Hà Tần Hợp Lý

Chương 33 : Hà Đường, em có nguyện ý không?

Hà Hải lớn hơn Tần Lý một tuổi, cuộc sống của hai người có rất nhiều điểm giống nhau. Bắt đầu từ khi cả hai vẫn còn là những đứa bé, họ triền miên nằm giường bệnh, mỗi một ngày lớn lên, đối với người lớn mà nói đều là lo lắng sợ hãi. Cả hai đều trải qua giờ phút thập tử nhất sinh, mấy lần bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Mỗi lần giờ phút thập tử nhất sinh qua đi, cha mẹ họ đều cảm tạ ông trời đã đem sinh mạng con trai của họ về bên họ. Thế nhưng Hà Hải và Tần Lý lại có nhiều điểm khác biệt đến như vậy. Hà Đường nằm trong chăn suy nghĩ tới vấn đề này, vẫn như trước không nghĩ ra. Nếu nói là do điều kiện kinh tế nhà họ Hà và nhà họ Tần khác biệt, nên dẫn đến cá tính hai người khác nhau quá xa thì cũng không đúng lắm. Bởi vì Tần Lý có nói qua với Hà Đường, trước khi anh gây dựng sự nghiệp, điều kiện kinh tế nhà anh cũng chỉ có thể xem như gia đình bình thường. Tần Thụ hợp tác với bạn bè mở một nhà hàng, còn Diệp Huệ Cầm đi làm ở khu chính phủ, chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ. Nói về trình độ giáo dục, Tần Lý chỉ học đến lớp 10. Như lời anh nói, sau đó mẹ anh mời gia sư đến nhà dạy học cho anh, Chương trình học lựa chọn chuyên môn, thiên về ứng dụng thực tế, học một chút về tài chính, tri thức về kiến trúc, còn lại là học tiếng Anh. Về điểm này Hà Hải kém xa so với anh, bởi vì bệnh tật, Hà Hải chỉ miễn cưỡng học xong tiểu học, sau đó mỗi ngày chỉ đều quanh quẩn trong nhà, lâu lâu được ra khỏi cửa cũng là để đi bệnh viện. Hà Hải không có bạn bè, tính cách anh quái gở lập dị, nên khiến cho Hà Đường sợ hãi lúc gần gũi với anh. Lúc còn bé, Hà Hải rất thích trêu chọc Hà Đường hết lần này đến lần khác, anh sẽ bắt con sâu nhỏ bỏ vào hộp bút máy của Hà Đường, còn lấy giày đi mưa của Hà Đường tưới nước vào, thậm chí vụng trộm lục lọi cặp của Hà Đường, xé toang bài tập cô đã làm xong. Những trò này khiến Tiểu Hà Đường phiền chịu không nổi, càng thêm trốn tránh Hà Hải. Cho đến khi Hà Đường ở đại học chọn môn tâm lý học, cô mới hiểu được hồi bé Hà Hải làm ra một loạt hành vi kỳ quái với cô như vậy, kỳ thật là anh hai đang dùng phương thức của mình để bày tỏ cảm tình với cô. Hà Đường tuy chỉ tiếp nhận một ít kiến thức đó, nhưng đối với Hà Hải, quan niệm của cô bắt đầu có chuyển biến. Cô dần dần thân cận một chút với Hà Hải, Hà Hải tự nhiên cảm thấy được em mình thay đổi, trong lòng anh thật cao hứng, nhưng lại chưa bao giờ biểu hiện ra mặt. ****** 9 giờ sáng hôm sau, xe Tần Lý lại dừng ở cửa nhà họ Hà. Trải qua cả một đêm nghỉ ngơi, khí sắc Tần Lý, Mã Hữu Kiệt, cùng Quan Kính đều tốt hơn rất nhiều. Họ ngồi trong phòng khách nhà Hà Đường, đối diện với một phòng đầy người - Tống Nguyệt Nga gọi tới anh trai cùng chị dâu của mình, còn bắt Hà Khánh Quốc gọi tới em gái cùng em rể của ông. Một vài