Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu
Chương 63
Tỉnh táo lại, Lan Hạ phát hiện bản thân đang ở một nơi lạ lẫm, căn phòng được trang hoàng rất thục nữ, múi son phấn cũng rất nồng đậm, đây là nơi nào?
Lan Hạ nâng tay day trán, mày nhíu lại, nàng chỉ nhớ rõ nàng cùng nhị hoàng tử muốn —— Lan Hạ kinh hô một tiếng, cúi đầu phát hiện quần áo trên người mình lại bị người khác thay một bộ xiêm y vô cùng hở hang, cái yếm màu đỏ che đậy cảnh xuân phía trước, một tấm vải mỏng màu đỏ gần như trong suốt che đậy hạ thân, da thịt màu trắng lộ rõ.
Lan Hạ kích động đứng lên, vừa tính toán đứng dậy rời đi lại phát hiện bản thân thế nhưng ngay cả khí lực trở mình cũng không có! Lan Hạ ngã nhào trên mặt đất, ngay tại lúc này, Lan Hạ nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần. Nàng ta trong lòng e ngại cực kỳ, hoảng loạn tìm kiếm vật có thể che đậy thân mình ở chung quanh, nhưng mà, trong phòng ngay cả cái khăn lau tay cũng không có!
Liếc mắt nhìn lại, cũng không có lấy một nơi có thể trốn vào. Lan Hạ gặp đường cùng đành phải trốn vào trong góc tường, đem bản thân co lại thành một đoàn, một đôi mắt tiểu bạch thỏ nhìn chằm chằm cửa.
Cửa mở, vài người đi vào, mà nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, Lan Hạ giật mình trừng lớn, môi run run rẩy rẩy, "Vì sao?" Lan Hạ ôm chặt bản thân, hận không thể đem bản thân chui luôn vào bên trong tường.
Mặt khác mấy người nhìn thoáng qua Lan Hạ, mà sau trầm mặc lui đi ra ngoài.
"Vì sao?" Vũ đi lên phía trước, ngồi vào ghế tựa, "Ngươi cho là ngươi có vận khí rất tốt à, có thể dễ dàng được chung chỗ với Trác Thụy Đào như vậy sao? Lấy bản sự chinh chiến nhiều năm của Trác Thụy Đào, hắn lại dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc ư? Ngươi cho là ngươi có thể ở trước mặt tiểu thư dễ dàng đùa giỡn tâm nhãn?" Vũ đi lên phía trước, tức thì quăng cho Lan Hạ một cái tát tai, "Đồ cẩu vong ơn phụ nghĩa!" Vũ trách cứ .
Lan Hạ té lăn trên đất, khóe miệng chảy máu, "Ngươi —— "
"Ngươi đã thích, tiểu thư liền trợ giúp ngươi một phen." Vũ hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng, "Khuôn mặt này thực ra cũng có vài phần tư sắc, có phải ngươi rất hiếu kỳ vì sao mấy ngày nay Trác Thụy Đào lại vô cùng mê luyến thân mình ngươi như vậy không?" Vũ nhíu mày âm hiểm cười , nâng bàn tay, bên trong có một nhúm bột phấn, Vũ nhứ nhứ trước chóp mũi Lan hạ, "Có phải rất quen thuộc hay không?" Vũ bỗng nhiên thần bí nở nụ cười.
"Ngươi!" Lan Hạ hoảng sợ trừng mắt Vũ, "Ngươi!" Mùi này chính là mùi nàng hay bị lây dính trong ngày thường, căn bản là không có để ý, thế nhưng ——
"Thứ này có một cái tên rất hay, đó là nhứ*!" Vũ vung tay , "Hương khí bay vào mũi làm cho người ta cảm giác thật thoải mái, thoải mái đến có thể quên tất cả! Bất quá nếu dùng cái này trên người nữ tử chưa có da thịt chi thân thì không ảnh hưởng gì, còn một khi mất đi trinh tiết, nhứ sẽ thẩm thấu vào da thịt, biến thành đoàn tụ! Khiến nam tử trầm mê trong nhục dục!"
