Hạ Tinh Chi Tử
Chương 14
Đau đớn kịch liệt đã nhanh chóng cắn nuốt sức lực của tôi, thân thể như thể nằm trên băng, bàn tay bàn chân lạnh cóng, cả thân thể không ngừng phát run. Mơ hồ cảm giác được chung quanh xôn xao, tôi biết tôi đã tới bệnh viện. Tôi muốn nói cho bác sĩ không cần lấy hài tử ra, đáng tiếc hao tổn hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra một ít âm thanh vô nghĩa. Bụng từng đợt co rút đau đớn khiến tôi cảm thấy hài tử vô tội trong bụng có bao nhiêu khổ sở, tuyệt vọng. Tôi nói với chính mình cần phải kiên cường, không thể từ bỏ, đáng tiếc mất máu quá nhiều cùng với đau đớn khiến thần chí tôi càng ngày càng mơ hồ, toàn bộ thế giới dường như bị màu đen ăn mòn đến xương cốt đều là thứ dư thừa, bức tôi thân bất do kỷ mà sa vào một mảng tối.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có người tách hai chân tôi ra, dùng cái đồ vật lạnh băng tiến vào trong cơ thể tôi mà thăm dò. Sự khó chịu khiến tôi theo phản xạ mở to mắt, lại lập tức bị anh đèn giải phẫu chiếu đến trời đất quay cuồng. Tôi vội vàng nhắm mắt lại, nhưng sau đó liền bị các dụng cụ kích thích tỉnh táo lại. Tôi bỗng nhiên minh bạch ý nghĩa của việc này.
“Đừng!” Tôi kinh hoảng hét thất thanh. Tay chân liều mạng giãy giụa, đá rơi dao phẫu thuật xuống đầy đất. Mọi người chung quanh tựa hồ không đoán trước tôi sẽ đột nhiên phản kháng, nhất thời liền rơi vào tình thế rối loạn. Cứ mỗi động tác dù là rất nhỏ đều khiến tôi đau đến không thở nổi, nhưng tôi vẫn cố gắng mở mắt ra. Có người bắt lấy tôi nhưng sau đó liền bị tôi đẩy ra. Có lẽ lúc đẩy ra dùng quá sức, tôi mất đi trọng tâm, lưng liền hung hăng đụng vào vách tường. Đau nhức lập tức xông lên đại não, tôi cắn chặt môi dưới, toàn thân mất đi sức lực, trượt theo vách tường lạnh băng mà chậm rãi ngồi xuống. Hạ thể lại một mảnh dính nhớp, tôi biết chính mình lại xuất huyết.
Chật vật co rúm lại một góc tường, đôi mắt đề phòng nhìn những người trước mặt, chỉ cần một người có ý đồ tới gần tôi liền liều mạng giãy giụa, la hét. Tôi đập nồi dìm thuyền điền cuồng khiến cho bọn họ nhất thời không dám tiếp cận tôi. Tôi không dám lơi lỏng, sợ hãi chính mình một khi té xỉu hài tử liền sẽ bị bọn họ nhẫn tâm lấy ra.
” Hài tử, không cần sợ hãi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, không để cho ngươi bị thương.” Tôi lẳng lặng nói với hài tử.
Thân thể lại bắt đầu co rút, tôi khắc sâu cái cảm giác hài tử đối mẫu thân là tôi bài xích. Nó trước sau không chịu tha thứ cho tôi không giữ được cha của nó. Hài tử, đối Thiếu Phong trước sau luôn có loại luyến tiếc không muốn xa rời, rốt cuộc trong năm tháng đầu, là cha nó trong lúc vô ý đem nó giữ lại, mà tôi cũng vẫn luôn vô tình hoặc cố ý mà xúc tiến tình cảm giữa họ.
Ngay cả khi Thiếu Phong không biết, tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ tiếp tục bên cạnh tôi cùng chờ đợi sự ra đời của tiểu sinh mệnh……
Chỉ là tôi không nghĩ tới kết cục sẽ tàn nhẫn như thế.
Tình cảm của người làm cha mẹ không phải như thế, vì cái gì tôi lại không chịu nổi chút khảo nghiệm?
Đau quá! Máu đã nhuộm chiếc áo choàng tinh khiết màu trắng đến chói mắt. Cắn chặt răng, hoảng hốt cùng bất lực bao trùm toàn bộ cơ thể, tôi biết tôi sắp không xong. Thiếu Phong… Thiếu Phong… Anh đang ở nơi nào?
Hài tử, vì cái gì ngươi đối với ta lại tàn nhẫn như vậy? Có lẽ lúc đầu ta có chút hồ đồ, nhưng ta mong ngươi mong suốt mười ba năm, chẳng lẽ này đối với ngươi một chút ý nghĩa cũng không có sao? Ta là như vậy để ý ngươi, toàn tâm mà yêu thương ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng cảm thụ không đến sao?
