CHƯƠNG 45 Nhất Định, Phải Đến Tìm Tôi “Khuyết nhi, Khuyết nhi ngoan, lại đây.” “Mẹ, mẹ… Oa…” “Đừng khóc, Khuyết nhi, có phải có bạn bắt nạt con không?” “Phải, phải… Bọn nó xấu lắm, con đánh bọn nó… Oa oa… Đau đau…” “Ngoan, Khuyết nhi, lại đây mẹ ôm nào, không đau, không đau, Khuyết nhi, con là con trai, con phải kiên cường một chút, con trai không thể tuỳ tiện khóc, biết không?” “Dạ! Khuyết nhi không khóc, Khuyết nhi không khóc. Nhưng mà, nhưng mà bọn nó nói Khuyết nhi không có papa, Khuyết nhi là con hoang.” “Vậy sao! Vậy bọn nó thật sự đáng đánh, Khuyết nhi có vì mẹ mà đánh bọn nó vài cái không?” “Có, có, Khuyết nhi đánh bọn nó khóc rồi, Khuyết nhi thực dũng cảm.” “Khuyết nhi giỏi lắm! Khuyết nhi, nhớ cha con sao?” “Papâ hư lắm, papa thật lâu mới đến một lần. Papa không thích Khuyết nhi sao?” “Khuyết nhi, papa bề bộn nhiều việc. Khi nào Khuyết nhi lớn lên phải giúp papa đó.” “Dạ!” “Nhưng mà, con biết không? Mẹ rất hi vọng, con lại khiến cha con bận rộn hơn!” “Vì sao vậy mẹ? Khuyết nhi làm papa bận rộn hơn, vậy không phải papa sẽ không có thời gian đến thăm mẹ sao?” “Khuyết nhi, con có biết, tên của con vốn gọi là Đằng Tỉnh Thiên, tên tiếng Trung theo họ của mẹ hẳn phải là Duẫn Thiên. Nhưng mà mẹ lại viết thêm một chữ “Khuyết” đằng sau tên của con, con có biết vì sao không?” “Không biết ạ.” “Khuyết nhi, khi con trưởng thành, thân phận của con khiến con không thể không tiếp nhận một số thay đổi trong vận mệnh của mình. Thật ra, đó là điều mà mẹ không hy vọng nhìn thấy nhất. Đến một ngày nào đó, trong lòng con sẽ có một khoảng trống rất lớn, hơn nữa khoảng trống đó mỗi lần con làm chuyện gì, đều không ngừng mở rộng, vĩnh viễn không thể lấp đầy.” “Khoảng trống, sẽ rất đau sao?” “Sẽ rất đau, rất đau, đau đến mức con không thể tưởng tượng nổi, như bị người ta lấy dao không ngừng đâm vào con vậy.” “Vậy phải làm sao bây giờ, mẹ, Khuyết nhi sẽ chết sao? Khuyết nhi không muốn chết, Khuyết nhi cần mẹ…” “Khuyết nhi, mẹ tin tưởng có một ngày, nhất định sẽ có một người lấp đầy khoảng trống này của Khuyết nhi, khiến trái tim con tràn đầy. Đến lúc đó, Khuyết nhi sẽ không còn đau, không bao giờ còn đau nữa. Khuyết nhi sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm.” “Người đó là ai? Là mẹ sao?” “Không phải, tương lai con sẽ tìm được người kia. Nhưng mà, Khuyết nhi nhất định phải đối xử với người ấy thật tốt, đừng để cô ấy chạy mất. Nếu không thấy cô ấy, chỗ hỗng của Khuyết nhi sẽ lại xuất hiện, hơn nữa lại càng lớn hơn so với trước kia. Cho nên, Khuyết nhi, con nhất định phải đối xử với người ấy thật tốt. Mẹ rất hi vọng người ấy có thể giúp con làm được những việc mà mẹ không thể. Có thể… có thể… lấp đầy khoảng trống của con, khiến con trở thành một con người hoàn chỉnh, một người đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời.” Duẫn Thiên Khuyết tỉnh lại. Ngay cả bác sĩ cũng bất ngờ khôn xiết, năm viên đạn bắn vào người, tim đã ngừng