Dạ Khê, Vũ cùng Lục Lâm bị nhốt trong xe ngựa bị quan binh tầng tầng vây quanh, đội ngũ đi phía trước bắt đầu khởi hành . "Tiểu thư?" Vũ nhìn Dạ Khê, thần sắc chần chờ, "Tiểu thư, người sẽ ——" Vũ mân miệng, thần sắc ảm đạm. "Chỉ có đi, mới tìm được đáp án, không phải sao?" Dạ Khê nhìn Vũ chần chờ, trong lòng thở dài, ngay cả nàng không thích xen vào việc của người khác, nhưng tóm lại cũng là người có mối quan hệ mật thiết với thủ hạ của mình, vẫn nên cởi bỏ hết khúc mắc, như vậy mới không còn vướng bận trong lòng. "Ta biết ngươi băn khoăn, đừng nghĩ nhiều làm gì!" Dạ Khê ngăn trở lời nói của Vũ, bắt đầu cùng Đinh Đang chơi đùa, không để ý đến Vũ nữa. Vũ nhẹ giọng thở dài, muốn nói lại thôi, cả người vô lực tựa vào trong xe ngựa. Lục Lâm nhắm mắt lại, ngồi thẳng người trên xe ngựa, tang thương trên khuôn mặt hòa với mỏi mệt nồng đậm. Trong xe ngựa lộng lẫy phía trước, Trác Vinh ngồi xếp bằng trên nệm gấm, trong tay nắm hai khối ngọc bội long hổ, tất nhiên là thu lại từ tay Trác Thụy Long. Trên mặt Trác Vinh lộ ra một tia hoài niệm cùng kỳ vọng, ánh mắt tham luyến nhìn hai khối ngọc bội trong tay, ngón tay vuốt ve hổ bội, trong mắt đột nhiên lóe ra một chút ánh sáng —— Đào nhi, ngươi rất nhanh có thể cùng phụ hoàng gặp mặt ! Rất nhanh! "Tốc độ mau chút, trước khi trời tối, nhất định phải đến nơi !" Trác Vinh lớn tiếng đối với người bên ngoài hạ xuống mệnh lệnh. Rất nhanh, đội ngũ liền tăng tốc độ. Mà ở trong một chiếc xe ngựa khác, Trác Thụy Long suy sút ngồi ở bên trong, bên tai ẩn ẩn nghe được thanh âm vừa rồi, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự, ngón tay thong thả động, trong lòng bàn tay còn có hai vết dây màu đỏ —— "Ngươi khiến trẫm rất thất vọng! Trác Thụy Long, ngươi thế nhưng làm ra việc dèm pha bực này! Vì một nữ nhân, thế nhưng phản bội trẫm! Ngươi biết rõ, kia nữ nhân là hung thủ giết Tam Hoàng huynh ngươi!" "Nếu như trong lòng ngươi không có chỗ cho Đại Dao quốc, ngươi liền không có tư cách kế nhiệm đế vị!" Trác Thụy Long đột nhiên khanh khách cười lạnh, trong mắt lóe ra một chút chua sót, bàn tay nắm chặt, "Phụ hoàng, trong mắt ngươi chưa từng từng có ta?" Trác Thụy Long mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Đoàn xe cấp tốc tiến lên, mà giờ phút này, một nữ tử đột nhiên từ trong bụi cỏ đứng dậy, váy dài màu hồng đào trên người đã bị quát phá, mặt trên dính đầy bùn đất cùng cành lá màu xanh, khuôn mặt bẩn hề hề giống như con mèo mướp, chỉ lộ ra bên ngoài một đôi đồng tử lóe ra một chút ánh sáng quái dị, nhìn đoàn xe dần dần rời đi. "Đuổi theo!" Nữ tử khanh khách cười gian, ném cành cây nhiếm máu tươi trong tay, nhảy ra bụi cỏ, đứng ở trên đường lớn, đôi giày không biết đã đi nơi nào, những ngón chân lộ ra bên ngoài tiếp xúc “thân mật” với mặt đất, nữ tử không biết đau đớn, đi bộ đuổi theo đoàn xe. Màu đỏ tà dương bao phủ những ngọn núi phía tây, màn đêm buông xuống, chim quay về tổ, xung quanh bắt đầu lâm vào yên tĩnh. Bôn ba một đường rốt cuộc chậm rãi ngừng lại, đứng trước một ngọn núi cao xanh um, bụi gai dường như phủ cả ngọn