Dù mấy hôm nay trốn học ở nhà chả làm gì, cơ mà hình như lạnh lẽo diệt sạch tế bào beta để post truyện của mình rồi Q^Q
…
Hạ Dương từ chỗ Văn Nhân Minh Húc quay về biệt thự của Tư Không Đặc Dương, hắn không dám đi cửa chính nên vòng ra cửa sau, cửa khoá.
Hắn nhìn xung quanh, thấy không có ai liền lùi về sau mấy bước, phi lên, đạp vào tường trợ lực, hai tay túm chặt rào chắn cao cao, chân sau làm trụ, dùng lực bám bờ tường.
Vừa ngoi đầu lên liền…Choáng váng.
Hai chân vốn hữu lực giờ run run, khoé miệng giật giật nhìn cửa sổ sát đất ở tầng hai biệt thự, nuốt nước miếng.
“Anh anh anh… Anh hai…”
Tư Không Viêm Nghiêu híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt kia như rắn độc theo dõi con mồi, chỉ chờ còn chuột đồng ngu ngốc tự mình đưa lên cửa.
Vươn một ngón tay chỉ xuống đất, Tư Không Viêm Nghiêu thầm bật cười, tên nhóc thối này muốn trèo tường, nếu nhảy xuống, nhất định sẽ bị thương.
Mọi chỗ trong nhà đều có camera theo dõi, hắn muốn dễ dàng trèo tường trốn vào nhà thật sự có chút miễn cưỡng, hơn nữa cọc sắt ngầm ở đây còn gấp mấy lần ở nhà Hạ Dương, nếu Hạ Dương không ngẩng đầu nhìn thấy y, trực tiếp xoay người nhảy xuống, chậc chậc, hai chân thể nào cũng bị cọc thép xỉa te tua.
Hạ Dương nhìn theo hướng Tư Không Viêm Nghiêu chỉ, trên trán nháy mắt rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Ông trời của con ơi, sao lại đáng sợ thế này, vừa rồi hắn mà nhanh chân nhanh tay nhảy xuống đất thì xác định thành tên tàn phế rồi.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, hắn nuốt nước bọt vì khẩn trương mà trào ra, ngoan ngoãn thả tay nhảy xuống bên ngoài tường, xoa xoa mồ hôi trên trán, hù chết hắn!
Hạ Dương xám xịt quay về cửa chính, vừa vào cửa, quản gia Tào đã tiến lên đón.
“Biểu thiếu gia, cậu chạy về đó à, toát hết mồ hôi rồi này.”
“…” Hạ Dương run rẩy khoé miệng, không trả lời, chỉ chỉ tầng hai ý ‘Tôi lên đây’.
Quản gia Tào giữ chặt hắn, đặt khay lên tay hắn, thấp giọng nói, “Đây là bữa sáng của nhị thiếu gia, biểu thiếu gia, vừa rồi nhị thiếu gia dặn muốn cậu tự bưng lên.”
Hạ Dương nhìn sữa đậu nành và bánh quẩy trên khay, có chút buồn bực, vừa nãy mới bị anh hai bắt quả tang trèo tường, giờ lại phải đi đối mặt với anh hai vua mặt lạnh, gan không khỏi run run.
Hắn hít sâu, hiên ngang lẫm liệt lên lầu.
Chết thì chết, cùng lắm thì bị anh hai mắng mấy câu.
Hắn gõ cửa, mở cửa vào.
Hạ Dương đặt khay xuống bàn trà, run run nép qua một bên, cúi đầu, hai tay xoắn xuýt lấy nhau, đúng là dáng vẻ của cục cưng ngoan.
Tư Không Viêm Nghiêu từ toilet bước ra, quét mắt nhìn Hạ Dương, sau đó ngồi xuống sofa, cầm bánh quẩy trước mặt cắn một miếng, nhíu mày, y không thích ăn đồ ăn dầu mỡ lắm, chẳng qua hôm nay đột nhiên muốn nếm thử một chút, nhưng vị quá ngấy, quả nhiên là y không thích mấy món này.
Y cầm ly sữa đậu nành uống một ngụm, rồi cũng đặt qua một bên.
Đối với đồ ăn mình không thích, y luôn chỉ nhìn chứ không ăn.
Hạ Dương trộm liếc Tư Không Viêm Nghiêu, xong đảo mắt đi, rồi lại trộm liếc một cái, cứ thế mấy lần liền.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày nhìn hắn, lạnh giọng hỏi, “Đi đâu.”
