Hạ cánh xuống tim anh

Chương 23 : cô hãy có chừng mực

Edit: Lạc Lạc Lúc máy bay hạ cánh xuống Madrid đã là hai giờ sáng hôm sau. Trong lúc này, Hạ Lan Tương có gửi vài tin nhắn cho Phó Minh Dư. “Khi nào thì đến?” “Thời tiết bên đó thế nào?” “Không biết bên Châu Âu hiện giờ có bạo loạn không, con hãy thường xuyên chú ý một chút, vệ sĩ nên mang theo thì mang theo.” Chủ đề dong dài này cuối cùng cũng như dự kiến của Phó Minh Dư, sẽ chuyển đến cô gái bên cạnh anh. “Trịnh Ấu An trên đường vẫn ổn chứ?” “Ba mẹ con bé đã sắp xếp người đến đón nó, con cũng đừng bận tâm quá nhiều, xuống máy bay phải nghỉ ngơi đàng hoàng, trong thời gian này con đã quá mệt mỏi rồi.” Lúc Phó Minh Dư đọc được tin nhắn, trả lời lại hai câu ngắn gọn. “Đến rồi.” “Con cũng không có nhiều thời gian rảnh để bận tâm đến người khác.” Sẵn tiện đưa Trịnh Ấu An theo, là do Hạ Lan Tương đồng ý, mà Phó Minh Dư cũng không phản đối. Nhưng điều này không có nghĩa là anh có ý gì khác, mẫu thân đại nhân đã lo lắng nhiều rồi. Về vấn đề của Trịnh Ấu An, nhà họ Phó có một chút khác biệt. Vào sinh nhật năm ngoái của Hạ Lan Tương, Đổng Nhàn đưa Trịnh Ấu An đến tham dự, đó là lần đầu tiên Phó Minh Dư và Trịnh Ấu An gặp nhau. Không giống như những đại tiểu thư khác, dường như Trịnh Ấu An không thích những dịp như này lắm, lúc giao tiếp còn hơi e ngại, lúc được Đổng Nhàn đưa đến chào hỏi với Phó Minh Dư cũng rất ngại ngùng, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, Phó Minh Dư chỉ nhìn cô, liên tục mỉm cười gật đầu. Thật ra đã rất nhiều lần rồi anh không nghe rõ cô đang nói gì. Nhưng khi cảnh này rơi vào mắt Phó Thành Chu và Trịnh Hoa Tĩnh, cả hai ông bố đều cảm thấy rằng trông thật xứng đôi vừa lứa. Kể từ đó đã có ý tác hợp. Tất nhiên là Phó Thành Chu cũng có nói qua chuyện này với Hạ Lan Tương, lúc đó Hạ Lan Tương đã nở một nụ cười nhu mì và hiểu chuyện, nói rằng ý tưởng này của Phó Thành Chu rất tuyệt vời. Hai đứa trẻ đều trẻ trung và hợp nhau, trai tài gái sắc, nếu có thể thành đôi, đối với công ty hai nhà cũng có lợi thật lớn. Nhưng trong thâm tâm Hạ Lan Tương  lại cực kỳ không muốn. Bà không có ý kiến gì với Trịnh Ấu An, thậm chí còn thấy hơi thích con bé này, nhưng —— muốn bà kết thông gia với Đổng Nhàn sao?! Bà thà để con trai mình cả đời không kết hôn! Không được, điều này hơi ác độc. Nhưng bà tưởng tượng nếu như Phó Minh Dư và Trịnh Ấu An thật sự thành đôi, về sau số lần bà và Đổng Nhàn chạm mặt cũng sẽ tăng lên, cuộc sống tương lai sau này quả thực là phải nghẹt thở rồi. Nhưng may là Trịnh Ấu An đã đi du học, Phó Minh Dư lại bận rộn, muốn tác hợp cũng không có cơ hội, đã hơn một năm trôi qua, cả hai mới chỉ gặp nhau hai lần. Nhưng hiện giờ Trịnh Ấu An đã tốt nghiệp và về nước, lại còn càng lớn càng xinh đẹp, nụ cười và đôi lúm đồng tiền ngọt ngào chết người, chàng trai nào cũng không thể kìm được. Nghĩ đến điều này, Hạ Lan Tương bắt đầu có triển vọng về cuộc sống tương lai của mình, phải cùng Đổng Nhàn tham dự đám cưới, cùng nhau lên sân khấu phát biểu, sau này còn cùng nhau tham dự đám đầy tháng của cháu trai, đám thôi nôi, thậm chí vào dịp tết mỗi năm hai nhà còn phải quây quần bên nhau, bà còn phải giả vờ điệu bộ thông gia tình cảm thắm thiết. Cuộc sống này thật sự là quá khó khăn. Cuối cùng bà đã làm gì sai mà lại phải kết thông gia với Đổng Nhàn?! Nếu lúc này ông trời sắp xếp một tiên nữ đến chiếm lấy trái tim Phó Minh Dư, bà sẵn sàng ăn chay một năm để bày tỏ lòng biết ơn. Lúc này, máy bay đang trượt, tốc độ dần chậm lại. Phó Minh Dư liếc nhìn sang cô gái đang ngồi ở ghế bên cạnh. Nửa tiếng trước khi hạ cánh, cô lại bắt đầu bận rộn. Không biết lấy từ đâu ra một cái túi nhỏ, đem ra một đống chai lọ vại bình, chốc chốc lại phủi phủi lên bề mặt, chốc chốc lại cong người lau lau lên chân của đồ vật, cuối cùng lại bôi bôi lên cổ của đồ vật. Cô ngẩng đầu lên, cổ của cô vô cùng trắng sáng. Phó Minh Dư nhìn cảnh này, bỗng nhớ ra, cổ của Nguyễn Tư Nhàn cũng rất cao và thẳng, như một con thiên nga, luôn luôn vươn cao. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của cô. Tâm trí của Phó Minh Dư trôi đi, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, hoàn toàn không biết trong ánh mắt mình đang tràn ngập những ý cười không thể nào che giấu. Ý cười lan rộng, cả người cũng trở nên dịu dàng. Phó Minh Dư nhìn điện thoại, tin nhắn được gửi hơn mười tiếng trước Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa trả lời, thế nhưng anh lại không cảm thấy giận chút nào, thay vào đó anh gửi thêm một tin nhắn nữa. [ Phó Minh Dư ]: Sao không trả lời tin nhắn? Nguyễn Tư Nhàn vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn này. Do trời mưa to, chuyến bay bị hoãn, phải mất hơn mười tiếng mới quay về địa điểm xuất phát, lúc này mới về đến nhà. Cô còn đưa Nghê Đồng về cùng. Nói đến đây, Nguyễn Tư Nhàn cũng hơi cạn lời. Thời tiết gần đây rất nóng, cô ấy lại ham lạnh, uống nước đá điên cuồng trong nhiều ngày liên tiếp, hôm nay báo ứng cũng đến. Trên đường trở về địa điểm xuất phát, Nghê Đồng bỗng dưng đến tháng, lúc đầu bụng dưới chỉ đau âm ỉ, sau đó lại như có một mũi khoan điện đang khoan trong đó. Nhưng cô ấy không chịu nói, cắn răng bay cho xong chuyến bay lần này, cuối cùng lúc xuống máy bay cũng không gắng gượng được nữa, ngồi xổm xuống góc tường, không đứng dậy nổi. Hơn nửa đêm, cô ấy cũng không muốn làm phiền người khác, chỉ nói muốn đến nhà bạn thân ở chung cư Danh Thần. Vừa khéo Nguyễn Tư Nhàn cũng sống ở đó, cuối cùng cô đã đưa Nghê Đồng qua. Nhưng khi đến trước cửa, gõ cửa không ai trả lời, gọi điện rồi mới biết người ta đã về quê. Mặt của Nghê Đồng đã tái đi, ngồi xổm xuống đất không nói một lời nào, Nguyễn Tư Nhàn đành phải đưa cô về nhà mình nghỉ ngơi. Ban đầu Nghê Đồng vẫn không muốn, rì rầm nói rằng mình phải về nhà. Nguyễn Tư Nhàn biết cô ấy đang để ý đến sự bối rối trong lần đầu gặp nhau của cả hai, không muốn ở lại nhà cô, cô cũng không có kiên nhẫn, nói ngay: “Vậy cô tự về đi.” Nghê Đồng nói đi là đi, đỡ tường đứng lên, từng bước di chuyển đến thang máy. Nguyễn Tư Nhàn nhìn lưng cô, nói: “Váy cô bị bẩn rồi.” “Hả? Chỗ nào chỗ nào? Nhiều không? Nhìn thấy rõ không?” Nguyễn Tư Nhàn dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn to hơn quả trứng gà, “To như này này.” Nghê Đồng không nhìn thấy mông, sau khi do dự một lúc giữa việc đến nhà Nguyễn Tư Nhàn và trở về nhà với vết máu trên váy, cô nói: “Vậy tôi đến nhà cô để giặt váy vậy.” Nói là nói vậy, nhưng vừa vào nhà cô, Nghê Đồng đã ngã xuống giường không đứng dậy nổi, vừa lăn lộn vừa nói rằng sau này sẽ không bao giờ uống nước đá nữa. Nguyễn Tư Nhàn mặc xác cô, đi vào bếp nấu nước gừng đường nâu, lúc này cô mới có thời gian lấy điện thoại ra xem. Thời gian mở điện thoại lên cũng rất trùng hợp, đúng lúc tin nhắn của Phó Minh Dư bật đến. Sao không trả lời tin nhắn? Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy không có gì hay để mà trả lời, bởi vì tin nhắn cuối cùng của anh là “Cô ấy không phải bạn gái của tôi.” Là đang đáp lại câu nói của cô “Phó tổng, anh đưa bạn gái ra ngoài, lại đến quan tâm tôi, không thích hợp lắm nhỉ?” Lúc Nguyễn Tư Nhàn đọc được tin nhắn này, nghĩ thầm, có chuyện gì liên quan đến tôi thế? Hơn nữa giống như là Phó Minh Dư đang giải thích với cô vậy. Nếu trả lời lại một câu “Ồ, biết rồi”, vậy chẳng phải là kì lạ hơn sao? Vì thế Nguyễn Tư Nhàn chỉ đơn giản là không trả lời. Nhưng lại không ngờ đã trôi qua hơn mười tiếng rồi mà anh ta vẫn truy vấn việc tại sao cô không trả lời. Dường như nhất định phải nghe được một câu trả lời từ cô. Nguyễn Tư Nhàn tùy tay gõ vài từ qua loa để trả lời lại anh. [ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ồ, đang chơi Anipop* nên không nhìn thấy. *Một trò chơi điện tử Nói như thế vẫn ổn chứ sếp, không thành vấn đề chứ? Nhưng tin nhắn vừa được gửi đi, Phó Minh Dư vậy mà chỉ trả lời lại trong vài giây. [ Phó Minh Dư ]:? [ Phó Minh Dư ]: Không trả lời tin nhắn rất mất lịch sự. Nguyễn Tư Nhàn: “……?” Dù đó là cố ý hay là vô ý, Nguyễn Tư Nhàn cũng đã mắng Phó Minh Dư rất nhiều lần, mùi hương nào cũng đã ngửi qua, làm thế nào anh ta có thể nghĩ rằng cô sẽ nho nhã lịch sự với anh ta? [ Nguyễn Tư Nhàn ]: Đây là ngày đầu tiên anh quen biết tôi sao? Tôi cũng có một thứ gọi là lịch sự nữa à? [ Phó Minh Dư ]: Nguyễn Tư Nhàn, cô hãy có chừng có mực, tôi không có nhiều kiên nhẫn để lãng phí cho cô. Nguyễn Tư Nhàn: “……???” Nói chuyện với tên này thật là mệt mỏi! Cuối cùng là ai đang lãng phí kiên nhẫn cho ai?! Đúng lúc này nước đã được đun sôi, Nguyễn Tư Nhàn luống cuống đổ đường nâu vào, cũng không có đủ kiên nhẫn để gõ chữ cho anh, nhấn phím ghi âm và nói “Phó tổng, bây giờ anh rất rảnh à? Anh có mệt không? Anh không cần làm việc à? Không cần mở họp à? Bay hơn mười tiếng không cần nghỉ ngơi à?” Có thể ngơi nghỉ một lúc được không??? Trong lúc gửi đi, Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy có tiếng động phía sau, quay đầu lại, Nghê Đồng đỡ khung cửa, gương mặt tái nhợt, nhưng hai mắt lại rất sáng ngời và có hồn. “Ặc…… Tôi không cố tình nghe lén đâu, tôi muốn đi vệ sinh.” Nguyễn Tư Nhàn phớt lờ cô, quay lại khuấy nước đường nâu trong nồi. Nghê Đồng bước về phía nhà vệ sinh bằng những bước chân yếu ớt, lúc đi ngang qua Nguyễn Tư Nhàn, cô ngập ngừng một lúc, rồi khẽ nói: “Cô không thể nói chuyện với anh ta như thế được.” Nguyễn Tư Nhàn: “Cái gì?” Nghê Đồng lại nói: “Cô hỏi như vậy rất dễ dàng phản tác dụng, cần phải biết cách dùng.” Nói xong cô lại yếu ớt bước vào nhà vệ sinh. Cùng lúc đó, Phó Minh Dư trả lời lại tin nhắn. [ Phó Minh Dư ]: Nếu biết tôi rất bận thì hãy yên tĩnh một chút đi, thứ bảy tuần sau tôi về. Nguyễn Tư Nhàn: ??? Anh về thì về chứ nói với tôi làm gì, ý là muốn tôi phải trải thảm đỏ rồi cầm loa đến chào đón anh sao? Tác phong quan liêu của Thế Hàng lại nặng nề tới vậy à? Cô tắt lửa, cố gắng hết sức để lý giải những lời điên rồ của Phó Minh Dư từ góc độ của anh. Hai phút sau, cô chọn từ bỏ. Nhưng cô lại suy nghĩ thật cẩn thận về những gì Nghê Đồng vừa nói. Hôm qua cô ấy còn hỏi cô có phải cô đang theo đuổi Phó tổng không, vì vậy Nghê Đồng cho rằng cô đang quấn lấy Phó Minh Dư để nói chuyện sao? Để xác minh suy nghĩ của mình, lúc Nghê Đồng bước ra, Nguyễn Tư Nhàn đã hỏi: “Lời nói lúc nãy của cô có ý gì thế?” Bụng của Nghê Đồng rất khó chịu, nhưng vì để cảm ơn những việc tốt trong hôm nay của Nguyễn Tư Nhàn, không thể không nhắc nhở cô một chút. “Cô muốn quan tâm người ta cũng không thể quan tâm nhiều như thế được, phải từng bước tiến bộ, hỏi nhiều câu hỏi cùng một lúc, anh ta sẽ rất phiền.” Nguyễn Tư Nhàn: “………………” “Tôi quan tâm anh ta gì chứ, tôi quan tâm việc quan tài của anh ta phải là nắp trượt hay là màn hình cảm ứng sao?”