đập, sau thời điểm tử vong chưa đầy một phút, trên màn hình theo dõi lại xuất hiện chấn động rất nhẹ. Hắn cư nhiên sống lại. Là ý chí kiên cường như thế nào mới khiến hắn xông qua quỷ môn quan, may mắn trở lại thế giới này. Miệng hắn không ngừng thì thào nói một chữ kia, hẳn là tên một người có quan hệ rất lớn với hắn. Sau khi Duẫn Thiên Khuyết tỉnh lại, thái độ trở nên im lặng khác thường. Hắn không hét lớn tìm kiếm Lạc Kính Lỗi mà chỉ lẳng lặng nằm trên giường bệnh, mở to đôi mắt vô cảm nhìn trần nhà, có chút đăm chiêu vượt qua từng ngày. Lạc Kính Lỗi thủy chung chưa từng xuất hiện, Ảnh nhắn lại lời cậu cho Duẫn Thiên Khuyết, cũng chỉ đổi lấy nụ cười buồn bã, hai mắt u sầu lại chuyển hướng sang bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. Hắn chưa bao giờ để ý qua chim chóc bay lượn tự do, đan xen cùng lúc, thoải mái vẫy cánh vút bay trên bầu trời của mình. Nhìn bọn nó hạnh phúc, hắn mỉm cười, chim chóc nên ở trên trời đi! Trong thời gian trị liệu, hắn cũng chưa từng nhắc qua tên Lạc Kính Lỗi, dường như cái tên vẫn luôn luôn bên miệng, từ nay về sau đã hoàn toàn biến mất. Có một ngảy, Ảnh mang văn kiện công ty đến, đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy thân hình Duẫn Thiên Khuyết dưới ánh hoàng hôn rọi xuống, có vẻ cô đơn vô cùng. Ánh hồng in trên gương mặt, thân thể đơn bạc gầy yếu khoác chiếc áo dài mỏng, đứng bên cửa sổ, cô độc vô ngần. Giống như đó là thế giới một người của hắn, thế giới nhỏ hẹp bị hoàng hôn phủ lấp, trong thế giới đó chỉ còn lại một mình hắn, ai cũng không vào được. Cảm giác được Ảnh tới gần, Duẫn Thiên Khuyết thoáng nghiêng đầu qua, “Anh đã đến rồi”, lại lập tức quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn trời hồng cao xa. Từ sau lần bị ám sát, Ảnh cũng không còn ẩn mình, từng thời khắc đều đi theo bên người hắn, tuyệt đối không cho phép chuyện khiến cho y tiếc nuối xảy ra lần thứ hai. Ảnh bước lên phía trước, “Đây là văn kiện Akira đưa đến, nói là cậu hãy mau chóng xử lý.” Sau một lúc lâu không nhận được đáp án, Ảnh lại định mở miệng. “Anh nói.” Âm thanh khàn khàn, phiền muộn vang lên, hiện ra một người con trai bi thương cực hạn. “Nếu tôi quỳ xuống cầu xin cậu ấy, xin cậu ấy tha thứ cho tôi, cậu ấy có thể đáp ứng hay không, có thể không còn hận tôi nữa hay không?” Ảnh nắm chặt tay, siết chặt hai bên người, lửa giận ứ đọng lâu ngày cấp tốc dâng lên, tiếng gầm từ khoang miệng thoát ra ngoài cơ thể. “Làm một người đàn ông quyết đoán dũng cảm được không, quên cậu ta đi! Đứng lên một lần nữa. Cậu ta chẳng qua chỉ là một người con trai tên Lạc Kính Lỗi, không có cậu ta, cậu vẫn là Duẫn Thiên Khuyết như cũ, là lãnh đạo của doanh nghiệp Fujii và Thiên Vận, không có cậu ta, cậu vẫn có thể sống tiếp, thanh tỉnh một chút đi! Cậu ta không có khả năng yêu thương cậu, vĩnh viễn cũng không khả năng.” Hạ thấp đôi mắt, hắn lộ ra nụ cười vô cùng chua xót. “Anh thật sự, rất tàn nhẫn.” “Tôi