Khi Hồng Tiêu điều khiển xe chạy vào cổng chính, Dạ Hoằng ở trên xe đã ngủ rồi. Nhưng mà Hồng Tiêu dừng xe lại rất êm, Dạ Hoằng cũng mơ mơ màng màng mở mắt. “Còn mệt à?” câu đầu tiên khi xuống xe, “Nếu vẫn còn mệt vậy thì cứ ngủ thêm một chút đi, khi nào đến giờ cơm cha sẽ gọi con dậy.” “Uh.” Đáp lại Hồng Tiêu, Dạ Hoằng liền đi lên lầu. Trở về phòng ngủ tiếp tục nghỉ ngơi. Nhìn Thấy Dạ Hoằng lên lầu, Hồng Tiêu cũng ngồi xuống ghế salon: “Chú Phúc!” “Vâng ạ, thiếu gia!” “Đã sắp xếp phòng thế nào rồi?” “Phòng ngủ cùng phòng tắm đã sắp xếp tốt rồi, chính là còn một cái phòng không biết nên làm như thế nào.” Sáng sớm hôm nay thiếu gia đã phân phó bọn họ đem cái phòng đối diện phòng hắn bố trí lại. Cái phòng kia cũng giống như phòng của Hông tiêu, bao gồm có bốn phòng nhỏ bên trong — Phòng ngủ, phòng thay quần áo, phòng tắm, vẫn còn có một cái hồng. Trong phòng Hồng Tiêu thì dùng làm thư phòng, bởi vì đôi khi có những chuyện ở công ti, cho nên để thuận tiện, Hồng Tiêu hay dùng cái thư phòng kia. Nhưng mà bây giờ sắp xếp phòng cho tiểu thiếu gia, ông thật sự không biết nên làm như thế nào, bởi vì không biết sở thích của tiểu thiếu gia, cũng không biết làm sao nữa. Hồng Tiêu cũng biết suy nghĩ của chú Phúc, ngay cả mình đây còn không biết sở thích của Dạ Hoằng, hơn nữa thấy một khoảng thời gian tới cũng chưa chắc là biết được, hắn tin tưởng Dạ Ảnh tuyệt đối sẽ không để cho Dạ Hoằng có niềm vui nào tốt lành. “Trẻ con tuổi nó thường vẫn thích chơi mà! Đem cái phòng kia trở thành phòng vui chơi đi!” Khẩu khí của Hồng Tiêu cũng thản nhiên chẳng khác gì Dạ Hoằng. Kì thật cá tính của Hồng Tiêu cũng rất lạnh mạc, cũng chỉ có đối với Dạ Hoằng mới bày ra giọng tức giận này nọ, còn không thì đừng mơ. “Được! Tôi lập tức gọi người đến sắp xếp!” “Không cần, Hoằng Nhi đang nghỉ ngơi, bây giờ có người tới đó sẽ làm ồn nó. Đợi nó tỉnh lại rồi hãy làm. Trước nói mấy người đem đồ của nó đem vào trong kho trước đi.” Đứng dậy đi vào thư phòng. “Tôi làm việc một chút, khi nào đến giờ cơm thì gọi tôi.” … “Hoằng Nhi, dậy thôi nào, tới giờ ăn cơm rồi!” Dạ Hoằng đang ngủ say bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói của Hồng Tiêu. “Phốc!” một tiếng, Dạ Hoằng từ trên giường ngồi bật dậy. Hai hàng lông mày xinh đẹp chau lại, trong ánh mắt xuất hiện thần sắc ảo não. Nhìn thấy Dạ Hoằng như thế này, trong lòng Hồng Tiêu hết sức vui vẻ, xem ra Dạ Ảnh đep đôi mắt xinh đẹp kia che lại đúng là có lợi thật. Ít nhất là vẻ mặt này của Dạ Hoằng, chỉ là bình thường lúc nào cũng bị mái tóc dại che lại. Bất quá tâm tình của Dạ Hoằng không có tốt như vậy. Y ảo não trách cứ chính mình, bởi vì lúc Hồng Tiêu vào một chút ý thức y cũng không có, tình huống này trước kia không hề có. “Được rồi! Hoằng Nhi, không có việc gì đâu, không