Hà Tần Hợp Lý
Chương 71 : Chúng ta về nhà đi
Ban đêm bệnh viện hết sức yên tĩnh, phần lớn người bệnh và thân nhân đã nghỉ ngơi, nhưng Lương Hi Thần vẫn chưa ngủ, cậu bé ngoan ngoãn nằm bên trong một phòng bệnh đơn, chờ người mà cậu muốn gặp nhất đến.
“Két…” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hà Đường đẩy Tần Lý tiến vào gian phòng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Lương Hi Thần cố gắng hết sức nghiêng đầu, nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt bọn họ.
Nhưng vì ánh sáng đèn đầu giường, Tần Lý lại có thể dễ dàng thấy được thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh kia.
Đã thật lâu rồi anh chưa từng cẩn thận nhìn qua cậu bé ấy.
Trong tâm khảm luôn mặc định rằng cậu bé này không coi anh ra gì, anh mới có thể khắc chế bản thân không để ý mà nhìn cậu bé một lần nào.
Hiện giờ xem ra, Lương Hi Thần thực sự lớn hơn rất nhiều, mặt mày ngũ quan dần nẩy nở, còn đang trong thời kỳ đổi giọng, Tần Lý nghĩ, có lẽ ba bốn năm nữa, cậu bé này sẽ thực sự trưởng thành rồi.
Anh vẫn luôn chờ đợi ngày này.
Hà Đường đẩy Tần Lý đến cạnh giường bệnh, hộ công luôn bên cạnh Lương Hi Thần lúc này lui ra ngoài. Lương Hi Thần đang đắp chăn mỏng, ngượng ngùng nhìn về phía bọn họ cười cười, mở miệng gọi: “Anh Tần Lý, chị Hà Đường.”
Sắc mặt mặt cậu bé đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, Hà Đường đưa tay lên trán cậu, hỏi: “Nóng quá, Hi Thần, em còn khó chịu không?”
“Không sao ạ.” Lương Hi Thần lắc lắc đầu, mắt to nháy nháy, “Ban ngày lúc đầu thì rất đau, ngủ một giấc giờ đã khá hơn nhiều.”
Cậu bé cười hết sức vui vẻ, quay đầu nhìn Tần Lý, nói: “Anh Tần Lý, anh cùng chị Hà Đường đến thăm em, em rất vui.”
Nhưng vẻ mặt Tần Lý vẫn rất căng thẳng, anh yên lặng trong chốc lát, sờ trán Lương Hi Thần, nói: “Đã nóng rần lên còn vui nổi, nóng đến hỏng đầu óc rồi sao? Lương Hi Thần, lần trước em hứa với cô Mạnh như thế nào, em nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, em có làm được sao?”
Lương Hi Thần ước chừng Tần Lý tức giận, khóe miệng trễ xuống, cúi đầu ủ rũ nói: “Chính là một lần đi tiểu không trừ độc…”
“Một lần cũng không thể qua loa!”
Giọng nói của anh có chút nghiêm khắc, Hà Đường vỗ vỗ vai anh, nói: “A Lý…”
Tần Lý nhìn Lương Hi Thần trong chốc lát, thấy trong mắt cậu bé sương mù ngưng tụ lại, môi run lên, anh hạ thấp thanh âm, “Đừng khóc, có đứa con trai nào hay khóc như em sao?”
Anh lấy trên tủ đầu giường một tấm khăn giấy lau nước mắt cho Lương Hi Thần, nói: “Lương Hi Thần, em quên ước định của anh và em rồi sao?”
Lương Hi Thần ngẩn ngơ, chợt nín khóc mỉm cười, nói: “Không quên!”
Lúc này, y tá tiến vào phòng cho Lương Hi Thần đi vệ sinh, Hà Đường là phụ nữ, ở lại không tiện, liền đi ra ngoài.
Đợi đến khi y tá đi ra, Hà Đường suy nghĩ một chút, quyết định không đi vào.
Cô muốn cho Tần Lý và Lương Hi Thần trò chuyện với nhau nhiều hơn, trực giác mách bảo cho cô biết rằng, giữa bọn họ có thật nhiều chuyện để nói với nhau, mà trong đó có một số việc, Tần Lý cũng không muốn để cho cô biết rõ.
Kỳ thật, Hà Đường có một chút ngoài ý muốn, bởi vì thấy được sự thân thiết Tần Lý đối Lương Hi Thần, cô càng cảm giác được lúc trước Tần Lý bài xích cậu bé này có lẽ là do chuyện gì đó cô không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Liên tục qua một tiếng đồng hồ, Hà Đường mới đi vào phòng bệnh, cô chậm rãi đi đến bên giường bệnh, phát hiện Lương Hi Thần đã ngủ.