( Đoạn này là anh thụ nói với hài tử trong bụng nhé! Đoạn nói với hài tử tao sẽ để chữ nghiêng.)
Tôi nỗ lực muốn trấn an hài tử trong bụng, đáng tiếc hài tử một chút cũng không cảm kích, hoàn toàn cự tuyệt cùng tôi câu thông. Là ta vô dụng…… Ta toàn bộ chính là không tốt…… Đúng không?
Hài tử thờ ơ đã cho tôi một đáp án thành thật nhất.
Ta đến tột cùng có cái gì không tốt? Vì cái gì các ngươi, phụ tử hai người khinh thị ta như vậy?
Vì cái gì người khác chỉ cần trả giá một phân, mà tôi trả giá toàn bộ vẫn là không đủ?
Tôi sớm đã phân không rõ đâu là tuyệt vọng đâu là thương tâm. Chợt phẫn nộ làm tôi mất đi lý trí.
Được thôi! Ngươi muốn đi ta càng không cho ngươi đi! Xem ngươi làm thế nào!
Tôi ôm lấy đầu gối chính mình cố hết sức mà chịu đau.
“Tử Hiên, không cần sợ hãi, không cần kinh hoảng, có ba mẹ ở đây. Chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Một thanh âm thực ôn nhu đột nhiên xông vào đầu óc hỗn độn của tôi.
“Mẹ?” Tôi miễn cưỡng ngước mắt lên, đầu nặng trịch. Trước mắt vẫn mơ mơ hồ hồ, dường như có hai người quỳ cách chỗ tôi không xa. Trực giác nói cho tôi biết hai người kia chính là ba cùng lão mẹ.
Tôi dỡ lớp phòng bị xuống, ôm chặt lấy lão mẹ. Là một người mẹ, tôi tin lão mẹ nhất định có thể minh bạch tâm trạng lúc này của tôi.
“Con không muốn phá thai…… Làm ơn…… Giúp con lưu lại hài tử……” Nằm im trong lòng lão mẹ, tôi không ngừng lặp lại mong muốn của mình.
“Được được, cha và mẹ nhất định sẽ giúp ngươi. Nhất định sẽ lưu lại hài tử. Không cần sợ hãi, có ta ở đây rồi.” Lão mẹ ôn nhu an ủi khiến tôi đã ổn định được đôi chút. Tôi theo bản năng gật gật đầu, thực ngoan ngoãn thực an tâm mà rúc vào lòng lão mẹ.
“Nào để bác sĩ xem ngươi như thế nào, có được không?” Nhẹ vỗ về đầu tôi, lão mẹ hỏi. Tôi lập tức đề phòng, cảnh giác mà nhìn lão mẹ. “Yên tâm, ta sẽ không làm cho bọn họ lấy hài tử của ngươi ra.”
Tôi do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng gật gật đầu. Kỳ thật tôi không có lựa chọn. Thân thể đau đớn cùng hạ thể đẫm máu đã làm tôi thực sự suy yếu. Nếu như tôi lại không hợp tác, hài tử chắc chắn sẽ chết.
Lão mẹ đem tôi nhẹ nhàng bế lên, cố đưa tôi trở lại bàn mổ, đáng tiếc tôi vừa thấy bàn mổ liền sợ hãi, theo bản năng mà giãy giụa: “Không cần……”
“Đừng sợ đừng sợ, ta mang ngươi đến nơi khác.”
Lão mẹ vững vàng bước đi cùng cái ôm ấm áp khiến tôi cảm thấy thực an tâm, bởi vì tôi biết lão mẹ nhất định sẽ giữ lời hứa. Nới lỏng thần kinh ra một chút liền căn bản không chịu nổi đau nhức, ngay sau đó, tôi liền bất tỉnh nhân sự.
Tôi không biết đã hôn mê bao lâu, trong trí nhớ mơ hồ tôi đã từng tỉnh lại rất nhiều lần, sau đó lại bởi vì đau đớn quá độ lại bất tỉnh. Tôi dần dần mất cảm giác với mọi thứ chung quanh, bên tai chỉ còn lại một ít thanh âm vô nghĩa, và nắm chặt lấy tay lão mẹ.
Không biết qua bao lâu, hài tử tựa hồ mệt mỏi, không còn có đâm loạn linh tinh, đau đớn tự nhiên cũng bớt đi rất nhiều. Tôi từ từ mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy là vẻ mặt đầy lo lắng của ba và lão mẹ.
“Tử Hiên, ngươi thế nào rồi? Còn đau không?” Ba ba quan tâm hỏi. Tôi định mở miệng trả lời, đáng tiếc cả thân thế ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ hơi nghiêng về phía ba ba gật gật đầu. Hơi di chuyển một chút, tôi phát hiện trên người mình cắm rất nhiều dụng cụ.
“Cảm xúc của hài tử thực kích động, chỉ là hiện tại nó mệt mỏi mới có thể bình tĩnh trở lại. Hài tử phải mười ngày nữa mới ra đời, thân thể ngươi hiện tại chỉ sợ không chịu được lâu như vậy.” Lão mẹ trông có vẻ mệt mỏi hướng phía tôi giải thích.
