Hạ Cửu Lưu chi Châu Lưu Bích Chuyển
Chương 6 : Phong hồi lộ chuyển (Quanh co khúc khuỷu)
Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Đầu đau như sắp nổ tung, cái tình trạng này, hệt như trong đầu có thiên quân vạn mã đang gào thét phi nước đại vậy, từng thớt ngựa hoang thoát cương sung sướng mà xông phi, dã man đến mức từ trán đến cột sống hắn đều đau như sắp chết đến nơi. Ấy vậy mà lại còn có người nói chuyện ngay bên tai hắn, đùng đoàng như sét đánh, chấn động đến mức hắn muốn rống lớn, sai người đem cái tên đáng chết này ra tru diệt cửu tộc!
Hình như còn có người ôm hắn lật tới lật lui, sờ soạng lung tung, trong lòng hắn càng phẫn nộ phát điên, Mật Phong chết tiệt, lẽ nào nhân lúc hắn không thể nhúc nhích làm gì với cơ thể hắn sao?
Đôi khi hắn lại loáng thoáng ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, cảm thấy mình được ai đó ôm vào lòng, dịu dàng đến mức khiến sống mũi người ta cay cay.
Lúc đầu óc mơ hồ, những đoạn ký ức ngắn thường hay hiện ra, hắn dường như nhìn thấy hồi nhỏ lúc sinh bệnh, cái huynh trưởng khiến người khác chán ghét kia luôn sẽ nửa đêm chạy tới, ôm hắn ngủ, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, giống như làm vậy là có thể giảm bớt cơn đau của hắn.
Mặc dù, có vẻ mỗi lần làm như vậy, đều khiến bệnh của hắn nghiêm trọng hơn… Cũng khiến hắn mỗi khi nhớ lại, đều sẽ cho rằng đây là một trọng những thủ đoạn ức hiếp hắn của huynh trưởng, rồi lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Có điều, sau khi lớn lên, nhiều việc hồi nhỏ không hiểu cũng đã hiểu ra, tuy ngoài miệng không nói, nhưng một khi sinh bệnh vẫn khao khát nhiệt độ cơ thể người khác, điều này, khiến cho Trấn Bình vương thế tử vừa chán ghét, lại vừa không tự chủ mà ỷ lại.
Qua một lúc, đau đầu lại khá hơn, nghe thấy giọng nói xung quanh, cũng không ghét cay ghét đắng đến mức muốn đem người lôi ra ngoài chém nữa. Cứ thế, hắn cứ lúc ngủ lúc tỉnh mà qua một đoạn thời gian, có điều thời gian mê man khá dài, có đôi khi cho dù ý thức tỉnh táo, nhưng hai mắt vẫn không mở ra được, tuy nhiên bên ngoài có chuyện gì, hắn đều biết rõ ràng, không giống như mấy ngày trước hai mắt tối đen, cái gì cũng không biết. Một ngày nọ, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“…Trước đó hắn luôn nôn mửa, mấy ngày qua cháo ăn vào cũng nôn ra không ít, đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng nói dịu dàng mang theo chút lo lắng nôn nóng, đúng là huynh trưởng đã lâu không gặp nhà hắn, Nhã công tử.
“Như thế rất bình thường, phi thường bình thường.” Một giọng nói khác không hề có ngữ điệu, khá là hững hờ vô lực vang lên, sao nghe quen tai thế nhỉ.
A, là Bạch Trĩ… Hắn hái thuốc về rồi à?
“Bình thường? Vậy…” Giọng nói của ca ca rất lo lắng.
“Có thai mà, không phải đều như vậy sao?” Giọng nói của Bạch Trĩ rất lạnh nhạt.
“Phụt”, có người phun đồ, sau đó chính là tiếng cười điên dại hoành tráng của Mật Phong.
『Bạch Trĩ! Ông phải xử nhà ngươi!』 Chu Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Bạch lang trung ngươi…” Ca ca nói bốn chữ rồi không nói tiếp được nữa, chắc là bị cái truyện cười chẳng buồn cười chút nào này làm lạnh người. Quả nhiên, loại người như Bạch Trĩ, là con người thì đều không chịu nổi.
“Thấy không khí nặng nề quá, nói giỡn chút thôi mà.” Người nào đó chẳng hề có chút tự giác nào, nói tiếp: “Độc trên người Tiểu Trư về cơ bản đều đã giải gần hết rồi, còn lại chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thôi, Nhã công tử không cần lo lắng. Về phần Tiểu Trư nôn mửa ấy hả… Ừm, không có gì đáng ngại, dù sao thì nôn mãi cũng thành thói quen, vừa hay thanh lọc dạ dày, cũng đâu tệ ha 一”
“…” Ca ca chính là im lặng một trận.
“Hi hi hi 一 Nói đúng lắm, dù sao thì một ngày nào đó cũng phải quen thôi 一” Giọng nữ hoa lệ lệ của Mật Phong truyền tới, tràn đầy thích thú, chắc là đang sinh ra cái ý tưởng gì đó. Quả nhiên, ngay khắc sau nữ nhân kia liền nói: “Về phương diện thói quen ấy mà, ta cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ, mấy thứ này đều là tiểu thuyết thu thập từ trong môn tới, đợi Tiểu Trư tỉnh lại, đưa cho hắn đọc là được, ha ha!!! Không cần quá biết ơn ta.”
『Ta không biết ơn ngươi, ta chỉ muốn xử đẹp ngươi!』
Chu Hi trong lòng thầm nghĩ có nên tiếp tục giả chết một đoạn thời gian nữa không, ca ca bên cạnh đáp một tiếng, Mật Phong lại hỏi: “Về chuyện Tiểu Trư trúng độc, Nhã công tử có ý kiến gì không?”
“Có thể hạ độc dưới mắt mọi người, hơn nữa có mặt ở đó nhiều người như vậy lại không một ai phát hiện ra, phần bản lĩnh này không thể không phòng.”
“Quả thực là vậy.”
“Một nguyên nhân khác, chính là trong những người có mặt lúc đó, có người của ‘Tuyệt Sát’ lẫn vào…”
Mọi người trầm mặc một hồi, chợt nghe thấy Mật Phong cười lạnh nói: “Nhã công tử cứ việc yên tâm, nếu là hiệu sách Xuân Tiêu của ta có nội gián, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.” Phát sinh chuyện như vậy, không nghi ngờ gì chính là đang hung ác tát lên mặt Trấn Bình vương phủ và hiệu sách Xuân Tiêu Hạ Cửu Lưu môn một bạt tai.
Nhã công tử im lặng một lúc, sau đó nói: “Người ta cũng đã ức hiếp lên đầu tại hạ, có qua mà không có lại là thất lễ, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt, để tặng cho bọn họ một món quà đáp lễ thật lớn, thế mới là cách Trấn Bình vương phủ chúng ta được nuôi dạy.”
Lời này bình thản khiêm tốn, giọng nói dù lạnh nhạt nhưng lại hiện ra sự chân thành vô song, chỉ có điều người nghe có cảm tưởng gì, thì lại không phải là điều Chu Hi có khả năng tưởng tượng.
Trừng mắt tất báo, bao che cực độ, luyến đệ tình kết… Có lẽ những từ này đều được gắn trên đầu Nhã công tử.
Về phần người đệ đệ vẫn luôn được che chở, yêu thương có thể nổ tung đầu lão ca hắn hay không, thì không phải là vấn đề mà những người bàng quan có thể bận tâm.
Mật Phong cười hi hi nói: “Nhã công tử có thể nghĩ như vậy đúng là không thể tốt hơn, nào có đạo lý bị người khác leo lên đầu mà không phản kháng chứ?”
『Cái rắm! Còn không phải muốn mượn thế lực của Trấn Bình vương phủ giúp ngươi diệt trừ kẻ địch? Nữ nhân chết bầm này, gõ bàn tính gõ đến chấn động rầm rầm, đúng là nửa miếng lỗ cũng không chịu ăn!』 Chu Hi oán thầm không ngớt.
“Chỉ là kẻ sai khiến phía sau ‘Tuyệt Sát’ không biết là ai mà lại muốn đối địch với quý hiệu sách nhỉ? Hay là toàn bộ hiệu sách Lưỡng Gia từng nói trước đây đều có tham dự?”
“Ặc…” Mật Phong nghẹn mất một âm, tiếp đó mới cười nói: “Cái này hả, Tiểu Trư dù gì cũng là đệ tử Hạ Cửu Lưu môn chúng ta, ai dám động vào đệ tử nhà chúng ta, tuyệt đối phải cho bọn chúng nếm mùi gieo gió gặt bão, còn về kẻ đầu sỏ mướn sát nhân đằng sau ‘Tuyệt Sát’, chúng ta sẽ tự làm sáng tỏ… Nhã công tử xin cứ yên tâm.”
“Ta đương nhiên là tin tưởng uy tín của quý môn.” Nhã công tử mỉm cười đáp, lão đệ nhà y lại thầm lẩm bẩm một tiếng, 『Không hổ danh là thương nhân, đúng là gian trá, thật sự nửa miếng lời cũng không cho ăn.』
Nhưng mà, được nhìn thấy Mật Phong luôn ức hiếp mình bị đo ván, Chu Hi vẫn thật sự sung sướng đầy cõi lòng, sảng khoái vô cùng.