Hạ Dương cúi đầu, sống lưng thẳng tắp, hệt như học sinh tiểu học mắc lỗi.
Hắn đảo mắt, thú tội, “Em ngủ ở nhà bạn một đêm, hôm qua cậu ấy uống say.”
Tư Không Viêm Nghiêu giờ mới nhớ ra, hôm qua y ăn cơm tối xong liền đi ngủ, gần đây công việc quá bận rộn, y mệt mỏi ngả đầu xuống giường liền thiếp đi, quên luôn Hạ Dương bị anh trai mình dẫn ra ngoài.
“Vì sao trèo tường.”
Hạ Dương nhấp môi, lí nhí một câu, “Sợ anh cả mắng em.”
Một khi Tư Không Đặc Dương đã quyết tâm thuyết giáo thì nhất định sẽ làm người ta phiền đến chết, Hạ Dương lại là người nóng tính, hắn chẳng sợ Tư Không Đặc Dương trợn mắt mắng mỏ, thể nào hai người cũng ầm ĩ cho xem. Hắn lo sẽ cãi nhau với anh cả, cho nên mới trèo tường.
Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ chỉ sofa đơn bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hạ Dương rề rà bước đến, ngồi xuống.
“Lần sau, đừng quá muộn.” Đứa em họ từ nhỏ đã chạy sau mông bọn họ vừa tốt nghiệp đại học, mới tiếp xúc với xã hội, y sợ hắn bị người ta bắt nạt.
Cơ mà Tư Không Viêm Nghiêu lo lắng quá rồi, với cái tính tạc mao của Hạ Dương, hắn không đi bắt nạt người khác đã đáng niệm a di đà phật rồi.
Hạ Dương ‘dạ’ một tiếng, ánh mắt thoáng thấy bữa sáng gần như còn nguyên của Tư Không Viêm Nghiêu, lập tức biết không hợp khẩu vị của y, chân chó nói, “Anh hai, em bảo quản gia Tào chuẩn bị cho anh bữa sáng khác nhé?”
Tư Không Viêm Nghiêu phất tay, y cũng không đói lắm.
Chợt y nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, “Công việc.”
Hạ Dương sửng sốt, mãi mới ngộ ra, anh hai là muốn hỏi chuyện công việc của mình.
Hạ Dương gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ, nói, “Em không muốn vào cơ quan nhà nước làm nhân viên công chức, cũng không muốn đến công ty làm thành phần trí thức.”
Tư Không Viêm Nghiêu ‘ừm’ một tiếng, y cũng biết hai nơi này không thích hợp với Hạ Dương tính cách hoạt bát đơn thuần nhà mình, sẽ bị người ta bắt nạt tính kế.
“Tiếp.” Ý là, tiếp tục nói suy nghĩ của cậu đi.
Hạ Dương liếm môi, cầm ly sữa đậu nành của Tư Không Viêm Nghiêu lên, ừng ực ừng ực uống cạn ly.
Hắn lau lau miệng, nói, “Anh hai, em thích đi du lịch, hơn nữa em học nhiếp ảnh, tuy không quá chuyên nghiệp, nhưng đã có không ít ảnh em chụp được các tạp chí sử dụng, cho nên…” Trộm nhìn sắc mặt của Tư Không Viêm Nghiêu, thấy y nhìn chằm chằm mình, hắn cố lấy dũng khí nói, “Em muốn vừa đi du lịch vừa chụp ảnh.”
Dù sao hắn không hút thuốc không uống rượu, lại chỉ có vài người bạn, không hay ra ngoài tụ tập, có tụ tập hắn cũng không phải bỏ tiền, cho nên hắn muốn trước hết cứ tự do tự tại sống vài năm như vậy, đợi đến khi hắn bay nhảy đủ rồi, tự mình mở một tiệm chụp ảnh là được.
Tuy ba hắn là thị trưởng, nhưng hắn thực sự không có khả năng trong lĩnh vực này, nói hắn không cầu tiến cũng được, không có chí tiến thủ cũng được, hắn vẫn cứ thích thoải mái tự do chạy nhảy khắp nơi.
Tư Không Viêm Nghiêu thực ra không hề cảm thấy suy nghĩ này có gì không hay.
