Hà Tần Hợp Lý
Chương 77
Lúc xe cứu thương ập tới, Tần Lý đã không còn dấu hiệu phát tác, chỉ là vẫn đang hôn mê, Tần Miễn không yên tâm, thế là quyết định đưa Tần Lý đến bệnh viện.
Trên xe cứu thương chỉ có thể cho một người nhà đi theo, Tần Miễn liền lên xe, Hà Đường liên tục đi theo sau lưng anh, còn chưa kịp nói chuyện, y tá đã đóng cửa xe.
Hà Đường ngơ ngác nhìn xe cấp cứu nghênh ngang rời đi, Mã Hữu Kiệt cùng Quan Kính liếc mắt nhìn nhau, Quan Kính lúng túng nói với Hà Đường: “Tần phu nhân, tôi đưa cô đến bệnh viện, Tần đổng cũng là sốt ruột.”
Trong bệnh viện, Tần Lý vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tay trái anh ngẫu nhiên sẽ vô ý thức co rúm một lần, sau khi bác sĩ làm một loạt kiểm tra đơn giản cho rằng không cần làm trị liệu, vì vậy đưa anh vào phòng bệnh để nghỉ ngơi.
Tần Miễn cũng không hề nói dối cha mẹ. Sau khi nhận được điện thoại, Diệp Huệ Cầm cùng Tần Thụ liền gấp gáp chạy đến bệnh viện. Quan Kính mang theo Hà Đường cũng chạy đến, trên hành lang, Tần Miễn nhìn cũng chưa từng nhìn Hà Đường một cái, chỉ là vừa đi vừa nói với cha mẹ.
Hà Đường sợ hãi đứng ở một bên, cô chỉ tùy ý phủ lấy T-shirt, quần jeans, ngay cả áo tắm cũng không kịp cởi xuống, áo tắm ướt đẫm làm cho T-shirt cũng ướt, lúc này còn dính ở trên người, trước cổ áo là lộ ra dây áo tắm. Đầu tóc cô loạn thành một đoàn, còn chưa kịp khô, Diệp Huệ Cầm nhìn trang phục kì quái cô đang mặc, vẫy tay về phía cô: “Đường Đường, con làm sao vậy?”
Hà Đường cúi đầu đi đến cạnh bà, nhẹ nói: “Mẹ, con xin lỗi, lần này là do con không tốt.”
“Làm sao vậy nha?” Diệp Huệ Cầm nhìn bộ dạng của Hà Đường, đau lòng nói, “Đây là bệnh cũ của A Lý, không liên quan đến con mà.”
Tần Miễn ở bên cạnh bà lạnh lùng lên tiếng: “A Lý là lúc đang bơi lội phát bệnh, anh ấy bơi cùng Hà Đường.”
Diệp Huệ Cầm biến sắc, nhìn Tần Miễn sắc mặt âm trầm, Hà Đường lại liên tục cúi thấp đầu, đại khái có thể đoán được là xảy ra chuyện gì. Bà nói với Tần Miễn: “Bơi chung thì thế nào đây, A Lý trước đây vẫn luôn bơi lội mà, chúng ta sống cùng A Lý sắp ba mươi năm, biết rõ phải chú ý những thứ gì, Đường Đường và A Lý kết hôn mới hơn nửa năm, con bé làm sao có thể biết rõ những thứ này.”
(Diệu Huyền: mẹ chồng nhà người ta đây các nàng à, kết chụy ấy rồi)
Tần Miễn nghiêng đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Nghe được Diệp Huệ Cầm còn nói giúp mình, Hà Đường trong lòng càng thêm áy náy, biết rõ lúc này nói gì cũng đều không thích hợp, vì vậy cũng không mở miệng nữa.
******
Tần Lý ngủ liên tục hơn hai giờ mới tỉnh lại, toàn thân đau nhức, đầu chóng váng đến hoa cả mắt, đối với sự việc vừa xảy ra một chút ấn tượng cũng không có, dường như một giây trước còn đang cùng Hà Đường đùa nước, một giây sau đã ở trên giường.
Anh nghe thấy được mùi thuốc sát trùng nồng đậm, hiểu chính mình đang ở bệnh viện, lập tức cũng biết mình lại phát bệnh.
Tần Lý thừa nhận, sau khi biết rõ chính mình cách không đến một tháng liền bị phát tác lần thứ hai, nội tâm anh trở nên phức tạp rất nhiều.