Tần Lý liền ngồi ở bên cạnh cậu, lẳng lặng nhìn cậu bé.
“A Lý.” Hà Đường nhỏ giọng gọi anh.
Tần Lý quay đầu lại thấy cô, “Xuỵt…” một tiếng, anh lại nhìn Lương Hi Thần một lần nữa, chỉnh lại chăn cho cậu, nói: “Đường Đường, chúng ta về nhà đi.”
******
Tối hôm đó, Tần Lý không đi phục kiện, anh nói muốn bơi lội.
Hà Đường ngồi ở cạnh bể bơi, nhìn Quan Kính đẩy Tần Lý từ trong phòng thay quần áo đi ra.
Hai người đều ở trần, đổi lại là có quần bơi, ánh trăng xuyên qua nóc kính thủy tinh bể bơi, đèn ở đây không sáng lắm nên có thể nhìn thấy được ánh trăng trong suốt lóe trên mặt nước.
Hà Đường muốn trợ giúp, Quan Kính nói một mình anh ta là có thể.
Anh ta là dùng ôm Tần Lý vào trong hồ nước, chỗ đó có tay vịn inox , Tần Lý ngồi ở trên bậc thang, trái tay nắm chặt tay vịn, Quan Kính thoáng di chuyển thân dưới, cả người anh liền chìm ngập trong nước.
Hà Đường vẫn nhìn động tác của bọn họ, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng trong chốc lát về sau, cô liền nhìn thấy Tần Lý ngửa người ở trên mặt nước, cánh tay trái lướt qua đỉnh đầu, chầm chậm bơi một cách thoải mái.
Dường như Quan Kính đã được Tần Lý căn dặn, sau khi thấy không có vấn đề xảy ra, anh ta liền lui xuống.
Trong hồ bơi to như vậy, chỉ còn lại Tần Lý ở trong nước thong thả bơi, tạo nên những đóa bọt sóng nhẹ nhàng trôi theo.
Hà Đường ôm đầu gối ngồi cạnh bể bơi, ánh mắt liên tục theo dõi anh.
Quả thật Tần Lý rất gầy, rất yếu ớt. Bởi vì chọn phương pháp bơi ngửa, lộ ra xương sườn hết sức rõ ràng, cánh tay phải khô gầy cùng hai chân quái dị nổi trong nước, không có một chút tự chủ vận động, nhất là hai chân, lẳng lặng di chuyển sau thân trên gầy yếu.
Mười phút sau, khoảng cách của Tần Lý và Hà Đường chỉ còn chừng khoảng 5 mét, Hà Đường phát hiện anh đột nhiên ngừng lại.
Vài giây như thế, anh bất động.
Hà Đường “Hoắc” một cái đứng lên, đôi mắt sít sao nhìn chằm chằm Tần Lý, cô gọi: “A Lý!”
Anh không có động tĩnh gì, cũng không trả lời cô, chỉ một mực nằm ngửa ở trên mặt nước như vậy, nhẹ nhàng xuôi theo dòng nước.
Hà Đường căn bản chưa kịp suy nghĩ, thậm chí cô đã quên mất phải gọi Quan Kính chỉ cách bọn họ một bức tường, cô nhanh chóng cởi giày xăng-đan, không chút do dự nhảy xuống.
Hà Đường biết bơi.
Đã vài chục năm cô không hề bơi lội nữa, nhưng trước năm 6 tuổi kia, cô được ví như là “chú ếch nhỏ” của thôn Bích Hồ.
Trong giây phút vừa lao xuống nước, trong đầu Hà Đường xẹt qua một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh, sự kinh hoảng này liền bị ý nghĩ lớn hơn đạp đổ, mỗi một tế trong cơ thể cô nói cho cô biết rằng, cô phải nhanh chóng đến bên cạnh Tần Lý, cô phải cứu anh!
Hà Đường ra sức huy động cánh tay, hai chân đạp thật nhanh, đá bọt nước văng tung tóe. Cô mặc T-shirt tay ngắn và quần sort, cũng không gây trở ngại sức đạp nước, không bao lâu sau, cô đã bơi tới cạnh Tần Lý.
Giây phút bắt lấy cánh tay phải của Tần Lý, Hà Đường mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lý giống như đột nhiên phục hồi tinh thần, anh uống vào một ngụm nước lớn, tiện đà lớn tiếng ho khan. Một cái ho khan này khiến anh khó giữ sự cân bằng của cơ thể, thân thể nghiêng một cái cả người liền bị chìm vào trong nước.
Hà Đường dốc hết sức ôm lấy anh, cô lớn tiếng kêu: “A Lý! A Lý!”
Tần Lý cánh tay trái mù quáng giãy giụa, cuối cùng anh bắt được chiếc phao cứu hộ, anh sít sao giữ lấy nó, sau đó hít mạnh một hơi thật sâu, mới xem như ổn định hô hấp.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, anh kinh ngạc nhìn Hà Đường đang bên cạnh, dưới nách cánh tay trái vòng quanh một chiếc phao, khiến cho thân thể không bị trầm xuống, cánh tay phải vững vàng vòng qua thân thể anh.
Tóc cô sớm đã thấm ướt, ướt nhẹp dán ở trên mặt, vẻ mặt vừa bối rối vừa lo lắng, nhìn thấy Tần Lý nghiêng đầu nhìn qua cô mới thở phào nhẹ nhõm, phun ra mấy ngụm nước.
Hai người lấy một loại quái dị tư thế ôm chặt nhau nổi trong nước, thở phì phò một hơi thật sâu.
Sau một lúc lâu, Tần Lý mới mở miệng: “Em không sao chứ?”
Hà Đường đần ngốc ra lắc đầu, hỏi: “Còn anh?”
“Anh không sao.” Ánh mắt Tần Lý chợt lóe, đại khái anh đã đoán được là chuyện gì xảy ra, trong lòng ảo não chính mình sơ sẩy, nói, “Em nghỉ một chút đi, chúng ta lên bờ.”
Hà Đường gật gật đầu.
Trong không gian im lặng, thời gian một giây lại một giây trôi qua, trái tim đang đập loạn xạ của Hà Đường cuối cùng cũng khôi phục sự bình tĩnh, cô nhìn thấy Tần Lý trước mặt mình khuôn mặt đều bị thấm ướt, dưới ánh trăng, trong dòng nước trong lành, trên lông mi của anh còn đọng lại bọt nước, theo sự nháy động của tròng mắt mà tích tích rơi xuống, vô cùng mị hoặc.
Hà Đường gần như quên mất mình đang ở phương nào, rõ ràng Tần Lý gần trong gang tấc nhưng ở trong mắt cô anh tựa như một yêu hồ bị giáng xuống nhân gian, xa xôi mà xa lạ. Từng tấc da thịt trắng như ngọc, còn điểm xuyết bọt nước tung tóe, thần tình trên mặt tựa tiếu phi tiếu(*), trong ánh mắt lại lộ ra một tia u sầu.
(*)tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.
Hà Đường biết rõ, vẻ u sầu này là xuất xứ từ Lương Hi Thần.
Cô nhịn không được hỏi: “A Lý, anh có thể nói cho em biết không, đến tột cùng anh cùng Hi Thần là thế nào?”
Tần Lý thu hồi ánh mắt nhìn cô, hỏi: “Em thật muốn nghe?”
Hà Đường gật đầu.
“Dù cho nghe qua câu chuyện này, anh sẽ đem Tần Lý em quen biết biến thành một Tần Lý em chưa từng biết đến, em cũng muốn nghe?”
Hà Đường sững sờ, vẫn gật đầu: “Sẽ không, anh sẽ không thay đổi thành Tần Lý em không biết.”
“Anh đã từng nói, em vẫn chưa hiểu anh.” Tần Lý than nhẹ một tiếng, nói, “Lên đi, tắm rửa xong trở về phòng, anh nói cho em nghe.”
******
Hà Đường không nghĩ tới, Tần Lý 28 tuổi cùng Lương Hi Thần 14 tuổi lại có quan hệ sâu xa từ 7 năm trước.
Khi đó là những năm chuyển sang thế kỷ XXI, Tần Lý gây dựng sự nghiệp không lâu, anh chỉ là một thiếu niên 18 tuổi .
Thành phố D là vùng đồng bằng duyên hải đông nam, kinh tế phát đạt, xí nghiệp mọc lên như nấm, 18 tuổi Tần Lý gây dựng sự nghiệp ban đầu là do mượn của Tần Thụ một khoản tiền, ở trong thị trường thuê cái quán nhỏ làm nơi để buôn bán.
Làm ăn cũng không tốt lắm, nhưng lại để anh quen biết rất nhiều người. Mà thông qua những người này, Tần Lý dường như tìm được một còn đường có thể nhanh chóng làm giàu.
Anh bắt đầu bước chân vào con đường cho vay thế chân, tục xưng cho vay nặng lãi.
Tần Lý là người thông minh, làm nghề này cũng cần nhãn lực cùng thủ đoạn, mấy tháng sau, anh liền trổ hết tài năng tạo ra nhiều nguồn tiền để cho vay, trong cái vòng luẩn quẩn anh dần trở thành người có chút chút danh tiếng trong giới.
Có người nói muốn vay tiền ngắn hạn, đều sẽ bị giới thiệu đi tìm chàng trai ngồi xe lăn kia. Dần dần, khách cũ càng ngày càng nhiều, thậm chí có trùm cho vay có một món tiền cũng tới tìm Tần Lý, anh liền thuận tiện góp vốn.