chỉ hi vọng cậu đối mặt với sự thật sớm một chút, sớm quên cậu ấy một chút.” Ngay cả mặt trời cũng gần xuống núi rồi sao? Ngay cả chút màu sắc cuối cùng cũng không muốn lưu lại cho hắn sao? Ánh sáng mỏng manh của hắn cũng bị cướp đi, chỉ còn lại bóng đêm khôn cùng, đây có lẽ mới là màu sắc chân thật nhất của thế giới này, màu sắc đau khổ, bi thương. “Quên, cậu ấy?” Nhắm hai mắt lại, Duẫn Thiên Khuyết ôm chặt hai tay, cảm thụ độ ấm của chính bản thân mình một chút. Quên cậu ấy, thật sự có thể quên cậu ấy sao? Đi qua năm tháng lâu dài như vậy, sớm đã quen thuộc với độ ấm của người kia, đến bây giờ, lại nói là phải quên cậu ấy. Từ nay về sau phải một mình đối mặt với bầu trời u ám. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, trăng tròn, trăng khuyết, một mình cô đơn. Mất đi cậu, hắn chỉ còn lại một mình. Một ngày như vậy, thật sự có thể, có thể sống được sao? Mở mắt ra, chậm rãi nhìn hoàng hôn đang buông xuống, lưu lại một ít ánh sáng cuối cùng, tuy rằng mỏng manh, nhưng cũng có thể trở thành ký ức đẹp nhất trong biển cả màu đen vô tận, chời đợi ánh sáng rọi đến. Một ngày đó, có lẽ sẽ rất dài. Sau khi Duẫn Thiên Khuyết xuất viện, liền trực tiếp trở về nhà. Trên mặt Lạc Kính Lỗi rốt cuộc không còn nở nụ cười, đã xé rách mặt nạ, cần gì phải lại nguỵ trang. Điều phải đến sẽ đến, suy nghĩ của cậu lúc nghe thấy tin Duẫn Thiên Khuyết sống lại, nghênh đón cậu hẳn sẽ là một tràng gió lốc. Chỉ là không nghĩ tới, lại nhiều ngày trôi qua bình an như vậy. Bất ngờ nhất là, những ngày kế tiếp, Duẫn Thiên Khuyết thật giống như chuyện ngày đó chưa từng xảy ra, vẫn dịu dàng chăm sóc cậu như trước, cẩn thận chở che. Vẫn như cũ sao? Tựa hồ có chút không giống. Giống như hai mươi tư giờ một ngày là không đủ, hắn luôn ở bên cạnh cậu, một khắc một giây cũng không nguyện tách ra. Đi đến phố lớn ngõ nhỏ ở Tokyo, có khi chỉ ôm nhau xem bầu trời đầy sao, thưởng thức hương thơm từ mái tóc cậu, đắm chìm trong trời sao bao la vô tận. Ngay cả một giây cũng không muốn lãng phí sao? Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết… “Lạc, đẹp, thật sự, thật sự đẹp quá.” Lạc Kính Lỗi quay đầu đi, không nhìn tới hai má đã đỏ lên vì dục vọng của hắn. Nhắm mắt lại, ngay cả âm thanh cao nhã cũng muốn tắt đi. “Lạc.” Lấy tay xoay mặt cậu lại, đối diện chính mình. “Cười một cái, được không? Tôi rất muốn nhìn thấy em cười.” Lạc Kính Lỗi lựa chọn trầm mặc. “Lạc, lúc này đây, đừng keo kiệt với tôi như vậy, tôi thật sự muốn nhìn thấy nụ cười của em. Nhớ rõ lúc trước em rất thích cười, tôi có lẽ đã bị những nụ cười của em vô tình mê hoặc, mới có thể yêu em sâu đậm vô cùng. Lạc, cười một lần nữa, được không?” “Lạc, xin em, van cầu em, một lần cuối, thật sự chỉ một lần cuối cùng, em cười một cái, được không em?” “Lạc, em thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Ngay cả lần cuối cùng cũng không cho tôi sao?” “Lạc…” Hắn vội vàng khiến âm thanh cũng trở nên trầm