắn khoảng cách. Sở Vân Thăng lần đầu tiên cùng với hắc ám võ sĩ kim năng giao thủ, dưới những phát súng liên tục của minh. Tuy không toàn bộ trúng đối phương, nhưng một nửa hẳn là trúng, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chống đỡ được, năng lực phòng hộ thật khủng bố, lúc này thấy Ngô Khắc Chiêu chậm lại, liền nắm lấy cơ hội bắn ra một phát."Haha. Tiểu tử, hết đạn rồi, bây giờ đến phiên lão từ xuất thù." Ngô Khắc Chiêu rốt cuộc đã hành động. Quát lên, nãy giờ toàn bị truy đuổi thật làm hắn quá nghẹn khuất. Sở Vân Thăng vừa rồi còn tưởng Ngô Khắc Chiêu bị thoát lực nên chậm lại, không ngờ Ngô Khắc Chiêu lại có chủ ý này, muốn đợi hắn hết đạn, mà hắn cùng không bao giờ để ý đến chuyện đạn, bời vì chuyện đó căn bản không quan trọng. Cảnh giới nhị nguyên thiên, phối hợp với hỏa binh nguyên phù cấp hai, súng có hết đạn cũng có thể bắn ra hỏa nguyên khí, uy lực không giảm chút nào. Ngô Khắc Chiêu cũng không cho Sở Vân Thăng có cơ hội nạp đạn, lời nói vừa ra, người hắn đã vọt lên giữa không trung, nắm tay co về, ngưng tụ ra khí thế của kim nâng, nhiều đạo kim quang quấn quanh nắm tay cùa hắn oanh kích không ngừng Sở Vân Thăng. Cũng muốn để cho Sở Vân Thăng biết mùi vị bị truy kích. Ngay lúc đông đảo hắc ám võ sĩ cho rằng Sở Vân Thăng nhất định thua, thậm chí Chúc Lăng Diệp cùng cảm thấy Ngô Khắc Chiêu có chút không tưởng tượng nổi. Bùm... bùm.... bùm! Thanh âm ba phát súng đột nhiên vang lên. Viên hỏa nguyên khí đầu tiên bắn ra lập tức phá vỡ thế công của Ngô Khắc Chiêu, viên thứ hai trực tiếp bắn vào ngực hắn, viên thứ ba tiếp tục truy kích theo. Ba phát, mỗi phát đều là được Sở Vân Thăng tăng uy lực lên. Vốn hắn không ngắm chính xác được Ngô Khắc Chiêu. Nên cũng không muốn đem hỏa nguyên khí lãnh phí, hiện tại Ngô Khắc Chiêu lại tự biến mình thành bia ngắm. Cũng hợp với ý hắn, sợ năng lực phòng hộ kim năng của Ngô Khắc Chiêu mạnh mẽ, Sở Vân Thăng liền dứt khoát rót đầy nguyên khí vào, bắn ra trúng mục tiêu."A...." Trước ngực Ngô Khắc Chiêu truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, kim năng lập tức bị đánh tan. Ngô Khắc Chiêu từ giữa không trung bay ngược ra, nặng nề ngã trên đất."Không có khả năng, tuyệt đối không có khẳ năng, ngươi không còn đạn mà." Ngô Khắc Chiêu không để ý đến trận đấu đớn trước ngực. Hắn chưa bao giờ thấy qua hắc võ có kỹ năng bắn sủng như vậy, sau khi không còn đạn vẫn có thể công kích."Ai nói không còn đạn là không thể bắn chết ngươi?" Sở Vân Thăng thu hồi súng lại, lúc này đã phân thắng bại. Lúc này, không chỉ có Ngô Khắc Chiêu chóng mặt. Mà đám người Chúc Lăng Diệp cùng cảm thấy khiếp sợ, chuyện này hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của bọn họ đối với kỹ năng bắn súng. Trong hắc ảm võ sĩ, không thiếu người sử dụng súng, bọn họ thường bị người khác khinh thường. Nhưng lúc này, đây mới chính là kỹ năng bắn súng mà bọn họ đang cố gắng phấn đấu tới."Tổ 3, Sở Vân Thăng thắng." Chúc Lăng Diệp đã kịp phàn ứng lại, thanh thủy nói. Kế tiếp là tổ 4, nhưng tỷ thí chưa bắt đầu, bọn quan binh chung quanh sư đoàn chủ lực thứ chín đã xuất hiện với quy mô lớn. Bọn lính này như thủy triều tuôn ra các phòng tuyến, âm thanh hoảng sợ liên tục không dứt."Xảy ra chuyện gì?" Một tên hắc ám võ sĩ giữ chặt tên binh sĩ lo lẳng hỏi."