Đương nhiên, nếu có thể khiến Chu Huyền cũng phải đo ván, thì càng tuyệt vời hơn.
Tốt nhất là hai người Mật Phong và Chu Huyền hãm hại ngáng chân lẫn nhau, hắn thì ngồi một bên xem chiến, đặng còn ngư ông đắc lợi mới là hay.
“À, độc trên người xá đệ mặc dù đã được Bạch lang trung diệu thủ giải trừ không ít, nhưng sợ rằng thân thể vẫn còn suy yếu, phụ vương mà biết tình trạng của Tiểu Chu, e là cũng lo lắng lắm… Mật Phong cô nương, còn xin châm chước đôi chút, để tại hạ đưa xá đệ quay về Trấn Bình vương phủ tĩnh dưỡng một thời gian.”
Chu Hi vừa rời còn đang cười trên nỗi đau của người khác tức thì trong lòng đánh cái thót.
Không phải chứ? Bảo hắn trở lại Trấn Bình vương phủ? Đùa gì vậy? Không được! Kiên quyết không được!
Mật Phong, mau phản kháng a! Tuyệt đối không thể để tên Nhã công tử chết tiệt kia đưa hắn về!
“Này, này thì… Nhã công tử, không phải là ta không chịu thả người, nhưng mệnh lệnh của sư thúc…” Mật Phong cũng gấp.
『Đúng! Chính là như vậy, cự tuyệt y! Có đánh chết ông cũng sẽ không quay về vương phủ a a a 一!』
“Tại hạ cũng không muốn làm khó Mật Phong cô nương, thế nhưng…” Nhã công tử giọng điệu do dự, có chút khó xử, “Nếu để cho phụ vương biết chuyện Tiểu Chu trúng độc, nhưng lại không chịu quay về vương phủ… Chỉ sợ phụ vương sẽ trực tiếp tới thăm, vậy thì…”
Mật Phong: “…”
Chu Hi: 『…』
Hệt như trần truồng toàn thân ở trong băng thiên tuyết địa, cảm giác hoàn toàn tương đồng a.
Trấn Bình vương không vừa mắt hiệu sách Xuân Tiêu rất lâu rồi, đã muốn tìm cơ hội phá hủy cái dâm động này một lần cho xong từ lâu, chỉ là khổ nỗi con trai ruột nhà mình lúc nào cũng thiên vị cái nơi quỷ quái này, không cách nào xuống tay được, bây giờ vừa hay, có danh nghĩa Tiểu vương gia trúng độc, có thể gióng trống khua chiêng muốn làm gì thì làm rồi!
Mật Phong do dự cả buổi, rốt cục ác tâm đáp: “Nếu đã vậy, Hạ Cửu Lưu môn cũng không phải là nơi không thông tình đạt lý, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, rồi Tiểu Trư sẽ theo Nhã công tử trở lại Trấn Bình vương phủ một chuyến thế nào?”
Ê ê ê! Có lộn không? Cứ hy sinh hắn như vậy hả!
Liền nghe thấy Nhã công tử đáp: “Cái này là đương nhiên, đa tạ Mật Phong cô nương thành toàn.”
“Đâu có đâu có, nào bằng được Nhã công tử thủ đoạn cao minh…” Câu này là nghiến răng nghiến lợi mà nói, rõ ràng phải ăn quả lỗ mà không cách nào phản kháng, chỉ có thể nuốt cả răng và máu vào trong bụng.
Xem ra hai người kia đã cấu kết với nhau, đạt thành hiệp nghị rồi, chỉ khổ cho Chu Hi hắn… Đùa cái gì vậy? Hắn vất vả lắm mới trốn ra được khỏi cái ma quật khủng bố kia, nào có đạo lý trở về chịu khổ nữa? Chỉ cần nhớ tới cái bộ dáng khủng bố ở trần trùng trục, lộ ra một thân cơ thịt nhăn nheo, quơ hai cái rìu to bản, hướng về phía hắn cười điên dại của ông già nhà hắn, chẳng thà trực tiếp trúng độc chết quách đi cho xong!
Không được, không thể trông cậy vào Mật Phong, chỉ có thể tự cứu thôi!
“…Trước đó tại hạ sẽ nghĩ cách ổn định phụ vương, còn về chuyện cần làm trong đại hội…”
“… Không…” Chu Hi dồn hết sức bình sinh, mới từ trong kẽ răng rỉ ra được một âm thanh vo ve như tiếng muỗi.
“… Đa tạ Nhã công tử quan tâm, trước mắt bên hiệu sách đã chuẩn bị gần xong hết rồi, chỉ là còn chút nhiệm…”
“… Này…” Chu Hi không ngừng cố gắng, thế nhưng chữ tiếp theo, lập tức liền chìm vào trong tiếng thảo luận đang dần sôi nổi lên ở bên kia.
“…Thế à, vậy tại hạ có thể… Bô lô ba la…”
“…Nếu đã vậy, chúng ta có thể… Bô lô ba la…”
“…Bô lô ba la…”
“…Bô lô ba la ba la…”
Một tiếng “răng rắc” vang lên giòn giã, Chu Hi rõ ràng nghe thấy tiếng gân xanh trên trán mình nổ tung, tức thì không thể nhịn được nữa hét lớn: “Ông không về vương phủ! Đứa nào dám cả gan nhét ông vào trong vương phủ, ông giết cửu tộc nhà đứa đó ngay!”
Tiếng rống lớn đầy giận dữ cắt ngang cuộc thảo luận càng lúc càng sôi nổi tập trung thậm chí còn cả quên mình của một nam một nữ, hai người quay đầu lại, liền thấy bệnh nhân từ lúc trúng độc đến nay vẫn chưa từng tỉnh lại đang thở hồng hộc, dáng vẻ dữ tợn hận không thể đem toàn bộ người trên đời này đều giết sạch.
“Tiểu Trư, ngươi tỉnh…” Mật Phong còn chưa nói hết lời, đã bị giọng nói của ca ca cắt đứt!
“Tiểu Chu, đệ tỉnh rồi?!”
Kèm theo giọng nói kinh hỉ còn có động tác càng thể hiện được sự vui sướng, Nhã công tử dùng động tác mà mắt thường gần như nhìn không rõ thoáng chốc xông tới bên giường, giang tay đem bệnh nhân ôm chặt vào trong lòng, “Đệ tỉnh lại rồi, tốt quá rồi, tốt quá rồi! Tiểu Chu, đệ không biết ta đã lo lắng biết bao đâu, dù Bạch lang trung đã giải độc cho đệ, đệ vẫn không chịu tỉnh lại, ta thật sự rất sợ đệ cứ vậy mà ngủ luôn…”
Mũi Chu Hi suýt chút nữa bị y làm cho vẹo luôn, vốn định vớ lấy ấm trà bên cạnh đập cái tên rõ ràng rất khôn khéo, thế mà vừa gặp hắn là liền biến thành ca ca ngốc này một cái, nhưng hiện giờ cả ngón tay hắn cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể vô lực mặc cho đối phương ôm thật chặt.
Xiềng xích va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh chấn động màng nhĩ…
A, thảo nào thấy tay phải nặng như vậy, thì ra là cái “Triền Ti tỏa” chết tiệt kia vẫn còn… Ghê tởm! Thân bị trúng độc, Mật Phong chết tiệt còn không bỏ qua cơ hội hành hạ hắn, thêm Nhã công tử chết tiệt thậm chí còn không thèm nghĩ cách tháo cái khóa này ra, đúng là đồ bỏ đi!
Với cả… Động tác cắn hạt dưa của Bạch lang trung đang ở một bên đóng vai cây cỏ, bị mọi người làm lơ tập thể dừng lại một chút, hỏi: “Cận thân gian díu?”
Mật Phong lắc đầu, cực kỳ bà tám(*) lại còn có chút vui trên nỗi đau của người khác giải thích: “Không phải ruột thịt.”
(*) Lý do mình chú thích từ này không có gì đặc biệt, chỉ muốn khoe là tiếng lóng của nước ta đã tràn sang tận TQ. Từ “bà tám” này mình tra trên baidu thì nó giải thích đây là một từ lòng tiếng Việt nha, nguyên văn là “bát bà” đàng hoàng.
“Gian, gian cái đầu…”
Giọng nói mỏng manh thiếu hơi của Chu Hi khó khăn phiêu dạt ra khỏi miệng, ca ca lập tức lo lắng nói: “Tiểu Chu? Đệ sao rồi? Có phải còn chỗ nào không thoải mái không? Cứ nói với huynh trưởng…”
“Ta nói này…” Mật Phong hờ hững ở bên cạnh chỉ ra điểm mấu chốt, “Nhã công tử sức lực của ngươi quá lớn, Tiểu Trư sắp bị ngươi ghìm chết rồi.”
“A…” Nhã công tử chậm chạp phát hiện ra buông tay, Chu Hi mềm nhũn té ngửa ra sau, nháy mắt lại hôn mê đi, trong lòng dùng hết toàn bộ những câu mắng chửi học được ra thăm hỏi tất cả họ hàng thân thích gần xa của Nhã công tử, sau đó mới chậm lụt ý thức được, mình cũng là một thành phần trong “thân thích của Nhã công tử”…
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn nghe thấy tiếng nước róc rách, mở mắt ra, trong tầm mắt chập chờn không dứt xuất hiện một bức màn trắng tinh…
Cái gì đây?