thấp. Cậu tựa đầu vào ngực hắn, cảm giác nghẹn ngào mơ hồ không rõ muốn rời khỏi miệng. Chết tiệt, đến thời điểm này còn có thể trở nên mềm lòng sao? “Cậu cho là tôi còn cười được sao? Nụ cười cậu yêu thương, là chính cậu không biết quý trọng nó, là chính một tay cậu huỷ đi nụ cười này. Bây giờ còn muốn nói chuyện tình yêu với một con rối không thể cười, còn muốn tìm lại nụ cười mà cậu đã làm mất sao? Duẫn Thiên Khuyết, cậu cảm thấy có khả năng ư?” Ngẩng đầu, nhìn thẳng cặp mắt lạnh như băng kia. “Lạc, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sai lầm rồi. Nhưng mà, em đồng ý cho tôi một cơ hội được không? Cơ hội bù lại cho chúng ta, cho dù em muốn làm gì với tôi cũng được, chỉ cần em tha thứ cho tôi, được không?” “Tha thứ sao? Vậy kiếp sau, được không?” Ngay cả trái tim cũng cười nhạo linh hồn đáng thương yếu đuối kia. “Duẫn Thiên Khuyết, đừng để tôi nhìn thấy sự yếu đuối của cậu nữa, đủ rồi!” Đến kiếp sau, kiếp sau, em thật sự sẽ tha thứ cho tôi sao? Đến kiến sau, em sẽ tìm đến tôi sao? Lạc, đến lúc đó, tôi còn có thể lại nhìn thấy em không? Lạc, chúng ta đã đến mức không thể quay lại được rồi sao? “Lạc, nếu lúc trước tôi không làm những chuyện khiến em khổ sở thương tâm, mà vẫn làm bạn học của em, người bạn Duẫn Thiên Khuyết, vẫn ở bên cạnh em, cùng em trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cùng em theo đuổi giấc mộng của em, cùng em trải qua những lần sinh nhật, cùng em chào tạm biệt trung học, tạm biệt đại học, ở cùng với em, bên cạnh em… Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, nếu là như vậy, em, sẽ có, một ngày yêu thương tôi không?” Một cái búa tạ nện thẳng vào đầu Lạc Kính Lỗi, cậu mở to hai mắt, trong ngực bỗng tràn lên cảm giác chua xót đắng cay. Bàn tay giấu dưới người siết chặt chăn, không ngừng run rẩy. Sẽ có, sẽ có, một ngày yêu thương tôi không? Nếu lúc trước, tôi không làm những chuyện khiến em khổ sở thương tâm, nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, em, sẽ có một ngày yêu thương tôi không? Cắn chặt môi dưới, cậu cố gắng kìm nén sự chua cay dâng lên trong hốc mắt, áp lại trong lòng. Nếu là như vậy, nếu là như vậy, thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi… Tôi… Duẫn Thiên Khuyết cùng tôi kề vai chiến đấu, cùng tôi chơi bóng rổ, Duẫn Thiên Khuyết vì tôi mà cắt tóc ngắn, Duẫn Thiên Khuyết muốn bên tôi đến vĩnh viễn, Duẫn Thiên Khuyết đẹp đến mức… Tôi từng… vụng trộm yêu thương. Thực xin lỗi, nếu chuyện xưa thật sự phát triển như vậy, tôi… Tôi… “Vĩnh viễn, không có một ngày đó.” Vĩnh viễn sao? Vĩnh viễn từng là đẹp đẽ nhất, cho tới hôm nay, lại biến thàn vĩnh viễn tàn khốc nhất. Vĩnh viễn, không có ngày đó. Lạc, nếu mọi chuyện phát triển như vậy, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ hối hận, thực xin lỗi… Kết quả là, vẫn chỉ có một người yêu, tình yêu cô đơn vô tận, vẫn để lại tôi một mình một người… Lạc, vì một tình yêu chưa từng được đáp