nói, cơ hồ không có một chỗ cho người đặt chân. Người trên xe ngựa đều bước xuống, Trác Vinh ánh mắt nghiêm nghị nhìn núi cao trước mắt, một người ở bên tai Trác Vinh thì thầm một phen, sắc mặt Trác Vinh càng thêm thâm trầm, "Nơi này chính là Lang Hoàn sơn trang?" Ánh mắt ngoan độc của Trác Vinh bắn phá Dạ Khê, khẩu khí không tốt. Dạ Khê không bị ảnh hưởng gì, nàng cũng chăm chú đánh giá núi cao trước mắt, nhìn quét bốn phía, khóe môi gợi lên một chút cười, tìm được một chỗ như vậy, tốn không ít tâm tư đâu, dãy núi liên miên, nhưng lại ngay dưới mí mắt Vĩnh Giang thành! "Chính là nơi này?" Dạ Khê hỏi Vũ, như muốn xác minh. Sắc mặt Vũ có chút khó coi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Trác Vinh, lại phức tạp nhìn về phía Dạ Khê, cực không tình nguyện gật gật đầu. "Trách không được tiên đế ——" Trác Vinh tựa hồ nhớ tới cái gì, thì thào tự nói , chính là sắc mặt khong có gì tốt, "Lang Hoàn sơn trang!" Trác Vinh trong mắt xẹt qua một tia âm độc. "Vũ, mở đường ra!" Dạ Khê quay đầu nhìn về phía Vũ. "Tiểu thư!" Vũ không dám tin nhìn Dạ Khê, "Thứ nô tì không thể phục mệnh!" Vũ quay mặt đi. Dạ Khê giận tái mặt, hàn ý dày đặc trừng mắt Vũ, "Mở ra! Đây là mệnh lệnh!" Uy áp phóng xuất, Vũ đột nhiên cảm thấy một cỗ uy hiếp đập vào mặt, trực tiếp làm bản thân thở dốc, hô hấp không thông thuận. Thân thể Vũ kịch liệt run run, thế nhưng không kiềm chế nổi quỳ xuống đất, "Vâng!" Từ kẽ răng phun ra một chữ. Đinh Đang ngậm Tiểu Xích như trước, nhìn vũ, lại ngửa đầu nhìn Dạ Khê mặt không biểu cảm. Mà Lục Lâm trực tiếp bị kinh sợ. Vũ suy yếu đứng lên, con ngươi đằng đằng sát khí đảo qua Trác Vinh, bước đến một chỗ, si ngốc nhìn địa phương chờ đợi đã lâu, nhắm mắt lại, nắm tay chặt chẽ cũng mở ra, chỉ thấy có một cành liễu xanh tươi từ trong lòng bàn tay Vũ bắn ra, trực tiếp sáp nhập vào sườn núi. Cánh tay Vũ run lên, đoạn cuối của cành liễu cũng bay ra ngoài, vặn vẹo nhập vào trong núi. Mọi người ngốc nhiên nhìn một màn này, gắt gao nhìn chằm chằm lòng bàn tay Vũ, hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng cành liễu vừa ròi thật sự chui ra từ lòng bàn tay nàng, cơ thể một người, sao có thể phóng ra cành liễu dài như vậy? Này đến cùng là cái gì vậy? "Hừ, thật là cái yêu nghiệt!" Trác Vinh hừ lạnh một tiếng, nguy hiểm híp mắt nhìn Vũ. Dạ Khê chau chau mày, không có chút giật mình. Lục Lâm trừng lớn mắt như hạt châu, chắc là mấy ngày nay khiếp sợ cũng đủ nhiều, hiện tại đã không có gì có thể lay động trái tim nho nhỏ của hắn nữa rồi. Rất nhanh, nghe được thanh âm ầm ầm vang lên, nguyên bản núi cao giống như bị bổ dọc, xuất hiện một đại đạo rộng lớn. Trác Vinh sắc mặt vui vẻ, lập tức trở mặt, "Đem người bắt lại!" Ra lệnh một tiếng, mấy thanh kiếm chia nhau đặt trên cổ Dạ Khê, Vũ cùng Lục Lâm. Vũ bỗng nhiên không có phản ứng, Dạ Khê lại châm chọc nhìn về phía Trác Vinh, cũng không nói chuyện. Trác Vinh gọi tới vài người, sai bọn họ dẫn đường tiến vào, ngay thời điểm bọn họ mới bước vào đại đạo, không biết tại sao, bỗng nhiên thống khổ hét rầm lên, sau chỉ thấy những