Hạ cánh xuống tim anh

Chương 29 : muốn làm bạn trai tôi à

Edit: Lạc Lạc 120 phút sau, máy bay đã sẵn sàng cất cánh trở lại. Vì sân bay Phủ Đô cũng có chi nhánh của Thế Hàng, một phi công khác đã sớm được điều đến. Bảy giờ tối, chuyến bay lần này sẽ trở về sân bay Giang Thành. Cơ trưởng Phạm thu xếp một chút rồi đưa Nguyễn Tư Nhàn đến văn phòng của Phó Minh Dư. "Người thế nào rồi?" Phó Minh Dư hỏi. Cơ trưởng Phạm đứng trước bàn của Phó Minh Dư, trả lời thành thật: "Bị viêm túi mật cấp tính, đã được phẫu thuật, hiện giờ tình trạng đã ổn định." "Ừm." Nguyễn Tư Nhàn đi theo sau cơ trưởng Phạm, hơi cúi đầu, toàn bộ quá trình đều chỉ nghe cơ trưởng Phạm và Phó Minh Dư đàm phán, không nói một lời. Mười phút sau, Bách Dương gõ cửa bước vào, làm gián đoạn một lúc. Anh liếc nhìn Nguyễn Tư Nhàn trước khi lên tiếng. Nguyễn Tư Nhàn chú ý đến ánh mắt của anh, nghĩ rằng coi như anh đang chào hỏi, cũng gật đầu với anh. Bách Dương mím môi, đi đến bên cạnh Phó Minh Dư. "Phó tổng, cô Trịnh đến rồi." Cô Trịnh? Mặc dù không nói tên mà chỉ nói họ, nhưng trong tiềm thức Nguyễn Tư Nhàn vẫn nghĩ rằng, chắc chắn là Trịnh Ấu An. Cô cúi xuống móc móc móng tay. Sao cô ấy lại đến đây? Tuy nhiên sự nghi ngờ này cũng chỉ lóe lên một lúc mà thôi. Điều này không quan trọng, người ta có việc của người ta. Sau đó, Bách Dương quay đầu sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, rồi bước đến thì thầm với Phó Minh Dư. Cách xa Phó Minh Dư mấy mét, Nguyễn Tư Nhàn không thể nghe thấy Bách Dương nói gì, chỉ thấy Phó Minh Dư gật đầu nói: "Biết rồi, anh bảo người sắp xếp đi." Sau khi Bách Dương rời đi, Phó Minh Dư lại tiếp tục hỏi cơ trưởng Phạm về tình hình. Nói xong lời cuối cùng, cơ trưởng Phạm nói: "Lần này lực đẩy động cơ đã vượt quá 66% khi sử dụng phanh tốc độ, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ ngước nhìn cơ trưởng Phạm. Ý của ông ấy là, sự cố cấp 3 QAR do hạ cánh thay thế vào lần này sẽ được tính vào ông ấy? Phó Minh Dư siết chặt cây bút trong tay một lúc, trầm ngâm, như không tiếp thu những lời cơ trưởng Phạm nói, chỉ nói rằng: "Ừm, tình hình tôi biết rồi." Báo cáo dừng lại đây, Nguyễn Tư Nhàn theo cơ trưởng Phạm đi ra ngoài. Từ đầu chí cuối, Nguyễn Tư Nhàn không có bất cứ giao tiếp gì với Phó Minh Dư, thậm chí là giao tiếp bằng mắt. Nguyễn Tư Nhàn thật sự cảm thấy có chút kì lạ, hôm nọ còn quấn lấy nhà cô cả buổi, chịu thương chịu khó, bị cô cáu gắt cả buổi mà ngọn lửa vẫn không bùng lên. Xem ra trước mắt, cuối cùng ngọn lửa của anh ta cũng đã bị cô dập tắt rồi sao? Nhưng khi ra đến cửa, lại nghe thấy có người gọi một tiếng "Nguyễn Tư Nhàn" từ phía sau. Mặc dù người được gọi là Nguyễn Tư Nhàn, nhưng cơ trưởng Phạm vẫn vô thức dừng lại, nhìn Nguyễn Tư Nhàn, sau đó lại nhìn Phó Minh Dư, mắt đảo qua đảo lại một vòng, sau đó quay đầu đi, còn chu đáo đóng cửa lại cho bọn họ. Nguyễn Tư Nhàn vốn nghĩ rằng Phó Minh Dư bỗng gọi cô lại thì cũng không có gì, nhưng khi cơ trưởng Phạm tỏ ra như thế, không hiểu sao cô lại cảm thấy không có điều lành xảy ra. Cô quay lại hỏi: "Chuyện gì vậy?" Phó Minh Dư vừa mở máy tính, vừa nói: "Trong vòng hai ngày hôm nay và ngày mai, có lẽ cô sẽ nhận được thông báo, công ty sắp bắt đầu chiêu sinh Học viện Phi công Quốc gia trong năm nay, cần chụp một bộ ảnh quảng cáo, bộ phận chuyến bay đã chọn cô để chụp ảnh. Nguyễn Tư Nhàn hơi nghiêng đầu, cười rất vui vẻ: "Cũng được." Chụp ảnh quảng cáo, đại diện cho hình ảnh của công ty, ai mà không vui. Ngay sau đó, Phó Minh Dư lại nói: "Nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh là là Trịnh Ấu An." Nguyễn Tư Nhàn kinh ngạc một lúc, nhưng cũng đã hiểu ra sau một hồi khựng lại. Trịnh Ấu An học nhiếp ảnh, tập trung vào chân dung, lại có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Phó, để cô ấy đến phụ trách chụp ảnh lần này cũng là điều rất bình thường. Nguyễn Tư Nhàn hỏi: "Sao thế?" Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn đến đây, mắt khẽ lóe lên, rũ mắt xuống và nói: "Nếu cô không muốn, tôi sẽ bảo bộ phận chuyến bay đổi nhiếp ảnh gia khác." Tại sao tôi lại không muốn? Nếu tôi không muốn, anh đổi phi công khác là được rồi, làm gì phải đổi nhiếp ảnh gia. Nguyễn Tư Nhàn cẩn thận quan sát anh, tức khắc hiểu ra. Ồ! Anh lại bắt đầu nữa rồi đúng không! Vẫn nghĩ tôi ăn giấm của Trịnh Ấu An đúng không?! Cẩu nam nhân này...... Nguyễn Tư Nhàn nhìn Phó Minh Dư một cách khó hiểu, hỏi: "Tại sao lại không muốn? Tôi rất sẵn lòng." Phó Minh Dư nhìn vào mắt cô, sau khi đã xác nhận, anh khẽ thở dài, "Được thôi." Lúc trước để Trịnh Ấu An đến chụp ảnh cho bộ ảnh quảng cáo lần này, là vì Phó Minh Dư nể mặt Trịnh đổng nên mới chấp nhận. Vốn cũng không phải vấn đề gì lớn, bình thường chỉ cần mời đến một nhiếp ảnh gia tương tự là xong, vì thế mượn điều này để giữ thể diện cho Trịnh đổng thì cũng không sao cả. Nhưng sau chuyện này anh mới biết được mối quan hệ giữa Nguyễn Tư Nhàn và Trịnh Ấu An. Anh thường không quan tâm đến những vấn đề tầm thường này, tuy nhiên sau khi dự án bắt đầu, anh đã đặc biệt hỏi người phụ trách phần này. Đúng như dự đoán của anh, bộ phận chuyến bay đã chọn Nguyễn Tư Nhàn để chụp ảnh. Anh nghĩ rằng, nếu như Nguyễn Tư Nhàn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Trịnh Ấu An, thậm chí anh cũng có thể thất hứa mà đổi Trịnh Ấu An đi, sau khi xong việc thì lại lấy giải pháp khác ra để chuộc tội với Trịnh đổng. Thật ra anh rõ ràng vẫn còn một giải pháp khác, chính là bảo bộ phận chuyến bay đổi Nguyễn Tư Nhàn đi, chọn lại một phi công khác là xong. Đơn giản bớt việc. Nhưng từ đầu đến cuối, thế nhưng anh lại hoàn toàn không suy xét đến phương thức xử lý này. Sở dĩ chủ động hỏi cô trước, là vì anh không muốn đưa ra bất cứ chủ trương nào dựa trên việc tự mình đa tình. Nhưng rồi lại có một cảm giác muốn thể hiện ra trước mặt cô một cách khó hiểu. Nhưng trông Nguyễn Tư Nhàn dường như không bận tâm chút nào. Hoàn toàn không bận tâm. Sáng hôm sau, quả nhiên Nguyễn Tư Nhàn đã nhận được thông báo