CHƯƠNG 40 Hạnh Phúc, Không Có Nổi Băng: Tuyết rơi rồi :3Kỳ trăng mật kéo dài ba tháng. Duẫn Thiên Khuyết bỏ hết tất cả công việc, mang theo Lạc Kính Lỗi ngắm Đông thăm Tây, chạy qua hơn mười mấy quốc gia. Ban ngày hai người tận tình thưởng thức danh lam thắng cảnh của các quốc gia khác nhau, say mê trong sự bao bọc của thiên nhiên, choáng ngợp dưới sự hào nhoáng của những toà nhà sắt thép, hình ảnh bất đồng mang đến trăm ngàn cảm giác và suy nghĩ. Mỗi một ngày, hắn đều mang đến cho cậu một bất ngờ nho nhỏ, như một tín đồ sùng đạo, cực lực chăm sóc cậu. Không biết bắt đầu từ đâu, Duẫn Thiên Khuyết đã không còn bài xích việc tiếp xúc cùng người ngoài. Nắm tay đơn giản, thậm chí còn làm theo các phương thức chào hỏi ôm hôn của bạn bè ngoại quốc, còn thường xuyên tỏ ra thân thiện hào phóng với mọi người. Chuyển biến to lớn không khỏi khiến người khác hoài nghi, sự xa cách lạnh lùng trước đây của hắn liệu có phải chỉ là mơ không? Đúng vậy, nếu thật sự chỉ là một giấc mơ, thì tốt biết bao nhiêu. Tỉnh mộng, hết thảy đều phải khôi phục nguyên dạng. Bạn bè của cậu – vẫn còn đang chờ cậu cùng đổ mồ hôi. Bạn bè? Sớm đã trở thành môt danh từ xa lạ. Vào ngày cậu trở thành người của Duẫn Thiên Khuyết, đã thật sự rời xa từ ngữ không thực tế này rồi. Đã qua mười năm rồi đi! Lâu đến mức tất cả ký ức của năm tháng tươi trẻ đều trở nên mờ nhạt. Bắt đầu chơi bóng rổ từ khi nào? Lần đầu tiên làm bạn với Đại Cao, Khắc Lâm là năm nào? Đã từng đi xa nhà hay chưa? Nghỉ đông và nghỉ hè là ở cùng nhau hay ở một mình… Những chuyện mà cậu nghĩ mình sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, lại theo ngọn gió lạnh từ đôi môi, đã thổi tắt ngọn nến sinh nhật từng năm từng năm một, xoá nhoà đi mất. Đáng sợ đến mức, ngay cả bộ dáng Khắc Lâm, Đại Cao cậu đều mơ hồ không rõ trong ký ức. Nếu hiện tại gặp được trên đường cái, cậu có chắc sẽ nhận ra họ được hay không? Từng nghĩ sẽ làm bạn cả đời, nhưng cũng đã chấm dứt vào buổi chiều cách đây mười năm ấy. Cảm xúc cũ kỹ, ngay cả ý tưởng tìm về cũng dần dần tan nát. Ban đêm, khi những ngọn nến mỏng manh che lấp một nửa vầng trăng, hình ảnh dịu dàng, tình sắc lần lượt diễn ra. Điểm cuối cùng của tuần trăng mật chính là – Trung Quốc. Một ngã tư đường vừa quen vừa lạ, những cửa hàng tràn ngập tinh thần phấn chấn không ngừng chào đón khách qua. Những toà nhà cũ màu trắng giao nhau, nơi nơi đều là nét vẽ đầy màu sắc của trẻ con nghịch ngợm. Những bộ quần áo treo ở ban công phần phật theo gió. Mọi người chào buổi sáng lẫn nhau, một ngày đầy sức sống lại bắt đầu. Ánh mặt trời chói mắt rọi lên tán lá xanh đậm bao quanh hoa hồng đỏ thắm. Một mảng tường treo đầy thực vật như một bức hoạ cuốn được bày ra. Những đoá hoa đẹp xinh khác biệt nở rộ đầy màu sắc, điểm xuyết với những chiếc lá cây ít ỏi buồn tẻ. Đi dưới bụi hoa, từng trận hương thơm xông vào mũi. Cây đón gió phấp phới, muôn vàn quyến rũ. Lạc Kính Lỗi ngồi ở trong xe, nhắm mắt lại, đi vào đường hầm trí nhớ. Trong cái sân nhỏ này, còn lại cái gì? Là cây vả già cao và to lớn. Thân cây thô đến mức phải vươn rộng hai cánh tay mới ôm lấy nổi, nghe nói là sau khi cậu sinh ra được một