Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 118 : Nguyên Khí
Cảnh Dật đã được cứu, vu bà( chương trước dịch là phủ thủy, chương này đổi là vu bà. Mình tôn trọng dịch giả vậy) chưa dùng đến hai tiếng đồng hồ, Cảnh Dật đã bắt đầu nói chuyện được.
Với việc hắn bị mất đi năng lực giác tỉnh, Cảnh Dật vẫn không nghĩ thông được, thà rằng nằm dở sống dở chết trên giường giống như người đã lìa đời còn hơn sống một cuộc sống của người bình thường.
Khi vu bà đi khỏi đã hẹn Sở Vân Thăng hai hôm sau đi ra ngoài, họ vẫn có vài xe không đủ dầu. Mặc dù tiểu trạm đó nằm ở ven Tô Hoàn, cự li không xa lắm, không cần phải nhiều dầu, nhưng với tình hình thiếu thốn dầu ở thành Kim Lăng, thì dầu còn khan hiếm hơn cả thức ăn.
Sở Vân Thăng không có ý định thất hẹn, vu bà không phải người thường, nếu cố không đắc tội được thì đừng đắc tội, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội hợp tác.
Hắn thông báo cho Đoạn Đại Niên, để cho họ thu thập nhanh chóng xong trước một ngày, Sở Vân Thăng còn phải lợi dụng thời gian rỗi, chế tạo chiến giáp! Vì cuộc chiến đấu sắp tới, Sở Vân Thăng phải dự trữ đủ lượng nguyên khí, giờ đây hắn vẫn không thể dựa hoàn toàn vào nhiếp nguyên thủ, chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Ngày thứ hai, Sở Vân Thăng đã chuẩn bị đưa con hổ nhỏ đến núi Thanh Long, hắn và Đoạn Đại Niên đã hẹn nhau gặp mặt ở đây.
“ Sở huynh đệ, đều đã ở đây cả rồi, anh xem có đủ chưa?” Đoạn Đại Niên trông hơi tiều tụy, 2 ngày nay hắn đưa thủ hạ đi thu thập xác côn trùng nên không có đủ thời gian để ngủ.
“ Khổ cho các anh rồi!” Sở Vân Thăng đưa hai bao lớn thịt côn trùng cho Đoạn Đại Niên, hắn đã ăn trước mặt Đoạn Đại Niên đám côn trùng này, hơn nữa Tôn Thiên cũng là người từ Côn Thành ra đây, cũng biết được rằng loại thịt côn trùng này có thể ăn được.
“ Vốn còn nhiều hơn chút nữa cơ, từ tối hôm qua cũng đã có người đến thu thập xác côn trùng. Nghe nói là tổng bộ nghiên cứu đã đưa tin, thịt của Xích Giáp trùng là đối tượng chủ yếu của lần thí nghiệm thức ăn lần này, rất nhiều người muốn dự trữ đám thịt này, ngay cả tổng bộ chỉ huy cũng đã đưa người đến thu thập, đoạn này gần như đã bị tìm sạch rồi!” Đoạn Đại Niên ngáp nói với Sở Vân Thăng.
“Tôi chỉ cần đám vỏ của bọn côn trùng này, còn thịt côn trùng để lại đây, về sau các anh có thể đến đây lấy.” Sở Vân Thăng xua xua tay, rồi lại đột nhiên như nghĩ ra điều gì, tổng bộ chỉ huy có rất nhiều người, nhất định là thu thập được nhiều hơn bọn họ. Thế là lại hỏi:” Anh có biết đám côn trùng mà tổng bộ chỉ huy thu thập ở đâu không?”
“ Địa điểm cụ thể, tôi cũng không rõ. Anh đi theo xe quân đội chở thịt côn trùng, có lẽ sẽ tìm được, việc này chỉ là tin đồn mà thôi, rất nhiều thế lực lớn cũng đã ngự phòng, phạm vi phòng vệ không nghiệm mật lắm. Mẹ kiếp! Việc của cấp bậc cao, đều thần bí như thế này.” Đoạn Đại Niên dường như không hài lòng lắm với những thông tin mật của tổng bộ chỉ huy.
“Các anh cứ đi trước đi, có việc thì tôi sẽ tìm đến các anh!” Sở Vân Thăng gật đầu, vừa nãy khi hắn ra khỏi thành, thật sự đã nhìn thấy xe kéo xác côn trùng của quân đội đi qua, lúc đó hắn còn tưởng là nhu cầu của tổng bộ nghiên cứu.
Sở Vân Thăng đứng ở trên ngọn núi nhỏ, Đoạn Đại Niên dần biến mất trong luồng sáng yếu ớt. Hắn rút Thiên Ích Kiếm ra, bắt đầu tách vỏ của côn trùng, loại việc này, sớm muộn làm đều giống nhau, đều phải làm cả.
Tất cả đám côn trùng này, thật ra đã đủ để hắn làm bộ chiến giáp nhất phẩm rồi, trước kia hắn còn ở cảnh giới nhất nguyên thiên, một là do nguyên khí bản thân không đủ, không tinh khiết, khi tu luyện tiêu hao rất lớn, hai là, lúc đó hắn không thể luyện đươc chiến giáp nhị phẩm, cho thêm nhiều vỏ vào để luyện, cũng chỉ nâng được mức độ nhất định.
