Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 124 : Thập Tam Gia

Tên võ sĩ còn lại này cuối cùng cũng không thể phóng ra. Bởi vì đã bị Chúc Lăng Diệp gọi lại... Chúc Lăng Diệp không phải ngu ngốc. Thủ hạ của Trầm Thiếu Trạch bị đánh bại trong khoảnh khắc, nói ra người này tối thiểu có thực lực cấp ba. Bởi vậy nàng đang đợị, nàng đã sai người mời phong hỏa liên thành đến, giờ đây chỉ có Thập Tam Gia mới có thể áp chế người trước mắt này, bảo trụ lấy địa vị của nàng. Dựa theo vũ lực mà phân chia, đó là ước định cũng là quy củ của mọi người. Nhưng nếu như vậy sẽ kết thành kết thù, Sở Vân Thăng bây giờ còn không quyền không thể, còn không muốn gây phiền toái, chỉ cần có lương thực là được, lương thực của thời đại dương quang tồn trữ lại ngày càng ít, mặc dù thịt của xích giáp trùng miễn cưỡng cũng có thể ăn được, nhưng Sở Vân Thăng đối với loại thịt này, vẫn có chút nghi hoặc. Nếu như tương lai, cả ngày chỉ có thể ăn thịt trùng mà sống, hắn còn không dám tưởng tượng nổi. Khó chiụ nhất là Trầm Thiếu Trạch, người bị đánh bại, Chúc Lăng Diệp lại có thể lâm trận lùi bước, tuy nàng ý bảo chờ phong hỏa liên thành tới, mọi người cùng nhau áp chế người thanh niên này, nhưng mà trên thực tế hắn quan tâm nhất là, không thể dò xét thực lực của người thanh niên trước mắt. Mặc dù người này vừa rồi biểu hiện ra thực lực không tầm thường, nhựng Trầm Thiếu Trạch vẫn có lòng tin áp chế được hắn, dù sao hắn chẳng những có 3 vị võ sĩ tam cấp, mà nhị cấp trong tay hắn cũng có nhiềuNhưng mà, tình thế biến hóa như vậy, giống như trùng tử đột nhiên vây thành, làm cho Trầm Thiếu Trạch và Chúc Lăng Diệp không thể hiểu được. Lúc này phong hỏa liên thành đã xuất hiện, câu đầu tiên nói là “Chúc tiểu thư, việc này tôi không thể giúp ngược được, bất quá tôi đề nghị người tốt nhất hãy đáp ứng điều kiện của hắn, có lẽ như vậy mới có lợi cho người” “Hả?” Chúc Lăng Diệp có chút sửng sốt, còn chưa kịp hỏi vì sao,Thập Tam Gia đã trực tiếp xoay người, bước nhanh đến chỗ người trẻ tuổi kia “Sở ca? Thật là anh rồi? Anh không chết! Tôi biết anh không thể chết mà. Khác xưa nhiều quá. thiếu chút nữa là không nhận ra rồi” Sở Vân Thăng vốn nghe nữ nhân họ Chúc kia nói đợi phong hỏa liên thành đến. Nhưng căn bản không ngờ tới lại chính là Đinh Nhan và Diều Tương, mặt khác còn có một người quen thuộc, nhưng không rõ đã gặp ở đâu. “Cậu, nói vậy các cậu chính là phong hỏa liên thành kia sao?” Sở Vân Thăng chỉ chỉ vào Đinh Nhan, lại chỉ vào Diêu Tường kinh hỉ nói Diêu Tường xấu hổ đến mặt đỏ lên nói” Đều là bọn họ gọi tôi với Đinh Nhan như vậy” Đinh Nhan từ phía sau Diêu Tường gật đầu cười nói: “Hai người bọn họ chính là chúng tôi:” “Các cậu còn sống là tốt rồi” Sở Vân Thằng lúc ấy ra khỏi Mê Vụ chi thành, hắn cho rằng Đinh Nhan và Diêu Tường chắc đã không thế sống được,vĩnh viễn chết ở trong những đống xác kia Hôm nay, sau đại nạn gặp được cố nhân. Trong nội tâm Sở Vân Thăng cũng cảm động liên tục. “Sở ca,sao anh có thể trốn khỏi nơi đó?” Diều Tường giữ chặt