Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 74 : Phiên ngoại 2 | Sinh tử thiên 1

Miêu Kim Cốc, phủ đệ của Vô Na, trong gian phòng Hàn Nghiên Trầm từng sống. Sắc trời đã sớm sáng tỏ, rất nhanh đã đến buổi trưa, Hàn Nghiên Trầm vẫn tiếp tục nằm trên giường lim dim ngủ. Gần đây y thường hay buồn ngủ, lười biếng, trong một ngày khoảng thời gian nằm trên giường chiến hơn phân nửa. Cảm giác được có người bước nhẹ nhành về phía giường, y trong lúc nửa tỉnh nửa mê theo phản xạ tung về phía người nọ một chưởng. Đây là thói quen nhiều năm hành tẩu giang hồ dưỡng thành, cho dù bây giờ rất ít khi xuất thru, nhưng thói quen đã xâm nhập vào cốt tủy, muốn sửa cũng không được nữa. Một chưởng này lại đánh vào khoảng không. Người nọ tựa hồ đã rất quen thuộc chiêu thức của y, thoải mái mà né đi, khi leo lên giường, đem y ôm vào trong lòng, một tay duỗi đến trước người y cao thấp vuốt ve phần bụng lộ ra, một bên thấp giọng hỏi: “Con hôm nay quấy ngươi sao?” Hơi thở kia thực quen thuộc, giọng nói kia lại càng quen thuộc hơn. Y không chút nào phản kháng, đem thân thể điều chỉnh tư thế một chút cho càng thêm dễ chịu, uể oải đáp: “Khá tốt.” Vừa nói xong, liền cảm giác trong bụng có gì đó mạnh mẽ đạp một cái, không khỏi “A” một tiếng, buồn ngủ cũng tiêu tán một chút. “Tiểu tử kia lại động? Khí lực lớn như vậy, nhất định là một nam hài ——- Nghiên Hàm, có vất vả quá hay không?” Diệp Lăng Vân cảm nhận được đứa nhỏ dưới tay ra sức nhu động, nghĩ một cái tiểu hài nhi như vậy cư nhiên là Hàn Nghiên Trầm vì hắn dựng dục, trong lòng vạn phần cảm động. “Nó là vội vã muốn ra chứ gì.” Hàn Nghiêm Trầm cau mày chịu đựng khó chịu trong bụng, có chút bất đắc dĩ, thật hi vọng nó chịu ra nhanh một chút. Đến nay ngẫm lại, vẫn còn cảm thấy thật bất khả tư nghị. Nếu không phải đứa nhỏ trong bụng ngày một lớn lên, ngày ngày ở trong bụng y ra sức duỗi tay đá chân, hướng y tuyên bố rõ ràng sự tồn tại của mình, y quả thực không dám tin, thân nam tử mình cư nhiên lại có thể dựng dục một hài tử, một đứa nhỏ của Diệp Lăng Vân. Chín tháng trước, y cùng Diệp Lăng Vân đến địa phận Lĩnh Nam dạo chơi, vừa đến Lộc Thành, cảm thấy có chút váng đầu. Y cũng không có đem chuyện này để trong lòng, tưởng do không quen với khí hậu Lĩnh Nam, qua vài ngày sẽ không việc gì, vẫn như cũ hứng trí bừng bừng cùng Diệp Lăng Vân thưởng thức cảnh sắc cùng những sự khác biệt giữa dân phong tập tục bản địa với Trung Nguyên. Nhưng mấy ngày sau, triệu chứng ngày càng nặng. Ngày nọ đến gần giữa trưa, Hàn Nghiên Trầm đang đi trên đường, đột nhiên một trận chóng mặt mãnh liệt ập tới, y nhất thời đầu váng mắt hoa, cước bộ dừng lại. Diệp Lăng Vân cảm thấy bất thường, quay lại chứng kiến Hàn Nghiên Trầm sắc mặt tái nhợt đỡ trán, thân thể có chút lung lay. “Làm sao vậy Nghiên Hàm?” Hắn bất chấp trên đường có nhiều người, ôm ngang Hàn Nghiên Trầm, hỏi. Hàn Nghiên Trầm khoát khoát tay, cảm thấy chóng mặt dần dần qua, nói: “Không việc gì, có chút váng đầu, hiện tại đã ổn rồi.” “Choáng đầu? Có phải tối qua còn chưa nghỉ ngơi tốt hay không? Năm đó ngươi vì cứu ta hao tổn bao nhiêu khí huyết, bị thương nặng, cũng không được cậy mạnh. Chúng ta trước tìm một chõ nghỉ ngơi xem sao.” Hàn Nghiên Trầm nói không cần, không hiểu sao lại cảm thấy choáng váng, đành phải đáp ứng. Hai người tìm tửu lâu ở phụ cận, Diệp Lăng Vân đỡ Hàn Nghiên Trầm ngồi xuống, gọi người đem đồ ăn lên, nhìn khí sắc Hàn Nghiên Trầm thủy chung không tốt lắm, liền vì y bắt mạch. Mạch tượng ngược lại không có chút nào suy yếu, nội lực không có vấn đề gì, Diệp Lăng Vân cũng thoáng thả lỏng tâm trạng. Bản thân Hàn Nghiên Trầm cũng từng hoài nghi có phải vết thương cũ tái phát hay không, hai năm trước sau khi y trúng uyên mộng không chỉ không kịp thời điều dưỡng, trái lại liên tục bôn ba lại cố gắng vận công, sau lại vì cứu Diệp Lăng