Sở Vân Thăng chuẩn bị đặt một chút vận khí vào trong thi thể đám trùng ở tổng bộ chỉ huy, nếu như có thể lấy được nhiều vỏ trùng hơn, thì nói không chừng hắn sẽ làm được bộ chiến giáp nhất phẩm, năng lực phòng hộ của nó sẽ tăng gấp mấy lần.
Vệt sáng trên trời đang dần biến mất, con hổ nhỏ bắt đầu lo lắng không yên, Sở Vân Thăng nhìn bốn phía một cách cảnh giác, trong phạm vi tầm mắt, không xuất hiện quái vật, nhưng sau khi trời tối không nói trước được điều gì.
Hắn vội vàng đưa con hổ rút về thành Kim Lăng, tốc độ của hắn và con hổ rất nhanh, nếu như người bên cạnh nhìn vào, còn tưởng hắn bị con hổ đuổi giết.
Có huy chương cấp 2 của tổng bộ hắc vũ, ra vào thành rất tiện, trút được nhiều phiền phức, ở cửa vào của trạm kiểm tra vẫn có rất nhiều nạn dân từ tứ phía kéo vào thành, Sở Vân Thăng nghĩ, thậm chí còn nhiều người hơn nữa, đang đi trên con đường đến thành Kim Lăng.
Vừa nghĩ đến đoạn đường chạy thoát thân của mình, lòng Sở Vân Thăng tự nhiên thấy đau nhói, sự lo lắng lúc đó, cả đêm không sao ngủ được, không hề giống với bây giờ, vừa vào được thành Kim Lăng rồi, là đã có cảm giác an toàn rất mạnh mẽ.
Sở Vân Thăng ngồi ở trên đỉnh một ngôi nhà đằng sau tuyến phòng ngự thứ 2, đợi đám xe quân đội kéo thi thể của côn trùng, có thể là do gần đêm, nên đợi lâu lắm mới thấy được một chiếc, nhìn chiếc xe đang chầm chậm kéo xác côn trùng, có lẽ đây là chiếc cuối cùng rồi.
Sở Vân Thăng không dám để lỡ, nhanh chóng đưa con hổ nhảy lên đằng sau một chiếc xe của bộ đội, việc làm theo dõi xe thế này, hắn rất có kinh nghiệm. Lúc đó hắn đã ở trong đội xe quân đội một thời gian dài.
Địa điểm quân đội để côn trùng cách vòng tuyến thứ 2 không xa, là một công xưởng bỏ hoang. Binh phòng vệ không nhiều, ngoài những chiến sĩ đứng ở cửa cầm vài khẩu súng, còn xung quanh tường gần như không có sự cảnh giới nào, xem ra tổng bộ nghiên cứu vẫn không thể xác định được có lẽ xử lý được thịt của Xích Giáp trùng có độc hay không.
Thi thể của côn trùng được đặt trong phòng xưởng của công xưởng, cửa lớn khóa chặt, may mà vẵn còn cửa sổ, Sở Vân Thăng nhẹ nhàng lách vào, hắn vốn tưởng rằng con hổ nhỏ không trèo lên được, nhưng không ngờ sự việc lại hoàn toàn trái ngược, nó trèo rất nhanh nhẹn, đúng là họ nhà mèo.
Con hổ nhỏ phóng gió, Sở Vân Thăng cắt vỏ côn trùng, một người một hổ, làm việc rất ăn ý.
Sở Vân Thăng bật đèn pin. Ngay lập tức ngớ người ra, trong căn phòng dài này, chất đầy không biết bao nhiêu là thi thể Xích giáp trùng, giống như những thứ hắn thu thập trên nuí Thanh Long vậy, rất nhiều côn trùng đã bị vũ khí của bộ đội đánh nát.
Hắn nhanh trí, nhiều thi thể như vậy, không thể không có con mới bị giết, tiếng hỏa pháo mấy ngày nay, chưa từng dừng lại1, dù là nguyên khí còn lại trong thi thể của một con trùng hơi ít nhưng ở đây lại là một đống chất đầy như núi.
Ngay lập tức Sở Vân Thăng rút nhiếp nguyên phù ra, lần theo đống thi thể của côn trùng, Sở Vân Thăng từ một đầu đổi đến một đầu khác, không ngừng hấp thụ nguyên khí, một lúc sau, đã làm cho nhiếp nguyên phù hấp thụ đầy!
Sở Vân Thăng mừng lắm, đã lâu nay, điều này làm hắn đau đầu vì nhiếp nguyên phù luôn ở tình trạng nguyên khí không đủ dùngLần này cũng thế, chẳng có một tờ nhiếp nguyên phù đầy đủ nguyên khí trong tay cả!
Nhìn đám thì thể côn trung chất như núi đằng sau, Sở Vân Thăng vô cùng hứng khởi ngay lập tức bắt đầu chế tạo nhiếp nguyên phù nhị giới. Đã có một tờ tam giới nên Sở Vân Thăng cũng không lãng phí nguyên khí đi chế tạo thêm một tờ nữa.