lại, tôi thương tổn em, là tôi khiến chúng ta đi đến bước đường này, có lẽ thật sự sai lầm rồi. Nếu chưa từng có tình yêu này, có lẽ, cuộc đời của chúng ta nhất định sẽ ngập tràn màu sắc hơn. Lạc… Lạc… Một giọt nước mắt xinh đẹp từ khoé mắt rơi xuống, rơi vào trong mắt Lạc Kính Lỗi, khiến hai mắt cậu đau đớn, cậu không thể không nhắm mắt lại, giảm bớt sự đau đớn kia. Biểu tình lạnh như băng chưa từng thay đổi, dùng ánh mắt giữ chặt điều gì đó ẩn sâu trong cơ thể. Đến khi mở mắt ra, lại đạm mạc kiên định như lúc trước. “Lạc, vĩnh viễn ở bên tôi, em hối hận không?” “Từ lúc tôi bắt đầu nói câu đó ra, tôi đã luôn luôn hối hận.” Vậy sao? Lời nói tôi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, lại là nỗi đau lớn nhất đời em. Vĩnh viễn bên tôi, nhớ kỹ lời em nói sẽ vĩnh viễn bên tôi, cho nên tôi giam cầm em suốt mười năm, mười năm ngắn ngủi buồn đau, mười năm chưa từng được đáp trả. Thực xin lỗi, chỉ có tôi giữ lời thề này, muốn cả một đời. Thực xin lỗi, chỉ có tôi khờ ngốc hiểu lầm, nghĩ đó là yêu, say đắm cả đời. Thực xin lỗi, chỉ có tôi, chỉ có tôi, chỉ có tôi đuổi theo bóng dáng của em, có lẽ cả đời cũng không bắt được. Lạc, hạnh phúc em cần, tôi đã tìm được rồi, không phải là ủ ấm em, không phải là yêu thương em, là tôi luôn sai lầm, thật xin lỗi… Những năm này, em nhất định đau khổ nhiều lắm… Thứ em cần rất đơn giản, tôi lại không thể cho em, là tự do tôi không buông tay được. Lạc, tôi mang nó trả lại cho em, được không? Trả lại tự do cho em, cởi bỏ gông xiềng mãi mãi, cho em bay đi… “Cho dù ở nơi nào, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù sống hay chết, chỉ có một vĩnh viễn, là vĩnh viễn không thể buông tay.” Tôi nghĩ, đã không thể làm được. “Đến chết cũng không buông tay, muốn đến kiếp sau cũng không buông tay, cho dù huỷ đi em cũng không thể buông tay…” Lời thề đó, đã không còn làm được. Thật xin lỗi, Lạc, thì ra yêu một người, không phải là đơn giản mang cho người đó hạnh phúc, không phải dùng trái tim để đổi trao, mà phải chân chính biết được người đó muốn gì. Lạc, tôi nghĩ, lúc này đây tôi tặng đúng quà cho em rồi. Tặng đúng quà cho em, cũng là một món quà không bao giờ được đáp trả. Phải không? Thật ngốc! Nhưng mà, chúng ta, thật sự không có, không có một ngày đó sao? “Lạc, đến kiếp sau, em nhất định, nhất định phải tới tìm tôi, trăm ngàn lần đừng quên bộ dáng của tôi, nhất định phải đến tìm tôi, nhất định!” Đến kiếp sau, hãy trả lại hạnh phúc cho tôi, hãy để tôi giữ nó thay em, cho đến vĩnh hằng. Tiến thật sâu vào trong cơ thể cậu, trút hết tình yêu và cảm xúc, khắc vào trên người, khắc vào trong lòng. Kiếp sau, tôi ở nơi này chờ em, chờ em đến yêu tôi… Người yêu của tôi, xin đừng quên bộ dáng của tôi… Lạc, Kính, Lỗi… nhất định phải đến tìm tôi… Nhất định… Nhất định… C 46 By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment 1 Người yêu ♥ Đây Là Yêu Tác giả: Quan Tuyết Yến Editor: Hoại Băng Beta: Den Shì