của bộ phận chuyến bay, yêu cầu cô chuẩn bị cho buổi chụp ảnh quảng cáo chiêu sinh năm nay. Mặc dù nhiếp ảnh gia là Trịnh Ấu An, nhưng kể từ lần say rượu đó, những tích tụ trong lòng cô đã tản đi rất nhiều, chỉ là chụp vài tấm thôi mà, không sao cả. Chỉ là nhiệt độ không khí hôm nay đã đạt đến một độ cao mới, mà Nguyễn Tư Nhàn lại còn phải mặc đồng phục ra ngoài. Chiếc áo sơ mi được cài cúc gọn gàng, quần tây kín đáo, di chuyển tấm thân dưới ánh mặt trời tựa như một con cá nhỏ đang được quay nướng trên lửa than. Vào lúc này rất khó để đặt xe, cô đi từ nhà ra đến cổng cũng chưa có tài xế nào nhận đơn. Sau khi chờ đợi vài phút ở cổng, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy như mình đã chín được một nửa. Lúc Yến An lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lập tức nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn đang kẹp mũ bay đứng ở cổng, trông có vẻ cáu gắt. Anh vô thức đạp phanh, dừng lại ở nơi cách Nguyễn Tư Nhàn gần mười mét. Sau cuộc gọi vào đêm hôm đó, Yến An không đến chung cư Danh Thần nữa. Dù sao người ta cũng đã từ chối quá rõ ràng, anh mà lại đeo bám thì chỉ có vẻ khó coi, mặc dù thi thoảng cũng sẽ bực tức và khó chịu, nhưng cũng phải kiềm chế mong muốn chủ động liên lạc của mình. Nhưng ngay lúc này, lần đầu tiên thấy cô mặc đồng phục, dáng đứng hiên ngang, làn da trở nên trắng sáng dưới ánh mặt trời, không hiểu sao tim lại bắt đầu ngứa ngáy không kìm được. Có lẽ không chiếm được vẫn là tốt nhất, hoặc là không cam lòng, nói tóm lại, giờ phút này anh rất khó thuyết phục bản thân mình nhắm mắt làm ngơ. Dừng lại cỡ ba phút sau, Yến An mới lái xe chầm chậm đến cạnh Nguyễn Tư Nhàn. "Đi đâu?" Yến An hạ cửa kính xe xuống rồi hỏi. Nguyễn Tư Nhàn quay lại thấy Yến An, sững sờ một lúc, "Yến tổng?" "Ừm, đến Thế Hàng à?" Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, "Tôi......" "Lên xe đi, tôi tiện đường." Yến An nói, "Tôi phải đến cơ sở sân bay, đưa cô đi một đoạn vậy." Thấy Nguyễn Tư Nhàn dường như đang do dự, Yến An nhếch miệng cười, "Không phải chứ, ngay cả xe của tôi cũng không muốn ngồi luôn à? Thật sự là tiện đường đưa cô đi một đoạn mà, không phải chúng ta đã nói là sẽ làm bạn sao?" Làm bạn mà nửa đêm nửa hôm anh còn gọi cho tôi. Nguyễn Tư Nhàn rủa thầm, nhưng chỉ mỉm cười và nói: "Tôi đặt xe rồi, sẽ đến nhanh thôi." Nụ cười của Yến An biến mất, bực dọc nhấn lên vô lăng, những chiếc xe chạy đằng sau đang nhấn còi thúc giục. "Đừng kì kèo nữa, lên đi, mấy chiếc xe phía sau chuẩn bị mở cửa xuống đánh người rồi đấy." Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn ra đường lớn, không có bóng dáng một chiếc taxi nào. Từ phía sau đã có ba chiếc xe lần lượt chạy đến. Ánh mặt trời chói chang, trời nóng đến mức vô cùng khó chịu, cô giật giật tóc, đầu ngón tay cũng đã ra mồ hôi. Thôi được. Cô mở cửa xe ra và ngồi lên ghế phụ. Lúc cô cúi xuống thắt dây an toàn, Yến An quay sang nhìn cô, mím môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Cả hai đi đến cổng lớn Thế Hàng trong im lặng, Yến An từ từ dừng xe lại. Nguyễn Tư Nhàn nói tiếng cảm ơn, lúc xuống xe, Yến An gọi cô lại. Nguyễn Tư Nhàn chống lên cửa xe, quay đầu lại hỏi, "Sao thế?" Yến An thở hắt ra, nghẹn vài giây, sau đó nói: "Trời nóng, cẩn thận kẻo bị cảm nắng." Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, xoay người đi vào trong. Sau khi chiếc xe phía sau lái đi, cô mới quay lại nhìn. Sao cứ có cảm giác tên Yến An này vẫn chưa từ bỏ ý định vậy nhỉ? Nguyễn Tư Nhàn đến cùng vài cơ trưởng và cơ phó trẻ tuổi khác. Gặp lại Trịnh Ấu An lần này, cô ấy ăn mặc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, áo vét-tông và quần jean, tóc được buộc cao, lướt qua studio với một vẻ mặt căng chặt. Công việc không nhiều, nhưng cô ấy lại đưa theo khoảng ba trợ lý. Trịnh Ấu An vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, không quan tâm, nhưng sau khi đi được vài bước, lại bỗng dưng lùi về trước mặt cô, hỏi: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?" Không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, cô lại nói: "Ô, tôi nhớ ra rồi, tháng trước chúng ta đã gặp nhau một lần trong phòng chờ hạng thương gia." "Ừm." Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, "Đã gặp rồi." Trịnh Ấu An lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn từ trên xuống dưới, như cười như không, nói: "Có lẽ cô sẽ rất ăn ảnh đấy, công ty của các cô thật tận tâm, tất cả người đều được chọn rất khéo, giúp tôi giảm bớt việc." Nghe như đang để bụng việc bộ phận chuyến bay đã trực tiếp chọn người đưa đến cho cô ấy mà không cho cô ấy quyền lựa chọn vậy, vì thế lời khen này nghe ra cũng không giống như vậy lắm. Trợ lý do cô đưa theo đột nhiên cười đầy ẩn ý: "Không phải chứ, không nhìn xem đây là công ty của ai, có thể không giúp cô giảm bớt việc sao?" Trịnh Ấu An quay lại lườm cô ấy, sau đó mỉm cười mắng: "Im đi!" Nguyễn Tư Nhàn đã ngay lập tức hiểu ra bọn họ đang nói gì, chẳng phải là đang trêu chọc Trịnh Ấu An và Phó Minh Dư đó sao. Vừa bảo mình không liên quan gì đến cô ấy, vừa tận tâm tận lực mà đi trợ giúp. Cẩu nam nhân này đúng là không phải con người mà. Nguyễn Tư Nhàn chu môi, không biết phải nói gì, chỉ im lặng đứng đấy. Đứng đứng, trong lòng lại bắt đầu mắng mỏ Phó Minh Dư. Cẩu nam nhân này đúng là không phải con người mà, hai ngày trước còn giả mù sa mưa hỏi cô muốn đổi nhiếp ảnh gia không. Dối trá. Đê tiện. "Nào, lại đây trang điểm đi." Trợ lý của Trịnh Ấu An bỗng vẫy tay với Nguyễn Tư Nhàn, "Chúng tôi sẽ làm cho phụ nữ trước." Sau khi trang điểm xong thì cũng đến lúc bắt đầu chụp ảnh. Trước kia Nguyễn Tư Nhàn cũng đã được chụp ảnh tạp chí của Thế Hàng khi cô vẫn còn là tiếp viên hàng không, đội ngũ nhiếp ảnh cũng được mời từ bên ngoài vào, vì thế cô tự nhận là mình đã tương đối quen thuộc với quy trình này. Nhưng có vẻ Trịnh Ấu An lại không giống với những người dựa vào việc chụp ảnh để kiếm ăn đó, trong lúc trang điểm cô ấy đã chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi lâu. Chốc chốc lại chê phấn mắt quá dày, chốc chốc lại chê lông mày quá thô, những phi công nam khác đã trang điểm xong từ lâu và đang đợi ở đó, trong khi Nguyễn Tư Nhàn đã ngồi trước gương trang điểm tận hai tiếng rồi. Không phải chỉ là quảng cáo chiêu sinh thôi à? Đến nỗi như đang chụp ảnh tạp chí thời trang vậy? Cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn đã sắp không thể ngồi yên được nữa, Trịnh Ấu An mới miễn cưỡng gật đầu, "Cứ vậy đi, qua loa đại khái thôi." Nguyễn Tư Nhàn: "......" Không phải nói chứ, cô gái à sao cô chẳng giống với vẻ bề ngoài của cô chút nào hết vậy? Là cung Xử Nữ chăng? Đến bước chụp ảnh, quá trình vẫn không suôn sẻ như trong tưởng tượng của Nguyễn Tư Nhàn. Chỉ là Trịnh Ấu An đã để cho các trợ lý mân mê tấm hắt sáng một lúc lâu, một tư thế được điều chỉnh qua lại hàng chục lần, nụ cười trên mặt Nguyễn Tư Nhàn cũng đã sắp cứng đơ. Năm giờ chiều, khi mọi người đều nghĩ rằng đã sắp kết thúc, kết quả Trịnh Ấu An lại tắt máy ảnh, nói: "Đi thôi, chúng ta đi chụp hình ngoại cảnh." Nguyễn Tư Nhàn: ? Không phải chứ, trong thời tiết 38 độ này mà cô còn muốn chụp hình ngoại cảnh nữa à? Ngoài Nguyễn Tư Nhàn ra, tất nhiên những người khác cũng không vui lắm. "Cứ chụp vài tấm trong vài tư thế là được rồi, chụp hình ngoại cảnh làm gì, không phải còn có hậu kỳ sao?" "Có thể giống nhau à?" Trịnh Ấu An như đang nghe thấy một trò đùa, "Trời xanh mây trắng của Photoshop hậu kỳ có thể giống với cảnh thật à? Tôi chưa bao giờ sử dụng Photoshop hậu kỳ cả." Nguyễn Tư Nhàn cứng họng, cô muốn nói với cô ấy lần thứ một trăm tám mươi rằng đây chỉ là một bộ poster quảng cáo chiêu sinh mà thôi, không phải tác phẩm nghệ thuật cô ấy mang đến triển lãm. Những phi công khác ban đầu thấy Trịnh Ấu An thuần khiết đáng yêu, người nào cũng vô cùng tập trung, sau khi bị tra tấn cả buổi trưa thì cũng đã bắt đầu đi qua đi lại trong cơn bực dọc. Bọn họ không nói lời nào, Nguyễn Tư Nhàn cũng không tỏ thái độ, Trịnh Ấu An nhìn bọn họ, kì kèo nửa phút, nói: "Mọi người đều không muốn đúng không?" Thôi, không tính toán với phụ nữ. Các phi công nam gật đầu đầy bực bội: "Chụp thì chụp!" Trịnh Ấu An lại nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn, "Cô thì sao?" Nguyễn Tư Nhàn khoanh hai tay, nhìn mặt trời sáng chói bên ngoài, cau mày gật đầu, "Thôi được." Chỉ cần không phải là Phó Minh Dư, cho dù việc có nhiều đến mấy thì tôi cũng sẽ nhịn cô. Trịnh Ấu An hất cằm, "Vậy đi thôi." Mãi đến khi mặt trời xuống núi thì đống ảnh ngoại cảnh này mới được chụp xong, đồng phục của Nguyễn Tư Nhàn gần như đã ướt hết, uống một hơi hết chai nước khoáng do người khác đưa đến. Trịnh Ấu An lướt xem ảnh, lẩm bẩm: "Trong bức ảnh thật sự không có thần thái gì cả." Nguyễn Tư Nhàn: "......" Chị gái này được chòm sao Xử Nữ bảo hộ chăng. Cô không còn kiên nhẫn để ở lại đây nữa, thấy Trịnh Ấu An đang vô cùng tập trung lướt xem ảnh, có lẽ cũng không có tâm trạng để đi theo chào hỏi bọn họ. Vì thế