Hạ cánh xuống tim anh

Chương 49 : bạn gái của anh

Edit: Lạc Lạc Cảm giác này quá kỳ diệu. Sau khi Nguyễn Tư Nhàn về nhà, cô dựa lên cửa và thẫn thờ một lúc. Vậy mà cô lại hôn môi với Phó Minh Dư. Đến giờ cô vẫn còn cảm giác xung quanh người mình tràn ngập hơi thở của anh, dường như bên tai còn lởn vởn những âm thanh này. Não cô như thể bị mất kiểm soát, bị điều khiển bởi các hoóc môn nguyên thủy. Lúc cửa thang máy mở ra, mặc dù cô bị Phó Minh Dư che kín mít, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm "Cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm"* của cụ bà bên ngoài cửa khi nhìn thấy bọn họ. *Là một meme bên Trung Quốc, ảnh được đính kèm bên dưới Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến đây, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã ngồi bệt xuống nhà mình. Điều này thật là kinh khủng, đến tột cùng Phó Minh Dư đó đã làm gì cô thế, hôn người ta đa dạng đủ kiểu, hoàn toàn không đỡ được. Nếu cuối cùng cô không đá anh ta, có lẽ anh ta cũng chưa muốn dừng lại. Cồn lên não rồi chăng. Không biết tối nay anh ta đã uống quá nhiều hay là vẫn còn tỉnh táo. Nguyễn Tư Nhàn chậm chạp bước vào phòng khách, khi đi qua một chiếc tủ có gương, thoáng thấy son môi của mình còn lại không được bao nhiêu, màu đỏ ban đầu đã biến thành một lớp đỏ cam nhàn nhạt, lem nhem trên miệng. Tựa như đang nhắc nhở Nguyễn Tư Nhàn rằng cô vừa làm gì với Phó Minh Dư. Nguyễn Tư Nhàn thay quần áo, nằm trong bồn tắm, tắm một hồi lâu, điện thoại reo không ngừng, tinh tinh tinh phiền chết được. Cô tùy tay cầm qua xem, là Tư Tiểu Trân và Biện Toàn đang nói chuyện trong nhóm. Tư Tiểu Trân gửi vài ảnh chụp màn hình phim Hàn Quốc vào nhóm. [ Tư Tiểu Trân ]: Ư ư ư, hôn trong thang máy này, tim mình rung động. Nguyễn Tư Nhàn: “……” Cô đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, cảm thấy nó vẫn còn rung lên, vì thế lại cầm lên xem. Chưa kể, tư thế trong ảnh chụp màn hình đó thật sự hơi giống với bọn họ hôm nay. Nam chính cũng mặc tây trang, ép nữ chính vào một góc, vùi đầu vào mà hôn. Ngay cả bóng lưng cũng hơi giống Phó Minh Dư. [ Tư Tiểu Trân ]: Ư ư ư, ôm hôn ngọt ngào như thế khi nào mới đến lượt mình đây, mình đã bày sẵn tư thế rồi. Nguyễn Tư Nhàn: “……” [ Tư Tiểu Trân ]: Ư ư ư, muốn có một chàng trai ép mình vào thang máy mà hôn thật sâu quá đi. Nguyễn Tư Nhàn: “……” Nguyễn Tư Nhàn từ đầu chí cuối đều không lên tiếng, nằm trong bồn tắm, nhịp tim vẫn không chậm lại, hơi nóng quanh quẩn, cả người đều choáng váng. Cô cảm thấy hôm nay mình đã bị Phó Minh Dư hôn đến mức đầu óc u mê rồi. Hôm nay ban ngày thời tiết rất xấu, từng đám mây đen rung chuyển, trời như sắp đổ mưa to, đến buổi tối, ánh trăng đã phân tán lớp sương mù dày đặc, để lộ ra một cái móc câu. Phó Minh Dư xuống dưới lầu, quệt ngón tay cái lên môi, dưới ánh trăng, son môi sót lại trên đầu ngón tay mang theo chút ánh ngọc trai nhàn nhạt. Tài xế vẫn đang đợi bên đường, sau khi lên xe, anh lấy một miếng khăn giấy, lau đi vết son môi trên miệng. Son môi còn sót lại trên miệng được chuyển sang khăn giấy trắng tinh, một màu đỏ nhạt. Sự kích thích thị giác ngay lập tức mang lại những ký ức cảm giác, Phó Minh Dư xoa xoa cổ, nhớ lại cảnh tượng khi nãy. Khi cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa, Nguyễn Tư