12 Sao xinh “Tới rồi! Tiêu tôi không quấy rầy hai người!” Hồng Hàn chạy xe nhưng lại là người đầu tiên ra khỏi xe. Bây giờ cũng đã hai giờ sáng, bên giờ trên đường trở về cũng rất vắng vẻ, xe cộ lúc này lại càng thưa thớt hơn, đoạn đường trở về này của hai người bọn họ, cũng không nhìn thấy một chiếc xe nào khác cho nên Hồng Hàn phát huy tối đa khả năng đua xe của gã, kết thúc lộ trình đáng lẽ phải kéo dài bốn mươi phút. Xe dừng lại, bởi vì rất mệt, Dạ Hoằng ở trong lòng Hồng Tiêu ngủ một hồi cũng ngồi dậy. Hành vi đó làm cho Hồng Hàn hoài nghi y có thật là ngủ hay không. Bất quá bây giờ gã cũng không quan tâm cái này, bây giờ gã chỉ muốn trở về kể khổ với người thân ái thôi, chỉ một buổi tối nhưng đã làm cho gã hiểu chân chính thế nào là lực lượng của Dạ Ảnh a. Dạ Hoằng đi theo Hồng Tiêu vào cửa lớn biệt thự Hồng Tiêu, đèn lầu một chưa tắt, mà rất nhanh, bên trong liền có một người khoảng 50 tuổi chạy ra nghênh đón. “Thiếu gia, cậu đã trở về!” Vừa thấy thiếu gia trở về, Hồng Phúc liền chạy ra đón, nhìn thấy người phía sau thiếu gia, chỉ hơi thoáng lặng đi một chút, tốc độ rất nhanh, nếu như Dạ Hoằng không phải là kẻ ăn cơm trên lưỡi dao, có thể cũng chẳng cách nào phát hiện ra. Bất quá bởi vì thiếu gia của lão cũng thường dẫn người về, cho nên cũng không hỏi cái gì. “Chú Phúc, chú đem cái túi trên xe đem vào phòng tôi đi, sau đó cũng đi nghỉ đi!” “Vâng ạ!” Sau đó Hồng Phúc tiện thể rời đi. “Hoằng Nhi!” Hồng Tiêu xoay người nói với Dạ Hoằng. “Hoằng Nhi!” Không có động tĩnh Bất quá Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng không có ý định xưng hô như thế này “Không thể gọi con như vậy sao?” Hồng Tiêu hỏi. “Không.” Vẫn thản nhiên như cũ. Nghe ra không có bất kì biểu cảm gì. “Đi thôi! Chúng ta đi vào trước!” Vươn tay, nhìn Dạ Hoằng. Nhìn bàn tay trước mặt, Dạ Hoằng liếc mắt nhìn Hồng Tiêu, sau đó lướt qua hắn đi vào trong trước. Nhìn bàn tay bị người kia bỏ qua, bất đắt dĩ nhún nhún vai, cũng chậm chậm đi vào phía sau. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Dạ Hoằng ngồi trên ghế salon. Đầu dựa vào thành ghế, mái tóc thật dài như cũ che khuất đôi mắt xinh đẹp. Bất quá Hồng Tiêu biết, Dạ Hoằng đang ngủ. Đi qua đó, ngồi bên cạnh người đứa con, thấp giọng hỏi, “Mệt à? Lên trên ngủ đi!” Cảm giác được Dạ Hoằng mở ra hai mắt nhìn mình. Hồng Tiêu bổ sung thêm: “Hôm nay có gì chúng ta ngủ với nhau, chú Phúc già rồi, trễ thế này cũng không nên làm phiền ông ấy. Có thể không?” “”Dẫn đường!” Nói xong đứng lên trước. “Được rồi được rồi ~~ bất quá Hoằng Nhi à! Đây là thái độ dùng để nói chuyện với cha sao?” Vội bước nhanh lên bắt được tay của Dạ Hoằng. Giống như phản xạ có điều kiện, Dạ Hoằng xoay người đâm một dao về hướng Hồng Tiêu. Thả tay ra, nghiêng người, cả hai đồng thời thực hiện cùng một lúc, hoàn hảo lúc trước đã nghĩ đến Dạ Hoằng sẽ phản ứng như thế nào, sớm đã có chuẩn bị, nếu không lần này nhất định sẽ không dễ như vậy. “Cha nói Hoằng Nhi à, bất quá câu đó cha đã nói rồi, con cứ như vậy, đây là thái độ đối với cha sao?” Đứng lại nhìn Dạ Hoằng, “????? Phòng ở chỗ nào.” Cúi đầu, không hề nhìn tới Hồng Tiêu. “Con phải nói, cảm phiền cha!” Lấy tay nâng cằm đứa con lên, để cho nó có thể nhìn mình, cho dù cách một lớp tóc thật dày. “Cảm phiền cha.” Lời thản nhiên ra khỏi miệng, như trước chả thay đổi gì. “Chụt ~~~” cách lớp tóc thật dài hôn lên Dạ Hoằng một cái. “Tốt, chúng ta về phòng trước, chú Phúc đồ đạc này nọ cứ để cho tôi! Chú về nghỉ ngơi trước đi!” “Vâng ạ! Thiếu gia!” Vừa nói, chú Phúc kia đã đem túi đồ giao cho Hồng Tiêu. Xoay người đi về hướng phòng mình. Chú Phúc không thể tin được vào hai mắt mình, lão hầu hạ thiếu gia hơn ba mươi năm, từ khi thiếu gia mười tuổi đến bây giờ chưa từng nhìn thấy thiếu gia cười vui vẻ như vậy. Đứa trẻ kia rốt cuộc là ai, tại sao thiếu gia lại hôn môi y, lại còn cười vui vẻ đến như vậy? Tầng tầng nghi vấn quấn lấy nhau trong lòng chú Phúc. Bất quá chuyện thiếu gia đã quyết định, nhất định sẽ không phải là chuyện xấu, người thiếu gia đã nhìn đến, nhất định là người sẽ xứng đôi với thiếu gia. Mang theo tâm tình như vậy, chú Phúc về tới phòng, an tâm đi ngủ. Hồng Tiêu mang theo Dạ Hoằng về phòng, đem túi đồ để xuống trên giường. “Hoằng Nhi, con đi tắm rửa trước đi! Phòng tắm ở bên kia! Bên trong toàn là đồ mới, con có thể dùng.” Tay chỉ chỉ hướng phòng tắm, tiếp tục nói, “Cha đem đồ của con để vào trong tủ! Hôm nay con ngủ với cha, có ý kiến gì không!” Dạ Hoằng chưa từng liếc mắt nhìn Hồng Tiêu một cái, cứ thế mà đi vào phòng tắm. Nhìn cửa phòng tắm đã đóng lại, Hồng Tiêu không khỏi thở dài, “Ai ~~ xem ra đời vẫn còn dài đây!” Xoay người đem túi đồ của Dạ Hoằng mở ra, bên trong chỉ có vài bộ đồ, bất quá tất cả đều là màu đen. [Nó thích màu đen đến vậy sao?] “Tôi cũng vậy, ở đây là người duy nhất mặc màu trắng’ đột nhiên trong đầu vang lên một câu nói, [Nhưng mà Dạ Tường kia không phải cũng có quần áo màu khác sao? Chẳng lẽ Dạ Hoằng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đi shopping sao?] Đem tất cả quần áo Dạ Hoằng treo lên, tất cả đều là đồ dạ hành bó sát người đen thui, còn có hai cái áo choàng rộng thùng thình, cũng là màu đen tuốt. Sau khi treo xong cái cuối cùng [Không có áo ngủ?] Đi tới cửa phòng tắm, nhẹ gõ cửa. “Cái gì.” “Con không đem áo ngủ, con mặc cái gì?” Đừng nói là Dạ Hoằng ngủ *** nha! “Gì cũng được.” “Cái gì??? Mặc quần áo bó như vậy tối ngủ không bị nghẹt thở sao?” Mặc bộ đồ bó sát như vậy đi ngủ, làm sao ngủ ngon được. “Cạch!” cánh cửa mở ra rồi, Dạ Hoằng dùng một cái khăn tắm che khuất đi bộ vị mấu chốt. Đứng trước mặt Hồng Tiêu. Toàn thân trên dưới không có miếng mỡ thừa, nhưng không giống như người thường xuyên vận động, trên người cơ bắp này nọ. Có lẽ là không thường hoạt động dưới nắng mặt trời, Dạ Hoằng rất trắng, sau khi tắm xong, làn da cũng hơi ửng hồng, hơn nữa Dạ Hoằng cùng lắm chỉ đứng đến vai Hồng Tiêu, thoạt nhìn rất giống như bị suy dinh dưỡng. Bỏ qua Hồng Tiêu, đi về tủ quần áo to đùng. Lấy ra một bộ mặc lên người, sau đó tiện thể ngã vật lên giường. Xem ra mình đoán đúng rồi “Hoằng Nhi ~~~” Bất đắc dĩ mở miệng. “Hử.” “Con phải nói chúc ngủ ngon!” Ghé vào bên người Dạ Hoằng nói. “Ngủ ngon.” Y nhắm mắt lại nói. “Được rồi! Bây giờ thì tốt rồi, con ngủ đi! Cha đi tắm!” Đứng dậy lấy ra một cái áo ngủ đi vào phòng tắm. Hai con mắt ban đầu là nhắm lại, lần nữa lại lóe lên. [Người gì kì cục, phiền toái, dài dòng] đưa tay đặt trên ngực mình [Nơi này thật ấm. Tại sao lại ấm như vậy. Nghỉ ngơi trước đã, thật mệt] Không có nghĩ nhiều nữa, Dạ Hoằng nhắm hai mắt lại. Y đã vài ngày không được ngủ ngon rồi, thân thể trên cơ bản đã đến cực hạn, trên đường trở về cũng bởi vì kiệt sức mà chui vào trong hẻm kia nằm ngủ, cũng là nơi gặp được Hồng Tiêu. Vừa mới nãy trên đường về đây, ở trong lòng Hồng Tiêu cũng ngủ được một chút. Dạ Hoằng chính là phi thường chán ghét người khác đụng vào, bất quá đối với Hồng Tiêu Dạ Hoằng không