Đối diện sông, đối diện sông." Binh lính kia dồn dập nói. Hôm này, lòng người cực độ khẩn trương, gió thổi cũng muốn bay. Người người cũng giống như chim sợ cành cong vậy, mặc dù hắc ám võ sĩ cùng không ngoại lệ. Ầm một cái, hơn ba trăm hắc ám võ sĩ cũng không quản đến tỉ thí nữa đều chạy về phía trên phòng tuyến. Sở Vân Thăng tốc độ nhanh, liên tiếp vượt qua các tường phòng tuyến, đôi mắt nhìn về phía xa. Lúc này thời đại dương quang là giữa trưa, ánh sáng nhàn nhạt của bầu trời là lúc tốt nhất. Trên mặt sông vẫn tràn ngập sương mù màu đen không tiêu tan."Sở đại ca, dùng cái này đi." Chúc Lăng Diệp đưa cho hắn một cái ống nhòm quân dụng, nhẹ nhàng nói, sắc mặt cực kỳ trầm trọng. Sở Vân Thăng tiếp lấy ống nhòm, ánh mắt nhìn về mặt sông, thẳng đến bờ bên kia, không khỏi hít lấy một ngụm lãnh khí, đáy lòng ứa đầy mồ hôi.Ở phía đối diện sông, không biết từ lúc nào đã xuất hiện những tòa thịt, giống y như là sào huyệt cùa sinh vật thể, tối thiểu cao đến sáu mươi mét. Đường kính hơn trăm mét. Giống như là sinh trưởng ra từ mặt đất, thân thể đầy thịt màu đỏ hồng, nhúc nhích chầm chậm về đây. Trên đỉnh có cái miệng khổng lồ lúc mở lúc đóng, phun ra một trận hỏa diễm, xuyên thẳng lên trời. Từng đạo ống dẫn cùng chất nhờn kéo dài nhuộm đỏ cả mặt đất. Vô số con xích giáp trùng cùng nhúc nhích phía sau, ở giữa không trung là thanh giáp trùng. Xa hơn một chút, một ánh sáng mờ ảo, thập phần mông lung, loáng thoáng hiện ra những cái bóng khổng lồ và dữ tợn, làm cho người ta tuyệt vọng. Sở Vân Thăng đè nén tâm tình, Tây khu và Bắc khu đều có Trường Giang ngăn cách, nếu Đông Khu và Nam Khu đều xuất hiện những loại này, những cái ống dịch nhờn cổ quái chẳng lẽ sẽ trực tiếp lan tới đây sao?"Đây là nhân gian, hay là địa ngục?" Chúc Lăng Diệp thì thào nói. Không người nào có thể trả lời vấn đề này, tất cả mọi người đều rung động. "Pháo kích. Pháo kích. Pháo kích" Binh đoàn pháo của sư đoàn chủ lực thứ chín nã pháo. Tiếng đạn pháo gầm thét. Dưới bầu trời tĩnh lặng, từng đạo quang mang chói mắt, mang theo kỳ vọng của hắc ám võ sĩ bắn về phía thế giới trùng tử ở phía bắc sông. Đạn pháo bay qua đỉnh đầu toàn bộ sư đoàn. Bay qua Trường Giang, bay qua bờ bắc, nhưng không có rơi xuống nổ mạnh. Không nghĩ tới những hỏa cầu trùng thiên này, lại biến mất, không gian như muốn vặn vẹo lại. Đúng vậy, chính là vặn vẹo. Sở Vân Thăng chỉ có thể dùng từ vặn vẹo để hình dung cảnh tượng đó. Trên đỉnh khối thịt là cái miệng khổng lồ trong lúc nó mở ra, cả không gian đều bị vặn vẹo lại. Tất cả đạn pháo đều bị hút vào trong. Khối thịt khổng lồ lắc lơ vài cái, thậm chí càng lớn ra, nhưng cuối cùng cũng không bạo liệt. Yên tĩnh… yên tĩnh… toàn bộ trên dưới kể cả đoàn hắc võ độc lập, cũng không có một người mở miệng, thậm chí hô hấp như muốn đình chỉ lại. Chưa người nào nguyện ý tiếp nhận kết quả này. Tự nguyện cho rằng mình sinh ra ảo giác. Một cỗ khủng hoảng cùng tuyệt vọng lan tràn, chỉ còn lại tiếng thở dài não nề của vô số người.