Trương Tiểu Xà ngồi trên cây, nơi này cây cối chọc trời, sương mù vắt ngang ngay bên dưới chạc cây nơi bọn họ đang ngồi, khiến bọn họ như thể đang ở giữa mây trời, trên cây khổng lồ bên cổng thiên đình Nam Thiên Môn. Không biết Công Tử Bột và Muộn Du Bình đang ngồi trên chạc cây nào, lúc này bọn họ đã kéo áo mà ngủ. Giữa mây mù, cách chừng ba bốn mét đã không nhìn rõ được gì rồi. Toàn bộ lũ rắn trên người Trương Tiểu Xà đang cuộn mình khắp xung quanh, hút lấy hơi ấm từ cơ thể con người. Lũ rắn có chút sốt ruột, Trương Tiểu Xà đem ít sâu hôm nay bắt được bọc với thịt khô, đút cho lũ rắn độc ăn. Nuôi rắn được cái hay ở chỗ, chúng nó một tuần chỉ cần đút ăn một lần là đủ. Được ăn xong, lũ rắn lũ lượt tản đi, bây giờ nếu muốn ăn no hơn nữa thì bọn nó buộc phải tự lực cánh sinh thôi. Từ khi bắt đầu nhập bọn với Công Tử Bột và Muộn Du Bình, anh ta ngày nào cũng cho bọn họ uống rượu thuốc rắn, đến hôm nay thì không còn xảy ra chuyện bị rắn ngộ thương nữa rồi. Vào rừng chưa tới một tuần, anh ta đã biết cả bọn đang đi về hướng sông Mi. Những người Mỹ muốn xây đập nước hồi đó đã bị các đồng hương của người Di giết sạch, bây giờ nghĩ lại, chuyện mà Công Tử Bột chưa nói, chắc là chuyện dưới nước có thứ gì đó. Anh ta lấy một chiếc gương đồng ra, quẹt lửa, soi lên lông mày của mình, có thể thấy một con rắn đen cực nhỏ bám ngay bên dưới lớp da trên lông mày của anh ta, đuôi rắn nối liền với mạch máu. Anh ta thở dài, thổi tắt que đánh lửa, rồi tự bọc mình trong đống quần áo, dần dần ngủ thiếp đi trong bầu không khí ẩm ướt. Lũ rắn khắp xung quanh chia nhau ra vắt mình trên các cành cây. Đến khi mặt trời xua tan sương mù, màn sương dày đặc dần dần tan đi, tôi quay đầu lại xem Muộn Du Bình đang ở đâu, nhưng chỉ thấy nắng chiều chiếu rọi qua ô cửa sổ. Kết thúc rồi, tôi ngẩn ra một lúc mới ý thức được điều này. Tôi đã quay trở lại cái trạm biến thế nho nhỏ. Dần dần, tay chân tôi hồi phục trở lại, cảm giác đau đớn mạnh liệt bắt đầu tấn công lỗ mũi tôi. Cổ họng ngập ngụa mùi máu tanh lòm, tất cả máu đã đặc quánh, nghẹn trong cổ họng tôi. Khoảnh khắc khi tôi vừa trở về, trong lòng tôi cứ có một nỗi ưu sầu khó chịu cực kỳ, khiến tôi phải im lặng mất một lúc. Ảo mộng không cần phải quá đẹp đẽ, bởi vì rồi nó cũng sẽ biến mất, anh cứ tưởng mình đã có được rồi, bắt được rồi, nhưng kỳ thực anh chẳng có gì cả, loại hồi ức này cũng không có gì khác biệt so với những hồi ức chân thực của tôi. Vốn con người ta không thể thực sự có được bất cứ cái gì cả. Thật là một cảm giác quen thuộc. Cả người tôi co rúm lại, tôi nhắm mắt, chờ đợi nỗi đau đớn khủng khiếp tiếp theo. Đầu óc tôi trống rỗng, trắng xóa hoàn toàn. Tôi nghiến răng. Tôi không muốn hình dung lại cái cảm giác này. Tôi chỉ là bắt đầu gào lên, cho xả hết mọi đau đớn cào cấu cắn xé trong cơ thể và đầu óc ra ngoài. Đến khoảng sáu giờ tối, tôi mới đứng lên lần đầu tiên. Uống mấy ngụm Sprite. Chất đường bắt đầu bù đắp cho những vết thương trong cơ thể tôi, tôi thèm đường đến mức chỉ uống Sprite thôi cũng khiến tôi có cảm giác sảng khoái cực độ đến như vậy. Tôi uống một hơi hết sạch hai chai nhỏ, mới dần dần tỉnh táo lại. Tôi lấy bút ghi âm ra, ghi lại hai cái tên: Trương Tiểu Xà, anh Tiểu Trương. Sau này các anh thế nào rồi, đây là một manh mối, tôi sẽ tìm ra các anh. Chỉ mới qua một ngày mà thôi, không cần phải ngừng lại. Tôi tự nhủ, cưỡng ép bản thân mình phải đứng lên, lấy khăn mặt ướt đã chuẩn bị sẵn lau sạch máu dính đầy trên cổ và mặt tôi, thu dọn đồ đạc một chút, rồi tôi từ tốn bước vào trong căn nhà nhỏ trên đỉnh núi này. Tôi không thể ngừng cảm giác bùi ngùi này, tôi lại một lần nữa tự nhủ. Đường núi tối đen như mực, tôi đeo tai nghe lên, bật nhạc tương đối êm dịu, chậm rãi đi xuống núi. "Các anh em, hãy cứ mạnh dạn tiến bước về phía trước." Trong bụi cỏ, có gã khách leo núi say rượu bét nhè cất vang tiếng hát, hát nghe còn tệ hơn cả quỷ. "Đang đi đây." Tôi ngước nhìn bầu trời đầy sau, hít một hơi gió hồ đầy lồng ngực. . Hết.