*nhứ: cái tên này mình không hiểu được vì chỉ edit qua bản convert, bạn nào biết nhớ chỉ mình nha :3
Mặt Lan Hạ càng trắng bệch, lời nói của Vũ giống như là một thanh đao sắc bén trực tiếp xuyên thấu trái tim nàng! Cánh môi mím chặt không phát ra một chút thanh âm.
Vũ đứng lên, đảo qua Lan Hạ, đem lòng bàn tay giữ bột phấn vuốt ve, "Yên tâm, loại này đối với nam nhân không có ảnh hưởng gì, bất quá, đối với đoàn tụ nữ nhân mà nói, nam nhân sẽ biến thành thứ không thể thiếu!" Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, "Ngươi không phải rất thiếu nam nhân sao? Còn vì cái tiện nam nhân phản bội tiểu thư, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy! Ngươi đã không nghe khuyên bảo như vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan!"
"Nếu cho nam nhân ngươi âu yếm nhất nhìn thấy ngươi cùng nam nhân khác tằng tịu với nhau, ngươi sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Thật chờ mong đó!" Vũ khanh khách nở nụ cười, lui về phía sau .
Lan Hạ trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Vũ, liều mạng lắc lắc đầu, "Tiểu thư sẽ không cho phép !" Lan Hạ đạp hai chân lui về sau.
"Tiểu thư?" Vũ cười lạnh, "Ngươi cùng tiểu thư sớm đã không còn can hệ! Ngươi sống hay chết, cho rằng tiểu thư sẽ quan tâm? Ngươi là cái thá gì chứ!" Vũ vỗ tay ba tiếng, sau đó có năm nam nhân từ bên ngoài đi vào, tướng mạo vô cùng xấu xí, mặt người dạ thú đạt được đến thế là cùng.
Nhìn mấy nam nhân khẩn cấp tới gần , Lan Hạ hoảng sợ kêu to lên, đứng dậy muốn chạy trốn, mà năm nam nhân há có thể để con vịt bay khỏi miệng, trực tiếp vây quanh tiến lên.
Vũ lui về phía sau, kéo bình phong sang một bên, Trác Thụy Đào đang bị cột chặt ở ghế tựa không thể động đậy, cả người lâm vào hôn mê, khoảnh khắc Vũ đóng cửa, Trác Thụy Đào đột nhiên mở to mắt tỉnh táo lại, đập vào mắt hắn là một màn vô cùng thê thảm.
Lan Hạ giãy dụa , mười bàn tay to chạy loạn ở trên người nàng , thanh âm bọn nam tử cười dâm đãng làm cho người ta sợ hãi, bọn họ khiêu khích thêm khiến bản thân đoàn tụ của Lan Hạ bộc lộ tác dụng khiến cho thân thể Lan Hạ có phản ứng, nàng xấu hổ và giận dữ muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng trước đó vì sợ nàng làm ra hành động này nên đã có người nhét một nùi vải vào miệng nàng.
Trác Thụy Đào sắc mặt đỏ lên, tròng mắt muốn rớt luôn ra ngoài, lại ngạc nhiên phát hiện thân thể của chính mình căn bản không thể động đậy, giống như bị thứ gì đó chế trụ, có khí lực lại không thể bộc phát ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân trước mắt bị năm con sói đói hủy diệt.
Lan Hạ ánh mắt dại ra nhìn về phía Trác Thụy Đào, tâm nhất thời rơi vào đáy cốc, loại này nhục nhã so giết nàng còn tàn khốc hơn! Đây là trừng phạt phải nhận sau khi phản bội? Lan Hạ dần dần buông tha giãy dụa, buông tha phản kháng.
Vũ đứng ở cửa, hờ hững nghe động tĩnh trong phòng, sau quay người bỏ đi, khoảnh khắc nàng biến mất trong đám người, Trác Thụy Đào đột nhiên được tự do, hắn ta hét lớn một tiếng, một chưởng đánh gục năm nam nhân. Trác Thụy Đào kinh ngạc nhìn trên Lan Hạ thê thảm đất lại không biết phản ứng thế nào.