Vân gần hấp hối cơ hồ mất phân nửa mạng, mặc dù có linh đan bảo mệnh của Miêu Kim Cốc, thân thẩ bên trong vẫn cứ tổn thương, nội lực tuy rằng đã khôi phục, nhưng thực tế rất dễ dàng mệt mỏi, quả thật là không được như xưa. Mấy ngày nay y liên tiếp vận công vài lần, phát hiện thấy không có trở ngại, bởi vậy cũng không quá để tâm. Chỉ chốc lát, đồ ăn đã đưa lên, đều là đặc sản địa phương, ở Trung Nguyên rất khó thấy. Diệp Lăng Vân gắp một đũa bỏ vào bát Hàn Nghiên Trầm, “Ta trước kia từng nếm qua món này, rất không tồi. Nếm thử đi.” Hàn Nghiên Trầm thật ra vẫn còn chút choáng váng từng cơn, cũng không có hứng thú ăn uống, nhưng không đành lòng phật ý Diệp Lăng Vân, gật đầu gắp vào trong miệng. Đồ ăn mới vào đến miệng, dạ dày bên trong một trận giảo loạn xông thẳng lên, y không khỏi phun ra, che miệng liều mạng nôn khan. Diệp Lăng Vân sợ hãi, vội vàng giúp y vỗ vỗ lưng, đợi y xuôi xuống một chút thì đưa nước trà lên, nói: “Sao thế? Ăn không quen?” Hàn Nghiên Trầm súc miệng, nói: “Không phải. Có thể nơi này chướng khí quá nặng, gần đây cũng không có khẩu vị ăn uống.” “Tại sao không nói sớm cho ta biết? Thân thể ngươi quá hư nhược rồi, phải tẩm bổ một hồi.” Diệp Lăng Vân nói xong, đem đầu ngón tay chính mình cắn đứt, nhỏ vài giọt máu tươi vào giữa chén trà. Hàn Nghiên Trầm bật cười, “Nào có hư nhược đến thế? Ngươi đang đem chính mình biến thành thuốc bổ sao, động một chút là bảo ta uống máu của ngươi.” Diệp Lăng Vân nói: “Cái gọi là đồng mệnh, đồng sinh cộng mệnh. Uống một chút đối với ngươi có lợi, đừng lãng phí, nghe lời đi.” Hàn Nghiên Trầm bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận chén trà, vừa mới định uống, chỉ cảm thấy một trận mùi máu tươi xông vào mũi, liền phun thẳng ra, ngay cả buổi sáng ăn gì đều cũng nôn hết. Diệp Lăng Vân quả thực luống cuống tay chân, đợi Hàn Nghiên Trầm hoãn lại một chút, cơm cũng không muốn ăn, khăng khăng phải lôi y đi tìm lang trung. Hàn Nghiên Trầm lắc đầu, “Không phải ngươi đã xem qua mạch của ta sao, cũng không phải chuyện gì quá lớn, qua vài ngày tự nhiên sẽ ổn thôi, tìm lan trung làm gì.” Diệp Lăng Vân kiên trì nói, “Chúng ta sù sao cũng không phải lang trung, khí hậu nơi này khác với Trung Nguyên, nói không chừng thực sự là có bệnh? Coi như giúp ta an tâm cũng đuơcj, đi xem đi.” Hàn Nghiên trầm nói, “Thân thể của chính mình ta lại không biết sao?” Rốt cuộc cũng không lay chuyển được Diệp Lăng Vân, theo hắn tới một y quán rất danh tiếng ở Lộc Thành. Lang trung là một lão tiên sinh đã qua trăm tuổi, hướng hai người gật đầu chào, vừa thấy sắc mặt hai người liền nhìn ra Hàn Nghiên Trầm là người cần cầu y, nói với y: “Vị công tử này mời ngồi, thân thể có chỗ nào không khỏe?” Hàn Nghiên Trầm ngồi xuống nói: “Cũng không có gì, chỉ là có chút váng đầu, không muốn ăn uống. Chúng tôi từ Trung Nguyên tới, có lẽ có điểm không hợp với khí hậu nơi này.” Lang trung gật đầu, ra hiệu Hàn Nghiên Trầm đưa tay đến, đặt lên tay y bắt mạch. Chẩn qua chẩn lại, lang trung đột nhiên cả kinh, nghi hoặc mà ngẩng đầu tinh tế quan sát Hàn Nghiên Trầm một phen, cãu mày suy nghĩ một chốc, rồi sau đó gật đầu, vẻ mặt thư thái, cúi đầu tiếp tục bắt mạch, sau đó lại đổi tay. Đợi hai tay đều đã chẩn quan, Diệp Lăng Vân vội vàng hỏi, “Lang trung, y mắc bệnh gì?” Lang trung mỉm cười, “Vị công tử này yên lòng, nàng không hề có bệnh.” Hàn Nghiên Trầm cười nói, “Ta đã nói không có việc gì, hiện tại đại phu cũng nói không có bệnh, người có thể an tâm rồi chứ.” Diệp Lăng Vân nói, “Thế nhưng ta thấy vừa rồi thần sắc đại phu có biến, có phải có cái gì không ổn không? Ngài cứ nói thẳng, không cần giấu.” Lang trung cười cười, “Đây không phải là bệnh, là điềm vui. Chúc mừng vị phu nhân này, ngài có tin mừng rồi.” “Có tin mừng?” Diệp Lăng Vân cùng Hàn Nghiên Trầm đồng thời ngây ngẩn cả người, kinh ngạc thốt lên.