có bài xích, bởi vì Hồng Tiêu không giống như những người kia dùng ánh mắt ghê tởm mà nhìn mình, những người khác khi đưa mắt nhìn Dạ Hoằng, trong mắt tràn đầy dục vọng, quyền lợi, chỉ toàn biết tới lợi ích. Hai là, tay Hồng Tiêu rất ấm, làm cho Dạ Hoằng muốn tiến lại gần. Có lẽ là Dạ Hoằng không thích bị người tới gần, cũng không đi đụng vào bất kì người nào. Ba là bởi vì Hồng Tiêu dám nhìn thẳng vào mình, cũng không bị mê hoặc. Bởi vì đôi mắt của Dạ Hoằng có thể mê hoặc bất kì người nào, cho dù y không cố ý, nhưng mà bất kì kẻ nào sau khi nhìn thẳng vào y, người đó đều không còn ý thức được bất kì chuyện gì, cho dù có ai bố trí, cho dù là người có ý chí rất mạnh trong Dạ Ảnh cũng không tránh được. Cho nên Dạ Hoằng mới để tóc dài, che hai mắt lại. … Hồng Tiêu tắm xong đi ra, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, không khỏi bật cười. Trên giường có hai cái gối, Dạ Hoằng gối lên một cái, ôm một cái, còn cái chăn duy nhất trên giường cũng quấn vào người, lại còn nằm xoay nghiêng, đem cả cái giường chiếm mất tiêu, cái này nói người khác ngủ như thế nào đây. “Uhm!” Nghe được tiếng mở cửa Dạ Hoằng liền tỉnh dậy. Từ trên giường ngồi dầy, nhìn Hồng Tiêu vừa ra khỏi phòng tắm. Nhìn thoáng qua Hồng Tiêu, lần nữa nằm xuống trở lại. Ngồi vào bên giường, “Cha nói Hoằng Nhi à, con ngủ như vậy, cha ngủ như thế nào?” Dạ Hoằng ngồi dậy chỉnh lại bộ dáng của mình một chút, sau đó nhúc nhích một chút, nằm xuống trở lại. Đầu vùi vào trong gối. Cúi xuống nói bên tai Dạ Hoằng: “Hoằng Nhi, con nhẫn tâm quá nha, con đem chăm mền cùng gối đầu cuộn lại hết, cha ngủ kiểu gì?” “Như thế nào nữa, còn phải làm gì.” Giọng nói có chút mơ màng, nguyên nhân vì rất mệt nên mới như thế. “Con không biết?” “Không biết” Chỉ là gối với mền thôi mà. Hồng Tiêu nhíu mày, nhân tiện cay cả câu hỏi cũng chưa nói ra. Dọn dẹp lại tâm tình, nói tiếp: “Ôi chao~~~ con quên chú Phúc ngủ rồi sao!” Dạ Hoằng ngẩng đầu nhìn Hồng Tiêu. Vẫn nhìn như vậy, không làm cái gì cả. Hồng Tiêu nhìn Dạ Hoằng như vậy cũng không biết phải làm sao: “Cha nói Hoằng Nhi à, chẳng lẽ con không biết cái gì là chia xẻ sao?” “Chia xẻ.” Mặc dù giọng nói Dạ Hoằng như cũ vẫn không có thay đổi, nhưng mà Hồng Tiêu biết là Dạ Hoằng có nghe cũng không hiểu. “Chính là, chính là phải chia xẻ với nhau.” “Uh” Sửa tại tư thế, đem gối chuyển ra giữa, nhưng tay lại càng ôm chặt cái gối hơn. “Con thích ôm gối ngủ à?” Nằm ở bên cạnh Dạ Hoằng hỏi. “Uh, như vậy ấm hơn một chút.” Nghe được như vậy, Hồng Tiêu ngây ngẩn cả người, ấm hơn chút sao? Con rất lạnh sao? Bây giờ là mùa hè, nhưng mà hôm nay cũng không phải rất nóng, cho nên Hồng Tiêu không có mở máy lạnh. Bởi vì dùng chung một cái gối đầu, Hồng Tiêu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Dạ Hoằng, hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Dạ Hoằng rất thấp. Đau lòng đem Dạ Hoằng ôm vào trong ngực. Dạ Hoằng cũng không có kháng cự, im lặng mà ngủ. Không phản kháng bởi vì vòng tay của hắn rất ấm áp, rất thoải mái, một cảm giác chưa từng trải qua, rất muốn lại gần, rất muốn có được. Lưng được bao bọc ấm áp làm cho Dạ Hoằng rất an tâm. Tình huống như vậy trước đây chưa từng có, nhưng loại cảm giác này làm cho Dạ Hoằng cảm thấy rất quen thuộc, chung qui cảm giác đã từng cảm thụ qua. Trong giấc ngủ, Dạ Hoằng bất tri bất giác nhích vào trong lòng Hồng Tiêu. Có lẽ là cảm giác được người trong lòng càng lúc càng dính sát vào mình, khóe miệng Hồng Tiêu cũng kéo lên.