Vốn, Tần Lý vẫn cho lần phát tác trước là vì Lương Hi Thần qua đời đả kích đến anh, hơn nữa một quyền của Lương Lỗ Sinh là nguyên nhân dẫn đến phát sinh đó, là ngẫu nhiên, là phát tác trùng hợp. Chỉ cần dựa theo lời dặn của bác sĩ, duy trì sử dụng thuốc liên tục là có thể khống chế được, giống như mười mấy năm trước vậy. Dù sao, anh đã có ước chừng mười bốn năm không hề phát bệnh nữa. Cho nên lần đó, dù cho phát bệnh, tình trạng của anh vẫn như cũ bảo trì rất khá, vẫn như trước quan tâm công ty, mỗi ngày còn tiến hành hoạt động phục kiện một cách nhẹ nhàng, hơn nữa còn mơ ước về hôn lễ của mình và Hà Đường.
Đúng là Tần Lý không đem lần phát tác đó coi là quá quan trọng.
Nhưng mà bây giờ, anh dần dần ý thức được, có lẽ bệnh của mình đang dần nghiêm trọng, thường xuyên phát tác nhưng thật ra là một loại tất nhiên, là kết quả bệnh trạng bình thường.
Lúc ý thức được điểm này, trong nội tâm Tần Lý trong buồn bã, anh mở mắt, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
Diệp Huệ Cầm đã đưa Tần Miễn về công ty, để một mình Hà Đường ở lại cùng Tần Lý. Sự chú ý của Hà Đường vô cùng tập trung, nhìn thấy Tần Lý tỉnh lại, nội tâm cô mừng rỡ, cầm tay anh nhẹ giọng gọi: “A Lý.”
Tần Lý chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười, anh cơ hồ vô lực nói ra lời an ủi, thiên ngôn vạn ngữ vọt tới bên miệng, khi nói ra lại hóa thành tên cô.
“Đường Đường.”
Hà Đường thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy tay trái của anh đưa tới bên môi của mình, một cái lại một cái hôn lên.
“Anh cảm thấy như thế nào?” Hà Đường hỏi, “Đầu còn đau phải không?”
Tần Lý nhẹ nhàng gật đầu: “Có một chút.” Ngưng một khoảnh khắc, anh nói, “Cho anh xem tay của em một chút.”
“?”
Tần Lý đem tay phải của Hà Đường kéo đến trước mắt, nhìn kỹ một lần, vết thương lần trước tuy đã khép lại, nhưng vẫn còn lưu lại một vết sẹo rõ nét. Anh thở dài một hơi, lại cầu xin muốn xem tay trái, thấy trên tay cô không hề có vết thương mới nào, Tần Lý mới hơi mỉm cười nói: “Lần này không tính là quá ngốc, không để cho anh cắn tay em nữa.”
Hà Đường nhíu mày: “Anh còn có tâm trạng nói giỡn nữa, em sắp bị anh hù cho chết rồi.”
“Mới hai lần liền bị hù chết?” Khóe miệng Tần Lý nhếch lên, lắc đầu cười nói, “Trước đây cơ hồ mỗi ngày anh đều sẽ phát bệnh, mẹ cũng đã quen rồi, em phải học tập mẹ đấy.”
“Mới không cần! Chúng ta về sau chú ý hơn một chút, chắc chắn anh sẽ không phát bệnh nữa đâu.” Hà Đường nghiêm túc nói, “Em cũng sẽ không cho anh bơi lội.”
Tần Lý: “Hửm?”
Hà Đường nói tiếp: “Phục kiện cũng phải có chừng có mực, không thể uống trà uống cà phê, không thể ăn cay, càng không thể uống rượu! Còn có, không được xem TV quá nhiều, cũng không cho anh chơi trò chơi trên điện thoại.”
Tần Lý chau mày: “Ở đâu lại có nhiều quy định như thế?”
“Bác sĩ nói.” Hà Đường cong miệng lên, “Trước đây em cũng không biết lại có nhiều điều cấm kỵ như vậy. Sớm biết em tuyệt đối sẽ không cho anh đi bơi lội rồi.”
“…” Nhìn thần sắc cô hơi khủng bố, Tần Lý có chút ít nhân nhượng, hỏi, “Có phải mẹ anh nói gì em không?”