Lan Hạ run rẩy thân mình, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước, qua một chút, miệng bắt đầu ào ào tuôn máu tươi, Lan Hạ thống khổ kêu lên, thân mình không khỏi vặn vẹo , dần dần con ngươi hữu thần nhìn về phía Trác Thụy Đào, đáy mắt hiện lên cảm xúc yêu hận đan xen phức tạp, nhưng phần lớn lại là trào phúng. Một lần thất tâm, mãn bàn đều thua!
"Lan Hạ? Tên có chút tục khí, bất quá lớn lên có vài phần tư sắc."
"Bị tiểu thư nhà ngươi hun đúc lại có vài phần cá tính!"
"Thì ra là lần đầu tiên của ngươi! Ha ha, thật đúng là..."
"Giúp ta đến gần nàng, ngươi có thể đi theo hầu bên người tiểu thư của mình... Bổn hoàng tử tất nhiên không bạc đãi ngươi!"
"Tất nhiên sẽ không làm cho ngươi phản bội chủ tử nhà ngươi..."
Bất quá một người nam nhân, thế nhưng khiến cho ngươi phản bội lời thề!
Lan Hạ mờ mịt nhìn về phía phía xa, trước mắt giống như hiện lên khuôn mặt thanh lãnh của Dạ Khê, kết cục của sự phản bội, nàng thật sự không thừa nhận nổi! Cuối cùng một búng máu phun ra, đồng tử của Lan Hạ rốt cuộc dần dần khuếch tán.
Trác Thụy Đào nắm chặt tay, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thần sắc trong mắt dần dần lạnh lẽo, ngưng kết thành băng! Trác Thụy Đào mân mê cánh môi không hề huyết sắc, xoay người rời đi.
Mấy ngày sau, Hồng Lâu huyết án nhất thời trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mọi người, mỗi người đều suy đoán, nhưng điều làm cho người ta cảm thấy tò mò đó là quan phủ vẫn chưa điều tra kĩ càng đã vội vàng chốt án.
Vũ bưng trà đi vào, nhìn thấy Lục Lâm cùng Lục La thần sắc ảm đạm, một bộ dáng không có tinh thần dứng ở cửa, nhíu mày, "Hôm nay làm sao vậy? Giống mấy quả cà héo vậy hả!" Vũ dừng lại hỏi.
"Vũ tỷ tỷ, tỷ có nghe gì chưa, Lan Hạ tỷ tỷ đã chết!" Lục La thì thào nói, mà sau nhìn về phía Vũ, "Chết rất thảm , Vũ tỷ tỷ!" Lục La cơ hồ nghẹn ngào nói không được nữa.
Lục Lâm nghiêng mặt, trong mắt tồn tại một lớp trong suốt.
Vũ nhíu nhíu mày, "Đi theo ta!" Nàng gõ cửa tiến vào phòng Dạ Khê, Lục Lâm, Lục La theo sát sau đó.
"Tiểu thư, đây là dùng trà dùng sương sớm để pha, không biết người thích hay không, nhấm nháp một chút." Vũ đem ly trà đưa cho Dạ Khê, sau âm thầm nhìn lướt qua Lục Lâm cùng Lục La cách đó không xa.
Dạ Khê khẽ nhấp một ngụm, "So với hà lộ* còn kém một chút." Dạ Khê đem ly trà đưa cho Vũ, "Hai người các ngươi sao hôm nay yên tĩnh như vậy?" Dạ Khê hỏi.
*hà lộ: có phải là nước suối không nhỉ =,=
Lục La cắn chặt môi, sắc mặt có chút kém, nghe xong một chút mới nói, "Là —— Lan Hạ tỷ tỷ, đã chết!" Lục La cẩn thận nhìn về phía Dạ Khê, nhưng lại nhận thấy Dạ Khê nghe xong căn bản là không có phản ứng gì.
Lục La giống như bị cái gì kích thích, máu gà nổi lên, bỗng nhiên la lớn, "Lan Hạ tỷ tỷ bị vài người nam nhân —— đạp hư ! Chết rất thảm !" Nói xong, Lục La ô ô khóc lên, đặt mông ngồi xuống trên đất, nước mắt tí tách rơi xuống nền nhà.
Lục Lâm nhắm hai mắt lại, che giấu hai tròng mắt ướt át.