Từ lúc bắt đầu anh cho vay từ mấy ngàn mấy vạn, dần dần đến vài chục vạn, thậm chí trên trăm vạn.
Khi đó Tần Lý thực quá trẻ, về cơ bản cái gọi là không phân biệt trắng đen, chính nghĩa tà ác, mặc dù anh biết rõ, lại không rảnh bận tâm.
Anh chỉ là tập trung tinh thần muốn nhanh chóng kiếm được món tiền đầu tiên của bản thân.
Anh muốn cho mọi người biết rõ, mặc dù thân thể tàn tật, anh cũng không phải là đồ phế vật.
Hai năm, anh gặp qua biết bao nhiêu con người, có kẻ nghiện thuốc lại người làm ăn cần tiền quay vòng vốn. Dạng người duy nhất Tần Lý không làm ăn là người dùng nhà để vay tiền chữa bệnh, gặp phải loại người này, nếu như đối phương đích thực cần dùng tiền, Tần Lý thậm chí sẽ cho dùng giá cao nhất trong thị trường để mua lại.
Nhưng là khi đó nhà ở hết sức tiện nghi, chỉ cần một tấm thẻ cải cách nhà ở, căn nhà 60 m², mấy vạn là có thể mua.
Rất nhiều người đến kỳ hạn không có tiền trả, Tần Lý liền thu nhà của bọn họ, một chút anh cũng không ý thức được, 2, 3 năm sau những phòng ốc này trong tay anh được bán ra, giá cả không biết gấp lên bao nhiêu lần.
Sự giàu có của anh được góp thành từ rất nhiều mảnh nhỏ là các gia đình bị tan nhà nát cửa, nhưng Tần Lý trẻ tuổi lúc ấy cũng không ý thức được điểm này.
Anh chỉ là rất vui vẻ nhìn mình số tiền gởi ngân hàng ngày tăng vọt tốc độ với tốc độ chóng mặt, trong lòng đắc ý lại thỏa mãn.
Sự tình vào màn kết vào khi Tần Lý 21 tuổi năm ấy.
Lương Lỗ Sinh nghiện đánh bạc, không chỉ bị đuổi việc, vợ cũng mất tăm, bỏ lại cho ông ta một bé trai mới được một tuổi – Lương Hi Thần.
Lương Lỗ Sinh nắm chặt giấy tờ nhà đưa cho Tần Lý, mượn 5 vạn.
Ông ta thua sạch tiền, lại không chịu dọn nhà, Tần Lý để ông ta kéo dài mấy tháng, cho đến khi có người muốn mua căn nhà kia, Tần Lý mới phái người nói cho Lương Lỗ Sinh.
Lương Lỗ Sinh uống rượu, ôm Lương Hi Thần ngồi ở trên cửa sổ nháo muốn nhảy lầu.
Trong hỗn loạn, Lương Hi Thần 7 tuổi bị rớt xuống lầu.
Lương Hi Thần bị tuyên án liệt nửa người cả đời, trong giây phút nghe bản phán quyết đó, Tần Lý quyết định thu tay lại.
Anh bắt đầu dùng tiền kiếm được mở nhà hàng, làm công trình, sáng lập một vương quốc thuộc về riêng mình.
Ở trong ngành nghề mọi việc của anh đều thuận lợi, vui vẻ, hơn nữa còn tích cực làm từ thiện.
Nhưng, chuyện này cũng không thể che giấu sự thật một đoạn thời gian hắc ám kia trong cuộc đời Tần Lý, ba năm kia, là đoạn ký ức bi thương tới cả nghĩ anh cũng không muốn nghĩ.
Hết lần này tới lần khác, tài phú của chính là dựa vào ba năm này mà có, chuyện này gây nên sự mâu thuẫn sâu trong tâm khảm của Tần Lý.
Mà Lương Hi Thần, chính là vết thương kinh hãi nghiêm trọng tàn nhẫn nhất trong trí nhớ Tần Lý.
Có thể nói đi đường là mục tiêu cuối cùng để phấn đấu trong cuộc đời của người thanh niên năm ấy, vậy mà “con đường” mà anh lựa chọn lại gián tiếp làm một bé trai vĩnh viễn bị gian cầm trong chiếc xe lăn nhỏ bé kia.
Đây là một vết nhơ mà Tần Lý nhớ mãi mãi, bắt buộc bản thân không thể tha thứ cho mình.
Rốt cục Hà Đường biết, Tần Lý không phải là bài xích, chán ghét Lương Hi Thần.
Mà là, anh căn bản là không dám đối mặt với cậu bé ấy.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
45 chương
11 chương
68 chương
26 chương
4 chương