Đầu óc bị hỗn độn bao trùm phản ứng khá chậm chạp, muốn cử động cơ thể, nhưng vẫn mềm nhũn, không thể động đậy dù chỉ một chút. Cái màn trắng tinh tinh ấy tiến gần đến bên này, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó một đôi tay khuếch đại trong tầm mắt, xúc cảm da thịt trước ngực phục hồi. Hở?
Ngón tay ấm áp vuốt ve lồng ngực hắn, cái cảm giác ma sát đụng chạm da thịt này khiến Chu Hi thoải mái gần như rên thành tiếng, giác quan vào lúc này dần dần khôi phục, hắn cảm thấy cần cổ và ngực hơi lạnh, nhưng phần bên dưới lại rất nóng, bấy giờ mới chậm chạp biết được, thì ra hắn đang ngâm mình trong nước nóng…
Ấy? Đợi chút! Ngâm mình trong nước nóng?
“Tiểu Chu, Tiểu Chu, tỉnh rồi à?” Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên má hắn, hơi nước bốc lên nghi ngút khiến tầm nhìn có chút mơ hồ, nhưng vẫn không khó nhận ra được dung nhan người đối diện, mày như trăng khuyết, cặp mắt hơi hẹp dài đẫm nước, trên dung nhan văn nhã tú lệ mang theo nét cười như gió xuân, lúc này còn sáp đến gần như vậy, chỉ khiến nhịp tim Chu Hi đột nhiên đập nhanh hơn, thoáng cái bị dọa tỉnh!
“Sao… sao ngươi…” Giọng nói vẫn khàn khàn, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt khiến Chu Huyền không khỏi mỉm cười, y cười vuốt ve hai má gần trong gang tấc của Chu Hi, cười nói: “Tắm giúp đệ a, đệ đổ mồ hôi khắp người, đương nhiên phải tắm cho sạch sẽ.”
Chu Hi lúc này mới phát hiện, hắn và Chu Huyền té ra là đang ngâm mình trong một thùng tắm vô cùng lớn, hai người đều trần truồng toàn thân, cái màn trắng tinh mà hắn nhìn thấy, chính là lồng ngực Nhã công tử.
『A a a 一』 Chu Hi trợn mắt nghẹn họng, trong lòng vô thanh khóc than, trời ơi đất ơi mọi chuyện sao lại biến thành thế này? Hắn nhìn Chu Huyền đối diện cả một đầu tóc dài đen tuyền ướt sũng được cuộn qua một bên vai, lộ ra cần cổ thon dài nhuốm màu hồng nhạt, sóng nước bập bềnh, hai điểm nõn nà trước ngực có thể loáng thoáng thấy được, điều chết người nhất nhất chính là cặp chân dài xếp bằng dưới thân, đang đặt dưới chân hắn, ngón chân thậm chí còn có thể chà lên mông hắn.
『A a a…』 Tiếng kêu thảm thiết trong lòng Chu Hi càng thêm thê lương.
“Tắm một cái thôi, ngươi có cần phải cởi y phục xuống đây cùng tắm chung không? Ngươi, ngươi là tắm giúp ta hay đang tự tắm hả?!”
Chu Huyền nghiêng đầu, hơi khó hiểu đáp: “Mỗi lần tắm giúp đệ đều làm cho cả người ta ướt sũng, xong rồi còn phải thay y phục, hơn nữa lát nữa ta cũng muốn tắm, cho nên nghĩ một hồi liền tắm chung luôn.”
Cái lý do này… chính trực đến mức khiến Chu Hi cả một câu phản bác cũng không nói nên lời.
“Chết tiệt, hiệu sách Xuân Tiêu đã nghèo đến tình trạng này rồi sao? Lại có thể keo kiệt đến mức dùng cái loại thùng tắm rách nát này… Bể tắm cũng không có sao?” Đám người kia tuyệt đối là cố ý! Tuyệt đối như vậy!
“Tiểu Chu, ở đây không phải là vương phủ, không cách nào chú trọng được như vậy… Ta không hề ngại chen chúc chung với đệ đâu.” Huynh trưởng phi thường chân thành trả lời.
“Ta ngại!” Chu Hi bùng nổ.
Hơn nữa, nếu đoán không sai…
“Ngươi… ngươi đợi chút cho ta… Trước giờ là ngươi vẫn luôn giúp ta…” Vậy là hắn bị ăn hết bao nhiêu đậu hũ rồi a? Chu Hi mắt trợn trừng, không cách nào tin nổi nhìn Chu Huyền trân trân.
“Ừ, đệ bị người khác hạ độc ngay trước mắt bao người, ta đương nhiên phải càng cẩn thận hơn. Quãng thời gian đệ hôn mê, ta vẫn luôn ở bên cạnh đệ, quả nhiên đã khiến ta chọn ra được không ít người có vấn đề.” Giọng nói Chu Huyền êm dịu, ngữ ý lại lạnh lẽo đến tận xương, “Đám người đó quả thực rất lớn mật, thậm chí cả thế tử Trấn Bình vương phủ mà cũng dám động, lần này cũng cho bọn chúng biết được ai nên động, ai không nên dây vào.”
Đám người đó sống hay chết, Chu Hi đương nhiên không quan tâm, nếu có thể làm ra việc như vậy, đương nhiên phải nhận lấy hậu quả tương ứng, cái hắn quan tâm hơn là chuyện trong quãng thời gian hôn mê, Chu Huyền và hắn cùng ăn cùng ngủ.
Lại còn cái “Triền Ti tỏa” đáng chém ngàn đao này nữa…
Chu Hi không cần cúi đầu cũng có thể cảm thấy được sự tồn tại của cái thứ đó, nặng trình trịch, gần như muốn đè gãy cổ tay hắn!
“Ngươi… ngươi có làm chuyện gì chết người với ta không?” Không có vào lúc hắn hôn mê bùng phát thú tính, sau đó dưới tình huống hắn không biết mô tê gì mà xxoo hắn đâu ha?
Chu Hi hỏi như vậy, ngược lại hỏi cho Chu Huyền nghẹn họng.
“Chuyện chết người? Là chuyện gì?” Chu Huyền ngẩn người, khuôn mặt vốn thanh tú chậm chí còn có thể gọi là xinh đẹp tràn ngập vẻ mịt mờ, rất có một loại hương vị vừa ngây ngô lại vừa khiến tim người đập loạn nhịp.
Hắn có thể nói được sao? Lẽ nào phải huỵch toẹt hỏi Chu Huyền rằng: “Ê, lúc ta ngủ, ngươi có bùng phát thú tính, xem ta là nữ nhân mà thế này thế nọ hay không?” Cho dù có xé rách miệng hắn, Chu Hi cũng sẽ không hỏi ra miệng đâu.
Ấy thế mà Chu Huyền còn không biết tốt xấu tiếp tục hỏi dồn: “Tiểu Chu, đệ rốt cuộc muốn nói gì? Ta nghe không hiểu.”
“…” Chu Hi cảm thấy mặt mình như đang bốc cháy, nóng bừng bừng đến mức hơi phát đau, không biết là do uy lực của hơi nước, hay là do cái tên cực kỳ khiến người khác tức giận trước mặt, việc này khiến Chu Hi cả người đều không được tự nhiên.
“Tiểu Chu, rốt cuộc làm sao vậy? Mặt đệ sao lại đỏ như thế?”
“Không sao! Ngươi đừng có hỏi nhiều!” Chu Hi muốn đem những lời này đập bôm bốp lên mặt Chu Huyền, nhưng tiếc là tức giận không sánh bằng chột dạ, lời này nói ra kỳ thực là mềm mại, đáng yêu cực kỳ.
Thân làm ca ca hai mắt híp lại, trong mắt lóe lên tinh quang lấp lánh, Chu Hi cảm thấy không khí không đúng, hoảng hốt vội nói: “Chu Huyền, ta giờ đang là bệnh nhân, ngươi đừng có mà lại gần đây, có nghe không?”
Chu Huyền dường như là nhẫn nại một cái, mới khẽ khàng nói: “Ừ, ta lau người giúp đệ.”
“Đừng đừng đừng 一 có đùa! Đưa khăn cho ta, bản thế tử tự làm!” Đùa kiểu gì vậy? Hai người bọn họ vẫn còn đang đeo cái “Triền Ti tỏa” biến thái kia, thứ hiệu lực khủng bố hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để suy đoán đó vẫn tùy thời uy hiếp người ta a! Lúc này nếu lỡ như có cái gì, cô nam quả nam, củi khô lửa bốc… Phì phì phì, vậy thì tiêu đời!
“A, Tiểu Chu, hình như đệ bây giờ tay chân không thể động mà…”
“Vậy thì bảo người khác làm…” Chu Huyền hơi nhíu mày, “Sát thủ đã có thể trà trộn vào đây hạ độc đệ, nếu để người khác hầu hạ đệ ta không yên tâm. Thật ra ta có thể bảo thị vệ tùy thân tới làm… A, có điều hình phạt mặc nữ trang của bọn họ vẫn chưa kết thúc…”
Một câu nói của Chu Huyền chọc ngay hồng tâm, khiến Chu Hi nhất thời một câu cũng không nói nên lời.