bả vai Sở Vân Thăng hưng phấn nói. Sở Vân Thăng trải qua lần chạy trối chết đó, bây giờ nhớ lại địa ngục núi thây biển máu đó lại gợn gai ốc, đó chính là địa phương hắn không muốn đi nhất “Chuyện ấy để sau hãy nói, bên ngoài còn nhiều trùng tử” Đinh Nhan chen vào. Lấy ra một điếu thuốc cho Sở Vân Thăng, chỉ vào người mà Sở Vân Thăng nhớ không được giới thiệu” Lục Vũ,các ngươi đã gặp qua rồi” “Gặp rồi sao?” Sở Vân Thăng cẩn thận dò xét người hán tử cao một thước tám trước mắt, khuôn mặt có góc cạnh như được điêu khắc, trong ánh mắt lộ ra tia đau thương, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không nhớ được. Diêu Tường ở một bên nói lại, Sở Vân Thăng có chút kỳ quái. “Sở tiên sinh là quý nhân, nhớ không rõ cũng là bình thường. Không biết ngài có thể nhớ tới hay không, ở mê vụ chi thành, một nam nhân đáng thương, trong vòng một đêm, không có bản lãnh, hai tay không thể cứu người”. Ngữ khí của Lục Vũ rất lạnh nhạt, lộ ra vẻ bi thương. “Là ngươi?” Sở Vân Thăng rốt cuộc đã nhớ ra, khó trách sao lại quen thuộc như vậy. Ngày đó ở trong quán cà phê tại Mê Vụ chi thành, nam nhân đáng thương này, muốn cứu thê tử và mẹ nhưng không biết lựa chọn ai” “Là tôi” Lục Vũ gật nhẹ đầu, tâm tỉnh liền rơi vào trầm mặc. “Tôi nhớ kĩ ngươi có băng năng mà?” Tại sao lại có thể cùng Diêu Tưởng trở thành phong hỏa liên thành?” Nhớ hết mọi chuyện tình xong. Sở Vân Thăng còn nhớ mang máng lúc Lục Vũ phá cửa,trên người mang theo một luồng nguyên khí băng “Chuyện này để sau hãy bắt Lục Vũ giải thích với anh. Sở huynh đệ,trùng tử bên ngoài tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.” Đinh Nhan tỉnh táo nói Sở Vân Thăng gật nhẹ đầu. Vừa rồi lúc tỉ thí cũng võ sĩ cấp ba, hắn cảm thấy có luồng nguyên khí rất nhỏ chuyện động trong tiểu trạm, loại cảm giác này,trong cố thư có nói qua một chút “Sở ca. nghe nói anh muốn năm thành lương thực, tôi ủng hộ anh. Cùng lắm là đánh tiếp tôi” Diêu Tường cười nói. Đinh Nhan trừng mắt với hắn” Sở huynh đệ, không biết người đã tới Kim Lăng thành bao lâu rồi, thể lực bang phái trong thành, không đơn giản như bề ngoài đâu, những hỏa vương, băng vương, thương vương kia phái sau còn có người, khi trở về tôi sẽ nói kỹ cùng người, bây giờ tốt nhất không nên đắc tội với học” Sở Vân Thăng nhướng mày, không biết ý tứ của hắn muốn gì “Anh phải tin tường tôi,trước tiên không nên ra mặt, tôi đi xử lí, năm thành tuyệt đối không có vấn đề” Đinh Nhan đột nhiên cười nói. Sở Vân Thăng gật đầu, Hắn và Đinh Nhan liên hệ tới nay. Trên cơ bản là Đinh Nhan vẫn luôn giữ lời Chúc Lăng Diệp buồn bực nhìn Thập Tam Gia, cũng với phong hỏa liên thành kia cười nói với võ sĩ cấp 2 đó. Nàng từ lúc ở cùng Thập Tam Gia, con chưa bao giờ thấy hắn nói quá một câu với người ta Bất chấp lúc này, bất luận là Chúc Lăng Diệp hay là Trầm Thiếu Thạch đều biết rõ, người nhị cấp kia là người quen của Thập Tam Gia, hơn nữa quan hệ còn phi thường tốt “Đưa cho người đó năm thành” Đinh Nhan nói lại với Chúc Lăng Diệp, đơn giản một cậu trực tiếp