Nhiếp nguyên phù nhị giới, khi ở cảnh giới nhị nguyện thiên chế tạo khó khăn, nhưng đến cảnh giới nhị nguyên thiên, liền trở thành đồng giới nguyên phù bình thương, nguyên khí mà có tiêu hao chí có mức độ hai lượng, còn một tấm tam giới nhiếp nguyên phù đầy nguyên khí của Sở Vân Thăng là đã có hoa văn hỏa, có thể bổ sung một lượng lớn nguyên khí.
Để tránh lãng phí, Sở Vân Thăng hút đầy một tấm, rồi chế tạo một tấm, đến khi hắn đi từ đầu tới cuối, rồi lại từ cuối tới đầu, hút nguyên khí là 6 hình hoa văn hỏa, có thể bổ xung một lượng nguyên khí. Sở Vân Thăng đã tính một chút, thế này thì hắn đã hấp thụ được cả nguyên khí lượng.
Đây là một đặc ân từ trên trời rơi xuống, Sở Vân Thăng giống như trúng xổ số vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Lúc đó khi hắn ở cảnh giới số phong nhất nguyên thiên. Nguyên khí trời đất ở trong người hắn chỉ chiếm cá lượng. Sau khi dến cảnh giới nhị nguyên thiên, ngay lập tức tăng lên mức nhẫn lượng, sau khi hắn đã hoàn thành cấu trúc của nguyên thể, nguyên khí trong người hắn đã đạt mức mã cá lượng!
Đương nhiên đây chỉ là sự khác biệt ở năng lượng nguyên khí dung nạp của dung nguyên thể và trữ nguyên thể, sự khác biệt lớn hơn nữa là, nguyên khí bản thể của dung nguyên thể và uy lực của nguyên khí trời đất của trữ nguyên thể..
Sở Vân Thăng thu xong 7 tấm nhiếp nguyên phù, bắt đầu cắt vỏ của Xích Giáp trùng. Để tránh quân đội thấy số lượng thay đổi, dẫn đến nghi ngờ, hắn đã bỏ đi ý nghĩ để Xich giáp trùng vào trong vật nạp phù. Về sau hắn còn chuẩn bị thường xuyên đến đây ăn cắp nguyên khí.
Rất nhiều vỏ của Xích Giáp trùng đã bị vỡ, có cái còn bị bắn nát. Sở Vân Thăng lấy được hơn trăm cái tất cả. nếu lấy nhiều hơn dễ bị phát giác. Hơn nữa hắn bị nhiếp nguyên phù làm hao tổn thời gian hơn một phi giờ rồi.
Thu hoạch được nhiều thứ, Sở Vân Thăng và con hổ nhỏ bước vui vẻ về khu Tây. Khi con hổ nhỏ phóng tiếu, đã ăn trộm được không ít thịt Xích Giáp trùng, nhìn cái bụng tròn căng của nó, biết ăn no thế nào rồi.
Khi về đến nhà, đã qua 0h. Cô vẫn chưa ngủ, có lẽ đang lo cho mình.
“ Về rồi a?” Sở Hàm ngáp nói:” Về là tốt rồi. Cô yên tâm rồi, cơm canh cô để dành cho cháu đấy.”
Sở Vân Thăng hơi áy náy, khi hắn đi có nói tối sẽ về ăn, kết quả lại về muộn thế này.
“ Đúng rồi, Lộ chuyên viên có đến đây vào buổi chiều đó. Ông ấy đã sắp xếp cho Cảnh Điềm một công việc ở phiến khu. Biên chế chính thức, thuộc tổng bộ chỉ huy. Cô vẫn chưa đồng ý với Lộ chuyên viên, phải nghe ý kiến của cháu trước đã. Nhưng cô thấy Cảnh Điềm rất vui.” Sở Hàm vốn muốn vào phòng ngủ, suýt quên việc này.
“ Cháu thấy được đấy. Cả ngày ở nhà cũng chán chết mất.”
Sở Vân Thăng gật đầu nói. Mặc dù phiến khu là bộ phận cơ tầng của tổng bộ chỉ huy, nhưng đó cũng coi là một chức vụ chính thức. Tính an toàn cũng tốt hơn một chút. Tạm thời vẫn chưa có nhiều người dám công khai chống lai bộ tổng chỉ huy.
Đã quyết định để cô và mọi người sống một cuộc sống bình thường thì phải để cho ho làm quen và gia nhập vào thời đại mới nàyĐến khi cô đã đi ngủ, Sở Vân Thăng vẫn chưa hết vui, chuẩn bị chế luyện ra một chiến giáp nhị phẩm xem thế nào. Hắn vẫn chưa chế tạo được một chiến giáp đẳng cấp này. Có lẽ là có thể đưa phần vỏ của kim giáp trùng vào nữa. Liệu có đổi màu chiến giáp hay không? Sở Vân Thăng thầm nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
186 chương
77 chương
32 chương
21 chương