Dạ Khê nhìn phản ứng của hai người, đợi đến bọn họ bình ổn lại, lạnh nhạt nói, "Ai mà không phải chết? Thật sự khiến các ngươi phải phản ứng mãnh liệt như vậy sao?"
Động tác gạt nước mắt của Lục La cứng ngắc ở giữa không trung, một đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Dạ Khê, lời nói đến bên miệng chợt ứ nghẹn.
"Tiểu thư người cũng không đau lòng sao?" Lục La chưa từ bỏ ý định hỏi, "Lan Hạ tỷ tỷ là có sai, nhưng là tỷ ấy lúc trước cũng hầu hạ người thời gian dài như vậy ——" Lục La còn định nói cái gì, nhưng lúc nhìn đến đôi con ngươi lạnh như băng hờ hững của Dạ Khê, cái miệng trở nên cứng đờ. Lục Lâm ở một bên nhìn phản ứng của Dạ Khê cũng nhẹ nhíu mày.
Vũ đứng ở một bên, không nói một lời, Dạ Khê ném quyển sách trong tay sang một bên, một tay vuốt hàm dưới, "Kiểu chết này rất thảm sao ?" Dạ Khê châm chọc, "Ta thấy các ngươi trong khoảng thời gian này từng ngày trôi qua rất an ổn thoải mái thì phải!"
Nước mắt Lục La giống như chảy ngược trở lại, sững sờ nhìn Dạ Khê, Lục Lâm cũng cúi đầu, cặp mày nhíu tít nháy mắt giãn ra.
Dạ Khê không nói tiếp, hai mắt nhắm lại.
Vũ, Lục Lâm, Lục La nhẹ nhàng đứng dậy, lui đi ra ngoài. Ra cửa, Vũ nghiêng đầu nhìn hai người, "Các ngươi cũng không phải còn nhỏ, suy nghĩ hẳn là thành thục , sự tình đến cùng ra sao, các ngươi cũng nên rõ ràng, đường là do người đi mới có!" Vũ nói xong rời đi.
Lục Lâm cùng Lục La liếc nhau, trầm mặc nhìn về phía trước, mông lung.
"Ngươi thấy sao?" Lục La rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, "Thật ra, thời gian chúng ta đến đây không lâu, chủ tâm của Lan Hạ tỷ tỷ là tốt, đối với tiểu thư, đối với chúng ta đều là tận tâm tận lực —— "
Lục Lâm nhìn về phía Lục La, nhẹ giọng hỏi, "Trong lúc nguy cấp, tiểu thư và mạng của mình, ngươi cuối cùng lựa chọn thế nào?"
Lục La không chút do dự trả lời, "Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là lựa chọn tiểu thư!" Lục La là đứa nhỏ thông minh, tự nhiên từ câu hỏi của Lục Lâm mà liên tưởng ra điều gì, Lan Hạ giữa tiểu thư với nam nhân, lại chọn nam nhân! Giữa chân thành với dục vọng, lại chọn dục vọng! Giữa lời thề với hoa ngôn xảo ngữ, lại lựa chọn cái sau!
Lục La luôn luôn hoang mang như sương mù rốt cuộc tản ra, nàng hít sâu một hơi, "Đúng vậy! Tình yêu, đến cùng là cái gì chứ, thế nhưng có thể mê hoặc tâm trí một người!" Lục La hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lục Lâm, bỗng nhiên cười, "Tiểu thư cho tới bây giờ cũng không phải là một chủ tử lương thiện, nhưng lại là chủ tử tốt nhất! Quên đi, quên đi!" Lục La nhảy bật rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục La rời đi, Lục Lâm nở nụ cười, đúng vậy, tiểu thư cũng không phải người thiện lương, vậy thì đã sao? Thiện lương cái loại này nọ, người như vậy cho tới bây giờ bọn họ cũng không cần!
Trên giường, Dạ Khê nghe được tiếng của Lục La, mở mắt, câu môi cười, lời của bọn họ một chút cũng không thoát khỏi tai nàng, Dạ Khê nhìn phương xa, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo —— chỉ có những kẻ từng là địch nhân của nàng, mới có thể thật sự hiểu được, cái gì mới là tàn khốc chân chính!