năm thì nó được trồng. Tán cây sum suê tươi tốt trở thành công cụ che phủ bóng mát vào mùa hè. Bên dưới những chiếc lá như lòng bàn tay là những quả cây xanh đậm, hoặc vàng nhạt, nhẹ nhàng mở ra, thịt quả màu đỏ, hương vị ngọt ngào ngon miệng. Lúc trước cậu còn từng cùng Khắc Lâm trèo lên hái trộm những quả chưa chín mà ăn. Nhánh cây thô cứng, chắn chắn trở thành chỗ ngồi của bọn họ, tiếng cười hoan hô, dáng vẻ phấn khởi, khẽ lay động một thời thanh xuân. Thật giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, lúc này lại rõ ràng trong sáng. “Tiểu Lỗi, mau tới đây, mẹ chuẩn bị nước nho ướp lạnh cho con rồi, gọi Khắc Lâm đến uống luôn đi!” “Tiểu Lỗi, ba dạy con chơi bóng rổ, thế nào?” Đúng rồi, nơi này là — nhà của của cậu. Lạc Kính Lỗi mở mạnh mắt ra, quay đầu căm tức nhìn người bên cạnh. Duẫn Thiên Khuyết nhìn lại đôi mắt tràn ngập oán hận của cậu, trên gương mặt thản nhiên ánh lên sự đau lòng cùng áy náy, giọng điệu mềm nhẹ nói. “Lạc, đến gặp họ đi! Qua nhiều năm như vậy, họ vẫn không có chuyển đi, nhất định là đang chờ em trở về.” Lạc Kính Lỗi chớp chớp đôi mắt cay cay, mặt không chút thay đổi, làm động tác tay. “Lái xe.” “Lạc, đi gặp họ đi! Bọn họ nhất định rất nhớ em.” Lái xe! Hai tay run run nặng nề mà tiếp tục động tác. Sau một lúc lâu, không nghe thấy Duẫn Thiên Khuyết đáp lại, cậu xoay người về phía hắn. Đôi mắt nhiễm nét u buồn mỏi mệt khẽ buông xuống, bờ mi dày đậm che khuất cả đại dương mênh mông. Chậm rãi vén bức màn lụa lên, trong đôi mắt thâm thuý đen láy là gương mặt tức giận của cậu. Hết thảy kiên trì đều biến mất trong không gian trầm mặc. “Dừng xe!” Xe ngừng bên cạnh một cánh đồng oải hương. Lạc Kính Lỗi mở cửa xe, một mực đi về phía biển hoa màu tím kia. Duẫn Thiên Khuyết đuổi theo sau. “Lạc—” Tiếng kêu gọi lo lắng vang lên trong không gian ngập tràn hương hoa ngào ngạt. Cậu dừng bước chân lại, mùi hoa nồng đậm thoảng quanh bên người. Những cánh hoa oải hương tầng tầng lớp lớp, sắc thái hoa lệ phủ kín mặt đất, cũng đồng thời nhuộm cả trời không một màu thần bí. Biển tím quyến rũ lòng người, bị gió thổi qua, lắc lư cuộn sóng, từng tầng khởi động. Những chuỗi hoa tím dạt dào, chậm rãi bay lên, như làn mưa sao bay về phía chân trời, một số ít quấn với nhau thành chiếc khăn lụa tím, quay xung quanh người cậu, nhảy nhót theo gió. Trong ánh sáng dịu dàng của trời đất, làn da như ngọc lấp lánh ánh kim. Một dòng nước mắt như băng nhẹ nhàng từ khoé mắt chảy xuống. Duẫn Thiên Khuyết bị một một màn này làm kinh ngốc, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn cậu phía xa xa. “Lạc…” Lạc Kính Lỗi hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, nhướn bờ mi lên, giận dữ nhìn người trước mắt. Cậu rốt cuộc muốn làm gì! “Lạc – em chẳng lẽ không muốn gặp lại bọn họ sao? Lâu như vậy không gặp, em—” Vậy thì liên quan gì đến cậu! “Lạc—” Xin cậu đừng xen vào chuyện của tôi nữa. “Lạc—” Đủ rồi!!! Lạc Kính Lỗi phẫn hận xoay người sang chỗ khác, thân mình không ngừng phập phồng, hô hấp dồn dập. Duẫn Thiên Khuyết đi lên phía trước hai bước, bóng dáng run run khiến cho hắn không đành lòng nhìn vào bi thương của cậu. Thân hình gầy yếu