trưởng bối đều tò mò đánh giá Tần Lý trên xe lăn, anh cũng chẳng phản ứng gì nhiều, chỉ là nhàn nhã uống trà. Hà Đường bị Tống Nguyệt Nga kéo đến bên người, thấy mọi người đã đến đông đủ, Tống Nguyệt Nga đi thẳng vào vấn đề, nói lên ý tưởng của bà ta. Bởi vì mọi người đều biết Hà Đường ở D thị quen biết bạn trai, nên mới hủy bỏ hôn sự với Chương Tam. Cho nên chuyện xấu này, Tần Lý là bạn trai sẽ phải chịu trách nhiệm đối với sự trong sạch của Hà Đường. Hơn nữa thân thể Tần Lý tê liệt, còn Hà Đường là một cô gái khỏe mạnh, vậy nên cha mẹ nhà họ Hà đồng ý cho hai người kết giao đã là vô cùng sáng suốt. Nếu bây giờ Tần Lý đã tới Trạch Thổ trấn này, dông dài không bằng hành động, hai người trẻ liền đem hôn sự định luôn đi. Đương nhiên, lễ hỏi là phải có. Còn về phần thách cưới bao nhiêu thì… Tống Nguyệt Nga đưa ra ba ngón tay: "30 vạn, tiền mặt." Hà Đường gấp đến độ hô to: "Mẹ!" Tống Nguyệt Nga quát lên: "Câm miệng!" Hà Đường lại hướng về phía Tần Lý kêu: "Tần Lý anh đừng để ý đến mẹ em, anh đi nhanh lên đi!" Kỳ thật trong lòng Tống Nguyệt Nga cũng không chắc chắn, cho nên bà ta không dám đưa ra con số quá lớn. Nếu Tần Lý không chấp nhận, bà ta cũng không có cách. Nhưng dù sao Tống Nguyệt Nga cũng là người từng trải, Tần Lý có ý tứ với Hà Đường, bà ta vẫn là nhìn ra được. Bà ta tính toán trong lòng, nếu như thật không được thì sẽ đòi một chút tiền lễ hỏi, bây giờ mấu chốt là phải bắt được “Con rể kim quy” này, chỉ cần nó chịu cưới Hà Đường thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Tần Lý vẫn luôn không tỏ thái độ gì, anh chỉ là điềm tĩnh uống trà, đến lúc mọi người hầu như không chờ được nữa, anh mới buông ly trà, nói: "Bác gái, hôn nhân là việc trọng đại của đời cả người, cháu chưa bao giờ nghĩ tới muốn đối đãi qua loa. Lần này cháu chỉ là đến thăm Hà Đường một chút, muốn nói đến kết hôn, thật sự là quá đột ngột. Còn nữa, theo phong tục của chúng cháu, trước khi hai người đàm hôn luận gả, cha mẹ đôi bên phải gặp mặt nói chuyện, cha mẹ cháu còn khỏe mạnh, cháu làm sao có thể không nói một tiếng mà ở đây quyết định hôn sự của mình được chứ. Như vậy đối với cha mẹ cháu, đối với các người, đối với Hà Đường đều là không tôn trọng." Thân thích họ Hà nghe xong thì liên tục gật đầu, sắc mặt Tống Nguyệt Nga lạnh lùng, còn nghe Tần Lý nói: "Còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là tâm ý của Hà Đường. Buộc cô ấy gả cho cháu và buộc cô ấy gả cho nhà họ Chương thì có khác nhau gì đâu?" Nói tới đây, Tần Lý hướng tới Hà Đường cười, nói, "Đúng vậy, cháu rất thích Hà Đường, bất quá chỉ cần cô ấy không muốn, cháu sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng cô ấy." Anh dừng một chút, mặt hướng Hà Đường: "Hà Đường, em có nguyện ý không?" Hà Đường còn chưa trả lời, Tống Nguyệt Nga đã nhéo cánh tay cô, bà ta trừng mắt với Hà Đường nhưng trên mặt lại nặn ra nụ cười, biểu cảm có vẻ phá lệ quái dị, bà ta nói: "Tiểu Đường, con nguyện ý, có phải không?" Môi Hà Đường giật giật, vừa muốn mở miệng, Hà Hải đột nhiên từ trên lầu chạy xuống, trong tay anh giơ lên cái chổi, không ngừng khua tới khua lui trong không khí, miệng hô: "A a! Đều cút xéo đi! Cút ra ngoài hết đi! Ai cho các người tới nhà của tôi! Đều cút xéo đi! Ồn ào muốn chết! Ồn ào muốn chết!" Cái chổi đánh tới trên người chị dâu của Tống Nguyệt Nga, bà ta hét rầm lêm, trong phòng lập tức náo loạn. Tống Nguyệt Nga gần như sắp điên, chạy tới ôm lấy Hà Hải, thấy sắc mặt anh ta nhợt nhạt, môi tím tái, sợ tới mức lập tức khóc lên: "Hà Khánh Quốc đi lấy thuốc! Chạy nhanh đi lấy thuốc! Tiểu Hải! Tiểu Hải ngoan của mẹ, con đừng kích động, mau ngồi xuống nào. Hà Khánh Quốc, ông lấy được thuốc chưa hả! Còn dưỡng khí nữa! Dưỡng khí! Hà Đường mày đứng ngốc đó làm gì chứ! Mau đến giúp đi!" ... ... Sau khi Hà Hải thở dưỡng khí, rốt cuộc an tĩnh lại. Thân thích họ Hà gia đã ra về hết, Hà Hải ngồi trong phòng khách, đầu đội mũ len dày, trên người cuốn mền dày, đôi mắt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Lý như trước. Tống Nguyệt Nga vừa lau nước mắt vừa cầm một hộp thuốc đưa cho Tần Lý xem: "Thuốc này gọi là song sinh thản, một hộp hơn hai vạn đồng, cũng chỉ có thể uống bốn năm tháng, còn không bao gồm những loại thuốc khác. Có đôi khi chúng tôi cho Tiểu Hải uống vĩ ca (*) tuy có tác dụng nhưng khẳng định tổn hại rất lớn tới cơ thể." (*)kiểu 1 dạng thuốc giảm đau có chất gây nghiện. Bà ta dường như rất mỏi mệt, ngồi ở đó, mái tóc vốn được chải gọn gàng giờ có chút lộn xộn, có thể nhìn thấy một ít tóc mai đã điểm bạc. Bà ta nói: "Tôi biết bệnh của Tiểu Hải không khỏi hẳn được, nhưng tôi chỉ hy vọng nó có thể sống, sống thêm vài năm, không cần đi sớm hơn tôi là tốt rồi." ****** Hà Hải buồn ngủ. Tống Nguyệt Nga cùng Hà Khánh Quốc cũng không còn tâm tình đãi Tần Lý ăn cơm, Hà Đường chào Hà Khánh Quốc rồi cùng Tần Lý rời khỏi nhà. Bốn người quay lại khách sạn ăn cơm trưa, tâm tình Hà Đường không tốt nên chỉ ăn một chút, Tần Lý cũng không trêu chọc để cô cười. Sau bữa trưa, Tần Lý nói: "Chúng ta đi thăm dì của em đi." Trải qua một buổi sáng lộn xộn, Hà Đường đã hoàn toàn quên việc này, bây giờ nghe Tần Lý nhắc tới, cô rất kinh ngạc. Tần Lý cười vỗ vỗ đầu cô: “Xem như đi ra ngoài một chuyến đi xem như là để giải sầu, như thế nào?" Hà Đường giật mình trong chốc lát, gật gật đầu. Mã Hữu Kiệt lái xe, một xe bốn người hướng nghĩa trang công cộng vùng ngoại thành đi. Tần Lý cùng Hà Đường ngồi ghế sau, không ai nói gì cả. Xe chạy được 20 phút, Tần Lý nhìn qua cửa kính xe thấy xa xa xuất hiện một cái hồ thật lớn. Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống mặt hồ xanh biếc, thấp thoáng bên hồ là những rặng núi xanh, những đàm lau sạy khô bên bờ hồ khẽ lay động , tạo nên niềm vui thích trong lòng. Tần Lý quay qua nhìn Hà Đường, phát hiện cô cũng đang nhìn hồ nước kia, không khỏi nói: "Hồ này đẹp quá, nó có nổi tiếng không?" Hà Đường tựa như không nghe thấy, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xa. Tần Lý lại gọi cô thêm một tiếng, cô vẫn không có phản ứng, Tần Lý đành phải đưa tay vỗ vỗ vai cô. "Hà Đường." Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn chằm chằm Tần Lý trong chốc lát, đột nhiên chỉ vào hồ lớn kia nói: "Đây là Bích Hồ." "Bích Hồ." Tần Lý lặp lại. "Ừm, Bích Hồ." Hà Đường xoay tục chải tóc, tầm mắt nhìn phía bên kia cửa kính xe. 2 giờ chiều, xe đến cổng nghĩa trang ngoài trấn Trạch Thổ. Hà Đường xuống xe đi mua một ít nhang đèn và giấy vàng mã, quay trở về bên cạnh xe định nói Tần Lý cứ ở trên xe chờ cô một lát, nhưng không ngờ anh lại nói: "Anh đi lên với em." Hà Đường có chút không hiểu, cô chỉ chỉ nghĩa trang ở lưng chừng núi nói: "Từ đây lên, đại khái phải đi khoảng 15 phút, không có đường dốc mà đều là bậc thang." "Cũng chỉ 15 phút thôi." Tần Lý nói nghe rất nhẹ nhàng, "Quan Kính có thể cõng anh đi lên, Tiểu Mã có thể cầm xe lăn, yên tâm, anh với xe lăn cũng không nặng lắm." Hà Đường cảm thấy anh quả thực là đang nói giỡn, cô liên tục xua tay: "Tần Lý, thật không cần đâu, em cũng chỉ ở trên đó khoảng 5 phút rồi sẽ đi xuống, em sẽ đi nhanh một chút, chừng 30 phút là có thể trở về, anh ở trên xe chờ em là được rồi." "Nhưng anh muốn đi lên." Đôi mắt đen láy của Tần Lý nhìn chằm chằm Hà Đường, "Chỗ này không phải là Châu Mục Lãng Mã Phong(*), có người giúp anh, anh có thể đi lên. Mà cho dù nơi này là Châu Mục Lãng Mã Phong đi nữa, chỉ cần anh muốn đi lên thì anh có thể đi lên." (*)Châu Mục Lãng Mã Phong hoặc được dịch nghĩa là Thánh Mẫu Phong "đỉnh núi của Thánh mẫu": Núi Everest Một đoạn này giống nhiễu khẩu lệnh giống như nói, làm Hà Đường ngây người một lúc lâu. Cô cảm thấy Tần Lý hiểu lầm ý của cô, bèn nói: "Em biết anh có thể đi lên, nhưng là...", Cô khẽ cắn môi, "Cho dù anh không nặng, xe lăn cũng không nặng, Quan Kính và Tiểu Mã vẫn sẽ rất mệt. Chỗ này cũng không phải là nơi nhất định phải đi, anh chờ em một lát thôi, cần gì phải khiến cho họ mệt như vậy chứ." Quan Kính và Mã Hữu Kiệt ngồi ở ghế trước, những lời này họ đều nghe rõ ràng nhưng vẫn không lên tiếng. Tần Lý nheo mắt nhìn chăm chú vào Hà Đường, đột nhiên nói: "Lên xe." "Hả?" "Lên xe, anh có lời muốn nói với em." Hà Đường rất ít khi nhìn thấy Tần Lý lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, có chút lo sợ bất an lên xe. Đợi cô ngồi xong, Tần Lý nói Hà Đường đóng cửa xe lại, sau đó nhấn nút nâng lên tấm cách ly giữa hàng ghế sau và ghế phía trước. Hà Đường kinh ngạc phát hiện mình và Tần Lý ở trong một không gian yên tĩnh độc lập. Cô nhìn Tần Lý, chỉ thấy anh đang nhắm mắt, tay day day thái dương. Một lát sau, anh mở mắt ra, mặt hướng phía trước, nói: "Gọi em lên xe, chỉ là vì muốn nói với em vài lời. Kỳ thật những lời này để cho Quan Kính với Tiểu Mã nghe thấy cũng không sao cả, bất quá xuất phát từ sự tôn trọng em, nên anh nói riêng với em thôi." Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hà Đường, khuôn mặt tuấn tú, trong mắt lộ ra ý cười nhẹ, chậm rãi nói: "Hà Đường, có một số việc anh muốn em hiểu. Quan Kính và Tiểu Mã không phải là thân thích hay bạn bè của anh, họ là cấp dưới của anh, anh trả lương cho họ, họ làm việc cho anh. Anh lấy tiền của mình để trả cho họ, họ nhận được tiền xứng đáng với sức lao động của mình. Anh cũng không khinh mạn họ, rất tôn trọng sức lao động của họ, sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lí đối với họ. Anh muốn họ cõng anh lên núi, là vì anh không thể đi được, nếu anh có thể đi bằng chính đôi chân của mình, anh tuyệt đối sẽ không bảo họ làm như vậy. Đổi cách nói khác, cõng anh lên núi, là anh đưa ra chỉ thị với cấp dưới, đối với họ mà nói, chính là một công việc." Thấy Hà Đường trừng mắt đôi ngơ ngác nhìn anh, Tần Lý nhẹ nhàng cười, nói: "Em hiểu được ý của anh không?" Hà Đường cúi đầu, trả lời: "Hiểu." "Hiểu là tốt rồi." Nói xong, anh hài lòng hạ xuống tấm cách ly, mở cửa xe ra, nói với Quan Kính, "Quan Kính, chuẩn bị một chút, cõng tôi lên núi." ****** Đường núi lên nghĩa trang rất rộng, có điều bậc thang hơi cao, đi lên cũng cần không ít sức. Ven đường trồng những loại cây xanh tươi bốn mùa, nên mùa này vẫn xanh mát tươi tốt. Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng ấm áp, vì đang là thời gian làm việc, nghĩa trang không có bóng người, đoàn người đi lên đường núi, cũng không có người chú ý. Thân hình Quan Kính cao lớn, tuy rằng cõng Tần Lý, vẫn đi được rất vững vàng. Mã Hữu Kiệt thì cầm xe lăn đã gấp gọn, đi bên cạnh họ. Cõi lòng Hà Đường ngổn ngang tâm sự. Cô nhìn bóng dáng Tần Lý, anh nằm sấp trên lưng Quan Kính, cánh tay trái vững vàng vòng qua vai, ôm cổ Quan Kính, tay phải lại không bám vào, mà là mềm nhũn rũ xuống bên người. Hai chân của anh mảnh mai gầy yếu, quần âu đen vốn là cắt may theo dáng người, nhưng ống quần thì có vẻ hơi rộng hơn so với chân của anh. Tầm mắt Hà Đường liếc đến hai chân rũ xuống của anh, hai chân mang giày đung đưa bên người Quan Kính, mũi chân rủ xuống, giống như không có một chút khí lực. Vì lúc nãy Tần Lý đã nói một phen, trong lòng Hà Đường dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Cô cảm thấy chàng trai này đột nhiên trở nên có chút khó hiểu. Hà Đường mơ hồ hiểu ra, kỳ thật, chính mình cũng không hiểu rõ anh. P/s: hôm nay đăng xong chương này có lẽ ta sẽ dừng để tập trung ôn thi, lúc nào thi xong ta sẽ lên làm truyện rồi đăng cho mọi người, cho nên thấy lâu quá chưa đăng cũng đừng lo lắng là ta drop nhé, ta sẽ sớm trở lại và lợi hại hơn xưa thôi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!