Con chịu đựng được.….. Tôi rất muốn nói, đáng tiếc hôn mê đã bốn ngày tôi suy yếu đến mức sức lực mở miệng đều không có. Phảng phất cảm giác được tôi lo lắng, hài tử lại bắt đầu không an phận xôn xao.
( Từ giờ, suy nghĩ của các nhân vật mình sẽ để chứ in nghiêng nhé!)
“Đừng hoảng sợ, không phải muốn lấy hài tử ra. Chỉ là lấy ra cũng không phải biện pháp. Lấy tình huống hiện tại của ngươi, bác sĩ kiến nghị dùng tĩnh vãn pháp*, ngươi cảm thấy thế nào?”
*phương pháp yên tĩnh
Nhớ mang máng bác sĩ đầu trọc từng hướng tôi mà giải thích cái gì là tĩnh vãn pháp. Trên cơ bản thì đây là một biện pháp dùng thuốc gây mê cực mạnh, sử dụng cho những người Hạ Tinh gần đến ngày sinh xảy ra thai biến tiến vào trạng thái chết giả, sau đó dùng dược vật chế tạo ra một loại biểu hiện an hòa giả dối để lừa gạt hài tử, làm hài tử bình tĩnh trở lại thẳng cho đến kỳ sinh sản. Bất quá liệu pháp này đối với cơ thể người mẹ phi thường nguy hiểm. Bởi vì thời gian dài hôn mê, nếu xử lý không đúng cách hoặc là cơ thể mẹ đối với dược vật mẫn cảm, thực dễ dàng rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Ngay cả khi tỉnh lại, cũng không có ai có thể khẳng định quá trình trị liệu này không gây ra tác dụng phụ, cho nên phương pháp trị liệu này cho tới bây giờ vẫn đang ở giai đoạn thí nghiệm.
Ngựa chết thì cũng coi như ngựa sống mà chạy chữa đi! Tôi dùng sức gật đầu, dù sao dù sao cũng là chết, chi bằng đánh cược một lần. Huống chi tôi xác thật không có nắm chắc chính mình còn có đủ sức để chống đỡ không.
Ba mẹ khổ sở mà nhìn tôi, im lặng. Lão mẹ nhẹ nhàng chỉnh lại đầu tóc cho tôi, ôn nhu hỏi: “Quyết định?” Tôi kiên quyết nhìn bọn họ, dùng sức gật đầu.
Tĩnh vãn pháp dùng thuốc gây mê quả nhiên lợi hại. Dược vật chỉ vừa mới vào trong cơ thể, tôi liền cảm thấy toàn thân khinh phiêu phiêu đến lợi hại. Không phải không có hoảng loạn, chỉ là tôi đã quyết định, liền một mạng đổi một mạng, tôi có chết cũng không tiếc.
“Con trai ngoan, ngươi phải kiên cường! Nhất định phải tỉnh lại!” Nước mắt rơi lã chã, đây là câu nói của ba ba trước khi tôi tiến vào trạng thái chết giả. Dùng hết sức tôi nắm lấy tay ba ba, muốn nói với ông, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi sẽ không bỏ cuộc, bởi vì trên thế giới này có quá nhiều người và nhiều việc tôi không buông bỏ được.
Mất đi tất cả ý thức cùng cảm giác, bóng tối xuất hiện cực kỳ bình tĩnh. Nếu không phải hài tử sắp ra đời kia trong nháy mắt cho tôi chấn động quá lớn, nếu không phải lòng tôi vẫn nhớ mong cái người không bao giờ xuất hiện ở thời khắc quan trọng kia, có lẽ tôi cứ như vậy mà tiếp tục ngủ say, không hề tỉnh lại.
Bất quá thanh tỉnh cũng không phải là quá trình dễ dàng. Sự hỗn loạn trong đầu dung không thể chứa quá nhiều suy nghĩ, cho dù có trong nháy mắt thanh tỉnh thân thể cùng đại não cũng không thể cùng nhau phối hợp. Mấy phen nỗ lực, tứ chi tôi mới dần dần có tri giác, thân thể đối với thế giới bên ngoài rốt cuộc cũng có cảm giác.
Nếu lúc ấy tôi biết thế giới sau khi mình tỉnh lại tàn khốc như thế, có lẽ tôi thà chết đi, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.
Tôi tỉnh lại vào ngày thứ mười sau khi hài tử ra đời.
Hài tử chết vào ngày thứ ba sau khi sinh.
Hài tử vốn sinh ra đã yếu ớt không thể sống lâu, mà tôi thậm chí nhìn mặt hài tử lần đầu tiên cũng là lần đầu tiên cũng không có cơ hội.
Trên đời này quả nhiên không có kỳ tích, tôi lại còn mong đợi cái gì chứ?
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
32 chương