Hà Đường lắc đầu: “Không có, anh đừng nghĩ loạn.”
“Vậy chính là A Miễn nói em, đúng không?”
Hà Đường lại lắc đầu: “Cũng không phải.”
Tần Lý cười cười, nói: “Bất kể là ai nói với em, em cũng đừng để ở trong lòng. Bọn họ cũng chỉ là lo lắng, bởi vì…Đường Đường, em có biết nếu anh phát bệnh quá nhiều, sẽ để lại hậu quả gì không??”
Hà Đường cũng không biết, cô chỉ là tạm thời từ chỗ của bác sĩ biết được một số lưu ý về chứng động kinh, nghe được Tần Lý hỏi như vậy, liền thành thật lắc đầu, căng thẳng nói: “Không biết rõ. Có…Có hậu quả gì sao?”
Tần Lý hết sức nghiêm túc trả lời: “Phát tác nhiều lần sẽ gây tổn thương đại não, ảnh hưởng đến trí lực.”
Hà Đường thần sắc đại biến, con mắt chợt trừng lớn, Tần Lý gặp vẻ mặt của cô như thế, lập tức cởi mở cười ha hả: “Anh nói đùa với em thôi.”
Thấy Hà Đường buông lỏng vẻ mặt, nhếch miệng lên, dáng vẻ Tần Lý tươi cười trở nên ấm áp, ngón tay trái chỉ lên trên đầu mình, nói: “Bà xã, nếu ông xã của em biến thành một kẻ ngốc, em sẽ làm thế nào?”
“Chớ nói nhảm!” Hà Đường vỗ nhẹ anh một cái.
Tần Lý lại không cho phép, không chịu buông tha kéo tay Hà Đường lay một cái, âm thanh mang vẻ làm nũng, nói: “Chị Hà Đường ơi, A Lý muốn ăn cơm mà.”
Hà Đường nổi hết cả da gà, nhịn không được khanh khách cười rộ lên: “Anh có bị ngốc hay không đấy!”
Tần Lý cười ha ha, tiếp tục diễn trò vô cùng vui vẻ: “Chị Hà Đường ơi, A Lý không ngốc mà, A Lý muốn cái kia!” Anh cầm lấy Hà Đường tay hung hăng hôn một cái, ánh mắt ranh mãnh.
“…” Hà Đường trực tiếp bị đánh bại, đỏ mặt nói, “A…Cái kia, em đã quên nói với anh, bác sĩ còn nói, “cuộc sống vợ chồng” của chúng ta phải tạm thời đình chỉ.”
Tần Lý vốn đang là khuôn mặt “Thiên chân khả ái”, trong nháy mắt khôi phục bình thường, anh kinh ngạc la lên: “Không thể nào!!!!”
“Là thật.”
“Oh sh*t!” Tinh thần anh chợt sa sút nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh hận bác sĩ!!!!”
******
Ở bệnh viện quan sát hai ngày, Tần Lý được xuất viện về nhà. Lúc này đây, Hà Đường so với trước đây càng thêm cẩn thận chăm sóc anh, đối với thực đơn hàng ngày cô học cách hầm canh cách thủy thanh đạm tinh xảo, đúng hạn đốc thúc Tần Lý uống thuốc. Tạm thời anh ngừng việc phục kiện, Hà Đường liền thường xuyên giúp anh hoạt động thân thể.
Tuy cuộc sống không còn thú vị như trước kia, có rất nhiều chuyện không thể làm, ngay cả xem ti vi, dùng máy tính cùng điện thoại di động đều bị giới hạn. Nhưng Tần Lý lại cảm thấy thế này cũng dường như không buồn tẻ, nhàm chán như trong tưởng tượng của anh.
Bởi vì có Hà Đường luôn ở bên cạnh anh, anh không ra ngoài, cô cũng thay đổi lối sống, không hề bước chân ra khỏi nhà, cô cùng Tần Lý đọc sách xem báo, nói chuyện phiếm nói đùa, ngẫu nhiên cùng anh đánh cờ, chơi mô hình, thời gian rất nhanh liền từ trong tay chạy trốn.
Có thật nhiều bạn bè tới nhà thăm Tần Lý, Hà Đường là nữ chủ nhân gia đình nên luôn nhiệt tình lại tỉ mỉ chiêu đãi bọn họ. Bạn bè hỏi về hôn lễ của Tần Lý và Hà Đường, Tần Lý cười nói thời gian, nói đến chín tháng sẽ chính thức phát thiệp mời.