Nhàn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, theo bản năng cắn anh một cái, sức lực không hề nhỏ, đến bây giờ khóe môi vẫn còn hơi đau. Cô chống hai tay lên ngực anh, thở hổn hển một lúc, mặt đỏ đến tận cổ, mới nói: “Nhà anh có người bị bệnh anh còn không về đi còn muốn như thế như thế Phó Minh Dư cuối cùng anh có còn là con người không!” Không biết là tức giận hay là buồn cười, Phó Minh Dư xoa khăn giấy trong tay, miệng khẽ cười. “Đến biệt thự Hồ Quang.” Trước đó Hạ Lan Tương bất ngờ gọi cho anh, nói rằng Đậu Đậu bị bệnh, liệt nửa người, sắp chết, bảo anh mau mau về thăm chó của mình. Giọng điệu của bà rất mất kiên nhẫn, giọng nói sắc bén có chút khắc nghiệt, nghe không giống như đang nói một con thú cưng, ngược lại như là đang chỉ trích Phó Minh Dư bỏ rơi con ruột của mình. Bằng sự hiểu biết của Phó Minh Dư về Hạ Lan Tương, có thể đoán trước tối nay sẽ không được vui. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự. Phó Minh Dư vừa mở cửa tầng trệt ra, Đậu Đậu đã nhảy nhót tung tăng lao đến. Anh khom lưng xoa đầu Đậu Đậu, sau đó đi vào phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng Hạ Lan Tương đâu. Dì La bước đến cầm lấy áo khoác anh đã cởi, chỉ lên lầu một với anh. Phó Minh Dư cũng không quan tâm, trước tiên đi lấy một ly nước, đứng trước cửa sổ chậm rãi uống. Nửa ly nước xuống bụng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang. “Con còn biết về à? Con còn biết mình có một gia đình à?” Phó Minh Dư quay đầu lại nói: “Chiếc váy này khá đẹp.” Hạ Lan Tương lại không nghe anh nói, khoanh hai tay đứng trên cầu thang, độ cao khiến bà chiếm thế thượng phong. “Ban đầu mẹ cho rằng con bận, không thấy bóng dáng đâu thì thôi. Nhưng con kêu người chuyển tất cả mô hình máy bay đi là sao, là hoàn toàn muốn dọn ra ngoài ở đấy à?” Phó Minh Dư ngước mắt lên, không phủ nhận. Dường như anh cũng có ý này. Đúng lúc này dì La cầm áo khoác của Phó Minh Dư đi lên lầu, chuẩn bị đem đi giặt sạch, lúc đi ngang qua Hạ Lan Tương, mùi nước hoa phụ nữ bay đến. Hạ Lan Tương mỉm cười, “Mẹ biết ngay mà, mười ngày nửa tháng không thấy con đâu thì chắc chắn là có bạn gái, nếu mẹ không gọi cho con có lẽ con cũng không tìm được đường về nhà luôn đúng không?” Nghĩ đến nụ hôn không bị từ chối vào tối nay, Phó Minh Dư cũng không tỏ ý kiến gì với cách nói “Bạn gái” này. Hạ Lan Tương bước chậm xuống, dừng lại ở nơi cách anh một mét, nhìn anh chầm chậm từ trên xuống dưới. “Điều này vốn không sao cả, nhưng dấu tay trên má con cách đây không lâu……” Phó Minh Dư nhướn mày, “Bách Dương nói với mẹ à?” “Cái này mà còn cần Bách Dương nói với mẹ á?” Hạ Lan Tương bỗng cất cao giọng gấp hai lần, “Con là do mẹ sinh ra, mẹ còn không biết à? Con thật sự nghĩ rằng con đeo khẩu trang là mẹ không phát hiện ra được à? Con có bản lĩnh thì đeo cả ngày luôn đi lúc ăn cơm cũng đừng tháo xuống.” Phó Minh Dư chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, không quá muốn tiếp tục chủ đề này, vừa định xoay người đi lên lầu tắm rửa, lại bị Hạ Lan Tương giữ lại. “Con không giải thích là bị ai đánh à? Là con gái đúng không?” Bà nghĩ, không có người đàn ông nào lại đi sử dụng bạt tai, vì thế chỉ vào mặt anh, nói, “Lúc này lại có bạn gái…… Không phải là con…… Quan hệ nam nữ bừa bãi đấy chứ?” Hạ Lan Tương cảm thấy mình đã nghĩ quá đúng. Một bên