bong bóng nhỏ nổ trên mặt đất, nhưng mấy người kia trước mắt mọi người ở đây biến thành một đống bạch cốt, chỉ trong nháy mắt công phu. Trác Thụy Long trầm mặc đứng ở một bên, chưa từng lên tiếng, chính là ánh mắt ngẫu nhiên lại tham luyến nhìn về phía Dạ Khê. "Hoàng thượng?" Có người hô Trác Vinh, đem Trác Vinh đang trong khiếp sợ đánh thức. Con ngươi âm lãnh của Trác Vinh đảo qua Dạ Khê cùng Vũ, nhìn vẻ mặt thoải mái của hai người, mân môi dưới, vung tay lên. Một gã hắc y nhân xuất hiện, gật đầu cung kính đối với Trác Vinh, sau đó phi thân mà đi, ý đồ vận dụng khinh công bay qua, nhưng mà, ngay tại thời diểm hắc y nhân tới khe núi, nhẹ nhàng bóng dáng giống như bị cái gì ngăn chặn, bị cản rớt xuống, thân thể va chạm trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt liền lại biến thành một pho tượng bạch cốt. Trác Vinh trừng hướng Dạ Khê, "Yêu nữ!" Dạ Khê vân đạm phong khinh nhìn lửa giận sôt ruột của Trác Vinh, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, "Ngươi cho là Lang Hoàn sơn trang, là nơi phàm phu tục tử có thể tùy tiện đi vào?" Dạ Khê lắc lắc tay áo, một chút cũng không bị lợi kiếm trước mắt ảnh hưởng, "Thứ gì đó mà ngươi muốn, ngay tại bên trong, bất quá, trong các ngươi chỉ có thể có ba người được tiến vào!" Tầm mắt nàng đảo qua kiếm trên cổ, sau khiêu khích nhìn về phía Trác Vinh, nhìn tàn khốc trong mắt hắn, tiếp tục nói, "Người của ta, ngươi đừng mơ tưởng hạ thủ!" Trực tiếp phá hỏng ý tưởng muốn lưu con tin của Trác Vinh! Trác Vinh ột ánh mắt, đao kiếm uy hiếp mấy người Dạ Khê rời đi. Dạ Khê cúi người ôm lấy Đinh Đang, từ miệng nó lôi Tiểu Xích ra, "Mấy tên hắc y nhân bên người ngươi cũng theo đến đây đi!" Dạ Khê khinh thường nói, xoay người hướng trong núi mà đi. Vũ đi theo một bên, âm thầm làm cái động tác, ánh mắt tràn đầy tử khí đảo qua quan binh chung quanh, "Không nên chạy theo làm gì!" Vũ lạnh lùng nhìn về phía Trác Vinh, "Ngươi vẫn nên ấy tên kiêu ngạo kia lui đi, Lang Hoàn sơn trang còn không để bọn chúng trong mắt đâu!" Vũ đuổi kịp Dạ Khê. Trác Vinh mân miệng, cấp Lí tướng quân một ám chỉ, sau quay đầu nhìn về phía Trác Thụy Long, "Ngươi cũng theo trẫm đi!" Trác Thụy Long yên lặng đáp lời. Trác Vinh không yên bước trên đại lộ, hơn mười hắc y nhân vây quanh Trác Vinh cùng Trác Thụy Long, đoàn người theo Dạ Khê hướng bên trong mà đi. Đi qua khe núi, bước trên bạch cốt, an toàn tiến nhập vào một nơi cách biệt với bên ngoài. Đoàn người vừa rời khỏi thông đạo, ngọn núi nguyên bản bị bổ ra dần dần khép lại, che lấp lối vào! "Động thủ!" Dạ Khê đột nhiên âm thầm hạ mệnh lệnh cho Vũ. Vũ bỗng nhiên cười xán lạn, cành liễu kia vèo vèo thu về trong người Vũ, nàng xin lỗi nhìn thoáng qua Dạ Khê, quay đầu nhìn về phía Trác Vinh, vẻ mặt vẻ châm chọc, "Xem ra, đúng như lời đồn, lão tặc Trác Vinh, thân là đế vương, ngươi tự nhận là thông minh, dám cả gan làm loạn..." Nhìn hắc y nhân, Vũ cười càng thoải mái, "Năm đó mấy con chó kia mơ ước chiếm đoạt Lang Hoàn sơn trang, cũng đã định ra ngày tàn của họ Trác các ngươi!" Dạ Khê không để ý tới người phía sau, ôm Đinh Đang hướng phía trước bước đi, trước mắt là chim hót hoa thơm, quen thuộc như vậy, không khác gì cảnh sắc nàng đã thấy ở Miêu Sơn. "Phí Khê!" Đột nhiên, Trác Thụy Long lớn tiếng gọi nàng lại, thần sắc phức tạp, "Ta cùng nhị ca, ngươi cuối cùng thích người nào?" Trác Thụy Long nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dạ Khê, "Nhị ca có thể vì ngươi dâng ra tính mạng, ta cũng có thể!" Trác Thụy Long kiên định nói. Dạ Khê không có quay đầu, chỉ là một lần lại một lần vuốt ve Đinh Đang, "Thích chịu chết, tùy ngươi!" Dạ Khê lãnh huyết nói. "Súc sinh!" Trác Vinh phẫn nộ tát thật mạnh lên mặt Trác Thụy Long. Trác Thụy Long thảm đạm nhìn về phía Trác Vinh, "Phụ hoàng, ngươi chưa từng chân chính để ý qua ta? Trong mấy hoàng tử, người ngươi thật sự thích chỉ có nhị ca! Còn chúng ta là cái gì đây? Chỉ là một quân cờ trong tay ngươi mà thôi!" Trác Thụy Long khàn giọng gào thét, "Không phải chỉ là chết sao? Chết cùng nhau như vậy chẳng phải thích hợp hơn sao? Đến hoàng tuyền, mọi người có thể cùng nhau làm bạn!" Trác Thụy Long cố chấp cười điên dại. "Ngươi định làm cái gì?" Trác Vinh trợn trừng nhìn đứa con trước mắt, không thể hiểu nổi nó, "Nghiệt tử, ngươi cuối cùng định làm cái gì?" Trác Vinh nắm chặt lấy cổ áo Trác Thụy Long. Trác Thụy Long cười cười, tự giễu nhìn Trác Vinh, "Phụ hoàng, ngài đã không thích mấy hoàng tử bọn con, con liền giúp ngài một phen, đưa bọn họ cùng nhau đi gặp tổ tông! Lúc này, sợ là đã lên đường rồi!" Trác Thụy Long nhíu mày, thật vừa lòng với biểu cảm lúc này của Trác Vinh. "Súc sinh! Ngươi, ngươi thế nhưng ——" Trác Vinh lửa giận công tâm, không chống đỡ nổi phun ra một búng máu. Vũ nhìn đôi phụ tử trước mắt trở mặt thành thù, lạnh nhạt quan sát hết thảy diễn biến, bỗng nhiên trong tay bay vụt ra vài miếng lá liễu, khí thế xuất thần lướt qua cổ hắc y nhân, một chút cơ hội phản khác cũng không có, thực tế cũng không có năng lực phản kháng! Loại người này ở trước mặt Vũ giống như con giun con kiến, căn bản bị nàng xem nhẹ! Vũ cũng không tin lời nói của bên phiến diện (mềnh chả hiểu câu này nên dịch đại =.,=), Lang Hoàn sơn trang, đối với con người mà nói giống như tường đồng vách sắt, bọn họ ngay cả tư cách tiến vào cũng không có! Trác Thụy Long điên cuồng mà cố chấp, không để ý tới thịnh nộ của Trác Vinh, mà là nhìn về phía Dạ Khê, "Nếu là lúc trước, không có hối hôn, có phải tình hình sẽ khác hay không?" Trác Thụy Long tự nói, "Ngươi vì sao muốn cự tuyệt? Vị trí chính phi, ta giữ lại cho ngươi, luôn luôn là như thế!" " Yêu nữ này có cái gì tốt, thế nhưng khiến ngươi bị mê hoặc bán đứng quốc gia! Súc sinh!" Trác Vinh một cái tát lên mặt Trác Thụy Long, dấu tay rất nhanh hiện ra, Trác Vinh cứ nghĩ một cái tát này đem con đánh tỉnh, nhưng là, đã quá chậm. "Bán đứng?" Trác Thụy Long dùng sức hất tay Trác Vinh ra, không để ý tới xác hắc y nhân chung quanh, "Người bán đứng là ngươi! Ngươi không nghe theo di chỉ của Tiên hoàng, là ngươi vi phạm ý chỉ hoàng tổ phụ! Cho tới nay, đều là ngươi! Là ngươi mưu toan thay đổi, là ngươi!" Trác Thụy