Dạ Khê thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, ngay cả hai tròng mắt cũng không có dao động, ngón tay vuốt ve Đinh Đang bên cạnh, "Đã sớm nhắc đến với ngươi, làm địch nhân của ta, sẽ rất thảm!"
Đang ngủ, Đinh Đang đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn lưu từ đỉnh đầu chảy dọc tới bốn phía, giật mình, theo bản năng cuộn rúm thân mình lại.
——
Xích bá phủ
Đại phu nhân cùng tam phu nhân trực trong phòng Phí lão phu nhân, hầu hạ bà ta uống thuốc, ngoài cửa truyền đến thanh âm khóc thút thít.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân mặt trầm xuống.
Nha hoàn canh cửa mắt đỏ hoe đi vào, quỳ gối trên đất, "Đại phu nhân tha tội, lão phu nhân tha tội, nô tì, nô tì nghe nói, Lan Hạ tỷ tỷ đã chết, chết rất thảm , nô tì, nô tì thương tâm!"
Tam phu nhân thở dài, "Đi xuống đi, về sau chú ý chút." Sau đó nhìn về phía đại phu nhân, lắc đầu, "Một người đang sống sờ sờ —— ai!"
"Cùng người nọ liên quan đều không có sự tình tốt!" Đại phu nhân than thở một câu.
"Khụ khụ khụ!" Phí lão phu nhân mở mắt, "Lão đại, đã trở lại chưa?" Phí lão phu nhân suy yếu hỏi.
Đại phu nhân cùng tam phu nhân liếc nhau, sau lắc đầu, "Nương, việc này, vẫn chưa —— "
"Đừng coi ta là bà tử hồ đồ, ta muốn nghe lời nói thật!" Phí lão phu nhân sắc bén trừng mắt với hai người, cả người tuy rằng yếu đi, nhưng khí thế không chút mai một.
"Người đã trở lại." Đại phu nhân thấy giấu giếm không được , đành phải nói thật, "Người chũng ta phái đi căn bản là không gặp được Tùy Duyên Đại sư, hơn nữa Phật Quang Tự đã sớm phong bế cửa chùa không tiếp khách ."
Phí lão phu nhân giống như đã sớm liệu đến kết quả này, không có phản ứng quá mạnh, con ngươi u ám nhìn về phía đỉnh đầu, "Là ta không có làm đúng với ước định, ta vốn tưởng rằng đó chính là việc vui, không có tưởng thật , ta chưa bao giờ tưởng thật !" Phí lão phu nhân nhắm hai mắt lại, đột nhiên mở hai mắt, "Ta muốn gặp thánh thượng, ta muốn gặp thánh thượng!" Phí lão phu nhân không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên ngồi dậy, bắt lấy cánh tay đại phu nhân, "Tiến cung!"
Đại phu nhân cùng tam phu nhân không lay chuyển được, đại lão gia cùng tam lão gia thấy bộ dãng bức thiết của bà ta, không thể không miễn cưỡng đáp ứng, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, người một nhà cùng Phí lão phu nhân đi hoàng cung.
Không có hoàng đế tuyên triệu, hoặc là hậu cung triệu kiến, bình thường còn vào không được cửa cung, bị ngăn trở mấy lần, bọn họ bất đắc dĩ tìm tới Trác Thụy Long, dù sao cũng tính là thân thích, lúc này mới có cơ hội tiến cung.
Phí lão phu nhân kéo thân mình bệnh nặng vào hoàng cung, nhưng còn chưa đi đến đại điện, mới được nửa đường đã ngã xuống, bất đắc dĩ đành phải lại đem người đưa đến một thiên điện tu dưỡng.
Trác Thụy Long cau mày, nhìn đoàn người Phí gia loạn thành một đoàn. Xoay người nhìn thấy hoàng đế đi tới, cúi người vấn an.
"Bá tước phu nhân có sự tình trọng yếu gì, thế nhưng sốt ruột phải đến tận đây?" Hoàng đế Trác Vinh nhíu mày hỏi, chuyện gì mà ngay cả mạng cũng không cần thế chứ.
"Lão thân, lão thân phải hồi bẩm hoàng thượng!" Phí lão phu nhân suy yếu động môi, chấp nhất trong mắt dị thường chói mắt.