là có ý định dọn ra ngoài ở, cả ngày không về nhà, còn có mùi nước hoa trên người, một bên lại là bạt tai của ai đó, ngoại trừ quan hệ nam nữ bừa bãi thì không còn lý do nào khác. “Phó Minh Dư mẹ nói con nghe, con không được làm cái chuyện này, Hạ Lan Tương mẹ đây không thể chịu được loại người như thế.” Phó Minh Dư bóp trán, thật sự không biết làm sao để nói chuyện với người mẹ thi thoảng suy nghĩ lại vòng vèo đến tận Siberia của mình. “Tình thú thôi, mẹ đừng để tâm.” Hạ Lan Tương đứng hình, một hồi lâu sau mới hiểu ra ý của Phó Minh Dư. “Á.” Vậy là người trẻ các người cũng thật biết chơi đùa. Đêm lạnh như nước, trăng mùa thu trắng xóa, chiếu vào phòng qua tấm rèm cửa, rải xuống một thứ ánh sáng mờ ảo, yên tĩnh và êm đềm. Nhưng cảnh trong mơ của Phó Minh Dư lại không êm đềm như màn đêm này. Anh nhìn thấy đôi mắt mờ hơi nước của Nguyễn Tư Nhàn, mờ hơn cả ánh trăng này, mơ mơ hồ hồ phản chiếu hình ảnh của anh. Hai tay cô ôm cổ anh, chầm chậm nghiêng người đến đây, cái chạm nhẹ tinh tế của đôi môi cô vờn quanh quai hàm anh. Anh hạ mắt xuống, giơ tay vuốt ve huy hiệu trên áo cô, di chuyển từng tấc xuống eo…… Tỉnh mộng giữa đêm, Phó Minh Dư mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong, độ cong tựa như nụ cười trên môi cô. Anh thở phào một hơi, đứng dậy đi tắm lần thứ hai trong tối nay. Năm giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu lên đúng giờ. Nguyễn Tư Nhàn mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, chớp chớp mắt, mất một lúc để kéo tinh thần trở lại. Toàn thân vẫn còn nóng, cô vỗ vỗ lên ngực, lập tức đứng dậy khỏi giường đi vệ sinh cá nhân. Bất kể ngày hôm đó có nhiệm vụ bay hay không, chạy bộ buổi sáng là một thói quen không thay đổi của cô, ngoài việc duy trì thể chất, còn có tác dụng bình tâm tĩnh khí. Một tiếng rưỡi sau, Nguyễn Tư Nhàn xuất hiện ở tòa cao ốc Thế Hàng. Buổi sáng mỗi ngày luôn là thời điểm bận rộn nhất, tiếp viên hàng không kéo vali bay đi ra từ các lối đi, âm thanh của bánh xe lăn vô cùng hỗn loạn và mất trật tự. Công văn của bộ phận điều phối bay khắp nơi, các cuộc gọi hết đợt này đến đợt khác của bộ phận kế hoạch chuyến bay lại càng không bao giờ dừng lại. Nguyễn Tư Nhàn gặp được các thành viên phi hành đoàn trên đường, cùng nhau đi về phía phòng hội nghị, có tiếng ồn ào bên tai, có tiếng nói chuyện, và những âm thanh khác, nhưng những thanh âm này đã lập tức bay vào chân không ngay lúc cô nhìn thấy bóng dáng của Phó Minh Dư. Dường như Phó Minh Dư cũng có cảm giác, đứng ở cuối lối đi bằng kính, quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngay sau đó tiếp tục đi về phía thang máy. Có rất nhiều người đi theo sau anh, vẫn không chú ý đến chuyển động rất nhỏ này của anh. Nhưng Nguyễn Tư Nhàn biết, anh đang nhìn cô. Có lẽ là vì lý do tối qua, bây giờ dù chỉ nhìn nhau giữa đám đông ở một khoảng cách xa, nhưng Nguyễn Tư Nhàn vẫn cảm thấy không đơn giản như thế. Nhiệt độ trên mặt bắt đầu bất thường trở lại. Đang làm gì đấy. Có thể bình tĩnh một chút được không. Không phải chỉ là hôn nhau thôi sao? Không phải chỉ là lưỡi đánh nhau một trận thôi sao? Có gì hay mà đỏ mặt? Anh ta cũng điềm nhiên như chưa có gì, mày đỏ mặt gì chứ?! Cô ho nhẹ một tiếng, nhấc chân đi về phía phòng hội nghị. Giây tiếp theo, điện thoại reo lên. Như có linh cảm gì