nói ra lập trường của mìnhChính mình phải dùng hết thủ đoạn, thậm chí cả mỹ nhân kế, cũng không lung lạc được phong hỏa liên thành, cư nhiên lại bị tiểu tử vừa lộ mặt kia, chủ động đi theo. Chúc Lăng Diệp có chút bất bình. Thực sự không thể làm gì được Kể từ đó, thể lực của ba phương trong nháy mắt điên đảo, Sở Vân Thăng cùng Vu Bà và Thập Tam Gia nghiễm nhiên trở thành thế lực lớn nhất. Trầm Thiếu Trạch ở vị trí thứ 2, Chúc Lăng Điệp thì ngã xuống thứ ba “Thâp Tam Gia, lúc chúng ta đi đâu có ước hẹn như vậy, ngươi làm như vậy chỉ sợ không ổn đâu” Chúc Lăng Diệp lạnh lùng nói“Không sai, nhưng mà đã nói trước,ta lấy hai thành, thực lực của hắn như thế nào ngươi cũng thấy đó, tối thiểu cũng phải hai thành, Vu Bà một thành, chúng ta cũng không muốn nhiều, hợp lại thành năm thành” Đinh Nhan bình tĩnh nói “Tôi đồng ý, tôi nguyện ý bớt một thành, chỉ lấy ba thành” Trầm Thiếu Trạch cười nói. Giờ phút này, thế lực Thập Tam Gia bành trướng, ương ngạnh chỉ làm cho mình thiệt mà thôi “Các ngươi thắng, bất quá ta muốn biết hắn là ai? Có thể làm cho Thập Tam Gia các ngươi theo sau?” Chúc Lăng Diệp muốn thân thế đối phương để vãn hồi chút mặt mũi cho mình “Bằng hữu” Đinh Nhan lạnh nhạt nói. Bằng hữu? Chúc Lăng Diệp căn bản không tin nàng dùng mọi cách lôi keó phong hỏa liên thành,phong hỏa liên thành cũng không nhúc nhích, lôi kéo theo tất cả sao? Lương thực được chia lại lần nữa, bọn người Sở Vân Thăng độc chiếm năm thành, Trầm Thiết Trạch ba thành, Chúc Lăng Diệp cũng chỉ một thành,còn thành còn lại để các tiểu phái phân chia . Cũng may Sở Vân Thăng và Vu Bà không đủ xe. Hễ là cung cấp xe cho Sở Vân Thăng. Nhiều ít cũng có một chút lượng thực. “Sở ca. Lúc nào mà anh nuôi dưỡng lão hổ vây?” Diêu Tường vươn tay sờ vào tiểu hổ, bị tiểu hổ rống một cái phải rụt tay về. Ngoại trừ Sở Vân Thăng, đến nay không có người nào có thể sờ vào một cọng lông của nó. “Nhặt trên đường” Sở Vân Thăng vuốt lấy cằm tiểu hổ nói “Sở huynh đệ. Đợi lát nữa cửa lớn mở ra, căn cứ theo kế hoạch, tất cả người 3 cấp Lục Vũ, Diêu Tường, còn có anh đều phụ trách mở đường, tôi đề nghị anh vẫn là dùng súng tốt hơn, lúc bất đắc dĩ hãy dùng năng lực của mình, có một số việc ở Kim Lăng thành tôi sẽ nói tỉ mỉ với anh, tôi cho anh một ít đạn” Đinh Nhan thấp giọng nói. Sở Vân Thăng nhận lấy đạn, từ chối cho ý kiến. Cũng cảm thấy nguyên khí trong tiểu trạm lần nữa nổi lên mãnh liệt như sóng gió. Sau một lát,trên bầu trời phát ra ngân quang chói mắt, không gian bốn phía như đè nén lại, làm cho người hít thở không thông. Lúc sau, ngân quang hình thành một mặt kình giống như gợn nước, đường kính dài đến mười mét Trùng tử ngoài tường vây điên cuồng bắt đầu khởi động, chấn động dưới mặt đất cùng âm thanh xé gió vạng lên không dứt. Trên bấu trời thậm chí còn có một bay thanh giáp trùng bay lượn Tất cả mọi người kể cả Sở Vân Thanh đều kinh trụ. Đây chẳng lẽ là không gian trong điệp thông đạo trong truyền thuyết sao? “Đi mau!” Không biết ai hô một tiếng, cửa chính đã bị đẩy ra.