Muốn đám nhân yêu đực rựa kia tới ghê tởm hắn dục tiên dục tử sao? Chu Hi tự nhận không có hứng thú ngược đãi bản thân, vẫn là nhịn chút đi vậy.
Chu Huyền thấy hắn khuất phục, nhất thời cười đến mức mắt cong cong, tới gần dùng khăn ướt bắt đầu lau từ cổ hắn.
“Ê, ta cảnh cáo ngươi, ngươi lau thì lau, đừng có lau lung tung những chỗ không nên lau đó!” Chu Hi nghiêm trọng tuyên bố, đồng thời dùng ánh mắt hung ác nhất ngăn cái tên chết tiệt kia mượn cơ hội ăn đậu hũ mình!
“Ha…” Chu Huyền cười khẽ, không so đo với sự hẹp hòi và phòng bị của hắn.
Chu Hi tuy nói dùng ánh mắt hung ác nhất mà hắn có thể, nhưng trong thời điểm đối mặt một cách cởi mở thế này, phải thế nào mới hung ác được a?
Ánh mắt bình thường tuyệt đối cực kỳ có khí thế sát nhân, trong mắt Chu Huyền giờ khắc này, lại là trong bướng bỉnh mang theo đáng yêu, khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch, có một loại kích động khiến người ta muốn xô ngã mà hôn hôn hôn 一
“Còn nhớ trước đây, chúng ta thường hay tắm chung.”
“Hừ!”
Đúng là thường hay tắm chung thật, lúc đó hắn còn nhỏ, vẫn chưa nhận thức được chỗ đáng ghê tởm của tên ca ca này, hơn nữa Chu Huyền thật sự là rất đẹp mã, rất giống một thiếu nữ thanh tú, Chu Hi mất mẹ sớm đúng lúc có một ca ca, vô cùng dính y, ăn ngủ tắm rửa đều làm chung. “Thời đó đệ rất là đáng yêu, ca ca chà lưng giúp đệ, đệ còn sẽ chà lưng giúp ca ca… Lúc đó đệ rất nhỏ, sức lực cũng không mạnh, mỗi lần chà mấy cái đã mệt lử thở dốc, nhưng vẫn cố gắng chà, mỗi lần ta quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phây phây của đệ, còn có dáng vẻ nghiêm túc, nói đáng yêu bao nhiêu là có đáng yêu bấy nhiêu 一”
“Biến mẹ nó đi!”
Vừa nhớ tới năm đó bản thân ngưỡng mộ Chu Huyền như vậy, Chu Hi liền hận không thể đảo ngược thời gian, bóp chết tươi cái tôi ngu ngốc đáng khinh kia!
“Chỉ là sau khi lớn lên, đệ liền không thích ta nữa… Mỗi lần ta nhìn thấy đệ, nhớ tới những chuyện hồi bé, đều cảm thấy thật đáng tiếc…”
“…” Cứ tiếc đi, tốt nhất là buồn bực chết luôn đi!
Dù nghĩ như vậy, nhưng Chu Hi vẫn cảm thấy trong lòng buồn buồn, có một cảm giác đè nén khó diễn tả.
Xí! Đè nén cái rắm!
Hắn chính là ghét người này, chẳng ai lại muốn dính vào một chỗ với người mình ghét cả, hắn đương nhiên không phải là ngoại lệ!
Chu Huyền ngưng mắt nhìn gương mặt đầy bướng bỉnh chán ghét của hắn, khẽ thở dài, “Lúc đệ trúng độc, ta sợ hãi… Đệ ngã xuống ngay trước mặt ta, ta…” Nói đến đây, giọng Chu Huyền đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Thùng tắm mặc dù được đặc biệt làm tăng thêm kích thước, nhưng với hai nam tử trưởng thành mà nói, vẫn là chen đầy, Chu Huyền nói đến chỗ động tình, thân thể nghiêng về trước, ngay tại khoảng cách gần nhất chăm chú nhìn cái người quan trọng nhất trong lòng mà suýt chút nữa đã mất đi. Chu Hi nhìn vào đôi con ngươi nhạt màu hơn so với của mình, dựa đến gần như vậy, cái màu hổ phách giống như ngọc lưu ly trên phát quan mà người này thường hay mang, sáng trong lóng lánh, đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt đi được.
Ánh mắt… gặp nhau…
Bị màu sắc mỹ lễ bình thường hiếm thấy mê hoặc, Chu Hi nhất thời phát ngây, dẫn tới chuyện tiếp sau đó cứ phát sinh một cách tự nhiên.
“Tiểu Chu…” Giọng nỉ non hơi lộ chút khàn khàn, khoảng cách vốn đã gần thoáng chốc lại càng gần hơn.
Chu Hi cảm thấy môi nóng lên, còn chưa hiểu là có ý gì, đối phương đã kéo giãn khoảng cách ngay.
“A… Gì? Gì?”
Chu Hi chớp chớp mắt, hơi nóng làm cho đầu hắn có chút trì trệ, nhưng thân thể lại mẫn cảm khác thường. Lại một nụ hôn khẽ khàng đến mức gần như không phát hiện hạ xuống, Chu Huyền nâng cằm hắn lên, hai má nhiễm đỏ tình dục ái muội, nụ hôn này tăng thêm lực.
Chu Huyền hơi cong khóe môi, cũng tạo cho mặt mày y thêm một loại cảm giác mê hoặc khó nói thành lời. Nam nhân đều là động vật mang tính thị giác, Chu Hi cho dù ghét nam nhân thế nào đi nữa, khi nhìn thấy một khuôn mặt khiến người khác phải ca ngợi toát ra vẻ mỹ lệ như vậy, vẫn cảm thấy có một luồng nhiệt lưu từ bụng dưới trào lên! Hơn nữa cái cảm giác chết người lúc kỳ cọ lại rục rịch xông ra…
Khăn có chút thô ráp, nếu không sẽ không chà ra được cáu bẩn, dù không đến mức rất đau, nhưng cũng không thoải mái chỗ nào.
Đau đớn nhè nhẹ cùng cảm giác một mớ nham nhám ma sát trên bề mặt da thịt lan ra, những nơi ngâm trong nước nóng còn mang tới chút cảm giác gai gai, còn có cái nhiệt độ chết người này, cũng khiến cho Chu Hi cảm thấy ngày càng nóng, ngày càng khó kiềm chế, thế mà tay người kia còn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào sờ tới sờ lui… Sai! Là chà tới chà lui! Giày vò đến mức khiến hắn cảm thấy cơ thể càng lúc càng ngứa, càng lúc càng nóng…
Hơn nữa thân thể hai người đều đang chen chúc trong cái thùng tắm chật hẹp này, chỗ có thể ngồi đều không còn thừa, không da dán da mới là lạ!
Ba thứ hợp lại, thế nên Trấn Bình vương thế tử mới sinh ra phản ứng mà một nam tử bình thường cần phải có.
Mà lần này, cũng khiến hắn triệt để tỉnh táo!
『Không, không thể nào?』
“A…” Chu Huyền trầm trầm kêu một tiếng, hình như… Không, là tuyệt đối đã phát hiện dị trạng dưới nước, dù sao cái chân dài trụi lủi kia còn đang đặt giữa hai chân Chu Hi, không cảm thấy được biến hóa ở chỗ đó là rất khó có được không?
Đôi con ngươi chứa đầy thủy quang nâng lên nhìn hắn đắm đuối, Chu Hi lắp bắp nói: “Nhìn, nhìn cái gì? Đây là phản ứng bình thường của là nam nhân… Ngươi nhào tới nhào lui như vậy, có là người chết mới không có phản ứng! Huống hồ… huống hồ ta với ngươi ở chung với nhau một thời gian lâu vậy… Phì phì phì! Quen thuộc hơn nam nhân khác nhiều… Với lại, ngươi sinh ra với cái mặt nữ nhân, chỉ là nhìn mặt cho nên mới… Ngươi vừa…” Thế tử đáng thương bị ăn đậu hũ lúc này mới ý thức được, tức thì giận tím mặt, “Ngươi vừa rồi lại dám ăn đậu hũ ta! Thật to gan, ngươi lại dám can đảm làm thế với ta… Tên ghê tởm! Ê… Ê ê ê, ta cảnh cáo ngươi, đừng tới đây a a 一 Ô!”
Lời nói kết thúc giữa bờ môi nhau, Chu Hi mắt hoa lên, thân đã bị đè lên vách thùng, tiếp đó đối phương vô cùng hung mãnh áp xuống, trực tiếp há miệng chặn lại môi hắn, hàm răng mài lên môi dưới hắn, đầu lưỡi trượt ra, trực tiếp xâm nhập vào giữa đôi môi hắn, trườn vào như rắn, tàn phá khắp nơi giữa răng lợi hắn.
“A ưm… A…” Lại, lại bị hôn! Ghê tởm… Chu Huyền chết tiệt, chỉ toàn nhân lúc hắn bệnh gần chết, mượn cơ hội chiếm tiện nghi!