đó, cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Phó Minh Dư. [ Phó Minh Dư ]: Sau khi hạ cánh quay lại địa điểm xuất phát thì nhắn tin cho anh. Xem xem, người ta bình tĩnh biết bao. Hôm nay cơ trưởng đến sớm, đã ký lệnh bay, nhân tiện tiếp đủ nhiên liệu, vì thế mọi người vừa đến là đã đi thẳng vào chủ đề. Thời tiết đẹp, tuyến đường hàng không quen thuộc, không có khách, vì thế cuộc hợp tác này sẽ rất ngắn, sau khi kết thúc, nhóm người đã sẵn sàng lên máy bay. Vì vẫn còn sớm, một tiếp viên hàng không lôi kéo Nguyễn Tư Nhàn cùng đến ga sân bay mua đồ ăn. Hôm nay là một ngày cuối tuần, có rất nhiều người ở ga sân bay, Trịnh Ấu An và Đổng Nhàn đi chầm chậm về phía phòng chờ hạng nhất, những lời lải nhải nghẹn cả đêm mất mười phút vẫn chưa nói xong. “Ban đầu con chỉ có ác cảm với Phó Minh Dư bảy phần, nhưng tối hôm đó uống rượu cùng cô ấy, cô ấy mắng chửi còn chuẩn xác hơn cả con, lập tức khiến ác cảm của con đối với anh ta tăng lên đến mười phần, kết quả cô ấy lại nhanh chóng quen nhau với Phó Minh Dư, đây là kịch bản gì thế? Cô ấy cố tình à? Là vì con có quá ít kiến thức, hóa ra còn có thể đánh lui tình địch theo cách như thế sao?” Đổng Nhàn nghe Trịnh Ấu An lải nhải trên đường đi, tuy rằng không biết cô đang nói ai, nhưng cũng cảm thấy chỉ là đùa nghịch giữa những đứa trẻ, nên không quan tâm lắm. “Qua thì qua rồi, con hà tất lại để bụng.” “Không, con không thể hiểu được, con có cảm giác như mình bị lừa.” Đổng Nhàn thả chậm bước chân, chậm chạp liếc nhìn cô, “Con vẫn còn thích Phó Minh Dư đúng không?” “Đùa gì vậy chứ.” Trịnh Ấu An trợn tròn mắt, “Bây giờ con thấy anh Yến An còn tốt hơn anh ta nữa kìa.” Đổng Nhàn cười khẽ, “Chẳng phải giống nhau cả à? Tin bên lề của Yến An thiếu sao? Chỉ là một người ầm ĩ ra, một người giỏi che giấu mà thôi.” Trịnh Ấu An nghe vậy, có chút chột dạ mà ngậm miệng lại. Lúc trước cô bị Phó Minh Dư chọc tức, thề cả đời này sẽ không đội trời chung với anh. Nhưng ba cô lại cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, thậm chí còn cảm thấy Phó Minh Dư không làm gì sai, so với quan hệ lợi ích giữa hai nhà, quả thực đây chỉ là chút rắc rối nhỏ, nằng nặc ép cô phải tiếp tục lui tới với Phó Minh Dư. Trịnh Ấu An nghĩ, dù tên Phó Minh Dư này có tốt lành như thế nào trong mắt người lớn, việc xúc phạm thành tựu nghề nghiệp của cô thì chính là vấn đề tam quan*. Tam quan không hợp thì nhất định không có khả năng đến với nhau. *Tam quan (三观) : gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan Nhưng ba cô lại cứ nhắc mãi bên tai cô, bảo cô hạ mình một chút, Phó Minh Dư thật sự không có tật xấu gì, bỏ lỡ cái thôn này thì sẽ mất cái cửa hàng này. Cô không thể chịu đựng được, lập tức tạo ra chút…… Tin đồn nhỏ, đả kích chuẩn xác hình tượng của Phó Minh Dư trong lòng ba cô. Chẳng hạn như cô nói, lần đó cùng đi Tây Ban Nha, Phó Minh Dư vừa nhìn thấy những cô gái samba đó là đã đi không nổi, liếc mắt đưa tình với người ta, sau đó lại không ngồi cùng xe với cô, ai biết trên xe có ai đâu chứ. Đồng thời nói, anh dường như cũng mập mờ với các nhân viên nữ trong công ty, lúc cô đến Thế Hàng chụp ảnh đã từng nhìn thấy. Nói ra những điều như thật mà lại giả này, cũng hơi có lý, cộng với việc Trịnh Ấu An lại là một cô gái ngoan ngoãn, ba cô không nghĩ rằng cô nói dối. Cẩn thận ngẫm