Vào một ngày cuối tháng tám, trong nhà đón tiếp một vị khách đặc biệt.
Trước khi cô ấy đến, Tần Lý đã nhận được điện thoại của Diệp Huệ Cầm, mẹ anh ở bên kia ấp a ấp úng nói cho anh biết, có người sẽ đến Mộ Phương Lý thăm bọn họ, biết được thân thể Tần Lý đang mắc bệnh, nhất định phải đến thăm anh.
Tần Lý nghe mẹ nói ra người kia tên, tâm tình vẫn bình tĩnh, anh nói: “Cô ấy muốn tới thì tới đi, cũng rất lâu rồi không gặp.”
Sau đó, Hà Đường liền gặp được Sử Mộng Nghiên – mối tình đầu của Tần Lý.
Tần Lý cũng chưa từng kể cho Hà Đường nghe về Sử Mộng Nghiên là một cô gái như thế nào. Trong ký ức của anh, Sử Mộng Nghiên dáng người cao gầy, dung nhan xinh đẹp, cử chỉ hào phóng mà ưu nhã. Mái tóc dài tung bay, thường xuyên mặc chiếc váy mộc mạc, dường như cô chính là hình tượng hoàn mỹ trong lòng các nam sinh lúc bấy giờ.
Cho dù Tần Lý không nói ra, Hà Đường cũng có thể đoán được, Sử Mộng Nghiên nhất định là một cô gái ưu tú xinh đẹp.
Cho nên, lúc Tần Lý cùng Hà Đường đối mặt với một Sử Mộng Nghiên đột nhiên tới cửa, hai người đều trợn tròn mắt.
Phòng khách tầng 12, người phụ nữ trẻ tuổi đầy khí chất đi đến trước mặt bọn họ, để túi lớn túi nhỏ xuống nào là trái cây, quà cáp, khoa trương cúi cuống cho Tần Lý đang ngồi xe lăn một cái ôm chằm.
Sử Mộng Nghiên mặc một chiếc áo T-shirt thấp ngực, dáng người nóng bỏng, chiếc quần cao bồ vừa ngắn lại chật hẹp, chiếc mông đầy đặn vểnh lên, một đôi chân dài mà thẳng, trên đôi chân ấy là giày cao gót cao chừng 8 cm.
Cô giữ lại mái tóc ngắn màu đỏ rượu, dung nhan điểm trang tinh xảo, hoàn toàn đã không còn dáng vẻ ôn nhu thanh thuần của mười năm về trước.
“Oh! A Lý! Đã lâu không gặp!” Sử Mộng Nghiên nhìn có vẻ hết sức kích động, hốc mắt phiếm hồng, cô ấy nhìn Hà Đường đang đứng cạnh Tần Lý, nói, “Nghe chú và dì nói anh đã kết hôn rồi! Đây là bà xã của anh phải không? Xin chào, chúc mừng chúc mừng, hôn lễ của hai người là vào tháng mười đúng không? Đến lúc nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đó nha!”
“Nhất định rồi.” Tần Lý cười nhạt nói, sau khi thay hai người giới thiệu lẫn nhau, anh hỏi Sử Mộng Nghiên, “Nghe nói em định cư ở Mỹ phải không?.”
“Đúng vậy, đã lấy được thẻ xanh lâu rồi.” Sử Mộng Nghiên vừa nói, vừa đi đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, cô ngẩng đầu quan sát bốn phía, chậc chậc tán thưởng, “A, nơi này thật xinh đẹp, anh thưởng thức thật không tệ nha.”
Hà Đường tự mình đi phòng bếp pha trà , Tần Lý điều khiển xe lăn dừng ở bên sofa, mỉm cười nói: “Cám ơn.”
“Nhưng mắt chọn người cửa anh đúng là bình thường.” Sử Mộng Nghiên ánh mắt bén nhọn nhìn Tần Lý, hạ thấp thanh âm nói, “Em nghe dì nói anh kết hôn làm em rất hiếu kỳ, liền muốn đến nhìn xem bà xã của anh là người như thế nào, thật là làm cho em có hơi thất vọng đấy.”
Tần Lý sắc mặt không thay đổi, anh chỉ là bình tĩnh nói: “À, Hà Đường rất tốt, anh rất yêu cô ấy.”