Ghê tởm, chết tiệt… Ưm ưm ưm… Tại sao tay chân đều không có chút sức lực nào hết vậy…
Chu Hi khóc không ra nước mắt, hắn bị Nhã công tử ở đối diện dùng thân thể đè lên vách thùng, trong không gian chật hẹp thế này không cách nào phản kháng được, cho dù có thể cử động, cũng sẽ bị dồn đến mức không động nổi! Chu Huyền khác hẳn vẻ ôn văn nho nhã thường ngày, lúc này y có đủ khí phách xâm lược thuộc về nam nhân, giống như bị cái “Triền Ti tỏa” chết tiệt khống chế vậy, trên người chỉ còn lại tính công kích và chiếm hữu mãnh liệt muốn khống chế đối phương, thao túng đối phương!
Chu Hi cảm thấy bả vai mình sắp bị đối phương bóp nát, tư thái tấn công thế này nữ tử tuyệt đối không thể hiện ra được, khiến hắn vừa khó chịu lại vừa thấp thoáng có chút sợ hãi, thế nhưng khoái cảm tuôn trào hung mãnh lại càng khiến hắn không biết làm sao hơn. “Ưm… A… Ô ô… Đừng…”
Âm thanh yếu ớt khàn đặc không những không ngăn được đối phương mặc sức làm bậy, thậm chí còn khuyến khích phần bá đạo này, sau khi Chu Hi bị hôn môi đến mức choáng váng, suýt chút nữa bị nghẹt thở, đối phương cuối cùng cũng buông tha không chà đạp môi hắn nữa, làm hắn thở phào một hơi.
Tiếc là một hơi này còn chưa thở ra hết, dưới cằm truyền tới cảm giác đau đớn nhắc nhở hắn hành động tiếp theo của đối phương.
“Dừng… tay… Ô oa!”
Môi hôn hung bạo lan xuống phía dưới, Chu Hi cảm thấy yết hầu đau xót, đối phương đang cắn hầu kết hắn, dùng răng khẽ mài.
“Không được… Không…” Muốn nâng tay lên đẩy ra, nhưng cả đầu ngón tay hắn cũng không nhúc nhích được, vì nhiệt độ nước cao, với cả tình dục bị khiêu khích, dù không muốn, càng khiến hắn mềm nhũn hơn, cái loại suy yếu này không chỉ là trên thân xác, mà còn là trên tinh thần phần nhiều.
Một thời gian dài không thân mật với người khác như vậy, từ khi bị Mật Phong bắt tời làm cu li tới nay, hắn đã rất lâu rồi không dạo qua thanh lâu, nữ nhân trong môn thì còn mạnh hơn cọp, một khi đụng tới, tuyệt đối không chỉ đơn giản bị ăn sạch sành sanh thôi đâu, vì thế, thân xác nếm đủ phong nguyệt tịch mịch đã lâu, mà người đang đụng chạm hắn kia, dù là nam nhân hắn ghét nhất, nhưng cũng là huynh đệ lớn lên với nhau từ nhỏ… Cho dù có chán ghét thế nào, thì thân thể vẫn quen thuộc với những đụng chạm vuốt ve của đối phương… Ghê tởm… Ghê tởm ghê tởm!
“A…” Cảm thấy ngón tay đối phương rốt cục sờ xuống bụng dưới, nắm lấy bộ phận không biết từ lúc nào đã cứng ngắc nóng cháy, Chu Hi run rẩy, nhỏ giọng kêu thành tiếng.
Cảm giác được âm thanh này không tính là chán ghét, chỉ có thể nói là khiếp sợ, Chu Huyền cắn cần cổ hắn, năm ngón tay vô cùng linh hoạt bắt đầu nắm thứ nóng rực kia di chuyển lên xuống, gợn nước dập dờn theo động tác dưới mặt nước, thêm cả tiếng thở gấp khe khẽ của Chu Hi, cùng tiếng hổn hển ngày càng nặng của Chu Huyền, luẩn quẩn trong phòng tắm nhỏ hẹp.
Chu Hi chưa bao giờ tưởng tượng, lại có một ngày, đôi tay viết ra những bức hành thư tuyệt đẹp, vẽ nên những bức sơn thủy có thần, đánh bàn tính tài tình của Chu Huyền lại sẽ nắm lấy dục vọng của hắn, vuốt ve, chà xát, xoa nắn, dùng những thủ pháp cao siêu khó có thể tưởng tượng được không biết gọi là hầu hạ hay phải gọi là trêu chọc nam tính kiêu ngạo yếu ớt nhất trên thân thể hắn…
Mọi thứ trước mắt hắn theo cùng với động tác chuyển động của ngón tay đối phương, mà dần trở nên mơ hồ, tựa như toàn bộ cảm giác đều tập trung tại bụng dưới, cảm nhận động tác ngón tay người kia lúc nhanh lúc chậm.
“Tiểu Chu, Tiểu Chu…” Hắn nghe thấy giọng người kia gọi hắn trở nên khàn khàn nôn nóng, mang theo khát vọng dù có ngu ngốc thế nào đi nữa cũng có thể cảm thấy được.
Người này… đòi hỏi hắn đến vậy sao?
Trước mắt hắn, lại loáng thoáng xuất hiện thiếu niên tú mỹ đứng trong trăm hoa, trong chớp mắt đó, thân thể hắn căng chặt, dục vọng đã kiềm chế đến mức tận cùng phun trào, dịch thể trắng đục lan ra trong nước, hòa vào trong đó. Thân thể hắn càng thêm mềm nhũn vô lực, hắn cảm thấy đối phương nâng chân phải hắn lên, gác lên vách thùng tắm, không khí lành lạnh khiến chân hắn nổi cả da gà.
Người kia nghiêng người về phía trước, chen vào giữa hai chân giang rộng của hắn, bàn tay mới vừa giải phòng hắn ôm lấy má hắn, Chu Hi trong lòng hô to, “Bẩn muốn chết, rửa sạch rồi hẵng bàn”, thân thể lại lười biếng không sinh ra được nửa phần sức lực để phản kháng.
Tiếng xiềng xích leng keng rung động, nhưng không át đi được lời nói khàn khàn trầm trầm của người kia.
“Tiểu Chu, thật ra ta…”
Giọng nói Chu Huyền có chút run rẩy, Chu Hi hơi ngạc nhiên mở mắt ra, nhưng lại không nhìn rõ vẻ mặt gần trong gang tấc của đối phương.
Trong ký ức, bất kể gặp phải tình huống nào, Chu Huyền đều chưa bao giờ nản lòng thất vọng, người này trước nay đều có thể bình tĩnh ung dung dùng tài năng trời sinh của mình giải quyết mọi phiền phức, loại thiên phú đó luôn khiến người thường tức đến ngứa răng.
Thiên tài, quả nhiên là một tồn tại bị người ghen ghét!
Thế nhưng bây giờ, Chu Hi rõ ràng cảm giác được sự dao động của Chu Huyền, cái này… là tại sao?
Nguyên nhân dao động… là mình sao?
Một tiếng “ầm” thật lớn đột nhiên vang lên!
“Chuyện gì vậy?” Từ trong trạng thái mơ màng khó gặp nháy mặt bị nổ tỉnh, Chu Hi trợn to mắt, nhìn xà nhà xung quanh bắt đầu rung động.
“Phích lịch đạn!” Chu Huyền bỏ đi sự tập trung vừa rồi, lập tức khôi phục lại trạng thái ung dung bình tĩnh thường ngày, trước vụ nổ tiếp theo, ôm chặt Chu Hi, trực tiếp nhảy ra khỏi thùng tắm! “Ầm”! Tiếng nổ thứ hai vang lên ngay sau đó, lần này càng lợi hại hơn, thùng tắm trong nháy mắt đã bị nổ thành tro bụi, nếu không phải vừa rồi Chu Huyền tay chân nhanh nhẹn, hai huynh đệ bọn họ lúc này cũng đã biến thành một đống thịt nát.
“Ô oa!” Chu Hi sợ hãi hô lên một tiếng, vô thức muốn chạy trốn, nhưng tứ chi vẫn mềm nhũn không có chút sức lực nào.
Chu Huyền ôm hắn thật chặt, lại vẫn có thể chớp mắt phi thân lên, đem rèm vải đang phất phơ tứ phía kéo xuống, trực tiếp bọc lại thân thể trần truồng của hai người, bịt kín bưng, thậm chí còn vặn tấm vải thành dây thừng, cột chặt hông hai người lại!
“Ê ê, sao lại cột phía trước vậy!?” Chu Hi cảm thấy rất rõ ràng thứ nóng hổi chưa tiêu tán trong quần đối phương, lúc này vị thế tử mới vừa bước ra từ tình dục nào đó sắc mặt lại tái đi!
“Ta không muốn để đệ làm lá chắn cho ta.” Chu Huyền vẫn còn thời giờ mỉm cười với hắn, cười cho Chu Hi đỏ mặt, vội ngoảnh mặt đi, đổi chủ đề, “Cái này cũng là do cái kẻ ngu xuẩn muốn giết ta làm ra?”
“A?” Chu Huyền ôm hắn, vận khởi khinh công, xông về phía cửa, dọc đường gặp phải xà nhà bị phích lịch đạn nổ tung, trực tiếp một chưởng chém gãy, tiếp tục xông về phía trước!
“Lần trước lúc ‘Tuyệt Sát’ đuổi giết Dâm Xà, cũng dùng phích lịch đạn. Ta trúng độc cũng do bọn chúng giở trò quỷ, không ngờ bọn chúng lại dám lớn mật dùng phích lịch đạn ở chỗ này!”