đơn độc trong gió. Mái tóc đen cũng run rẩy trong không khí giá băng. Hắn rất muốn tiến lên, ôm lấy thân hình này vào lòng, thương tiếc mà ôm thật chặt, gắt gao siết lấy, không bao giờ để cậu phải run rẩy nữa. “Lạc.” Giọng nói mềm nhẹ chảy về phía trước. “Thật xin lỗi.” Bầu trời âm u đã bị mây đen che khuất, những tiếng nổ vang ngắn ngủi dần dần tiếp cận, không khí ẩm lạnh bao phủ trời đất. “Lạc, thực xin lỗi, tôi thật sự đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, hại em phải đau khổ như thế. Lạc, tôi thật sự muốn có một cơ hội, một cơ hội cho chúng ta. Tôi sẽ trả lại tất cả mọi thứ cho em. Người nhà của em, bạn bè của em, bóng rổ của em, tất cả tôi đều sẽ trả lại cho em, Lạc—” Trả lại cho tôi? Trả lại cho tôi? Lạc Kính Lỗi chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn hắn. Cậu nâng tay lên. “Trả lại cho tôi? Cậu trả lại cho tôi như thế nào đây?” “Tôi sẽ giúp em tìm Khắc Lâm, Đại Cao, và cả Vân Tiểu Hi. Tôi sẽ quỳ xuống xin bọn họ tha thứ, mặc kệ cho bọn họ đánh chửi, tàn phá. Chỉ cần để tôi còn sống, chỉ cần để cho tôi sống cùng một chỗ với em, chỉ cần lưu cho tôi một hơi thở, thì bọn họ muốn làm tôi thế nào cũng được. Biến thành tàn phế cũng không sao, cuối cùng không thể chạm vào em cũng không sao. Chỉ cần để cho tôi sống, còn sống để cảm giác được sự tồn tại của em. Tất cả, với tôi đều không sao, Lạc—” Chỉ cần có thể ở cùng nhau, bị phá hủy cũng không sao, biến thành bình hoa vỡ thì thế nào, chỉ cần tay hắn có thể vĩnh viễn nắm lấy người hắn yêu, cái gì – cũng không sao cả. Ha ha ha… Ha ha ha… Lạc Kính Lỗi ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, âm thanh thê lương cắt qua trời cao âm trầm, thảm đạm vang vọng trên cánh đồng bất tận, thảm đạm cuốn mất màu tím phấn hoa. “Duẫn Thiên Khuyết, cả đời này cậu vĩnh viễn cũng không có được.” Người nhà của tôi, bạn bè của tôi, bóng rổ của tôi, cậu cho rằng tất cả bọn họ đều còn tồn tại sao? Ha ha ha…… Tất cả đều đã chết sạch. Ở trong trái tim này, tất cả đều chết sạch. Tình yêu ti tiện, biến thái của cậu khiến tôi mất hết cảm tình. Tôi bây giờ, thậm chí không còn nhớ rõ bộ dáng của họ nữa. Cậu muốn trả lại cho tôi cái gì? Một mảnh ký ức bị cậu đốt thành tro? Một đám người đã sớm không còn tồn tại? Bọn họ có còn sống hay không, như thế nào, với tôi, đã không còn ý nghĩa. Duẫn Thiên Khuyết, cậu muốn tôi cho cậu một cơ hội nữa sao? Cậu muốn lấy từ người tôi điều gì? Tình yêu như nhau sao? Hừ hừ… Yêu sao? Tôi còn có tình yêu sao? Một người chết đóng băng trái tim cứng rắn, một người sống như cái xác không hồn, còn có thể có yêu sao? Tôi khuyên cậu, đừng uổng phí công sức, không còn ý nghĩa gì đâu. Cậu vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không đợi được một ngày nào đó tôi yêu thương cậu đâu!” Một tia chớp đột nhiên loé mạnh từ đường chân trời, chiếu sáng bầu trời ảm đạm. Hai khuôn mặt tái nhợt khắc sâu vào mắt đối phương trong chớp mắt, đau đớn xâm nhập nhập vào cõi lòng của nhau, ẩn ẩn sinh đau. Không, Lạc, sẽ không – Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không đợi được một ngày nào đó tôi yêu thương cậu đâu! Sẽ không phải như vậy, Lạc, sẽ không – “Tôi muốn bù lại tám năm mà em đã mất, khiến cho những nỗi đau có thể vơi bớt một ít. Cái gai đâm ngang giữa chúng ta, sớm muộn gì đều phải nhổ. Nếu không, tôi vĩnh viễn cũng không có biện pháp tới gần em. Lạc, cho dù như thế nào, tôi nhất định cũng sẽ cầu xin được bọn họ tha thứ. Xin em tin tưởng tôi, Lạc –” Một giọt, hai giọt, trời cao u ám cuối cùng cũng không thừa nhận nổi sức nặng của bi thương, bắt đầu rơi những giọt lệ tang tóc, tăng thêm sự bi thương cho không khí. “Sau đó thì sao? Cậu bù lại cho tôi tám năm, cầu được bọn họ tha thứ, sau đó thì sao? Cậu muốn làm thế nào? Cậu sẽ cho tôi tự do, cho tôi trở về với cha mẹ, Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi sao? Duẫn Thiên Khuyết, cậu sẽ sao?” Một trận mưa to tầm tã buông xuống, không lưu tình chút nào mà phá huỷ đoá hoa non nớt, hương vị của mưa thấm nhập đáy lòng lạnh lẽo, xua đuổi mùa hoa quyến luyến, thay thế nó đi. Hắn không thể nói được gì. Tóc trên trán che mất tầm mắt cậu, cậu không thể thấy rõ gương mặt tuyệt vọng trong màn mưa ấy, thân thể xé rách, đau đớn xâm nhập đầu óc lại rõ ràng như vậy. Lạc Kính Lỗi giơ cánh tay nặng nề lên. “Tôi hiện tại, đã không thể trở về được nữa.” Tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của tôi. Ngoại trừ để cho cậu phát tiết, tôi cái gì cũng không phải, bộ dáng dơ bẩn, dị dạng, buồn cười lại đáng thương này, tôi làm sao có thể để cho người sinh tôi, dưỡng tôi nhìn thấy, làm sao có thể để bọn họ tức giận, đau khổ, ảo não cho tôi đây? Không, tôi không cần, tôi đã sớm, đã sớm không trở về được… Cứ như vậy mà kết thúc cuộc đời, chỉ cần một ngày cậu còn muốn tôi, cứ như vậy mà kết thúc… Đừng đến làm phiền bọn họ, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, tôi không muốn, không muốn…” Nước mắt lướt qua hai má thật mạnh, Duẫn Thiên Khuyết mang theo cảm xúc tự trách cùng hối hận, khẽ hạ thấp mắt, tựa như nặng ngàn cân, không nâng dậy nổi. Lạc, chúng ta thật sự chỉ có thể đi đến bước này sao? Nhìn không thấy tương lai, tuyệt vọng lan tràn dưới đáy lòng, chua xót rối rắm nhói đau lấp đầy trong tim. Lạc, thực xin lỗi… “Tim của em đã đóng băng sao? Đã lạnh đến mức không thể rung động được nữa sao? Như vậy, Lạc, giao nó cho tôi được không? Trong cuộc sống sau này, tôi sẽ cố gắng nóng chảy nó, ủ ấm nó, khiến cho nó cảm thấy ấm áp, nó sẽ lại đập lên. Lạc, tôi thật sự, thật sự muốn làm cho em hạnh phúc, làm cho em mỗi khi ở cùng với tôi đều luôn luôn cảm thấy hạnh phúc. Lạc—” Duẫn Thiên Khuyết, hạnh phúc tôi muốn là gì, cậu vẫn luôn biết không phải sao? Đáng tiếc, vĩnh viễn cậu cũng không thể cho tôi được. Mưa to giàn giụa, tia chớp không ngừng dừng ở bên người, tiếng sấm ầm ĩ điếc tai. Duẫn Thiên Khuyết từ trong mơ mơ màng màng, tìm kiếm được một điều gì đó, đó là điểm duy nhất gắn liền với cuộc sống của hắn. Hạnh phúc em muốn, là điều gì? Lạc, vì sao em chỉ cần, hạnh phúc mà vĩnh viễn tôi cũng không thể có được… Đến một ngày tôi chết, có lẽ tôi— Còn có thể, vẫn tiếp tục sao…. C 41 By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment 4 Người yêu ♥ Đây Là Yêu Tác giả: Quan Tuyết Yến Editor: Hoại Băng Beta: Den Shì