Sử Mộng Nghiên ngẩn ngơ, ánh mắt quét đến nhẫn cưới trên ngón tay áp út Tần Lý, nhẹ nhàng nhếch miệng.
Tần Lý khẽ mỉm cười, hỏi: “Trở về lúc nào? Là thăm người thân sao?”
“Em về cũng hai tháng rồi.” Sử Mộng Nghiên giọng nói tiêu sái, “Em vốn định về nước phát triển sự nghiệp, lâu nay bề bộn nhiều việc, lại muốn tìm phòng ở, lại muốn tìm một cửa hàng mặt tiền, công việc nhàn hạ một chút nên em đến Mộ Phương Lý thăm cô chú.” Cô hì hì cười một tiếng, nói, “Thật ra là do em rất nhớ anh.”
“Thực vinh hạnh.” Tần Lý giọng nói rất nhạt, lại hỏi, “Làm sao lại muốn trở về nước phát triển? Ở Mỹ không tốt sao?”
“Nước Mỹ rất tốt, chỉ là người ở đó thật không tốt, có một người rất rất không tốt!” Sử Mộng Nghiên giọng nói tiêu sái, cho Tần Lý xem tay trái trống không của mình, “Em ly hôn rồi, đang đi tìm mùa xuân thứ hai, tuyệt đối không muốn ở lại cái nơi đó đâu.”
“A… Không giống em nha.” Tần Lý nghiêng đầu, có chút ít kinh ngạc, “Không phải trước kia em nói giấc mơ của em là nguyện chiếm được trái tim một người, bạc đầu chẳng xa sao?”
“Oh! Đây là lời nói ngu ngốc lúc thiếu nữ thôi.” Sử Mộng Nghiên chẳng thèm ngó tới phất phất tay, “Người thiếu nữ kia đã bị sự nhiệt tình của Uncle SAM tại lễ rửa tội mà hoàn toàn thay đổi rồi , hiện tại làm gì còn có thứ gọi là giấc mơ, sống ở thực tại, nắm bắt được thực tế mới trọng yếu nhất. Ồ…Nói đến giấc mơ, em vẫn nhớ anh đã nói với em…”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên thần bí, chiếc mông trên ghế sofa xê dịch, nghiêng người dựa vào Tần Lý, dùng âm thanh hết sức thấp nói: “Tần Lý, hôm nay em đến nhưng thật ra là có một chuyện muốn nói cho anh.”
(Diệu Huyền: Cái bà thím này, dám đụng vào thân thể trong trắng như bạch ngọc của A Lý của ta!!!!)
“Là chuyện gì?” Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tần Lý có chút tò mò.
Sử Mộng Nghiên sắp xếp lại từ ngữ, hỏi: “Những năm này, anh đã đi đường được chưa?”
Tần Lý ngẩn ra, lắc đầu cười khổ: “Không có.”
“Vậy anh còn muốn đi đường không?”
“?”
Bắt gặp ánh mắt sáng quắt của Sử Mộng Nghiên, Tần Lý biết rõ cô không phải nói đùa, liền nghiêm túc trả lời: “Muốn.”
“Là như vậy…Em ở Mỹ biết một bác sĩ…”
Nói đến đây, cô đột nhiên ngồi thẳng lên, ngước mắt nhìn về phía ấm trà đang được bưng tới, nhìn Hà Đường đang đứng cạnh bàn trà.
Hà Đường có một chút lúng túng, khi cô đang đi tới chỉ thấy Sử Mộng Nghiên đang ghé vào tai Tần Lý nói gì đó, cô không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, lại chứng kiến sắc mặt Tần Lý có chút ít khác thường, trong ánh mắt của anh thậm chí còn mang theo hưng phấn cùng mong vọng(*).
(*)mong vọng: mong đợi + hi vọng.
Nhìn thấy cô đến, Sử Mộng Nghiên cũng không mở miệng nữa, cô ấy nhàn nhã ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài trắng nõn xếp chồng lên nhau, cổ áo T-shirt sóng lớn mãnh liệt, biểu tình trên gương mặt hơi cổ quái.
Tần Lý là ngồi ở một bên trầm tư không nói.
Hà Đường trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không rõ, cô rót trà cho Sử Mộng Nghiên và Tần Lý, thu hồi cái ly đã chuẩn bị cho mình trước đó, nói: “Trong phòng bếp em còn có chút chuyện phải làm, hai người đã lâu không gặp, chậm rãi tán gẫu nha.”