“A, đúng là…” “Ầm”, tiếng nổ thứ ba vang lên từ phía sau, nổ mạnh sinh ra làn sóng khí dùng để gia tốc khinh công, đón lấy luồng khí này bay vút về phía trước.
“Ngươi…”
“Ầm ầm ầm” liên thanh nổ vang, ba miếng phích lịch đạn từ ba hướng khác nhau nổ tung, vừa vặn vây Chu Huyền Chu Hi vào chính giữa!
Chu Huyền khẽ chậc một tiếng, thân thể xoay tròn, nội lực tụ lại biến vải màn đang bọc trên thân cứng rắn như sắt, mảnh vỡ sinh ra từ vụ nổ hoặc bị đánh nát hoặc bị văng ra, giãy dụa cầu sinh trong làn sóng khí.
Chu Hi được Chu Huyền ôm chặt trong lòng, ngoại trừ đầu óc có chút choáng váng, thì không hề bị thương tổn gì.
Chỉ là, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc như vậy! Trong lúc im hơi lặng tiếng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện năm bóng người mặc hắc y, cầm trong tay cương đao, dùng chiêu thức trật tự cùng lúc chém lên người Chu Huyền!
Chu Huyền thân ở giữa không trung, sức lực đã dùng cạn, y hô lên một tiếng trong trẻo, thân thể mạnh mẽ chuyển động giữa không trung, mũi chân điểm lên sống dao thanh cương đao trong tay một tên hắc y nhân, mượn lực đẩy này, một hơi xông tới kẽ hở giữa hai hắc y nhân đối diện, hiểm trở lách ra khỏi một trời phủ đầy đao quang! Đáng tiếc y có thể tránh được một chiêu, lại không tránh khỏi chiêu thứ hai! Hắc y nhân giữa không trung hiển nhiên cũng là cao thủ, một kích không trúng, lập tức biến chiêu, đao quang như hồng thủy, chém thẳng xuống lưng Chu Huyền!
“Đằng sau!” Chu Hi từ vai Chu Huyền trông thấy rõ ràng, sợ hãi kêu lên cảnh báo!
Tiếc thay, Chu Huyền đã dùng hết sức lực, lần này làm thế nào cũng không tránh thoát được!
“A…” Qua một tiếng hừ khẽ, huyết hoa tung tóe trong không trung!
“Chu Huyền!”
Chu Huyền ôm hắn, lúc rơi xuống hơi loạng choạng một chút, nhưng vẫn kiên cường thẳng lưng.
Chu Hi từ vai y nhìn xuống, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng cho lắm, nhưng một mảng lớn máu đỏ khiến người khác nhìn vào mà giật mình lại làm cho hắn hoa mắt một trận.
Trái tim giống như bị ai đó hung hăng bóp chặt, dùng lực lớn nhất nắn bóp, Chu Hi cảm thấy trước mắt đều là một mảng đỏ, có chút khó thở.
“Không sao đâu.”
“Chu Huyền!”
Ghê tởm…
“Tuyệt Sát” ghê tởm!
Cảm thấy có thứ chất lỏng sền sệt nhỏ lên mặt, Chu Hi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một sắc đỏ diễm lệ tột cùng đang nở rộ trên làn da trắng noãn, Chu Huyền cười với hắn, vẫn là nụ cười dịu dàng đầy trấn an.
Dám làm Chu Huyền bị thương! Lại dám làm cho Chu Huyền bị thương nặng vậy! Chu Hi phẫn nộ đến mức lồng ngực nghẹn một trận, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa là không thở được. Hắn hít một hơi thật sâu, không để ý tới thân thể mình đang suy yếu, hoàn toàn mặc cho lửa giận điều khiển hành động, chửi ầm lên!
Hắn tuyệt đối, tuyệt đối không tha cho đám đáng chết dám cả gan làm loạn này, tuyệt đối, tuyệt đối phải dùng phương pháp tàn ác nhất để bọn chúng phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!
“Đám phế thải chó đẻ các ngươi, ai cho các ngươi lá gan can đảm làm Chu Huyền bị thương như vậy hả? Giỡn mặt hả? Một sợi lông trên người y đều quý giá hơn cả các ngươi, đám đáng chết các ngươi lại dám can đảm thương tổn quan trọng nhất của ta…”
Nói đến đây, hắn cảm thấy vòng tay ôm hắn của Chu Huyền căng chặt, tức thì đem những lời tiếp theo nuốt xuống!
Hắn vừa mới nói gì vậy?
Chu Hi cũng bị bản thân dọa…
Hắn suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi mình rồi!
“Tiểu Chu, đệ… A!” Chu Huyền còn chưa kịp hỏi xong, thân thể lại không nhịn được lắc lư một trận, y mất máu quá nhiều, thân bị trọng thương, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Chu Huyền, Chu Huyền…” Chu Hi muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, hắn chỉ có thể liên tục gọi tên Chu Huyền, mặc dù hoàn toàn không rõ cứ gọi tên đối phương như vậy có ý nghĩa gì, có tác dụng gì, nhưng nếu không gọi thành tiếng, hắn lại cảm thấy trong lòng phẫn nộ đến mức toàn thân như thể sắp nổ tung đến nơi, đau đớn khó nhịn. “Con cháu Chu gia, tuyệt đối sẽ không chết trong tay đám tiểu nhân hèn hạ này!” Vẫn là ngữ điệu vững vàng lạnh nhạt, lại có kiêu ngạo kiên cường ngấm tận trong cốt tủy, Chu Huyền ôm chặt lấy Chu Hi, xoay người đối mặt với Diêm La đòi mạng. Vải màn sau lưng y đã nhiễm đỏ máu tươi, y lại như thể không nhận ra, từng bước từng bước đi về phía trước, tay trái y nắm tay phải của Chu Hi, nội lực tụ lại, “Triền Ti tỏa” khóa trên cổ tay hai người tức thì trở nên thẳng tắp, biến thành một binh khí kỳ môn dài đến nửa trượng, nằm trong những ngón tay thon dài trắng nõn của y.
“Chu Huyền, không được thua đám tiểu nhân này!” Tứ chi vẫn vô lực như cũ, nhưng Chu Hi vẫn cố gắng hết sức, tay trái bỏ không vòng qua cổ Chu Huyền, mặc dù mệt mỏi, toàn thân sũng mồ hôi, nhưng trong lòng lại tràn đầy khoái trá và kiêu ngạo.
“Ta làm sao có thể để đệ thất vọng?” Chu Huyền khẽ cười, một khắc sau, xích sắt thẳng tắp quất về phía hắc y nhân gần nhất!
Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, cương đao trên tay hắc y nhân tức thì biến thành mảnh vụn, cả người cũng bị quất bay, va vào bức tường đã có vết rạn!
Rắc rắc rắc, ầm ầm ầm, rầm rầm rầm 一 Tường lập tức đổ hết nửa, sát thủ đáng thương bị đánh bay tiếp tục bay thẳng về phía sau, lại nghe thấy rắc rắc rắc, ầm ầm ầm, rầm rầm rầm! Vang lên vài tiếng, sau đó mới im lặng…
Nghe cái tiếng này, chắc là đụng đổ mấy bức tường rồi ha?
Bây giờ tên sát thủ xui xẻo đó tám phần mười là bị chôn trong đống gạch ngói đá vụn, sống chết không biết, có điều đến chín phần là chết chắc…
Một kích này sức mạnh to lớn, đủ để khiến mọi người ghé mắt.
Ngay cả hắc y sát thủ vốn định tiến lên hỗ trợ, cũng nhịn không được phải dừng lại toàn bộ động tác, ngó ngó đống gạch đá bên kia, lại ngó ngó công tử nhà giàu nhìn thế nào cũng rất thon thả văn nhược, nhịn không được lại ngó ngó đống gạch đá bên kia, ngó tới ngó lui nhiều lần. Dù rằng đã sớm biết Chu Huyền có loại lực tàn phá cực kỳ khủng bố này, nhưng tận mắt nhìn thấy một người bị đánh bay, còn là liên tục đụng bể mấy bức tường, Chu Hi cũng không ức chế được mà đánh một cái rùng mình.
Hắn lại nhớ tới hôm Mật Phong mở đại hội, cái lỗ thủng to như cái bàn trên tường đó…
Còn có chỉ một phiến quạt tầm thường đánh Hoàng Phong châm của Mật Phong thành bụi phấn…
Nam nhân đáng sợ!
Không đợi hắc y sát thủ phục hồi tinh thần, Chu Huyền lại quất ngang xích sắt một cái, thế là, người thứ hai còn đang trong lúc chấn động chưa phản ứng kịp, tên sát thủ cách một khoảng tương đối gần lần thứ hai gặp họa, bay thẳng về phía bầu trời đêm, cách một lúc lâu mới nghe thấy âm thanh rơi xuống đất.
Mặc dù có mặt nạ vải đen che lại, nhưng những hắc y sát thủ còn lại đều tái mét đi cả…
Đây là cái quái lực gì?
Hơn nữa lại còn là do một công tử ca trông có vẻ văn nhược thoải mái thi triển ra.
Trên đời này, quả nhiên thứ không thể dùng lẽ thường để suy đoán có rất nhiều.