Long hô. "Đủ rồi!" Vũ động động lỗ tai, "Ta không rảnh rỗi cùng các ngươi lãng phí thời gian!" Vũ cười. "Không cần ngươi động thủ!" Trác Thụy Long xuất kiếm, đâm thẳng vào tim Trác Vinh, "Phụ hoàng, ta đưa ngươi đi gặp đứa con bảo bối của ngươi! Ngươi không cần lại vì hắn mà lo lắng !" "Ngươi —— điên —— !" Trác Vinh mấp máy cánh môi, không cam lòng té trên mặt đất. Trác Thụy Long đột nhiên bỏ lại kiếm, sụp xuống ngồi sững trên đất, ánh mắt bướng bỉnh nhìn Dạ Khê. Vũ không hề để ý tới Trác Thụy Long, xoay người đi đến bên cạnh Dạ Khê, cùng Dạ Khê nhìn cảnh sắc trước mắt, "Sơn trang đã bị phá hỏng rồi!" Vũ thở dài nói, "Nơi này chính là một góc còn lại." Vũ tay áo phất phất, nguyên bản cây cối xanh um tươi tốt run nhè nhẹ, sau liền tan thành bọt nước, tiên cảnh nháy mắt hóa thành đống tro tàn. Vũ quỳ trên mặt đất, hướng tới tàn ảnh khấu đầu ba cái. Ngay lúc này, Tiểu Xích đột nhiên từ trong tay Dạ Khê luồn lách, bật ra ngoài, đồng thời, có cái gì đó cũng rớt xuống, Tiểu Xích chạm một cái, thứ đó bỗng chốc bay đến trước mặt Vũ và Dạ Khê. Tiểu Xích nhảy trên cái hòm , "Tỷ tỷ, nơi này, ở trong này!" Đột nhiên, Tiểu Xích nói. "Hắc hắc, ở trong này, ở trong này!" Đúng lúc này, một thanh âm cực không xuôi tai truyền đến, mà sau chỉ thấy đầu Phí Hi từ phía dưới chui ra ngoài, Phí Hi vặn vẹo một phen, nửa thân mình lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt kia đột nhiên thay đổi, không ngờ lại biến thành lão nhân đầy nếp nhăn, chẳng qua đôi đồng tử kia lại biến thành đồng tử dã thú! "Rốt cuộc cũng hiện ra nguyên hình !" Vũ đem Dạ Khê che ở phía sau, nhìn yêu quái trước mắt, "Không ngờ cũng có thể ẩn khí như vậy!" Vũ vung tay một cái, một cành liễu thật dài từ lòng bàn tay chui ra. "Hắc hắc, hắc hắc!" Tiếng cười chói tai khó nghe, tròng mắt kia nhìn chằm chằm Dạ Khê, ngón tay lại ý đồ lấy đi hòm trên đất. Tiểu Xích thủ hộ, há có thể để đối phương đoạt đi, Tiểu Xích đột nhiên biến thành bánh bột ngô, bao vây lấy hòm nhảy đến trước mặt Dạ Khê, khiến tay quái vật kia rơi vào khoảng không. "Khanh khách!" Quái vật Phí Hi không vì thất thủ mà sinh khí, chỉ thét chói tai, cái đầu lắc lư trái phải, đong đưa, đột nhiên có một luồng sương khói màu đỏ tỏa ra từ đỉnh đầu Phí Hi, thân thể Phí Hi liền giống như bị kim đâm vào bong bóng, nháy mắt xụi lơ ngã xuống, trở thành nửa cái túi da không hơn không kém. Sương khói màu đỏ xoay quanh trong không trung, tạo thành các loại hình thù khủng bố đe dọa Dạ Khê, nhưng mà nàng cùng Vũ chỉ mắt lạnh nhìn, ngay cả Lục Lâm cũng không cảm thấy sợ hãi. Dạ Khê theo bản năng vươn tay phải, đoạn chưởng đối diện sương khói màu đỏ kia, nguyên bản đoàn sương mù đang hùng hổ đột nhiên gặp phải kinh hách rụt trở về, trực tiếp trốn đi không thấy bóng dáng. Dạ Khê xoay đoạn chưởng lại nhìn, ánh mắt sâu thẳm. Mà Vũ lại phản ứng dị thường quỳ xuống, run run nhặt hòm trên đất lên, mở ra, bên trong một luồng sương mù mông lung phiêu tán ra ngoài, mà mặt trong hòm, có một khối đá thúy sắc, lẳng lặng nằm. *thúy sắc: cái màu này thì mềnh chịu, ai biết bày với >00