"Các ngươi đều lui ra đi!" Hoàng đế tự mình hạ lệnh, người trong phòng nháy mắt đi sạch sẽ, chỉ còn lại có hoàng đế cùng Phí lão phu nhân hô hấp khó khăn trên giường.
"Hoàng thượng, lão thân có bí mật muốn nói!" Phí lão phu nhân nhắm mắt lại, ho khan một chút, thở dốc vài cái, tích góp từng chút khí lực, tiếp tục nói, "Vốn định mang theo vào quan tài !" Phí lão phu nhân giống như hạ quyết tâm, "Mười lăm năm trước, Lang Hoàn sơn trang biến mất thần bí..."
Hoàng đế Trác Vinh vừa nghe đến bốn chữ Lang Hoàn sơn trang, khuôn mặt nguyên bản bình tĩnh đột nhiên vỡ ra, chợt biến sắc, một đôi con ngươi sắc bén trừng mắt Phí lão phu nhân, như thanh đao quét qua.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hoàng đế, Phí lão phu nhân ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, tạm dừng một chút, tiếp tục nói, "Tiên đế sau khi trở về từ Lang Hoàn sơn trang liền không gượng dậy nổi phải không?"
Trác Vinh trừng mắt Phí lão phu nhân, "Ngươi cuối cùng muốn nói gì?"
Phí lão phu nhân cười khan vài tiếng, đè thấp thanh âm, "Năm đó, tiên đế trở về là lúc, mang về một đứa trẻ con..." Tiếng nói khàn khàn của bà ta khiến không khí trong phòng nháy mắt đông lại.
Đồng tử Trác Vinh co rút, gắt gao dán vào Phí lão phu nhân, đợi lời nói tiếp theo của bà ta.
Phí lão phu nhân đột nhiên run rẩy, qua một hồi lâu mới ráng ổn định một chút, "Tiên đế đem mang đứa nhỏ trong đêm bí mật đưa tới Xích bá phủ, giao cho lão bá tước!" Một hơi đem một câu cuối cùng nói xong, Phí lão phu nhân yên tâm triệt để lâm vào hôn mê.
Hoàng đế Trác Vinh sợ run nửa ngày, lúc sau mới sai người tuyên triệu thái y, hắn xoay người bước ra cửa, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn chăm chú vào bầu trời, hai tay chậm rãi nắm chặt thành nắm, mu bàn tay gân xanh chậm rãi hiển lộ, răng nanh cắn chặt, cơ bắp trên mặt cột chặt.
Phụ hoàng, người cuối cùng là có chủ ý gì? Trác Vinh lặng lẽ hỏi trời, chẳng lẽ Đại Dao thật sự làm người chán ghét như vậy sao? Trác Vinh mỏi mệt nhắm hai mắt lại, yên lặng chất vấn: hay là toàn bộ hoàng thất đều không có ai khiến cho người phải lưu luyến!
Đi đến thư phòng, Trác Vinh trực tiếp tuyên triệu nhị hoàng tử Trác Thụy Đào, hai người mật đàm vẻn vẹn một cái canh giờ.
"Trẫm tin tưởng năng lực của ngươi, chuyện này giao cho ngươi có chút đại tài tiểu dụng, bất quá vẫn là cần hoàng gia bí mật xử trí mới tốt!" Trác Vinh nhìn Trác Thụy Đào, đáy lòng xẹt qua một tia không vui, vài ngày không thấy, sát khí lại tăng thêm không ít!
Trác Thụy Đào lĩnh mệnh, thời điểm đi ra đại điện, khuôn mặt căng cứng rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị, đây là nụ cười đầu tiên của hắn trong mấy ngày nay.
Phí lão phu nhân trở lại Xích bá phủ, rốt cuộc thanh thản ổn định mà ngủ, nhưng trước đó cũng cố ý sai người âm thầm chú ý động tĩnh phía nhị hoàng tử, có tin tức sẽ đến bẩm báo.
Những người khác không biết sự tình nên khi nhìn thấy Phí lão phu nhân nhiều ngày tinh thần cực tốt, đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khí âm u rốt cuộc cũng tiêu tán một chút.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
65 chương
34 chương
268 chương
4 chương
184 chương
11 chương