『Tốt lắm, Chu Huyền, cứ quất thế mấy lần, đám ngu xuẩn này có thể sạch boong kin kít rồi!』 Chu Hi trong lòng nắm chặt tay, tràn đầy hy vọng vào việc giết sạch đám sát thủ trước mặt. Bởi vì đổ mấy bức tường, tiếng hò hét bên ngoài cũng rõ ràng hơn. Xem ra bên ngoài cũng đang lâm vào cảnh khổ chiến. Để giết một mình hắn, tung ra nhiều người như vậy, “Tuyệt Sát” thật sự là… cho đủ mặt mũi a! Có điều, đám sát thủ này có lợi hại thế nào đi nữa, cũng quá lắm là một đám hề đang nhảy nhót mà thôi!
Chu Hi vừa nghĩ vậy, liền thấy đám hắc y nhân còn lại gật đầu với nhau, vung tay một cái, trên ngón tay đã kẹp theo hai ba viên tiểu đạn châu!
“Các ngươi…” Chu Hi tức thì hít ngược vào một hơi!
“Động thủ!”
“Đê tiện!”
Tiểu đạn châu bắn nhanh tới, Chu Huyền lạnh giọng quát một tiếng, xích sắt trong tay thế mà quật ngang về hướng đạn châu đang bay tới!
“Ngươi…” Điên rồi sao? Đây chính là phích lịch đạn!
Nhưng không ngờ trong nháy mắt tiếp xúc, cốt thép chuyển thành nhu lực, dùng nội kình bao đạn châu lại hất ra, đạn châu nhân đà đụng vào những đạn châu khác, phát ra một tiếng thanh thúy, sau đó chính là nổ tung kinh thiên động địa!
“Ầm ầm ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ liên thanh vang lên liên tiếp không ngừng, hắc y sát thủ không ngờ y lại dám dùng loại thủ pháp này phản kích, trong nhất thời cũng rơi vào trong phạm vi chấn động của vụ nổ! Cả kêu cũng không kịp, đã bị sức mạnh của phích lịch đạn đánh thành than cốc! Chu Huyền từ trong chớp mắt động thủ đó, cũng dùng nhu kình đem vải màn chặn trước người, ngăn lại hơn phân nửa mảnh vỡ bắn ra văng tung tóe, nhưng lại vẫn không cách nào ngăn được cơn sóng khí cuộn trào, y ôm chặt Chu Hi bị cơn sóng khí đập vào bay về phía sau!
“Ô oa!” Chu Hi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể giống như cưỡi mây đón gió bay thẳng ra sau, vừa mở mắt, liền thấy xà nhà to oành vi vụ nổ mà bốc cháy đang áp về phía này, lập tức hét thảm một tiếng, theo phản xạ nhắm mắt!
“A…” Tiếc là đau đớn nóng bỏng theo dự liệu không phủ xuống, thân thể của hắn bị ai đó ném đi, bay thẳng về hướng lúc tới, đến tận khi một tiếng keng giòn giã, cùng tiếng nổ ầm ầm đồng thời vang lên, thân thể Chu Hi lúc này mới rơi xuống đất.
“Đau!” Chu Hi bị té lần này nước mắt cũng sắp tuôn ra luôn, nhưng đợi hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì dù có đau đớn khó chịu nhiều hơn nữa đều không cách nào bận tâm, “Chu Huyền!”
Xà nhà thô to rơi ngã xuống dưới, Chu Huyền dù đã nghiêng người tránh được hơn nửa đoạn, nhưng chân phải vẫn bị đè bên dưới cây xà, không nhúc nhích được.
“Chu Huyền, ngươi…” Chu Hi đang định chạy tới, lại bị Chu Huyền quát dừng lại, “Đừng tới đây! Chỗ này sắp sập rồi!”
“Ta đào ngươi lên!” Chu Hi muốn cử động, nhưng tứ chi vẫn bủn rủn vô lực như cũ, hắn nhìn Chu Huyền đến tận lúc này rồi mà vẫn cười bình thản như vậy, cực kỳ có xúc động muốn cởi giày hung hăng ném lên đầu cái tên này, hắn cảm thấy hai mắt cay xè, bị khói hun rất xót, giống như sắp rơi lệ vậy.
“Ta còn lại chút sức lực cuối cùng, đưa đệ ra trước.” Chu Huyền cười đến là cưng chiều, Chu Hi lại chửi ầm lên, “Ngươi cái đồ ngốc! Hai chúng ta bị nối với nhau, đương nhiên là sống chết cũng phải cùng nhau… Ngươi đừng tưởng là ta nguyện ý ở chung với ngươi, ta là bất đắc dĩ! Cho nên, muốn ta sống, thằng ngốc ngươi cũng phải sống cho ta mới được!” Nụ cười của Chu Huyền bị khói bụi mịt mù biến thành có chút vặn vẹo, nhưng ý cưng chiều trong ánh mắt thì nồng đậm đến mức gần như sắp tràn ra ngoài, y cười nói: “Hết cách rồi, ta không cử động được, chân bị thương, cũng không chạy thoát… Có thể sống người nào hay người ấy, đệ sống là đủ.”
“Chu Huyền đồ ngốc… Ám vệ của ngươi đâu? Người đâu? Lúc cần bảo vệ ngươi lại không thấy, đám phế vật đó, cần phải tru cửu tộc bọn chúng! Chu Huyền, có nghe không?! Ngươi bò ra ngoài cho ông! Võ công của ngươi không phải rất giỏi sao? Sức lực của ngươi không phải rất mạnh sao? Hả? Mau ra ngoài đây cho ta! Ta còn phải trông cậy vào ngươi đưa ta cùng ra ngoài! Có nghe không?”
Cảnh sắc trước mắt là một mảng mơ hồ, Chu Hi cũng không biết mình đang gào thét cái gì, trong đầu hắn nhốn nháo loạn thành một mớ, hắn chỉ thấy cái tên Nhã công đại ngớ ngẩn tử đệ nhất thiên hạ kia, cái tên hắn ghét nhất, hận không thể khiến y đi chết kia, đang bất đắc dĩ lắc đầu với hắn, “Ta không có cách… Ta làm không được!”
Chu Hi tức thời nổi cơn tam bành, giận dữ nói: “Vậy thì ngươi cứ chết đi! Loại người như ngươi có sống trên đời cũng chỉ khiến người khác chán ghét thôi, đi chết đi! Chết rồi sẽ không chọc giận ta được nữa, cũng sẽ không kích động ta nữa, cũng sẽ không sờ ngực ta nữa, cũng sẽ không ức hiếp ta nữa! Chết đi chết đi chết đi!”
“Ừm, ta sắp chết ngay rồi đây.” Chu Huyền thế mà gật đầu, có chút tán thành, trực tiếp khiến Chu Hi giận đến mức suýt ngất đi.
“Nhưng mà chết thế này có hơi đáng tiếc, có vài lời ta muốn nói với đệ… Vẫn luôn muốn nói rõ ràng với đệ…”
Giọng nói Chu Huyền lẫn trong tiếng lửa cháy bừng bừng nghe không rõ lắm.
“Có gì ra ngoài lại nói! Có thời gian nói nhảm, không bằng tìm cách bò ra ngoài đi!”
Chu Huyền cười khổ nói: “Chân của ta gãy rồi, sau lưng cũng chảy rất nhiều máu… Vẫn là nói luôn nhanh hơn…”
“Ngươi…”
“Câm miệng! Nghe ta nói!” Đột nhiên cất cao giọng cắt ngang lời Chu Hi, Chu Huyền dồn dập thở gấp mấy cái, lúc này mới mới khôi phục giọng nói ban đầu.
“Mặc kệ đệ có ghét ta bao nhiêu, thật ra ta vẫn luôn vô cùng thích đệ… Muốn ở bên cạnh đệ, muốn chia sẻ mọi thứ với đệ, muốn biết mọi thứ về đệ… Ha, ta vốn định chôn điều này dưới đáy lòng cả đời, lại không ngờ sẽ nói ra trước khi chết…”
“Ngươi…” Chu Hi trợn mắt nghẹn họng một trận, hắn không hề biết Chu Huyền lại có thể ôm loại tâm tư này với hắn.
“Cho nên, mặc dù đệ vạn phần không muốn, ta vẫn truy tìm theo dấu chân đệ… ‘Triền Ti tỏa’ này thật ra hiểu rõ một tâm nguyện của ta…” Chu Huyền nhìn cái còng trên cổ tay một cái, giọng nói mềm nhẹ, “Đệ… Ta biết đệ vẫn luôn xem ta là huynh trưởng…”
“Ta trước nay chưa từng xem ngươi là huynh trưởng!” Chu Hi lớn tiếng đáp lại, Chu Huyền ngẩng phắt đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời ngời tràn đầy khát vọng, Chu Hi thấy mà trong lòng hoảng hốt, lại nói: “Nhưng cũng chưa từng xem như tình nhân! Ngươi là nam nhân ta cũng là nam nhân, làm sao có thể chứ?!”
Ánh sáng trong mắt Chu Huyền lại mờ đi, khẽ thở dài một tiếng, thần sắc có chút cô đơn, “Còn tưởng rằng một khắc cuối cùng này… có thể nghe được lời muốn nghe… không ngờ…”
Nói rồi nâng tay phải lên, hóa chưởng thành đao, chém xuống cổ tay trái mình.