Sử Mộng Nghiên tò mò hỏi: “Cô xuống bếp làm gì vậy?”
“A, tôi đang nấu canh, phải xem lửa.” Hà Đường nói, hai cánh tay có chút ít co quắp bày ở sau lưng.
Sử Mộng Nghiên tuyệt không khách khí nói: “Ái chà! Thật tốt, đã thật lâu rồi tôi chưa được ăn “Lão hỏa tịnh thang” chính tông, dù sao trong chốc lát tôi không sao, tôi ở lại ăn cơm trưa được không?.”
Hà Đường liếc mắt nhìn Tần Lý, thấy anh cũng không phản ứng, lập tức cười cười nói: “Dĩ nhiên là được rồi, hoan nghênh, bất quá cô cũng đừng chê tay nghề của tôi đó.”
Hà Đường không ở lại quấy rầy Tần Lý cùng Sử Mộng Nghiên ôn lại chuyện xưa, cô nói với chị Kim bữa cơm trưa này cô sẽ phụ trách.
Sử Mộng Nghiên thực sự ở lại ăn cơm trưa, Hà Đường rất nghiêm túc chuẩn bị sau món ăn một món canh, hương vị mặn nhạt phối hợp hợp lý, hương vị màu sắc đều đủ, trực tiếp làm Sử Mộng Nghiên kinh hãi.
Chỉ là, ăn xong bữa com, Hà Đường phát hiện trạng thái Tần Lý có chút kỳ quái, dường như anh có một chút không yên lòng, liên tục cúi đầu yên lặng dùng bữa, lời nói cũng không nhiều.
Sử Mộng Nghiên ngược lại thần sắc thoải mái, sau khi ăn no nê, cô đem danh thiếp để lại cho Tần Lý, hết sức tiêu sái rời đi.
******
Những ngày tiếp theo, mọi người tỉ mỉ chăm sóc cùng đốc thúc Tần Lý, chính anh cũng tự mình chú ý, cho nên liên tục không phát bệnh.
Đầu tháng chín, thời tiết cũng không gọi là nóng bức, Tần Lý quyết định trở về công ty đi làm, bởi vì gói thầu thi công trung học Thành Nam chính thức khởi động. Bởi vì số lượng công ty báo danh rất nhiều, trước tiên tiến hành là tư cách dự thẩm, Lưu Cách đại biểu Trung Cần đi mua được văn kiện dự thẩm, thời gian nộp là ngày 20 tháng 9.
Tần Lý yêu cầu Trung Cần tham gia với tư cách văn kiện dự thẩm dưới sự hướng dẫn của Lưu Cách, ông sẽ hướng dẫn nhân viên cùng nhau làm, Lưu Cách phân chia nhiệm vụ, Thi Trí Mẫn chịu trách nhiệm về phần kỹ thuật trong quá trình thi công, Vũ Văn Văn là nhân viên phụ trách về thiết bị, chờ văn bản và sửa sang lại.
Tư cách dự thẩm văn kiện cũng không liên quan đến báo giá, nhưng bởi vì đã lấy được bản vẽ, bộ quản lý dự tính có thể bắt đầu làm dự tính. Tần Lý nói với Hà Đường, tương lai lúc chính thức trả giá, sẽ giao cho Hà Đường dựa vào bộ dự tính, chịu trách nhiệm làm cặn kẽ lượng danh sách công trình- – tức là giai đoạn quan trọng nhất.
“Không dừng lại ở bước phải làm cho Trung Cần, mà còn phải làm cho Lục gia.” Tần Lý nói như vậy với Hà Đường, “Đường Đường, em nên biết, lượng dang sách những chiêu thức trả giá thành phố D hết sức phức tạp, đơn vị ở tỉnh ngoài rất dễ làm sai, lần này anh muốn bảo đảm không chút sai lầm, không được bỏ gói thầu, cho nên giá cả của đơn vị thất gia anh sẽ giao cho một một người đến làm, người kia, chính là em.”
Thấy Hà Đường hơi giật mình, Tần Lý cười rộ lên: “Đừng khẩn trương, anh sẽ giúp em.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
1 chương
93 chương
76 chương
25 chương
120 chương
47 chương
49 chương
76 chương
33 chương