Thằng nhóc còn trẻ, trong nhà cũng không thiếu tiền cho nó dùng, hơn nữa Hạ Dương không giống mấy tên công tử nhà giàu khác, không kết bè kết phái vui chơi đàn ***, đứa nhỏ nhà bọn họ chính là hiền lành ngoan ngoãn như vậy đấy, cho nên rong chơi mấy năm cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, Tư Không Viêm Nghiêu đứng dậy, xoay người cầm áo khoác bị y ném trên giường lên, lấy ra một tờ chi phiếu.
Y lại ngồi xuống sofa, cầm bút máy xoẹt xoẹt mấy cái, đưa cho Hạ Dương.
Hạ Dương mở to mắt, khó hiểu nhìn chi phiếu trên bàn, ngẩng đầu hỏi, “Anh hai, anh cho em nhiều tiền như vậy làm chi?” Cho dù hắn không đi làm cũng đâu có thiếu tiền, ba hắn đã cho hắn một khoản tiền tiêu vặt rồi.
Hắn trả tờ chi phiếu lại, lắc đầu, “Em không cần đâu.”
Tư Không Viêm Nghiêu lạnh lùng nói, “Tiền tiêu vặt.” Y làm anh đưa tiền tiêu vặt cho em trai mình có gì không đúng? Thằng nhóc thối này còn bày đặt ngại ngùng với y.
Hạ Dương vẫn lắc đầu, từ chối, “Không cần, ba em cho em rồi, hơn nữa tự em cũng có thể kiếm tiền.” Bình thường lễ tết hai anh hắn đều mua quà cho hắn, đây là lần đầu tiên anh hai đưa tiền cho hắn, hắn thấy hơi mất tự nhiên.
Tư Không Viêm Nghiêu buồn cười nhìn hắn, đôi mắt đen thẫm sắc bén đầy ý cười, y đứng dậy, nhét chi phiếu vào túi áo Hạ Dương, vỗ đầu hắn, thấp giọng nói, “Cầm.”
Hạ Dương hé môi, vẫn hơi xấu hổ.
“Cảm ơn anh hai.”
“Ừ, đi nghỉ đi.” Đứng gần, y mới nhìn thấy trên mắt nhóc con có hai vết quầng nhàn nhạt, chắc đêm qua ngủ không ngon.
Hạ Dương gật đầu, đứng dậy, đi đến cửa, lại quay người nói với Tư Không Viêm Nghiêu, “Cảm ơn anh hai đã cho em tiền tiêu vặt, em sẽ không làm chuyện xấu để hai anh phải lo lắng.”
Hắn biết người nhà đối với hắn rất tốt, tuy bình thường hắn vẫn hay gây sự với Tư Không Đặc Dương, nhưng hắn biết, hai anh họ đều rất thương hắn, chưa từng bởi vì hắn khác họ mà xa lánh hắn.
Tư Không Viêm Nghiêu phất tay ý bảo hắn đóng cửa ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, y liền lấy di động gọi cho một người.
“Cho nó rồi?” Tư Không Đặc Dương ở đầu dây bên kia hỏi.
“Ừ, mỗi người một nửa.” Ý chính là, chi phiếu đưa cho Hạ Dương hai anh em bọn họ chia mỗi người một nửa.
Tư Không Đặc Dương cười, thì ra không chỉ mình gã lo nhóc con kia ra ngoài bị đói chết.
“Được, em coi bộ cũng nhiệt tình ghê.”
“Em trai em.” Nói xong y liền cúp máy, ngửa đầu tựa vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạ Dương cầm chi phiếu trở về phòng cho khách, nhìn con số một trăm vạn trên đó, hắn bĩu môi, cẩn thận cất đi.
Nhiều tiền thế này hắn phải dùng thế nào đây? Hay là gửi vô ngân hàng ăn lãi? Không được, hay là….Hắn mua cổ phiếu chơi thử coi. Ừm, đúng rồi, mua cổ phiếu của tập đoàn Tư Không đi, ôn định không thua lỗ.
———————————————
Không liên quan mà bỗng mình nghĩ đến một câu, “Cuộc đời thật lắm trớ trêu, thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào” A Dù ở nhà thi thoảng cũng cảm giác được mọi người yêu thương cưng chiều, cơ mà chưa gặp phải trường hợp bị cho nhiều tiền quá thế này bao giờ, cần lắm một trải nghiệm
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
31 chương
95 chương
84 chương
58 chương