cần tự trách mình, cha đi từ cửa kia vào, hơn nữa cha cũng hết sức mở thật nhẹ. Con không có cảm giác cũng là bình thường mà.” Có thể biết được Dạ Hoằng đang nghĩ cái gì, mở lời an ủi. Không! Không thể! Những gì Hồng Tiêu nói trong lòng Dạ Hoằng hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì. Bây giờ Dạ Hoằng cái gì cũng không nghe thấy, trong lòng chỉ cảm thấy mình thật là vô dụng. Dùng chăn mền trùm kín cả người, ngay cả đầu cũng không có lòi ra. “Hoằng Nhi ra đi! Sao lại buồn bực như vậy!” Lôi kéo chăn mền trên người Dạ Hoằng, Hồng Tiêu lo lắng nói. Dạ Hoằng vẫn như cũ không để ý đến hắn, cả người co lại thành một cuộn. Dạ Hoằng không thể quên, khi mình còn bé không cảm thấy có người đến gần thì Dạ Ảnh sẽ trừng phạt mình như thế nào. Chính là lần đó Dạ Ảnh đem mình quăng xuống hồ nước, để cho y phải ngâm trong đó đợi suốt mười ngày. Cũng bắt đầu từ đó, mỗi lần trời mưa, trên người Dạ Hoằng sẽ rất khó chịu. Như là có vật gì đang chui rúc trong người. Dạ Hoằng rất không thích cảm giác như vậy, nhưng mà loại cảm giác này cứ đều đều xuất hiện, đặc biệt và vào mùa xuân cùng mùa hè. Nhất là buổi tối thì lại càng khó chịu. “Hoằng Nhi, không có việc gì đâu, đây là nhà của chúng ta, con không cần phải đề phòng, cha là cha của con, con hoàn toàn không cần bất kì lí do gì để đề phòng cha, cha sẽ không làm ra bất kì nguy hiểm gì với con cả. Cái này con hoàn toàn có thể yên tâm” Mạnh mẽ kéo Dạ Hoằng ra khỏi đống chăn mền, nâng cằm đứa con lên, để cho con hoàn toàn nhìn rõ mình, Hồng Tiêu kiên định nói. Nhìn Dạ Hoằng, Hồng Tiêu nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt đứa con. Hồng Tiêu cười gật đầu, hắn tin tưởng Dạ Hoằng nhất định có thể thay đổi, dù sao Dạ Hoằng vốn là có tình cảm, con chỉ không biết phải biểu đạt như thế nào, cũng không biết lúc nào thì nên dùng vẻ mặt ra sao. Nhìn thấy Dạ Hoằng đã không còn bối rối như lúc nãy, Hồng Tiêu cũng cười trấn an. Hồng Tiêu ôm con vào trong ngực, vừa cười vừa nói: “Tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm trước được không!” Dạ Hoằng giãy dụa, nói; “Buông.” “Được! Con đừng nhúc nhích!” Sợ Dạ Hoằng cứ thế mà nhảy ra, mặc dù tỉ lệ Dạ Hoằng té bị thương là cực thấp, nhưng mà Hồng Tiêu vẫn sợ những chuyện ngoài ý muốn. Hai người sóng vai đi đến phòng ăn, bởi vì Dạ Hoằng thích ăn đồ ngọt, chú Phúc cho người nấu những món ngọt một chút. May mà Hồng Tiêu cũng không có bài xích những món ăn có vị ngọt, bữa ăn này coi như là trôi qua trong hòa bình. Ăn cơm xong, Hồng Tiêu kéo Dạ Hoằng đi xem TV. Bất kì thay đổi này cũng làm cho Hồng Tiêu cảm thấy cao hứng. Bởi vì ánh mắt của Dạ Hoằng cứ dán vào trong TV không chớp. Thoạt nhìn Dạ Hoằng như đang cố gắng thích xem TV. Xem TV, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, mắt