lại, với thân phận và diện mạo này của Phó Minh Dư, như thế mới là bình thường. Không có tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nhưng ông không tin vào chuyện lãng tử quay đầu, bất kể lợi ích liên hôn giữa hai nhà lớn đến thế nào, ông cũng không muốn gả con gái cho một người như vậy, chuyện này còn chưa tính. Nhưng ba Trịnh Ấu An là một người cực kỳ nghiêm miệng, trước giờ chưa từng nghe ông nói đến chuyện nhà người ta, nhiều nhất cũng chỉ là nói qua một chút với Đổng Nhàn, mà Đổng Nhàn cũng là một người không thích nói chuyện thị phi, cho nên những tin đồn này chắc chắn sẽ không được truyền ra, vì vậy Trịnh Ấu An mới dám làm như thế. “Dù sao thì con cũng cảm thấy thật quá đáng.” Trịnh Ấu An quay lại chủ đề, “Lúc trước con tin tưởng cô ấy như thế, chưa gặp được nhiều lần mà đã tâm sự với cô ấy rồi, kết quả thì sao.” Đi đến cửa phòng chờ hạng nhất, cô gái tiếp khách chào hỏi bọn họ, Trịnh Ấu An không nói nữa, tùy tiện liếc mắt nhìn, lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên quầy hàng đồ uống, cô lập tức dừng chân. “A! Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến mà.” Đổng Nhàn quay đầu lại, “Sao?” “Chính là cô ấy, người con vừa nói đấy.” Vì mối quan hệ với Phó Minh Dư, đã lâu rồi Nguyễn Tư Nhàn không phải chờ đợi kiểm soát không lưu, thông thường sau khi hành khách lên hết thì sẽ phóng máy bay, vì thế hôm nay cô đã tắt máy khi vào buồng lái. Sau khi quay lại địa điểm xuất phát vào buổi chiều, trời đã tối đen, có xu hướng đổ mưa. Cô khởi động máy, có rất nhiều tin nhắn WeChat thay nhau ùa đến, cô đọc và trả lời từng tin, sau đó kéo xuống, là tin nhắn Phó Minh Dư đã gửi cho cô vào sáng nay. Nguyễn Tư Nhàn ngẫm nghĩ, trả lời lại anh một từ “Chi”. Phó Minh Dư bảo cô đến bãi đỗ xe ngầm đợi một lúc, anh sẽ đến ngay. Nguyễn Tư Nhàn nhìn thời tiết này, có thể trời sẽ đổ mưa trong vòng hai mươi phút nữa. Trong thời gian này cô gần như đã quen với việc Phó Minh Dư đưa đón mình, vì thế xoay người đến bãi đỗ xe. Các chỗ đậu xe cao cấp của Thế Hàng được phân chia đặc biệt, thường không có nhiều người, rất yên tĩnh. Sau khi Nguyễn Tư Nhàn đi thang máy xuống, không biết chỗ đậu xe của Phó Minh Dư ở đâu, nên đứng ở sảnh thang máy chơi điện thoại. Lúc lướt Weibo, có một tin nhắn đến, nội dung được trực tiếp xem trước trên tiêu đề. Đổng Nhàn: Có việc muốn nói với con, nghe điện thoại đi. Bình thường Nguyễn Tư Nhàn nghe điện thoại của Đổng Nhàn đều hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nhưng khi thực sự có việc, cô cũng sẽ không bướng bỉnh, chẳng hạn như việc dì cô bị bệnh vào lần trước, nếu cô không nghe máy, có lẽ đến giờ vẫn chưa biết. Vài giây sau, Đổng Nhàn quả nhiên gọi đến. Nguyễn Tư Nhàn bắt máy, nói thẳng: “Hai hôm nữa con sẽ đến thăm dì.” “Không phải nói chuyện này với con.” Đổng Nhàn vừa xuống máy bay, cố tình tránh Trịnh Ấu An, gọi điện thoại trong nhà vệ sinh. “Vậy thì chuyện gì?” Đổng Nhàn suy nghĩ một lúc. Bà và Nguyễn Tư Nhàn ngay cả giao tiếp hằng ngày cơ bản nhất cũng khó có thể duy trì, bây giờ bỗng dưng nói đến chuyện này, tạm thời không biết phải mở lời thế nào. Nhưng hôm nay khi nghe Trịnh Ấu An nói về mối quan hệ giữa Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư, bà đã suy nghĩ hồi lâu lúc trên máy bay, vẫn quyết định nói chuyện với Nguyễn Tư Nhàn về chuyện này. “Con và Phó Minh Dư…… Đang quen nhau à?” Nguyễn Tư Nhàn nghe thế thì hoảng hốt, tay kia nắm chặt cần kéo của vali bay. “Trịnh Ấu An nói với mẹ à?” “Con quen con bé?” “Cô ấy cũng đã nói chuyện này với mẹ, bọn con có thể không quen được sao?” Đổng Nhàn hít vào một hơi, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, “Là con bé nói với mẹ, hôm nay mẹ mới biết được.” Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn bỗng thấy buồn bực không hiểu nổi. Hôm nay mới biết đã lập tức gọi cho cô, giọng điệu cẩn trọng như thế, là sợ cô cướp người đàn ông của Trịnh Ấu An đi sao? “Con có hiểu Phó Minh Dư không? Ý mẹ là, điều kiện của nó thật sự có thể tương đối hấp dẫn phụ nữ, nhưng có một số điều con nhất định có thể không biết, có thể nó sẽ không hợp với con……” “Vậy mẹ hiểu con lắm sao? Sao mẹ biết bọn con không hợp?” Nguyễn Tư Nhàn hơi tức giận khi nghe được lời này, cũng không muốn nói với Đổng Nhàn về chủ đề này nữa, “Con hai mươi mấy tuổi rồi, có phán đoán của riêng mình, mẹ không cần phải nói với con điều này.” Đổng Nhàn hơi kinh ngạc: “Trước hết con hãy nghe mẹ nói……” “Mẹ không cần phải nói gì cả, bọn con đang quen nhau, con cũng không cần biết về bạn trai mình từ miệng của người khác, vậy đi.” Nguyễn Tư Nhàn thẳng thừng dập máy. Tuy nhiên, những cảm xúc gây ra bởi cuộc gọi này vẫn chưa nguôi ngoai, thì một làn sóng khác đã dâng lên trong lòng. —— Qua bức tường đá cẩm thạch trước mặt mình, cô nhìn thấy một người đang đứng phía sau cô. Không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Nhớ lại những gì mình vừa nói, đầu Nguyễn Tư Nhàn vang lên một tiếng “Ong”, bỗng dưng có một nỗi thôi thúc muốn chết ngay tại chỗ. Cô cứng người và đứng bất động, người phía sau cũng không di chuyển. Điện thoại bỗng kêu lên. [ Phó Minh Dư ]: Anh tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện ở bãi đỗ xe. Nguyễn Tư Nhàn: “……” [ Phó Minh Dư ]: Hình như người đó là bạn gái của anh. Nguyễn Tư Nhàn: “……” [ Phó Minh Dư ]: Nhìn bóng lưng đó, dường như là em. Nguyễn Tư Nhàn: “……” Không biết sự bướng bỉnh cuối cùng đến từ đâu, Nguyễn Tư Nhàn ngang ngược trả lời lại một câu, hèn mọn hy vọng phá vỡ cục diện bế tắc đáng xấu hổ này. [ Nguyễn tư nhàn ]: Nhìn bóng lưng đã biết là tôi, đúng là tình cha như núi. Sau khi tin nhắn được gửi đi, không có hồi âm, cô lại cảm thấy người phía sau đang đến gần mình, cúi xuống bên tai cô, một mùi linh sam quen thuộc xộc đến. “Mặc kệ những lời em nói có phải là những lời nói trong lúc tức giận hay không, dù sao thì anh cũng nghiêm túc.” Nguyễn Tư Nhàn: “……” Cô vẫn đưa lưng vào Phó Minh Dư, cổ vẫn không di chuyển. Hơi thở của anh quấn lấy mặt cô. Tựa như tối qua, triền triền miên miên, kèm theo chút mùi vị của anh, có chút ngứa, còn có chút tác dụng mê hoặc người khác. Một hồi lâu sau, Nguyễn Tư Nhàn mới nói: “Không phải…… Lời nói trong lúc tức giận.” ---------------- *Cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm <img src="https://img.wattpad.com/b1d2c713c4943301e908ff82689d17f69b52e21a/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f79306947415a61692d3837435f773d3d2d3931313436363938372e313631656566623537383762353233623733313037313032323033312e6a7067" data-pagespeed-url-hash=622053606 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">