Nguyễn Tư Nhàn cầm túi lên, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay sau khi đi ngang qua Trịnh Ấu An, cô lại nghe thấy một trợ lý của cô ấy nói nhỏ: "Cô hơi công phu quá rồi đấy, chỉ là ảnh quảng cáo thôi mà, cũng không phải ảnh bom tấn nghệ thuật." Ấy, coi như cũng có một người hiểu. Trịnh Ấu An lại nói: "Ảnh quảng cáo thì đã sao, đây là do anh Minh Dư muốn xem, tôi phải làm hết sức mình." Nguyễn Tư Nhàn: "......" Cô vẫn tiếp tục bước đi, nhưng chân mày đã siết chặt lại, siết chặt hơn chân mày còn có lòng cô. Sau khi hít một hơi thật sâu, Nguyễn Tư Nhàn vẫn không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình. Được, anh Minh Dư à, món nợ hôm nay tôi còn sẽ tính lên đầu anh. Tại hộp đêm Xuân Giang, mũi của Phó Minh Dư bỗng nhiên ngưa ngứa, anh để ngón trỏ lên mũi, khẽ ho một chút. "Sao vậy? Điều hòa mở thấp quá à?" Chúc Đông nói xong thì định gọi người vào, Phó Minh Dư nhanh chóng dừng lại, "Không sao." "Dạo gần đây trời nóng quá, tuần trước tôi bị cảm lạnh, vừa khỏi hai ngày trước." Chúc Đông bưng chai rượu trước mặt lên, rót cho mình và cả Phó Minh Dư, "Gần đây cậu bận rộn nhiều việc lớn, nhưng nhất định đừng để cơ thể của mình bị suy nhược." Phó Minh Dư cầm ly rượu, mắt nhìn vào, dường như đang thất thần. "Này, cậu muốn cải tổ giám sát chất lượng chuyến bay, ba với anh cậu có biết không?" Phó Minh Dư gật đầu. Chúc Đông lại hỏi: "Bọn họ nói thế nào?" Phó Minh Dư nheo mắt nhìn bình phong phía sau Chúc Đông, thản nhiên nói: "Bọn họ có phản đối thì cũng vô ích." Chúc Đông bật cười, bưng ly rượu lên uống một ngụm, "Xem ra là cậu muốn chiến đấu hăng hái một mình rồi." Anh nâng ly, "Anh em sẽ ủng hộ cậu về mặt tinh thần." Thấy Phó Minh Dư không lay chuyển, cũng không có hứng thú với chủ đề này, anh lại chuyển sang chủ đề khác, "Cậu đoán xem hôm nay tôi đã gặp ai ở cổng Thế Hàng?" Phó Minh Dư ngước mắt lên, không trả lời. "Là thằng nhóc Yến An đó." Chúc Đông nói, "Đang đưa nữ phi công đó đến công ty của cậu." Anh vừa nói vừa cười, "Cậu nói xem lúc trước cậu phí sức để tranh giành người với cậu ta làm gì chứ, dù sao thì cũng thân ở trại Tào lòng ở đất Thục, khiến cho cả hai đều quăng quật. Nhưng sau tất cả, lời Yến An nói cũng không đáng tin, bảo gì mà không theo đuổi là không đuổi theo, lúc trước tôi đã nói rồi, cậu ta có thể chịu buông mới là lạ, cậu ta có bao giờ uống rượu vì phụ nữ đâu, hôm đó tôi đã thấy cậu ta không được ổn rồi." *Thành ngữ "身在曹营心在汉/thân ở trại Tào, lòng ở đất Thục" (liên quan đến võ tướng Quan Vân Trường thời Tam quốc ở Trung Quốc) tương đương nét nghĩa "người một nơi lòng dạ một nẻo" trong tiếng Việt Thấy người đối diện dường như cũng không có hứng thú với chủ đề này, Chúc Đông bất lực, quá lười để nói tiếp, tập trung vào việc ăn của mình. Phó Minh Dư rũ mắt, ánh mắt tối sầm, lặng im hồi lâu, chợt cười khẩy một tiếng, sau đó cầm ly rượu trước mặt lên. Sau khi Nguyễn Tư Nhàn chụp ảnh xong, cô về nhà tắm rửa thay đồ trước, sau đó Tư Tiểu Trân lái xe đến