“Đừng!” Cái tên điên này! Lại còn định chặt đứt cổ tay, để hắn chạy thoát thân?
Đùa cái gì chứ? Phẫn nộ cực độ sinh ra khí lực làm cho chân khí nông cạn trầm lặng bấy lâu rốt cục bùng phát, tứ chi cuối cùng cũng có thể dùng lực, Chu Hi lao về phía trước, xông thẳng về phía cái tên điên lại muốn đi tự hại mình để bảo vệ hắn kia!
“Tiểu Chu đệ…”
Không đợi Chu Huyền kịp kinh ngạc xong, không đợi Chu Hi kịp ngăn tên kia tự tàn phá bản thân, liền nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên.
Nếu chuyện tới được đoạn Chu Huyền tự tàn phá bản thân, chọn cho Chu Hi được sống, vậy thì màn này tuyệt đối chính là một màn kịch máu chó bi thảm, triệt để dừng lại tại một màn xúc động nhất kia, rồi sau này kẻ nhẫn tâm cự tuyệt đối phương sẽ hối không kịp.
Nhưng chuyện lại vẫn còn phát triển tiếp… Lúc Chu Hi xông tới, sợi xích dài một trượng vướng vào đoạn tường vỡ mất nửa nhô ra ngoài, Tiểu Chu thế tử lại lao đi vô cùng gắng sức, một đoạn xích khác vẫn còn bị đè chặt dưới xà nhà, vì vậy… kết quả của lực kéo ngược chiều chính là…
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, “Triền Ti tỏa” được xưng nước lửa bất xâm đao thương bất nhập dứt khoát đứt thành hai đoạn!
Huỳnh huỵch một tiếng, Tiểu vương gia thuận thế ngã một thế chó gặm đất, trượt thẳng đến trước mặt Nhã công tử có chút dại ra.
“… Không phải nói không đứt được sao?” Nhã công tử nhìn “Triền Ti tỏa” trong ranh giới chỉ mành treo chuông rất nể tình đứt đôi, nhịn không được phải phát biểu ý kiến, sau đó liền bị Tiểu vương gia nghe được.
Ngẩng phắt đầu, dù có ngu xuẩn thế nào đi nữa, cũng phải hiểu ra được sự kỳ lạ trong chuyện này!
“Chu Huyền!”
Tiếng rống như sét đánh giáng thẳng xuống, khiến tai Chu Huyền ong lên một tiếng, đầu cũng váng một chút!
“Cái xích này rốt cuộc là chuyện gì?!” Tiểu vương gia giận tím mặt, mặt mày đều trướng thành màu gan heo, nhớ lại vừa rồi mình nói những lời này này nọ nọ, làm ra những phản ứng lọ lọ chai chai đáng xấu hổ, Chu Hi liền hận không thể đào một cái lỗ rồi tự chôn mình vào đó!
Những bài học trước kia còn chưa ăn đủ sao? Lại vẫn có thể tin tưởng cái tên trước mặt này như thế.
Chu Huyền một đầu mồ hôi lạnh tuôn ào ào, “Cái này… Cái, cái đó… Tiểu Chu, đệ, đệ nghe ta giải thích, chuyện này là có nguyên nhân… A! Nguy hiểm!”
Một mảng mái nhà từ trên trời rơi xuống, mắt thấy sắp giáng xuống đầu Tiểu vương gia, huynh trưởng đại nhân vốn nên không thể động đậy vung tay một cái hất cái xà nhà bự tổ chảng qua một bên, ôm lấy Tiểu vương gia, mũi chân điểm một cái, thuận thế nhẹ nhàng bay ra ngoài.
“Ngươi…” Chu Hi trợn mắt nghẹn họng.
“Í…” Vị công tử nào đó ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm cực lớn, nhưng đã không còn kịp cứu vãn nữa rồi.
“Chu Huyền ngươi… ngươi giỏi lắm…” Trợn mắt nghẹn họng biến thành trừng mắt nghiến răng, Chu Hi đang định chất vấn, lại nghe thấy từ trong phòng tắm đã cháy rụi truyền ra một tiếng lạch cạch lớn!
“Bà nôi ơi, thiếu chút nữa bị chôn sống bên trong luôn! Cuối cùng cũng bò được ra!” Một đống người từ trong miệng hố bất thình lình xuất hiện bò ra khỏi lòng đất, ai nấy bám đầy bụi đất, còn khoa trương hơn cả dân chạy nạn. “Đệt, đều tại ngươi, kiên quyết phải đem cửa thông đạo của mật thất đặt dưới mặt đất cơ, chết tiệt, thiếu chút nữa là bị chôn sống rồi a a!” Một giọng nữ quen thuộc mắng chửi ầm ầm, thân hình cao gầy từ trong đống người đầy bụi bặm đứng lên, hung ác đá lên mông người nào đó bên cạnh một cái!
“Hết cách rồi, cửa thông đạo đặt dưới thùng tắm là an toàn nhất a! Bằng không bị bọn họ phát hiện thì phải làm sao? Thế thì không xem được cái trò hay gì rồi! Nhưng mà nói chứ, đám sát thủ chết tiệt này làm sao đánh vào đây được vậy? Bà nội nó, rõ ràng đã đến chỗ cao trào nhất rồi, Nhã công tử đã sắp đem đệ y này này nọ nọ rồi, kết quả lại sinh ra cái vụ hỏng bét này!”
“Đúng đó… Cái đám sát thủ này, cho chúng chút màu là liền mở luôn phương nhuộm, bà đây không phát uy còn tưởng hiệu sách Xuân Tiêu chúng ta dễ chọc cơ đấy! Con mẹ nó, lần này nếu không xử cái liên ổ hiệu sách Lưỡng Gia kia, bà đây liền theo họ bọn chúng!”
“Mà cũng phải nói, Tiểu Trư quả nhiên là ‘thụ’ a! Ua ha ha ha, đưa đây đưa đây, đưa tiền cược đây!”
“Xì! Rõ ràng chính là công tử ca hoa tâm phóng đãng, sao lại thích bị nam nhân đè bên dưới chứ? Tiền của ta a… Hu hu…”
“Bớt nói nhảm, trên người hắn khắp nơi đều toả ra mùi ‘thụ’, có thể công được mới lạ!”
“Tào lao, ca ca rõ ràng cưng chiều hắn thế, đương nhiên là cam tâm tình nguyện nằm dưới tùy ý đệ đệ xxoo ooxx…”
“Ngươi mới là tào lao, ca ca vừa nhìn đã biết ngay là quỷ súc, cáo già nguyên con, cam tâm tình nguyện nằm dưới mới là lạ! Đưa tiền a, đưa tiền ra đây!”
“Đáng ghét, đồ bủn xỉn… Đợi chút! Bọn họ vẫn chưa làm đến cùng, nói không chừng ca ca còn muốn ‘cưỡi ngựa’ nha, ai quy định y nhất định phải là ‘công’ hả? Không được, tiền này không đưa được!”
“Há! Sự thật đã rõ ràng như vậy, ngươi còn định lấp liếm? Ta cho ngươi biết a…”
“Mấy người các ngươi…” Dưới ánh lửa thiêu đốt hừng hực, rõ ràng phải rất nóng mới phải, nhưng đám người đang thảo luận đến khí thế ngất trời lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc cột sống, khiến bọn họ phải đánh một cái rùng mình tập thể.
Mọi người nơm nớp lo sợ quay đầu lại, sau đó lại chậm rãi quay đầu về.
“Ta không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy…”
Hu hu, quả nhiên là không nên quay đầu, xem đi, nhìn thấy thứ hoàn toàn không muốn nhìn thấy rồi…
“Bớt giả bộ cho ta!” “Thứ” bên kia bị làm lơ kêu lên.
Mọi người lúng túng nhìn quanh quất, vừa bắt đầu tìm kiếm phương hướng tốt nhất để chạy nạn, vừa không quên chột dạ chào hỏi người bị hại, “Tiểu, Tiểu Trư, trùng hợp ghê nha, ở cái chỗ này mà cũng gặp được ngươi!”
Hoa hoa công tử ăn chơi trác táng nào đó đã hoàn toàn yêu ma hóa cười lạnh nói: “Ồ? Cái gì gọi là toàn thân khắp nơi đều tỏa ra mùi ‘thụ’? Hả? Nói a? Nói a…”
“Các ngươi chết hết đi cho ta!” Tiếng rống lớn mang theo lửa giận ngút trời chấn gãy nốt cây cột lung lay sắp đổ cuối cùng, ầm ầm liên thanh vang dội, gian phòng tắm lung lay sắp sụp rốt cục triệt để sụp xuống, biến thành một đống gạch đá ngổn ngang…
Tuân theo mệnh lệnh, đám ám vệ đang canh giữ xa xa bên ngoài sân, bỗng nhìn thấy tám bảy cao thủ thân mang khinh công tuyệt thế bay vút qua giữa không trung, thân pháp nhanh gọn vô luân khiến người khác phải ca ngợi không ngớt, nhưng mà cái dáng vẻ giống như đằng sau có sói dữ đang đuổi theo đó lại không dám khen tặng…
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
10 chương
28 chương
21 chương
44 chương
546 chương
102 chương
34 chương