thấy cũng đã đến 11 giờ rồi. Chính là lúc cần cho Dạ Hoằng đi ngủ, đứa trẻ đang độ tuổi này bây giờ thì cần phải ngủ rồi. Như vậy mới có thể mau lớn. Bất quá nhìn Dạ Hoằng một chút dấu hiệu buồn ngủ cũng không có, bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: “Hoằng nhi, con đi nghỉ thôi!” Bất quá thiếu niên trên ghế salon một chút phản ứng cũng không cấp cho hắn. “Hoằng Nhi! TV muốn xem lúc nào cũng được, cha cảm thấy bây giờ con cần đi ngủ rồi!” Hồng Tiêu khuyên. “Uh.” Vừa nói Dạ Hoằng đứng lên khỏi ghế salon. Đi lên lầu hai. Vừa đi tới đầu cầu thang, Dạ Hoằng xoay người hỏi: “Tôi ngủ ở đâu.” “Vẫn chỗ hôm qua!” Cười trả lời con. Dạ Hoằng không nói gì thêm, đi thẳng lên tầng hai, thật ra y không còn mệt, qua nay ngủ cũng được nhiều, bất quá nếu như muốn y đi ngủ, thì y đi ngủ thôi. Nhìn Dạ Hoằng lên lầu. Hồng Tiêu xoay người gọi chú Phúc. “Thiếu gia có chuyện gì?” “Liên lạc với trường trung học, Hoằng Nhi cần đi học!” Lạnh lùng nói. “Vâng ạ!” Nghe được câu trả lời hài lòng, Hồng Tiêu cũng đi lên phòng. Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Dạ Hoằng ngước lên, nhìn mình. “Có việc gì vậy?” Ngồi vào bên cạnh Dạ Hoằng thấp giọng hỏi. “Ông ngủ ở đâu.” Thản nhiên nói. “Hoằng Nhi đang quan tâm cha sao? Cha đương nhiên là ngủ ở đây mà!” Hoằng Nhi tại sao lại hỏi như vậy? “Tôi ngủ ở đâu.” “Cũng ở đây! Hoằng nhi muốn nói gì à?” Ý thức được Hoằng Nhi có gì đó không thích hợp. “Không. Tôi đi xuống lầu.” “Dưới lầu không có phòng khách.” Chính xác là không có chuẩn bị phòng cho khách, phòng khách tuy cũng sạch sẽ, nhưng mà không có chăn mền này nọ, mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng mà đến khuya cũng sẽ hơi lạnh. “Ghế salon.” “Không được! Hoằng nhi có thể nói cho cha biết tại sao không thể ở với cha không?” Nhất định là có nguyên nhân. Nhìn Hồng Tiêu một hồi lâu, Dạ Hoằng mới chậm rãi nói: “Nhược điểm.” “Cái gì!!!” Sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc Hồng Tiêu cũng hiểu được ý của Dạ Hoằng, “Ha ha, Hoằng Nhi thật sự rất đáng yêu!” Đem Dạ Hoằng ôm vào lòng, hôn lên trán con, không để ý đến vùng vẫy của Dạ Hoằng nói: “Hoằng nhi, con có biết Hồng Hàn trong Hồng thị khống Vị trí kia vốn ban đầu đáng ra là của cha. Cha từ nhỏ đã được dạy phải làm như thế nào để có thể đảm nhận tốt vị trí đó. Nhưng mà sau này vì một chút nguyên nhân cha với bác ấy thay đổi vị trí.” Dạ Hoằng nhìn Hồng Tiêu. Không biết Hồng Tiêu tại sao nói như vậy. “Cha nghĩ cha có năng lực để tự bảo vệ mình, còn có con!” Dạ Hoằng nhìn chằm chằm vào Hồng Tiêu, nhìn thấy trong mắt Hồng Tiêu sự khẳng định cùng kiên định. Y để cho Hồng Tiêu ôm, đêm nay Dạ Hoằng cũng để cho Hồng Tiêu ôm, hai người bình yên ngủ, một đêm không mộng mị cho tới tận hừng đông. Cuộc sống giáo viên