đón cô, cả hai cùng ra ngoài ăn, sau đó lại đưa cô về, lúc đi đã trì hoãn rất nhiều thời gian, trở về chung cư Danh Thần đã là mười giờ đêm. Ánh đèn đường kéo dài cái bóng mệt mỏi của cô, lúc đi đến cổng, lại bắt gặp vài chủ hộ dắt chó đi dạo, đang đứng dưới mái hiên nhìn mấy con chó chơi đùa. Nguyễn Tư Nhàn muốn tránh cũng không tránh được, đứng dưới đèn đường một lúc, thấy mấy chủ hộ đó dường như sẽ không rời đi ngay, cô mới ngại ngùng lên tiếng, bảo bọn họ kéo chó ra. Những người chủ chó đó còn cảm thấy cô kì lạ, nhìn cô chằm chằm rồi kéo chó của mình đi. Lúc Nguyễn Tư Nhàn đi qua, bỗng có một con chó tha mồi vàng phấn khích nhào đến, khiến cô sợ đến mức lảo đảo. Lúc thấy đã sắp vấp ngã, bả vai lại được ai đó vững chắc đỡ lấy. Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn sáng rực của đại sảnh, bỗng nhiên lại chạm phải ánh mắt của Phó Minh Dư. Dường như anh đã uống rượu, Nguyễn Tư Nhàn ngửi thấy mùi rượu. Cồn khiến mặt anh trắng hơn, không có huyết sắc, nhưng lại có ánh đèn trong ánh mắt, khẽ lóe lên. Nguyễn Tư Nhàn hỏi theo bản năng: "Sao anh lại ở đây?" Sau khi hỏi xong Nguyễn Tư Nhàn đã hối hận. Anh ta có một căn hộ trên lầu, xuất hiện ở đây là chuyện rất bình thường. Nguyễn Tư Nhàn bĩu môi, cảm thấy bản thân hôm nay nhất định là đã bị phơi nắng đến chóng mặt rồi. Lúc quay đầu lại, cô thấy tay của Phó Minh Dư vẫn còn đang đỡ trên người mình. Nguyễn Tư Nhàn tránh qua một bên. Hành động này khiến mắt Phó Minh Dư tối sầm, nói; "Tôi đang đợi cô." Sau khi rượu vào giọng nói sẽ trở nên vô cùng trầm khàn, nhưng lại rất rõ ràng, Nguyễn Tư Nhàn cũng không thể thuyết phục rằng mình đã nghe lầm. Cô nhìn Phó Minh Dư bằng vẻ kì lạ: "Anh đợi tôi làm gì?" Anh nhìn về phía khác, để cơn gió buổi tối thổi vào mặt mình. "Hôm nay cô đã đi đâu?" Không nhắc đến chuyện này còn được, nhắc đến chuyện này Nguyễn Tư Nhàn đã nổi giận đùng đùng. Vì để thể hiện trước mặt anh ta, cô em gái Ấu An của anh ta đã lăn lộn cô cả một buổi chiều, anh ta còn mặt dày đi hỏi cô sao. "Tôi có thể đi đâu, ngoài việc để cho nhiếp ảnh gia của anh chụp ảnh thì tôi có thể đi đâu nữa?" Phó Minh Dư cúi đầu nhìn thẳng vào cô, "Cô biết tôi không nói đến chuyện này mà." Nguyễn Tư Nhàn không hiểu, "Không phải chuyện này thì còn có thể là chuyện gì? Hôm nay tôi chỉ đi chụp ảnh thôi, không tin thì anh hỏi người khác đi." Nói xong cô lại lẩm bẩm: "Nếu sớm biết rằng người ta là vì anh, tôi đã không xen vào." Cằm bỗng bị ngón tay của anh nâng lên, Nguyễn Tư Nhàn không thể không đối diện với anh, nhưng vì hành động đột ngột này mà cô đã nghẹt thở khoảng vài giây. "Anh làm gì đấy?" "Hôm nay cô đã ở cùng Yến An à?" "Đúng vậy." Nguyễn Tư Nhàn quay mặt đi, cằm thoát khỏi sự đụng chạm từ đầu ngón tay của anh, "Anh ta tiện đường đưa tôi đi, sao thế?" Ngón tay của Phó Minh Dư rơi giữa không trung, không biết đặt ở đâu, đầu ngón tay bắt đầu nóng lên. Anh nhìn Nguyễn Tư Nhàn, sự khó hiểu trong ánh mắt dần dần bộc phát. "Tại sao?" Đã ra như vậy mà 1 2 »